101. Mọt Sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yêu Yêu đáp xuống đỉnh núi tuyết cao nhất Băng Nguyên đảo, ngay trước mặt người thư sinh dùng mũ vẫy bọn họ.

Nhìn gần, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lần nữa phải cảm khái --- vị thư sinh này thật là giống Công Tôn! Cũng không phải giống về dung mạo, mà là khí chất.

Công Tôn tuy là thư sinh, thế nhưng so với những học sinh và phu tử trong Thái Học viện bản chất có một chút bất đồng, thậm chí ngay cả khi hắn đến Thái Học viện dạy học, đều khiến mọi người cảm giác được hắn cùng bầu không khí thư sinh không quá hợp nhau.

Có lẽ vì bản thân là lang trung, Công Tôn có một loại khí chất bưu hãn có một không hai, nói đơn giản hơn chính là, cho dù biết vị thư sinh này tay trói gà không chặt cũng cảm nhận được hắn không dễ chọc chút nào.

Nhưng thiên hạ này người vừa là thư sinh vừa là lang trung có không ít, cũng không gặp qua ai sở hữu loại khí chất giống như vậy trên người, ngay cả Tiểu Tứ Tử do một tay Công Tôn nuôi nấng cũng không có được.

Vị thư sinh trước mắt, thoạt nhìn tuổi không khác mấy so với Công Tôn, nhìn vào có lẽ lớn hơn một vài tuổi, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước giờ chưa từng thấy qua ai mang khí chất tương tự như Công Tôn giống người này, nếu nói bọn họ là thân huynh đệ chắc ai cũng phải tin.

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường --- vị này chính là Công Tôn Mỗ đỉnh đỉnh đại danh?

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Công Tôn Mỗ cười hì hì chào hỏi Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cũng để ý thấy vị thư sinh này thanh tú vô cùng, có điều bên má trái có một vết bớt đỏ hình hạt táo, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến mỹ quan của người này.

Vị này cùng Công Tôn ngũ quan tuy rằng không quá giống, nhưng đều một dạng thanh tú nhã nhặn, nhìn vào thật khiến người thoải mái.

Công Tôn Mỗ lúc này đã chạy tới ngẩng mặt nhìn Yêu Yêu, "Quả nhiên không uổng phí sống nhiều năm như vậy, ta thế mà lại thấy được một con còn sống a!"

Triển Chiêu quan sát ông, từ hành vi đến cử chỉ, thật khó tưởng tượng vị này đã rất cao tuổi rồi, chưa kể theo lời Ngọc Đường nói, người này cũng không có võ công... Không có nội lực thâm hậu tương trợ, làm sao có thể có người trường sinh bất lão được nha? Chẳng lẽ lại không phải là người?

Triển Chiêu lắc lắc đầu nhắc nhở chính mình, tuy rằng những việc lạ lùng liên tiếp xảy ra nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy yêu ma hay thần tiên xuất hiện... Hẳn là không phải đâu ha?

"Nha, Ngọc Đường nhiều năm không gặp rồi!" Công Tôn Mỗ chào hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia vô cùng tôn kính mà đáp lại, "Phu tử biệt lai vô dạng."

[Biệt lai vô dạng - câu này dùng trong văn phong cổ trang hay hơn 'Đã lâu không gặp' nhoe.]

"Tốt lắm tốt lắm." Công Tôn Mỗ vừa nói, vừa đánh giá Triển Chiêu, "Đây chính là Triển Chiêu? Ngoại tôn của Ân Hậu có phải hay không?"

Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường gọi ông là phu tử, hành lễ cùng người.

"Ha ha, quả nhiên nhu thuận, thật giống ngoại mẫu ngươi khiến người yêu thích." Vừa nói, vừa ngồi xổm xuống vẫy tay với Tiểu Tứ Tử đang trốn sau lưng Triển Chiêu, "Tiểu bảo bối nhi, trốn cái gì? Lại đây lại đây nào!"

Tiểu Tứ Tử nhìn ông đầy tò mò.

Công Tôn Mỗ tươi cười rạng rỡ, vươn tay ra ngoắc bé, "Đến, cho thái thái gia ôm một cái!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, nếu tính theo bối phận đang gọi kia... Phụ thân Công Tôn là gia gia của Tiểu Tứ Tử, như vậy gia gia của Công Tôn chính là thái gia gia của Tiểu Tứ Tử, vậy còn thái thái gia này là bối phận gì đây? Chẳng lẽ là phụ thân của gia gia của Công Tôn? Hay là gia gia của gia gia Công Tôn? Cái này là cách nhau tới mấy thế hệ??

[T_T đoạn này hơi xoắn não tý, gia gia là ông nội, thái gia gia là ông cố nội, vậy thì thái thái gia này là ông sơ hoặc ông tổ sơ gì theo cách sắp xếp bối phận của mình ý =))]

Tiểu Tứ Tử ngửa quai hàm nhìn Công Tôn Mỗ, dường như không mấy tin tưởng, hỏi hắn, "Người là người ở đâu nha?"

"Người Tây Bắc." Công Tôn Mỗ cười toe trả lời.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, "Người nhà phụ thân nhiều thế hệ đều ở Thiệu Hưng phủ."

"Ha haha." Công Tôn mỗ cười gật đầu, "Quản con là người nơi nào a, dù sao ta cũng là thái thái gia của con."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, này có tính là ép nhận người thân không?

Tiểu Tứ Tử híp mắt, trốn phía sau Triển Chiêu nhất định không chịu ra.

"Ai nha." Công Tôn Mỗ đem cằm tựa vào đầu gối, nghiêng người nhìn Tiểu Tứ Tử, "Như thế nào vài năm không gặp đã sợ người lạ rồi, khi còn bé thật dễ dụ a!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường câm nín nhìn Công Tôn Mỗ đang ra sức dụ dỗ Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử sang, hỏi Công Tôn Mỗ, "Phu tử, người thật sự là thái thái gia của nó?"

"Tính theo vai vế thì hẳn là vậy." Công Tôn Mỗ gật gù a gật gù, chỉ vào cái bớt trên mặt mình, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Phụ thân ngươi có phải hay không cũng có vết bớt này?"

Tiểu Tứ Tử nháy nháy mắt mấy cái, gật đầu, "Đúng là có nha, ở trên bụng."

"Vậy thì không sai được!" Công Tôn Mỗ cười nói, "Phàm là ai có vết bớt này, đều là hậu nhân của Huyết tộc, thái gia gia và gia gia của con có phải đều mất sớm hay không?

"Ân." Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Gia gia với phụ thân của phụ thân nghe nói đều mất từ rất sớm a."

"Bởi vì cách vài thế hệ mới có hậu nhân mang ấn ký gia tộc." Công Tôn Mỗ nói, "Thường thì cứ bốn đời mới sinh ra được một chân huyết, sau đời của ta chính là phụ thân con, không sai vào đâu được!"

"Cái gì mà máu thật máu giả?" Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi ông.

[Ở đây Công Tôn Mỗ ý muốn nói - Công Tôn là truyền nhân chân chính, thuần khiết của Huyết Tộc đời này, nhưng làm bọn Bạch Ngọc Đường không hiểu rõ, mới hỏi là máu thật hay máu giả.]

"Ân... Phải nói thế nào đây." Công Tôn Mỗ đứng lên, khoanh tay nghĩ nghĩ, nói, "Có vết bớt này chính là huyết chú bị nguyền rủa ngàn năm ấy."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Tiểu Tứ Tử cũng kéo tay Bạch Ngọc Đường rồi trốn ra sau lưng hắn --- người này thế nhưng lại nói phụ thân bé bị nguyền rủa nha!

"Ân... Bộ dáng tức giận cũng thật giống a!" Công Tôn Mỗ bước qua trêu chọc Tiểu Tứ Tử, "Đừng lo lắng, thời đại của phụ thân con sinh ra đã khác rồi, vết bớt kia có thể mang đến cho phụ thân con sống lâu trăm tuổi."

"Cũng giống như phu tử sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi một tiếng.

Công Tôn Mỗ nhìn Bạch Ngọc Đường, cười xấu xa, "Ngọc Đường a, sư phụ ngươi đâu?"

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, "Sư phụ đang ở Hắc Phong thành."

"Ách? Gần đây như thế nào mà mọi người đều ở Hắc Phong thành." Công Tôn Mỗ gãi gãi đầu, "Thiên Hàn mấy hôm trước cũng mang Nhị nha đầu chạy tới Hắc Phong thành."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình.

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Ngoại công con đi Hắc Phong thành rồi?"

"Đúng a, hẳn là muốn đến Hắc Phong thành, có lẽ đến trễ hơn lúc các ngươi xuất phát một chút đi." Công Tôn Mỗ thừa dịp Tiểu Tứ Tử không chú ý, tiến đến trước mặt một phen ôm bảo bối lên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn nhau --- sao lại không đúng dịp như vậy nha, sớm biết thế chờ buổi tối hãy đi, có khi lại gặp mặt.

Công Tôn Mỗ ôm Tiểu Tứ Tử trong lòng cọ cọ hai cái.

Tiểu Tứ Tử nhìn ông cũng thật thuận mắt, liền ôm lại rồi cùng ông cọ mặt.

"Gọi thái thái gia." Công Tôn Mỗ cười bảo.

Tiểu Tứ Tử cũng ngoan ngoãn nghe theo, quản ông có phải người thân hay không thân, người đã cao tuổi như vậy nhận làm thái thái gia cũng không bị thiệt, liền gọi một tiếng thái thái gia.

[Bé mập cũng biết tính toán rồi, hehehe~]

"Đi, thái thái gia mang con đi xem thư phòng." Nói xong, Công Tôn Mỗ ôm theo Tiểu Tứ Tử chạy về phía thư phòng.

Bạch Ngọc Đường có hơi tiếc nuối mà vỗ vai Triển Chiêu, "Đi một chuyến uổng công rồi."

Triển Chiêu lại không cảm thấy thế, vươn tay chỉ vào dòng sông băng dưới chân núi, "Được xem Thần tích như thế nào lại bảo là uổng công, ta có thể hiểu được Công Tôn Mỗ vì sao lại sống ở nơi này, cảnh trí nơi đây quả thật nhìn mãi không biết chán."

Bạch Ngọc Đường cũng đến bên vách núi, sóng vai cùng Triển Chiêu đứng trên núi nhìn ngắm dòng sông băng cả một buổi chiều, tráng lệ hay hùng vĩ cũng không đủ để hình dung quang cảnh trước mắt họ.

Bạch Ngọc Đường nhớ tới, khi còn bé hắn cũng thường xuyên đứng trên núi như thế này, nhìn chằm chằm vào dòng sông băng bên dưới cả buổi, cảm giác được dường như những giao nhân dưới dòng sông băng ấy vẫn sống... Theo bản năng quay đầu sang nhìn vào Giao Giao, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, người cười cái gì?"

Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ chỉ bên dưới, nói, "Tổ tiên, quá khứ, phồn vinh và hưng thịnh."

Triển Chiêu không hiểu mà nhìn hắn.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường lại chỉ vào mình cùng Giao Giao, "Hiện tại, nhân khẩu suy tàn."

Triển Chiêu bị hắn chọc cười, quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa thư phòng, Tiểu Tứ Tử đang vẫy tay với bọn họ, "Miêu Miêu, Bạch Bạch, đến đây xem nha, thiệt nhiều... Thiệt nhiều sách a!"

Bạch Ngọc Đương mang Triển Chiêu cùng đến thư phòng Công Tôn Mỗ.

Cái gọi là núi sách biển sách, Triển Chiêu lần này xem như đã được kiến thức rồi, thư phòng của Công Tôn Mỗ rộng đến mức không còn gì bàn cãi, giá sách có khắp thư phòng nhưng cơ bản là không thể chứa nổi, từng chỗ từng chỗ đều nhét đầy sách là sách, mấy chục gian nhà toàn bộ đều bị sách chiếm chỗ, chật cứng, ngay cả cửa sổ còn mở không ra.

"Lượng sách thật kinh khủng!" Triển Chiêu vừa cảm thán vừa lật mấy quyển sách ra xem, phát hiện bên trong đều là thứ chữ đọc không hiểu, "Mấy quyển sách này từ nơi nào viết thế?"

Công Tôn Mỗ ở trong sân pha trà, mang trà và điểm tâm chiêu đãi Tiểu Tứ Tử, vừa bảo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lưu lại dùng cơm.

Triển Chiêu đi đến cạnh bàn, nhìn thoáng qua trà bánh, âm thầm gật đầu --- thói quen ẩm thực ngược lại chính hiệu là một lão nhân a.

Công Tôn Mỗ hỏi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu có việc gì mà ngàn dặm xa xôi chạy về đây một chuyến, hai người trong lúc tán gẫu bèn kể lại sự tình về Tông Tổ cho ông nghe.

Đem những gì Hồng Tề Thiên tra được nói qua một lượt cho Công Tôn Mỗ, chọc lão gia tử buồn cười thiếu chút nữa liền lăn ra đất ngồi, xua xua tay nói với bọn họ, "Lầm rồi lầm rồi a! Truyền thuyết đồn đại sai cả ngàn dặm rồi!"

...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều khó hiểu, "Truyền thuyết kia thật sự là như thế nào ạ?"

...

Sau bữa cơm chiều, Công Tôn Mỗ đem truyền thuyết chân chính về Tông Tổ kể lại cho hai người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng dạng thắc mắc một vấn đề --- truyền thuyết kia là thật sao?

"Ân~. Công Tôn Mỗ lột cho Tiểu Tứ Tử một trái quýt, vừa chậm rì rì mà trả lời, "Hai đứa có từng nghe qua thuật luyện đan chưa?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, từ thời hoàng đế đầu tiên đã bắt đầu dùng thuật luyện đan để chế tạo tiên dược trẻ mãi không già.

"Thuật luyện đan của tiền triều có thể nói là vô cùng phồn thịnh." Công Tôn Mỗ đưa cho Tiểu Tứ Tử một trái quýt đã bóc vỏ, lại tiếp tục lột cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một quả khác, vừa tán gẫu mà kể cho hai người, "Trước kia, phàm là bất cứ đạo quán nào cũng có ít nhất một cái lò luyện đan, hiện nay hầu như đều đem thành lư hương sử dụng."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, phái Thiên Sơn cũng có rất nhiều lư hương, kỳ thật ở tiền triều toàn dùng để luyện đan.

Công Tôn Mỗ cảm thấy thật hứng thú mà nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Hai ngươi nói xem, những hoàng đế kia muốn luyện đan dược trường sinh bất lão để làm gì?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều buồn bực, tâm nói --- vì sao phải luyện đan dược trường sinh bất lão chứ? Dĩ nhiên vì muốn trường sinh bất lão rồi!

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn Công Tôn Mỗ, "Vì muốn trường sinh bất lão sao ạ?"

"Ha ha." Lão gia tử bắt chéo chân, tư thế đặc biệt giống Công Tôn mà cầm tách trà, "Bởi vì có người khiêu khích nha!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt --- khiêu khích?

"Cũng như người tốt trở thành bại gia tử vì có người khiêu khích ngươi phá của, người có tiền thì bị khiêu khích tiêu xài tiền, không có tiền thì bị khiêu khích đi mượn tiền, nếu như ngươi cái gì cũng có, tại thời điểm ngươi không thiếu thứ gì lại có người khiêu khích ngươi đã già." Lão đầu nhi nhấp một ngụm trà, "Con người, có ai mà không sợ già đi, già rồi thì sẽ chết, có quyền có thế lại càng sợ tuổi già, như thế liền dễ dàng bị hại."

Triển Chiêu vươn tay sờ sờ mũi, ánh mắt ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng buồn cười, giọng điệu nói chuyện quả thật vô cùng giống Công Tôn.

Tiểu Tứ Tử đang cầm cái chén cũng nhìn Công Tôn Mỗ chằm chằm một lúc, nhìn xong liền quay lại tiếp tục uống trà, dường như đã giám định xong rồi, gật đầu mà than thở một câu, "Tám phần mười là thân thích của phụ thân nha!"

Công Tôn Mỗ ôm lấy Tiểu Tứ Tử cười vui vẻ.

Triển Chiêu nâng cằm nói với Bạch Ngọc Đường, "Thứ duy nhất không giống là so với Công Tôn, người vui vẻ phóng khoáng hơn nhiều."

"Có lẽ vì Công Tôn còn trẻ đi." Bạch Ngọc Đường uống trà, "Hiện tại da mặt còn mỏng a, chờ đến khi sống qua một trăm tuổi phỏng chừng cũng dày như thế.

"A hahaha." 

Công Tôn Mỗ nghe được, vỗ vỗ bàn khen Bạch Ngọc Đường nói thật khéo.

Triển Chiêu xích lại ngồi gần Công Tôn Mỗ, gọi, "Lão gia tử."

"Ân?" Công Tôn Mỗ nâng cằm mà nhìn hắn.

"Người nhận thức Yêu Vương sao ạ?" Triển Chiêu vừa hỏi vừa quan sát vẻ mặt Công Tôn Mỗ một chút, Yêu Vương là từ cấm kỵ đối với khá nhiều người, Triển Chiêu là đứa nhỏ ngoan ngoãn, nếu lão nhân gia không có gì bất mãn, hắn có thể hỏi thăm một chút, còn ngược lại hắn liền thôi.

Công Tôn Mỗ vẫn mang vẻ mặt trêu chọc như ban nãy, gật đầu, "Dĩ nhiên là biết."

"Có giao tình ạ?" Triển Chiêu hỏi.

"Ân..." Công Tôn Mỗ chống cằm suy nghĩ trong giây lát, trả lời, "Trước kia thường xuyên cãi vã nhau, nên hai đứa nhỏ nhà hắn đều nhìn ta không vừa mắt."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình --- đứa nhỏ?? Ý nói là tuổi của ông còn lớn hơn Thiên Tôn cùng Ân Hậu rất nhiều sao? Đầu năm nay người càng cao tuổi thế nào mà trông càng trẻ vậy?

"Lão gia tử thọ bao nhiêu rồi ạ?" Triển Chiêu thử hỏi.

Lão nhân nở nụ cười, vươn tay chọt chọt Triển Chiêu, "Ngươi cái đứa bé này lanh lợi giống hệt mèo a, cái gì cũng tò mò muốn hỏi đến tận cùng, ta không phải lão yêu ngàn năm gì đâu, Yêu Vương năm đó thiếu ta một cái ân tình, cho nên mới giúp ta còn ở lại nơi này, thôi thì chẳng nên hỏi nhiều, tránh cho thế nhân lại đi tìm đường chết."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền thức thời mà không đề cập nữa, phỏng chừng có quan hệ tới Vạn Chú cung năm đó, quả thật là không nên hỏi nhiều.

"Người biết Ác Đế thành không ạ?" Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn Mỗ nghiêng đầu, "Là cái gì thế?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngược lại có chút ngoài ý muốn.

"Ngoại công không nhắc với người sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Công Tôn Mỗ vẻ mặt buồn bực, "Thiên Hàn gần đây giống như có việc gì gấp gáp, ta đã nói sao bỗng dưng lại chạy đến Hắc Phong thành, chắc là xảy ra chuyện gì rồi a."

Thời điểm trời bắt đầu sập tối, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi ở thư phòng kể cho Công Tôn Mỗ nghe đại khái về sự tình của Ác Đế thành cùng những việc xảy ra gần đây.

Công Tôn Mỗ sau khi nghe xong thì hỏi, "Ký hiệu của Ác Đế thành kia, vẽ như thế nào?"

Bạch Ngọc Đường cầm cây bút trên bàn vẽ lại cho Công Tôn Mỗ xem một chút.

Lão nhân gia nhìn sang, khẽ cười, đứng lên bắt đầu tìm kiếm.

Tiểu Tứ Tử giúp ông xếp sách, vừa hỏi, "Thái thái gia người đang tìm cái gì nha?"

"Thái thái gia đang tìm sách, Ác Đế thành này có chút thú vị a, chỗ này của ta có lẽ có một ít manh mối về bọn họ." Nói xong, ông từ trong núi sách lôi ra một quyển trục, quơ quơ cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Tìm được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net