8. Ra Đi Hay Ở Lại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng Tháp, Sa Đéc,...

Ngày 28, tháng 8 năm 2037,...

Thứ Ba, buổi sáng, 6h30',...

Ngày 1

- Ư...

Bẻ cổ răng rắc, tôi lờ mờ mở mắt sau một đêm dài. Chung quanh là hội bạn thân vẫn còn đang ngủ, nhưng có vẻ cũng sắp tỉnh cả. Sáng rồi, dù chẳng phải ngày mới tốt đẹp chào đón, chỉ có âm thanh gầm gừ của lũ zombie. Mấy cái xác chất đống ngoài cửa càng bốc mùi hơn, thụ thể của mũi cứ bị kích thích liên hồi.

Bên quân nhân và nhóm dân người lớn không thấy động tĩnh, lạ ghê. Tôi kéo cơ thể ra khỏi ghế, bước đến cửa sổ hé rèm che, ban ngày càng thấy rõ ràng đám thây ma chết tiệt. Số lượng quá đông, trên 1m vuông đường phố đã có đến năm sáu con. Nhưng ở trong các ngõ hẻm số lượng ít hơn, và trên mái nhà thì không có.

- Ê, dậy dậy!

Sau một hồi, mọi người đều đã thức giấc. Tôi cùng nhóm bạn lại chụm đầu vào tám chuyện. Kế hoạch có vẻ khả thi, nhưng đó là khi chỉ có chúng tôi, đời nào mà được cho phép chứ. Theo thông báo, sân thượng của tòa nhà này đủ để trực thăng là là mặt đất, nhưng không liên lạc được gì với bên sân bay Cần Thơ, cứ như tất cả đã chết.

- Chị Giang à, tiếp theo chúng ta làm gì?

- Cũng không rõ, nhưng trước mắt cứ ở lại đây.

- Ngay cả khi có chỗ trú ẩn an toàn, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề khác...

- Bọn chị đang cố giữ ổn định tình hình đây, phải bảo đảm người dân ổn định.

Biết được một nhóm quân nhân sẽ tiến hành nhiệm vụ thu thập thực phẩm có trong toà nhà, tôi liền năn nỉ cố xin theo. À, không phải chỉ mình tôi. Kì kèo một lúc thì một đứa được phép, và không phải tôi. Cửa mở ra làm mùi xác thối thêm nồng nặc, thế này khéo chẳng ăn uống nổi. Nhóm người lớn bắt đầu náo loạn, có vẻ bọn họ không chịu được tình cảnh này.

- Mấy anh làm gì thế! Chúng tôi không muốn ở đây nữa!

- Tôi muốn đến nơi an toàn! Tôi không muốn chết!

- Mọi người bình tĩnh, đội cứu hộ sẽ đến!

- Đến cái gì? Họ bỏ rơi chúng tôi rồi!

Thật muốn bịt miệng cả đám lại, tôi vốn ghét ồn ào và đám đông, trong lúc này lại la ó hò hét thì càng chỉ thêm tỉ lệ chết thôi. Nhóm tôi cố im lặng, còn bên kia bị cưỡng chế câm miệng rồi, điếc tai ghê. Tôi biết đây là tâm lí sợ chết, nhưng làm thế lại kéo cả người khác vào, không biết sợ quá hoá ngu hay ngu thật?

Một tiếng đồng hồ, nhóm thu thập đã về. Chẳng có gì nhiều đâu, đây là công ty văn phòng mà. Ngoài mấy cái bình nước và máy bán đồ ăn tự động thì chẳng có gì nữa. Chúng tôi nhai một ít thức ăn, cố giữ sức. Thực ra chúng tôi đang nung nấu ý định thực hiện kế hoạch đây. Người khác nhìn vào dĩ nhiên sẽ thấy chúng tôi ngu ngục, ở bên quân đội an toàn hơn và ít nhất không chết quá sớm. Nhưng có lý do cả, trước mắt rõ ràng quá thảy còn gì.

- Mấy em thực sự muốn rời đi à?- Không biết từ lúc nào, anh Kì đã ở ngay sau lưng tôi.

- Vâng.- Tôi đại diện cả hội, đáp lời.

- Khác người thật, nhưng trừ phi bọn anh có chuyện mới để dân đi.

- Thì đợi động thái tiếp theo từ Đại Tá thôi ạ, dẫu sao bọn em cũng chẳng muốn ở lại nơi bản thân thấy không an toàn. Mấy anh cũng hiểu mà.

- Dĩ nhiên bọn anh biết, nhưng ở thời điểm này di chuyển thì quá nguy hiểm.- Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp.- Nhưng nếu thật sự phải đi, anh sẽ nói với Đại Tá giúp mấy em.

- Nếu thế chúng em cảm ơn trước.

Anh Kì chào rồi bước về khu vực của mình, tôi cảm nhận gì đó khang khác. Quay về vấn đề chính, một tờ giấy trắng lớn được đặt trên bàn, kèm một cây bút chì. Lực lôi ra một tấm bản đồ từ túi, nó giữ đến tận giờ à?

- Bây giờ không có bản đồ giấy thì chết dở đấy, mấy thứ này nên giắt vào đâu đó có thể luôn mang theo mình được thì hơn.- Bắt đầu trải tấm bản đồ ra, Lực nhìn chăm chú. Thuỳ Vân cầm lên tờ giấy viết và tôi giữ chiếc bút chì.- Phải biết địa hình hoàn cảnh mới đi được chứ.

- Ừ, trước đây tao cũng có tin Google Maps đâu.

- Vô được nhà sách thì gom thêm bản đồ cỡ nhỏ cho tiện.- Thuỳ Vân hí hoáy gì đó trên tờ giấy, tôi đưa bút cho cô ấy trước đó rồi.

- Thế giờ bàn kế hoạch cặn kẽ nhỉ?

Lao vào một cuộc thảo luận, từng ý kiến được đưa ra. Trước hết, chúng tôi nghĩ sẽ cuốc bộ, vì chạy xe ở thành phố lớn thế này dễ bị chặn bởi xác xe cộ và lũ zombie có thể làm lật xe ( chúng tôi còn chẳng có đứa nào biết lái bốn bánh ). Bỏ ngay ý tưởng cưỡi xe đạp hay xe máy đi, muốn chết sớm thì hẵng chọn. Tiếp theo là lộ trình : Mặc dù các toà nhà hay nhà thường xây san sát nhau, nhưng phóng trên mái thì không dễ chút nào. Nên cả nhóm xét thêm một cách khác : đu dây điện. Có vẻ khả thi vì hiện tại điện đóm cắt hết rồi ( còn việc toà nhà này vẫn có điện thì nó có máy phát dự phòng tự khởi động, tôi cũng chẳng biết rõ đầu đuôi ) hoặc không, và cả đám sẽ thành thịt nướng đu quay.

Các bó dây điện đủ lớn để chúng tôi đu trên đó ( người ở phía trên nhé, để cơ thể lộn xuống dưới thì chết sớm ). Hoặc chẳng phải, chắc chỉ đủ dây để nắm tay vào rồi nhờ sức thân trên đeo bám thôi. Nhưng ở trong thành phố chưa rõ có nên vận dụng ngay không, và ở những chỗ không có dây điện đủ điều kiện để đu, cần phải có một kiểu đường khác. Và dĩ nhiên là chúng tôi chọn các ngõ hẻm ít thây ma, dễ ẩn mình rồi. Phải đảm bảo có đường thoát thân, nếu đấy là ngõ cụt thì tiêu cả đám.

Hoặc sẽ đi vào những chỗ chẳng nghĩ là đi được, ví dụ thay vì rẽ trái phải ta chọn cách đâm đầu vào bụi cỏ trước mặt để bước tiếp. Những con đường tự phát đó chắc chắn rất rất ít zombie. Trước mắt là nếu rời khỏi thành phố này an toàn, còn lại sẽ đơn giản hơn.

- Tòa nhà này có dây điện để đu không?

- Không biết, nhưng chắc là không đâu, bây coi mấy toà nhà lớn xem có cái nào dây cáp điện treo lòng thòng không? Thêm nữa, đu bám kiểu dùng mỗi sức tay thì nhóm mình không trụ nổi đâu, nhất là với một độ đủ cao để nát xác nếu bị rơi.

- Thế thì phóng trên sân thượng là hợp lý nhất!

- Cách đó cũng được với địa hình này, nhưng chắc chắn là không mắc lỗi.- Nhận tờ giấy từ Thuỳ Vân, trên tờ giấy toàn chữ những chữ, lại có thêm vài hình minh hoạ. Tôi viết thêm vào một vài dòng.

- Phóng sao để bản thân không bị rơi xuống mặt đất hoặc lực tiếp đất không đủ gây chấn thương. Còn lại lũ zombie chắc không cần lo.

- Có mấy chỗ này nhìn ok nếu núp vào và đi ra khỏi thành phố đấy!- Hào khoanh một vài điểm trên tấm bản đồ. Chúng tạo thành một lộ trình hướng thẳng ra khỏi nơi này.

- Đáp đất thành công là việc hàng đầu, thiết nghĩ nên theo kế hoạch thế này.

Hào nêu ra toàn bộ. Thứ nhất, cả đám sẽ phóng trên sân thượng các toà nhà, tiếp theo khi đến hoặc gần đến rìa của thành phố sẽ bắt đầu xuống mặt đất để lẩn đi. Nhưng có bao nhiêu cái sân thượng đủ yêu cầu đây? Các toà nhà phải cao xấp xỉ nhau thì mới đảm bảo, nhưng có vẻ ở Sa Đéc lại không có điều đó. Chúng tôi lại bắt đầu tranh luận phương thức khởi đầu.

- Đi trên mặt đất, tao thấy ba cái vụ độ cao này chẳng an toàn tẹo nào.- Danh phản biện.

- Ừ, đu rất mất sức, nếu chỉ đu một khoảng ngắn thì không sao, đằng này sẽ phải làm với tần suất cao. Trượt tay là ăn đủ.

- Chốt đơn đi bây, tao mệt quá rồi.- Ra vẻ chán nản, Phương Anh vẫy tay.

- Đi bộ, ra khỏi đây thì đi xe. Ai đồng ý giơ tay!- Thùy Vân lập tức đưa ra điều kiện.

Hai phần ba nhóm đồng tình, trong đó có tôi. Vậy là được, tiếp theo là lộ trình. Ở thời điểm này, việc lao vào zombie là rất ngu, nên chúng tôi sẽ đi đường vòng. Đường bên ngoài thành phố giờ kẹt xác sống do bị thu hút trước đó, ừ thì, lỗi tụi tôi. Tuy bọn thây ma đã tản ra phần lớn, nhưng chọn đường đó để đi vẫn khá nguy hiểm. Giờ nghĩ lại, có lẽ con đường kế bên sẽ an toàn hơn.

Thực ra thì con đường dẫn thẳng vào thành phố Sa Đéc tôi từng đề cập, trường quân sự nằm trên đó đấy - ngay bên tay trái. Khi chạy xe bus trên con đường phía ngoài, cả nhóm phải ôm cua vuông góc từ QL80 vào DT848, chạy dọc theo bờ kênh ( sông ) ngay gần cầu Hồ Tùng Mậu và băng qua một cây cầu không rõ tên gần đó, chạy thêm một đoạn ( khá may vì nhà cửa hơi thưa ) rồi rẽ thêm một khúc cua 90° nữa để quay lại vị trí trường. Mất công sức ghê, nhưng may vì đã an toàn hơn. Vì chúng tôi sẽ đi bộ nên cứ thoải mái thôi, núp lùm vào thiên nhiên là sẽ được che chở ngay...

Nhưng mà để ra được đến đấy, chúng tôi phải băng qua một biển zombie bên dưới. Nói thật, hoá trang thây ma sẽ rất có hiệu quả trong trường hợp này, cùng lắm thì tắm sông sau đó thôi. Mấy cái áo mưa sẽ phát huy tác dụng đây.

- Lộ trình là từ đây, luồn lách ra đường kia đúng chứ? Sau đó hốt lẹ một cái xe rồi bay về.

- Ừ. Nhưng nếu không có xe thì ta bắt buộc phải trốn trong khu vực cỏ cây. Biết đâu trường THPT Lai Vung 1 còn người sống sót.

- Khả thi. Nhưng chưa đủ. Nếu may mắn thì có xe, nhưng phải tính đến trường hợp xấu nhất.

Lộ trình hiện tại là thế, thật may mắn vì chỗ chúng tôi không phải đô thị. Ít nhất không phải đô thị loại 1-2. Chúng tôi nghĩ đến việc sẽ dùng đường hầm để quay về trường, nhưng không ổn vì giờ chỗ đó toàn zombie, lại thêm cái phải trèo tường nữa thì thôi khỏi. Biểu quyết đã xong. Tiếp theo là liệt kê vật tư và cách ra khỏi toà nhà này.

Hiện tại, chúng tôi có các vật tư và nhu yếu phẩm sau.

" Một cây gậy gỗ, một con dao quân dụng, một thanh kiếm kiểu Tây, một cây giáo tự chế, một chiếc rìu cứu hoả, một cây gậy đánh golf, một cái cán chổi kim loại, một cái cờ lê, hai con dao Thái làm bếp, hai ống thép rỗng. Và một khẩu súng lục với ba băng đạn đầy thiếu một viên. " Hầu hết đều là đồ lượm từ cái thùng kia, đáng lẽ nên gom tất cả theo. Cây gậy golf thì có trong phòng này.

" Ba chai nước Lavie loại lớn 1,5l, bảy chai Vina loại trung bình, hai chai nước cam và ba chai nước nho nha đam, bốn lon Pepsi và ba lon cà phê đen loại thường, ba lon Bò Húc và hai chai rỗng. " Chậc, nước rất quan trọng. Phải tìm kiếm thêm và cần có đồ lọc nước nữa.

" Một thùng mì Hảo Hảo đã chia ra các gói, mười một ổ bánh mì cỡ lớn, mười bịch bánh snack, một bịch Choco Pie, mười bốn cái bánh bông lan Solite, ba hộp cơm đóng hộp. "

" Bật lửa, diêm, đèn pin, tập vở, bút, băng cứu thương, hộp sơ cứu y tế, gương, một bộ bài Tây, một hộp khẩu trang, ba cây nến và một ít pháo. " Chính là pháo đấy, là pháo sáng của bộ đội thương tình đóng góp. Chúng tôi còn chôm được mấy chai rượu trong phòng ( có vẻ đều là những loại đắt tiền, một phần được bày trong tủ kính, còn lại đặt trong tủ ), và mấy bạn biết nó để làm gì rồi đó! Cả đám tôi chỉ nốc bia chứ rượu thì không đâu.

Uầy! Tôi thực sự rất cảm ơn những ai đã bỏ chỗ đồ này lại, chúng rất đầy đủ cho công cuộc sinh tồn. Thế này là có thể cầm cự cả tuần! May mắn ghê! Thật tình thì chỗ này không bằng những gì chúng tôi mang từ trường theo, nhưng đã quá quý hoá rồi.

Lục đục một hồi, cả nhóm chia xong hành lý, điều kiện là ai cũng có vũ khí và thức ăn nước uống. Chúng tôi còn chơi bài ba lá để giành giựt đồ đạc, vốn dĩ chỉ là chơi cho khuây khoả tinh thần thôi.

Hành trang của tôi đây : " Cây gậy gỗ và khẩu súng lục. Một ba lô gồm năm gói mì, hai ổ bánh mì, hai chai nước Vina, một lon Pepsi và các dụng cụ như đèn pin, bút và tập, một cái khẩu trang, một cuộn băng sơ cứu. "

Thuỳ Vân dùng dao quân dụng và ống thép rỗng, nếu có thể chúng tôi muốn lấy thêm ống nước kim loại và xà beng - rất hữu dụng đấy. Rìu thì để đứa khoẻ nhất nhóm - Duy Lực - giữ rồi, cậu ấy cũng mang nhiều đồ đạc nhất. Thanh kiếm Tây đã được đưa cho Thuận Ý, xem chừng cậu ta rất thích thú. Nhựt Hào vẫn cùng cây giáo tự chế của cậu ta, mamg ít đồ nhất. Phương Anh gom toàn bộ chỗ vật dụng cứu thương còn lại, vũ khí chính là dao bếp đã được nối cán thành giáo bởi cái cán chổi. Công Danh thủ ống thép cùng con dao còn lại. Như Ý nhận cờ lê - đầu bếp chính - đi kè Duy Lực để đỡ thất thoát vật tư. Nhựt Tiến lấy cây gậy đánh golf cùng một ít vật dụng.

Chúng tôi theo đội hình : Tôi cùng Thuận Ý đi trước, tiếp theo là Phương Anh và Nhựt Hào cùng Thuỳ Vân, phía sau là Duy Lực với Như Ý và cuối cùng là Công Danh và Nhựt Tiến. Cả lũ tìm kiếm và gom góp mọi thứ có thể trong căn phòng này. Chúng tôi rọc vải sofa và những thứ khác có vải, khâu lại các kiểu để làm giáp. Cố gắng để lớp giáp dày hơn kích cỡ hàm răng bọn chết tiệt kia, bọc luôn cả giày và đeo găng tay. Nên sớm tìm một cửa hàng quần áo thôi. Có vẻ hành động của chúng tôi đã khiến nhiều người chú ý, nhưng chúng tôi không bận tâm.

- Mấy em chuẩn bị chu đáo nhỉ?

- À vâng, chúng em định đi xuống để thám thính tình hình. Dù sao thì cũng không ở lại đây đâu.

- Không biết phải nói sao luôn. Nhưng nếu đã quyết thì ai cản được. Nên chọn thời điểm để đi, trốn thành công khỏi mắt quan sát của bọn chị nữa.- Nở nụ cười đầy ẩn ý, người con gái này có vẻ gì đó thật sắc sảo.

- Cảm ơn ạ.

- Tụi chị sẽ đi xem trước cho mấy em. Cẩn thận nhé, mong là sau này vẫn gặp lại được nhau.

Chị lại đi mất, chúng tôi cần nhanh chóng thực hiện kế hoạch, hoặc sẽ chết mòn ở đây. Rõ ràng quá mà, mấy cái này đều có thể thấy trong các thể loại zombie. Thà chúng tôi đi tìm cái sống và bị ăn thịt, còn hơn là bị động một chỗ rồi lụi tàn mòn mỏi. Tư tưởng này nói ra có khả năng sẽ bị khinh bỉ, nhưng chúng tôi nghĩ thế, đã và đang thực hiện đây. Hơn hết, đã chẳng còn mấy hi vọng được đưa đi bởi lực lượng cứu hộ, tất cả đều không có lấy phản hồi. E rằng nếu dựa dẫm quá mức, bản thân sẽ phải trả giá đắt...

Một lúc sau, anh Kì bước đến với vẻ mặt như trước. Anh thông báo các tầng từ tầng 3 trở xuống xuất hiện nhiều zombie, ngoài đường thì khủng khiếp hơn. Anh cùng một người lính khác mang đến rèm cửa và vật dụng bằng vải, bảo chúng tôi nên dùng. Và dĩ nhiên chúng tôi lấy đó làm áo cải trang thây ma. Chị Giang lúc này không thấy đâu, nhưng chắc chắn vẫn ổn. Vị đội trưởng còn cho nhóm tôi thêm một tin " tốt " : Chúng tôi được phép rời đi, bằng một cách đầy kì cục nào đó. Có vẻ mọi thứ suôn sẻ đến đáng ngờ.

Đồng Tháp, Sa Đéc,...

Ngày 28 tháng 8 năm 2037

Thứ Ba, giữa trưa, 11h33',...

Ngày 1

Tất cả thống nhất khi trời nhá nhem tối sẽ bắt đầu di chuyển, còn lúc này tự chúng tôi đi thám thính tình hình. Nhận thông tin từ quân nhân, chúng tôi núp được vào một phòng làm việc khác ở tầng 3. Từ lúc này sẽ không còn sự giúp đỡ nữa, vì chúng tôi đã quyết dứt áo ra đi. Bây giờ đến lúc 18 giờ còn khoảng 6 tiếng, chúng tôi quyết định ngủ giữ sức và thay phiên nhau canh gác. Tôi xung phong canh đầu vì muốn ngủ liên tục một chút.

Hai đứa sẽ canh trong 2 tiếng rồi thay ca, tôi làm xong nhiệm vụ liền ngả người ra sàn ngủ ngay. Cảm giác lũ zombie kề sát mình bất cứ lúc nào cũng tạo cảm giác hồi hộp. Nhưng tôi không có cảm giác thằng khốn quái vật kia sẽ xuất hiện lại. Hay cả nhóm sẽ giáp mặt nó ngay khi vừa đặt chân khỏi đây?

Đồng Tháp, Sa Đéc,...

Ngày 28 tháng 8 năm 2037

Thứ Ba, gần tối, 17h40',...

Ngày 1

Ngyên nhóm đều đã thức giấc, đầy năng lượng. Chúng tôi khởi động một chút để cơ thể thích nghi. Trước đó nhóm tôi đã làm gỏi một con thây ma đặt ở ngoài phòng, bây giờ liền trùm vải các kiểu rồi lại lặp lại hành động trước kia. Một vài xác sống đứng ở phía trước - chúng tôi dường như đều là diễn viên tiềm năng - cả nhóm thành công qua được, đi ngay trước mặt chúng nó.

Một số con nhận ra khác thường, nhưng chúng cũng nhanh chóng lãng đi khi chúng tôi nhập vai thật hơn. Trót lọt bước xuống được tầng 1, cửa ra khỏi toà nhà này ở ngay trước mắt. Cả bọn núp sau quầy tiếp tân, quan sát thận trọng. Ở đây có bình cứu hoả, chúng tôi sẽ đem theo. Cửa kính bị vỡ một phần, đó sẽ là lối thoát. Sau đó men theo cây cối và xe cộ để hướng ra khỏi đây. Nói dễ nghe đấy, nhưng ngoài đường lộ rất nghẹt thây ma, lũ khốn chó đó!

Cả nhóm bắt đầu di chuyển, mức độ cảnh giác được đẩy cao nhất. Sau khi vượt qua một nhóm zombie tản mác trong sân trước, chúng tôi nép vào sau một cái xe bốn bánh để quan sát tiếp. Có hai đường để đi, nhưng bên nào cũng đều có nhiều thây ma. Cần phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, nên chúng tôi sẽ không chọn đường quá vòng. Nếu đi đường bên trái sẽ cần rẽ 2 lần qua hai ngã tư và đi luồn để ra được công viên thành phố.

Chọn bên phải sẽ xa hơn, nhưng theo dự đoán sẽ ít thây ma hơn. Kệ mẹ nó, chúng tôi rẽ trái. Quyết định xong, tôi ra tay đập nát đầu một con thây ma ở sát người mình, có vẻ nó đã đánh hơi được. Không tiếng động nên biển thây ma trước mặt không có biến đổi gì.

Lại tiếp tục trò hoá trang, nhưng lần này căng thẳng cực độ. Tôi thực sự đang muốn rớt tim ra ngoài đây, chúng nó ở rất gần, còn hơn cả lần chạy vào trong trường quân sự nữa. Mỗi một nhịp thở và bước chân, đều phải giữ thật cẩn thận, nếu có hành động lạ bọn zombie sẽ không để yên. Nhóm tôi lách qua một đám xác sống đứng giữa lòng đường, rồi men theo một vài xác xe cộ. Ít nhất thì nếu bị chúng nó phát hiện, vẫn có một vài chiếc xe đủ tiêu chuẩn để trèo lên phòng thủ.

Đi được một lúc đã đến ngã tư đầu tiên, ở đây bầy thây ma đang đánh chén bữa ăn của chúng, một vài cái xác.

- Cứu với!!!

Tiếng kêu la thất thanh vọng lại từ xa, tôi như lỡ luôn một nhịp tim. Liền quay lại phía tiếng hét, nhưng không thấy rõ chủ thể. Giữa bầy zombie đông nghẹt thế này, chúng tôi có muốn cũng chẳng thể làm gì. Lũ thây ma nghe thấy tiếng con mồi, đều lập tức di chuyển, ào ào như sóng ập đến.

- Không có thời gian đâu, chạy!

Tôi nói nhỏ hết mức, kéo tay Phương Anh, mấy đứa khác dĩ nhiên cũng theo sau. Chúng tôi chạy ngược lại phía của bọn xác sống, một vài con đã phát giác, liền nhào đến. Cả nhóm chỉ xô chúng nó ra rồi tiếp tục chạy, ở lại đấu sức là chết ngu!

Bọn này di chuyển chậm chạp nhưng khi có biến lại di chuyển nhanh hơn nhiều, tuy đa số vẫn cà nhắc bước đi. Tốc độ bình thường của người đi bộ.

Mẹ khiếp! Chúng nó đang đuổi theo! Ngã tư thứ hai đây rồi. Thuận Ý liền quăng một chai rượu ra, ném theo một que diêm. Nó bùng lên một đám lửa, ngọn lửa nhanh chóng liếm trọn cái xe gần đó, rồi như cơ chế dây chuyền, lan rộng ra. Cả nhóm đã nấp vào một góc khác để bảo đảm an toàn, bọn thây ma thì bị nướng chết khét. Thấy tình hình đang vẻ hỗn loạn có lợi, chúng tôi liền phóng đi, bỏ mặc phía sau. Công viên thành phố đã ở rất gần. Chúng tôi luồn vào một con hẻm nhỏ bị chìm vào bóng đêm, hạ tốc rồi bước đi chậm rãi. Lũ thây ma còn bận đối phó với lửa và đánh chén xác đồng loại cơ.

Chắc chắn không có con thây ma nào cả nhóm mới dám quay lại đi bộ, pha hồi nãy hãi thật chứ! Trong hẻm vẫn có thây ma, nhưng xử lý mấy con lẻ tẻ vẫn đỡ hơn đối phó cả bầy. Công viên ở ngay đằng trước, hiện giờ chúng tôi đang tính toán làm sao để vượt qua, phát sinh thêm vấn đề rồi. Do sự vụ lúc nãy nên "đám đông" đã bị đánh động, di chuyển loạn xạ. Cái trò hồi nãy không dùng lại được, không thì bị xé xác thật đấy.

Chúng tôi lại xẻ thịt con thây ma đã diệt, bôi lên lớp trùm lần nữa, mùi càng nồng càng dễ che giấu tung tích. Cái đống bẩn tưởi này sẽ sớm khô lại và vãng mùi thôi, và chúng tôi sẽ phải làm quen với nó nếu muốn tồn tại trong cái thế giới này.

Tiếp tục diễn vai zombie, cả lũ lại chuẩn bị hồn vía lên mây khi cà nhắc y hệt hành động của bọn quái vật. Thần linh phù hộ, may mắn thành công đến được con đường có trường Quân sự. Chúng tôi chuẩn bị sẵn rượu, ném để tạo ra một đám cháy khác, thu hút zombie ra khỏi con đường nhóm tôi đang đi. Khi ánh lửa nổi lên và bầy xác sống lao đến, tụi tôi đều đã lẩn vào đám cỏ cây hoa lá bên đường, tiến ra ngoại ô.

Đi trong đây được cái khó chịu ngứa ngáy, xui xui lại bị côn trùng bám vào người. Dẫu vậy, vẫn khá an toàn vì bụi lùm thì rất ít thây ma. Nép vào lùm cây um tùm được một lúc, chúng tôi di chuyển ra xa hơn, khu vực này trống trải lại không có thây ma. Vì từ chỗ này những nơi ở cùng bên với trường Quân sự đi ra xa xa một xíu sẽ gần như đồng không mông quạnh. Cả bọn được phép thở phào, thả lỏng một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net