Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu La. . . . . ." Long phu nhân vuốt đầu của cô, thở dài tìm lời an ủi nỗi khổ đứa con dâu thứ hai của mình, thì bất chợt cánh cửa đang khép chặt bị đạp mở, cắt đứt suy nghĩ của bà.

"Hàn Bích La, cô còn mặt mũi để thốt ra những lời không tim không phổi này sao? Anh hai của tôi dĩ nhiên là yêu cô !" Long Hồ lo lắng cô cùng với đứa nhỏ, vừa đi tới ngoài cửa, liền nghe Hàn Bích La nói không lọt tai, cô tức giận đẩy cửa ra, xông đến trước mặt Hàn Bích La, quát.

"Tiểu Hồ!" Long phu nhân giật mình, vội vàng kéo con gái hung hăng như muốn đánh Hàn Bích La một trận, "Con ở đây làm gì? Ý Tiểu La không phải như thế."

Hàn Bích La cúi đầu xuống, khuôn mặt sớm đã nhòe nước mắt , không phản bác lại.

Thấy cô không có trả lời, Long Hồ càng không cách nào ngăn nổi tức giận , "Cô biết tại sao anh hai tôi muốn đưa cha cô giam lỏng ở Hàn trạch không? Bởi vì cha cô, lại có thể phái người tới, muốn bắt cô, dùng để uy hiếp anh hai , để cho ông ta có thể nắm giữ Viêm bang lần nữa, anh hai sợ cô gặp chuyện không may cho nên mới phải hạ lệnh giam Hàn Viêm lại!"

Cái gì? Cha của cô, sao lại làm chuyện như vậy? Hàn Bích La níu chặt cổ áo, không thể tin được.

"Cô lại biết vì sao, anh hai muốn đưa cô tới biệt thự kia, trăm phương ngàn kế đều không cho cô rời đi không?" Long Hồ tiếp tục hậm hừ, vì anh hai trong lòng cực kì bất bình, "Mặc dù anh cả cùng với anh hai cũng có ý muốn bỏ qua cho Viêm bang, nhưng việc làm của cha cô đã phản bội Long Môn, tất cả bang phái cũng hận không thể nhổ cỏ tận gốc Viêm bang, mà người này còn phản bội con gái của mình, càng là cái gai trong mắt mọi người ! Anh hai dẫn cô đến biệt thự kia, phái người bảo vệ cô 24h, đồng thời vừa diệt trừ tất cả những người do Viêm bang phái đến muốn gây hại cho cô! Anh ấy vì cô làm tất cả, cô hiểu được sao?"

Khó trách khi cô muốn rời khỏi thì cho dù có đối xử tàn nhẫn với cô , nói những không lọt tai, anh đều không để cơ rời khỏi mình , thậm chí giam cô ở trong phòng đó, vì cái gì, cũng chỉ là để bảo vệ cô.

Nhưng, cô đáp lại anh, là cái gì?

"Cô hận anh hai tám năm trước vứt bỏ cô, nhưng cô có biết, anh hai ôm tâm tình gì ra quyết định này sao?" Tức giận làm cho Long Hồ mất đi lý trí, cô cũng không giữ được lời hứa của mình nữa, nếu như lúc này không nói ra , như vậy cô thật uổng công làm một người em .

Cho nên năm đó Long Tĩnh vứt bỏ cô, là có nguyên nhân hay sao?

Hàn Bích La ngước đôi mắt đẫm lệ lên, cho là mình đã nghe lầm.

Lúc này Long Hồ rốt cuộc nhìn thấy nước mắt của Hàn Bích La, cô nhất thời cứng họng, nhưng chuyện tới nước này, không thể tiếp tục giấu giếm cô ấy nữa , "Tám năm trước, ông nội đột nhiên qua đời, xa cách chúng tôi, mà nguyên nhân ông qua đời, là mệt mỏi quá độ mà dẫn tới bệnh tim tái phát; lúc ấy anh cả bị đả kích, nhưng vẫn không thể không đồng thời đưa tập đoàn Long thị cùng với Long Môn đi lên , bởi vì đây là trách nhiệm của anh ấy .

Sau khi thừa kế chức môn chủ Long Môn không lâu, sau một lần hội nghị nhân viên, anh cả gặp tập kích, mà anh hai vừa lúc ở nơi đó, anh cả vì cứu anh hai, nổ súng giết một người dẫn đầu nhân viên phản bội trong đó, bởi vì tự trách, cùng với đau lòng, cho nên anh hai dứt khoát gánh vác trọng trách của Long Môn, xử lý tất cả máu tanh và đen tối của Long Môn.

Anh hai rất rõ ràng, sau khi chống đỡ Long Môn, tình cảnh của anh ấy là nguy hiểm cỡ nào, anh ấy không nghĩ, lại càng không nguyện ý để cho cô đi theo anh ấy trải qua ngày ngày nguy hiểm, nhưng nếu như anh ấy nói rõ chân tướng cho cô, cô nhất định sẽ không chịu rời khỏi anh ấy, vào lúc đó, cô vừa lúc trúng bẫy Trần Hoàng, anh hai liền thuận thế giải trừ hôn ước cùng cô, tuyên cáo người đời, anh ấy từ bỏ cô.

Cô chỉ biết là anh hai từ bỏ cô, nhưng cô có biết, vào ban đêm không người nào phát hiện thì anh hai luôn tự mình ngồi ở trong thư phòng của hai người thường đợi nhớ cô sao? Cô cũng có biết, anh hai luôn nhìn quà tặng của cô cho anh ấy, nhớ lại quá khứ của hai người sao? Cô có biết, lúc anh hai bị thương thì luôn gọi tên cô trong miệng sao? Nếu như lời nói này không gọi là yêu cô, vậy cô nói cho tôi biết, cái này gọi là cái gì?"

Long Hồ khóc đỏ mắt, nhưng đối diện khuôn mặt Hàn Bích La loang lổ nước mắt, đến cuối cùng, giọng nói của cô trở nên bất đắc dĩ, không hề hung ác nữa.

Đầu Hàn Bích La trống rỗng, chỉ còn lại buổi nói chuyện cùng với lời nói của Long Hồ.

Tám năm trước, anh tàn nhẫn vứt bỏ cô, là vì cô; tám năm sau, anh vô tình nhốt cha cô, cũng là vì cô.

Tại sao? Tại sao anh ấy luôn một mình quyết định việc làm là vì tốt cho cô? Anh có biết hay không, rời đi anh, mỗi ngày một thân một mình, so với mỗi ngày liếm máu ở trên mũi đao còn khổ hơn? Ngày không có anh ấy ở bên cạnh, so với việc thường xuyên phải lo gắng cho mình, còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai quá phải không?

Nhưng, anh còn ngốc như vậy.

"A Tĩnh là yêu con, một điểm này, bác gái có thể làm chứng." Long phu nhân vẫn không nói tiếng nào , chậm rãi đi lên trước, kéo Hàn Bích La khóc không thành tiếng vào trong ngực, dịu dàng nói.

Nằm ở trong lòng Long phu nhân, bản thân Hàn Bích La khóc đến bất lực.

Long phu nhân thở dài một tiếng, khẽ vuốt ve cô đang khóc giống như một đứa bé vô dụng, trong lòng rối rắm thành một đoàn.

Ông trời, xin đừng khiến cho người trẻ tuổi yêu nhau ăn khổ nhiều như vậy, xin hãy làm cho Long Tĩnh sớm tỉnh lại một chút!

Long phu nhân im lặng van xin .

Long Tĩnh không tỉnh lại, ông trời giống như không có nghe được lời van xin của Long phu nhân, Long Tĩnh vẫn còn hôn mê, giống như sẽ luôn ngủ say, sẽ không bao giờ tỉnh nữa.

Hàn Bích La ngồi trên ghế ở bên mép giường , cầm tay của anh.

Nằm trên giường gần hai tuần lễ, cho đến bác sĩ nói cô rốt cuộc có thể xuống giường, có thể đi lại, cô liền đến phòng bệnh Long Tĩnh đầu tiên, hướng về phía người đàn ông còn đang hôn mê bất tỉnh, tựa vào bên tai của anh nói nhỏ: "A Tĩnh, em yêu anh."

Mặc kệ anh có nghe hay không mặc kệ anh sẽ không thể hồi tỉnh, cô đã làm một quyết định, sẽ không vì người nào mà thay đổi quyết định này.

"Em sẽ không rời khỏi anh, A Tĩnh, mặc kệ là nơi nào, em sẽ đều theo anh, sẽ không để cho anh một thân một mình."Cô nhẹ nhàng khẽ hôn lên cánh môi tái nhợt, giống như in con dấu, "Cho nên, anh phải chờ em, không thể để em một mình, biết không?" Bàn tay mềm mại nhẹ vuốt tóc anh, dịu dàng mà thâm tình nói.

Lúc này, cánh cửa vốn khép chặt bỗng bị người gõ mấy cái, sau đó liền bị đẩy ra.

"Chị Bích La, trước chị uống chút thuốc bổ đi, đây là dì mới vừa đưa tới, dì ấy còn nói, uống thuốc bổ này lúc còn nóng mới có tác dụng."

Long Hồ mang theo một cái bình thuỷ đi tới, gọi người phụ nữ luôn luôn ngồi ở bên giường, bầu bạn với anh hai mình.

"Được." Hàn Bích La gật đầu một cái, thản nhiên lộ ra nét mỉm cười nhàn nhạt, nhận lấy chén thuốc bổ Long Hồ đưa cho cô, nghe lời uống một hơi cạn sạch.

Long Hồ nhìn cô uống thuốc bổ thì nhăn mày lại, người phụ nữ này thật nghe lời gọi cô ăn liền ăn, gọi cô nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, nhưng không biết vì cái gì, bên ngoài trừ bụng của cô càng ngày càng lớn, thân thể của cô lại càng ngày càng mảnh mai hơn , mảnh mai đến nỗi giống như gió lớn một chút, là có thể thổi cô đi.

Tình huống như thế này, cũng không lạc quan.

Dinh dưỡng toàn thân cô đều đưa hết cho đứa bé trong bụng, đứa bé phát triển tốt, nhưng cô có thể chống nỗi sự đau đớn khi sinh con hay không, chỉ cần hơi vô ý một chút, đứa bé có thể không giữ được, cũng có thể không giữ được người lớn.

"Tiểu Hồ, tại sao nhìn chị như vậy?" Hàn Bích La nghiêng mặt sang một bên, nhìn cô gái vẫn còn ngây người "Có phải muốn chị đi nghỉ ngơi hay không?"

Cô nhớ, hình như cô đã ngủ trưa, nhanh như vậy lại phải đi ngủ nữa sao? Nhưng mà, cô vẫn còn muốn ngồi với Long Tĩnh một hồi.

"Không, không phải vậy, em chỉ đang ngẩn người mà thôi." Long Hồ liền vội vàng lắc đầu.

Hàn Bích La nhàn nhạt cười một tiếng, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ bụng thật to.

Gần đây, hình như cục cưng động càng ngày càng lợi hại, hơn nữa cục cưng phát triển cũng rất tốt, hơi lớn, thẳng đến dạ dày của cô; thật ra thì ăn cái gì đối với cô mà nói, là một việc hết sức khó khăn, mỗi lần ăn cơm, cô đều phải dùng hơi sức rất lớn, mới có thể nuốt thức ăn vào trong miệng.

Nhưng nếu cô không ăn những thứ đồ này, cục cưng không thể có được đầy đủ dinh dưỡng để phát triển cơ thể, cho nên dù có đau khổ thế nào, khó khăn hơn nữa, cô cũng sẽ buộc chính mình ăn hết tất cả mọi thứ; cô cũng sẽ ép mình đi nghỉ ngơi thật tốt, như vậy sẽ không mệt mỏi, cô còn muốn ở bên người Long Tĩnh một lát.

Chỉ cần tất cả mọi chuyện đối với cục cưng tốt, cô đều sẽ làm, bởi vì, sinh một cục cưng khỏe mạnh, cũng là việc duy nhất cô có thể làm vì Long Tĩnh.

Nhìn cô như vậy, tâm Long Hồ cũng đau, cô đã trách lầm chị Bích La, bởi vì cô ấy yêu anh hai như thế, yêu đến nỗi nếu như anh hai không tỉnh lại nữa, cô ấy cũng sẽ theo cùng anh. . . . . .

Cùng anh ấy?

Long Hồ trợn to mắt, nhìn Hàn Bích La đang cầm tay anh hai thật chặt, cô không dám mở miệng hỏi, nếu như chị Bích La thật sự có tính toán như vậy, cô nên làm thế nào bây giờ?

"Tiểu Hồ, em đi nghỉ ngơi một chút đi! Chị coi em giống như đang mệt chết đi." Mày đẹp cau lại, cô mở miệng nói một chút, thấy Tiểu Hồ đều thay mình khổ cực, Hàn Bích La không nhịn được nói.

"Đó. . . . . . Oh!" Vẻ mặt Long Hồ lo lắng rời đi, trong phòng to như vậy, chỉ còn lại Hàn Bích La cùng với Long Tĩnh vẫn chưa tỉnh lại.

"A Tĩnh, mấy tháng nữa , cục cưng sẽ ra đời." Nhẹ nâng tay của anh lên, đặt trên bụng nhô ra thật cao, cô dịu dàng nói.

Cục cưng ở trong bụng cô, giống như cảm thấy thấy tay của ba nó , liền đá cô một cước, hưng phấn không thôi.

"A Tĩnh, cục cưng biết là tay của anh, cho nên thật cao hứng đá chân đó!" Cô cười yếu ớt mà giải thích , "Em đây thật nghi ngờ so với em mang thai nó mười tháng, cục cưng hình như rất ưa thích anh, nó luôn ở thời điểm có anh, mới có thể ngoan một chút, anh không có ở đây liền đá chân ở trong bụng em; nếu như không có nhìn thấy anh, cục cưng sẽ rất tức giận, không ngừng đá chân, làm cho em hoàn toàn không ngủ được." Trong miệng oán trách, nhưng giọng của cô một chút bất mãn cũng không có.

"Ngày hôm qua, em đi khám thai, bác sĩ chụp giúp một tấm hình, anh muốn nhìn hay không?" Từ trong túi tiền móc ra hình ngày hôm qua bác sĩ đưa cho cô, cô chỉ một chỗ trong hình, "Bác sĩ nói, đây là tay của cục cưng, đây là chân của nó, còn có thân thể nhỏ bé này, bác sĩ còn nói, cục cưng rất khỏe mạnh, phát triển rất tốt, tuyệt đối là một đứa nhỏ kháu khỉnh."

Không nghe được tiếng đáp lại, cô rũ con mắt xuống, đem hình thu hồi vào trong túi; một chút dấu hiệu Long Tĩnh tỉnh lại cũng không có, lòng của cô thật sự có một chút buồn bã.

"A Tĩnh, anh không phải muốn gặp cục cưng của chúng ta sao?" Tựa vào bên tai của anh, cô nhỏ nhẹ hỏi, nhưng thủy chung vẫn không nghe được câu trả lời.

"A Tĩnh, van cầu anh mau tỉnh lại, được không?" Tay đặt lên trên khuôn mặt tiều tụy của anh, cô nhỏ giọng cầu khẩn, "Em hiểu rõ, lời nói của em đã để cho anh khổ sở rất nhiều, làm cho anh đau lòng, em cũng biết rõ muốn anh tha thứ em, là một việc rất khó khăn, chỉ cần anh không ngủ nữa; nếu như anh không muốn gặp em..., em bảo đảm, sau khi sinh cục cưng, em lập tức liền rời đi, sẽ không ở trước mặt anh nữa. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, đầu ngón tay truyền tới động tĩnh, làm cho cô toàn thân chấn động.

Cô không dám đưa mắt nhìn anh, sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình, mới có thể nghe được âm thanh của anh; nếu như cuối cùng tất cả chỉ là ảo giác của cô, cô tuyệt đối sẽ không chịu được, bây giờ, cô thật sự không nên kích động quá mức.

Cô hít sâu mấy hơi, thử hạ chậm lại nhịp tim đang đập nhanh.

"Không. . . . . ."

Cô lại chấn động lần nữa, nhưng lần này, cô thật sự nghe được tiếng nói của anh!

Giọng nói khàn khàn, khô khốc đến nổi khiến cho cô không biết anh đang nói gì, nhưng lọt vào tai Hàn Bích La, lại như tiếng trời, giống như một nốt nhạc, hơn tất thảy mọi thứ âm thanh đẹp đẽ trên đời này.

Cô dời tầm mắt, nhìn về phía anh; anh vẫn nhắm mắt, nhưng lại có thể nhìn thấy mí mắt anh đang rung động .

Cô nín thở, kiềm nén để không bật ra tiếng khóc nức nở, sống mũi cay cay cùng một nỗi chua xót, khiến cho hốc mắt cô ngấn nước như trực trào, chỉ nhìn anh, nhưng dường như lại rút cạn mọi sức lực của cô, mở ra đôi mắt đen giống như bị ngàn cân cốt thép trói lại.

Lúc này tthời gian giống như là một cái chớp mắt, lại dài giống như là cả một thế kỷ, đôi mắt đen đang nhắm nghiền, rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra!

Cô im lặng, những giọt nước mắt bị kiềm nén quá lâu, cũng ngăn không nỗi nữa mà rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây, thấm đẫm gương mặt cô.

Anh hé mở môi, cổ họng khô khốc, cố gắng muốn nói gì đó; thấy thế, cô cầm lấy ống hút, lấy nước trong cốc, từng chút từng chút làm dịu cổ họng của anh.

"Không cho phép. . . . . . Không cho phép em rời đi. . . . . ."Sau khi vừa tỉnh dậy điều đầu tiên anh quan tâm, không phải chuyện nào khác chính là cô.

Nghe vậy, nước mắt cô càng rơi dữ dội hơn .

"Đồng ý tôi. . . . . . Không được rời khỏi. . . . . ." Đem hết tất cả sức lực, đưa bàn tay lên, năm ngón tay chậm rãi nắm lấy tay cô, bao bọc trong lòng bàn tay của mình, anh tiếp tục cất giọng nói khàn đục.

Hàn Bích La khẽ cắn môi, anh đã tỉnh lại, cô đã chờ ngày này bao lâu rồi, anh rốt cuộc cũng đã tỉnh lại!

Cô vội lắc đầu, buông cốc nước cùng ống hút trên tay xuống, bàn tay nhỏ bé còn lại không bị anh cầm, đặt lên trên gương mặt của anh, "Không, em sẽ không đi." Cô cố gắng nuốt xuống tiếng nức nở nghẹn ngào vào trong, không cho phép mình lại khóc ở thời điểm đáng vui mừng như thế này.

"Đừng khóc. . . . . ." Đầu ngón tay cố hết sức thay cô lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, anh không nghĩ đến lý do tại sao cô lại muốn khóc, bởi vì lòng của anh, đang vì những giọt nước mắt rơi xuống của cô làm cho đau.

Tay của cô áp lên bàn tay anh đang lau nước mắt cho cô, đôi môi run rẩy nói: "Em sẽ không đi, sau khi sinh bảo bảo, em cũng sẽ không rời đi anh, A Tĩnh , em yêu anh."

Là bởi vì anh đang quá hy vọng mà sinh ra ảo giác sao? Hình như anh đang nghe được cô nói thương anh?

"Anh không có nghe lầm, Long Tĩnh, em yêu anh." Cô nhìn thấy, trong mắt anh là sự không dám tin, làm lòng cô vừa thương vùa đau, anh cho là, cô sẽ không yêu anh sao?

Trước khi biết hết mọi việc, cô đã không có chút năng lực nào phản kháng lại tình yêu đối với anh; sau này khi biết tất cả, sao cô lại có thể không thương anh được?

"Xuân Nhi. . . . . ." Anh có chút kích động khép mi mắt, nghiêng mặt, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cô, "Đừng khóc. . . . . "

"Anh lại kêu em Xuân Nhi rồi." Cô nở một nụ cười thật đẹp, nhớ lại quá khứ.

Tận đáy lòng của anh vẫn luôn tồn tại cái tên "Xuân Nhi" này, mỗi đêm đều ở trong miệng của anh lật ngược nhớ tới.

Cô nói, cô không đi, cô nói; cô thương anh, cho nên, anh thật có thể mong đợi cả đời này, cô sẽ luôn ở bên cạnh anh, không bao giờ rời đi nữa.

Nhu tình nhè nhẹ, giữ chặt tim của anh, để cho đau đớn trên cơ thể anh thoáng chậm lại.

Anh thề, sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ yêu cô vĩnh viễn.

Cả đời.

Tất cả mọi chuyện khổ sở đau lòng, tựa như hoàn toàn biến mất sau khi Long Tĩnh tỉnh lại, thay vào đó, lại là một chuyện vui.

Mặc dù Long Tĩnh hôn mê hơn ba tháng, nhưng cũng không có ảnh hưởng to lớn gì đối với cơ thể anh, điều này đã làm cho Hàn Bích La được thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài ra, anh cũng không cần mỗi thời khắc đều lo lắng có người sẽ gây bất lợi đối với Hàn Bích La, nếu có ai không phục, vậy thì đơn giản, ra lệnh một tiếng, đem toàn bộ người thân trong gia tộc của mấy lão hồ ly trong bang, trong một đêm liền biến mất như chưa từng xuất hiện trên đời này.

Hơn nữa, nhị thiếu gia của Long Môn dùng cái mạng của mình để đổi lại mạng của người phụ nữ kia, tầm quan trọng có bao nhiêu, không cần nói rõ mọi người cũng hiểu được, có ai lại dám đi chọc giận cô? Chọc phải cô, không phải là đối đầu với cả Long Môn sao? Cũng không phải là không muốn sống nữa, còn ai dám làm chuyện mờ ám?

Trở lại, chính là Hàn Viêm không còn mưu đồ dám nghĩ đến việc nắm giữ Viêm bang nữa, bởi vì ngày xưa cái gọi là anh em tốt, tất cả làm cho ông ta như bị sập cửa vào mặt; thuộc hạ trung thành của ông ta, bởi vì công tốt mà mừng rỡ, vì tư lợi, mà rối rít hướng tới những bang phái khác, còn dư lại, tất cả đều theo bang chủ mới, hoàn toàn không coi trọng ông ta; khiến long tự tôn khổng lồ của ông ta bị đã kích sạch sẽ, chỉ có thể giống như loại gà trống bại chiến, ủ rũ cúi đầu sống qua ngày.

Vì vậy, Long Tĩnh liền có thể an tâm dưỡng thương; mà điều duy nhất anh lo lắng, chính là bụng của Hàn Bích La càng lúc càng lớn.

Đứa bé càng lớn, làm cho cô mệt mỏi, việc ăn uống càng ngày càng khó khăn, có lúc thậm chí sẽ cảm thấy khó thở; bác sĩ kiến nghị trước thời gian cục cưng ra đời, nhưng cô phải kiên trì đợi cục cưng đủ tháng mới sinh ra.

Cô thật sự rất thích đứa nhỏ này, anh lại vừa cảm động lại đau lòng, mỗi lần như vậy chỉ có thể luống cuống nhìn cô mang theo nụ cười dịu dàng, yếu ớt, đang khổ cực thở hổn hển.

Thật may là, cô vất vả mang thai cục cưng gần mười tháng, không lâu sau đó vào một buổi tối ấm áp cục cưng liền ra đời; không khổ cực giống như lúc mang thai, lúc này cục cưng sinh ra rất dễ dàng, không làm khó cô quá nhiều.

Tiểu thiếu gia duy nhất của Long gia ra đời, dĩ nhiên là chiếm được tình thương của tất cả mọi người; cha mẹ Long Tĩnh vui mừng đến mức cả ngày cười không khép miệng, ôm cháu đích tôn đi khắp nơi khoe khoang, ngậm kẹo đùa cháu, rất vui vẻ; thậm chí ngay cả Hàn Viêm, bị sự dễ thương của đứa cháu này hấp dẫn, cái gì đông sơn tái khởi, tất cả đều quẳng ra sau đầu, không làm gì liền tới nhìn cháu ngoại cùng với con gái từ nhỏ không đau một chút.

Tình thân đến chậm làm Hàn Bích La cảm động cực kỳ, ở trong ngực Long Tĩnh, hạnh phúc của cô mỗi ngày đều trôi qua như thế.

Gặp gỡ anh, là may mắn lớn nhất cả đời này của cô.

Trong căn phòng trẻ con được bày trí dễ thương ấm áp, Hàn Bích La yêu thương ôm tiểu bảo bối, nhẹ vạch lên áo lưới, đút vào miệng đứa trẻ bởi vì đói bụng mà khóc.

"Đừng khóc, đừng khóc, mẹ không phải đã cho con ăn rồi sao?" Thương yêu đưa vị sữa mẹ ngọt ngào lên miệng cục cưng, cô dụ dỗ nói: "Cục cưng, con càng ngày càng thích khóc đó, nếu ảnh hưởng đến ba nghỉ ngơi, vậy làm sao bây giờ đây?" Tuy nói thân thể Long Tĩnh phục hồi như chưa hề bị gì, nhưng mới vừa trọng thương, thì phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

"Đừng nói giống như anh rất yếu ớt vậy chứ." Long Tĩnh không biết lúc nào đã đi tới phòng trẻ, tựa bên cạnh cửa, đôi mắt đen như mực rơi vào trên người cô cùng cục cưng.

"Anh. . . . . . Vào lúc nào thế?" Bên má cô ửng hồng, xoay nửa người lại, thoáng che đi cảnh xuân rơi vào trong mắt anh; cùng anh ân ái đã là thật lâu, thật lâu chuyện lúc trước rồi, hiện tại áo cô không ngay ngắn, khó tránh khỏi có chút khó vì tình.

Thế nhưng anh lại xem thường, đi từ cạnh cửa về phía cô, cố ý nhìn rõ hoàn toàn cảnh cô đang cho cục cưng bú.

"Anh. . . . . ." Cô khẽ cắn môi, bởi vì ôm cục cưng, không thể chuyển động được, chỉ có thể nghiêm mặt, mặc cho ánh mắt của anh dừng ở nửa thân trần trên người cô.

Ánh mắt của anh thật chích người, mà làm cô ngượng ngùng, nụ hoa bên kia không có bị cục cưng bú lấy, ngứa ngáy, giống như đang mong đợi anh ngậm. . . . . .

Oh, cô đang suy nghĩ gì vậy!

Cục cưng vẫn còn ở trong ngực của cô, mà anh căn bản sẽ không làm ra chuyện gì với cô, cô liền tự nghĩ đến chuyện đen tối.

Không muốn cho anh biết mình nghĩ cái gì, cô cố giữ vững bình tĩnh cho cục cưng ăn xong, cho nó ợ lên no nê, đặt nó trở về giường nằm xong, mới đưa tay mặc lại quần áo cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net