103. Bạn thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hai ngày hôm sau, mọi người vừa rời giường đã thấy từ phương xa truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.

Công Tôn còn đang rửa mặt vội ném khăn lao tới, chạy đến trước cửa quân doanh, liếc mắt liền nhìn thấy Yêu Yêu đang hướng về phía quân doanh bay lại.

Công Tôn nhìn một cái là thấy ngay Tiểu Tứ Tử đang ngồi trong lòng Triển Chiêu, nghẹn một bụng khí --- đây là lần đầu tiên Tiểu Tứ Tử rời nhà trốn đi, nhất định mình phải xuất ra khí thế hù dọa nó! Ít nhất cũng phải oánh mông ba cái mới thôi!

Yêu Yêu đáp xuống ngay trước mặt Công Tôn, Tiểu Tứ Tử thuần thục nương theo cánh Yêu Yêu trượt xuống đất, không đợi Công Tôn chuẩn bị làm ra bộ mặt nghiêm túc quở trách bé, tiểu khả ái liền hoan hỉ chạy ùa lại đây, "Phụ thân!"

Công Tôn ngay lập tức bị hạ gục, ngồi xổm xuống vươn hai tay tiếp được bé, "Nhi tử!"

Tiểu Tứ Tử vài ngày không được gặp phụ thân nhớ muốn chết rồi, ôm lấy Công Tôn cọ a cọ.

"Cận Nhi!"

Tiểu Lương Tử cũng từ trong quân doanh chạy ùa ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường từ trên lưng Yêu Yêu nhảy xuống, bên cạnh còn đỡ theo một bạch y thư sinh.

Lúc này, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đi bộ bước ra, Thiên Tôn còn nói, "Mới sáng ra sao lại nháo như vậy a?"

Nói còn chưa dứt lời, lão gia tử liền ngẩng đầu, sau đó cả người ngây ngẩn.

Bên kia, Công Tôn Mỗ cùng trông thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu, trên gương mặt hiện ra một tia cười xấu xa, "Ai nha... Đây không phải là nhóm Tương Du sao? Tình cảm lúc nào cũng tốt như vậy a?"

Thiên Tôn sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhảy dựng lên, "Xuất hiện rồi! Yêu nghiệt..."

Thiên Tôn xoay người bỏ chạy, bị Ân Hậu túm cổ áo giữ lại, "Bình tĩnh."

Thiên Tôn chỉ vào Công Tôn Mỗ, "Không đi ta sợ nhịn không được sẽ đánh ông ấy đấy!"

Ân Hậu im lặng, "Ông ấy không có võ công."

Thiên Tôn nghiến răng.

Công Tôn Mỗ cười cười, nghiêng đầu nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, "Ai nha, hai người các ngươi vẫn ngốc như vậy!"

Thiên Tôn quay lại trừng Ân Hậu, Ân Hậu trên trán cũng nổi đầy gân xanh... Lại nói, hai vị võ lâm chí tôn gộp chung lại có cả mấy trăm năm nội lực, lại không thể động đến một lão nhân trên trăm tuổi tay trói gà không chặt, nói ra còn không sợ bị người ta cười chê? Thêm nữa, Công Tôn Mỗ có cách nào chịu nổi một chưởng của nhị vị võ lâm này, vạn nhất lỡ tay đánh chết, cái này gọi là lạm sát người vô tội nha.

Bạch Ngọc Đường dường như đã thành quen, Triển Chiêu tò mò chọt chọt Bạch Ngọc Đường, hỏi, "Quan hệ kém như vậy?"

Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, vị Công Tôn Mỗ kia mở miệng ra lợi hại không ai bằng, Thiên Tôn lại là người thành thật, hơn nữa không biết lý do gì, Công Tôn Mỗ đặc biệt thích khi dễ Thiên Tôn, có lẽ trước kia cả hai từng xảy ra chút chuyện, nhưng cũng không thể vì cãi nhau một chút mà làm thịt Công Tôn Mỗ đi... Cho nên Thiên Tôn đối với Công Tôn Mỗ một chút biện pháp đều không có.

"Tiểu Tứ Tử."

Triệu Phổ cũng bước ra.

Tiểu Tứ Tử lập tức nhào về phía Triệu Phổ.

Triệu Phổ ôm lấy bé, quay sang liền trông thấy Công Tôn Mỗ lập tức lắp bắp kinh hãi --- vị này là ai a? Khí chất có vài phần tương tự Công Tôn!

Mọi người vừa trông thấy Công Tôn Mỗ liền hiểu được mấy hôm trước mấy vị lão nhân gia nói đến "Thân thích" của Công Tôn là ý gì, vị này thật sự rất giống họ hàng của Công Tôn!

Công Tôn Mỗ quét mắt một vòng, sau đó dừng lại trên người Công Tôn, vui mừng hô một tiếng, "Tôn nhi ngoan."

Mọi người cả kinh thở dốc.

Công Tôn trợn mắt há mồm nhìn Công Tôn Mỗ, trong lòng buồn bực --- tôn nhi ngoan? Chẳng lẽ là gia gia? Không đúng a...

Đừng đùa chứ! Gia gia của hắn đã sớm mất rồi a! Lại nói ở đâu có một gia gia trẻ như vậy? Giỡn sao?

Công Tôn ngoắc ngoắc ngón tay gọi Tiểu Tứ Tử đang nằm trong lòng Triệu Phổ mà cọ, hỏi, "Tiểu Tứ Tử, y là ai a?"

Tiểu Tứ Tử trả lời, "Thái thái gia nha!"

Tất cả mọi người đều há miệng, "Ách..."

Công Tôn sinh khí, vươn tay nắm lấy cái lỗ tai tròn tròn của Tiểu Tứ Tử, "Con nhận dưỡng phụ, can nương còn chưa tính, hôm nay như thế nào lại dám nhận cả gia gia cho gia gia của con, này là bối phận gì đây hả?"

"Phụ thân." Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng vươn tay vỗ lên bả vai Công Tôn.

Công Tôn sửng sốt, chỉ thấy vẻ mặt nhi tử vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nghiêm túc mà nói với phụ thân, "Người là Công Tôn Mỗ."

Hai bên nhìn nhau.

Công Tôn bình tĩnh hỏi, "Là Công Tôn Mỗ đó?"

"Ân!" Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Là Công Tôn Mỗ đó!"

Công Tôn quay đầu sang không chút do dự gọi, "Thái gia gia!"

Công Tôn Mỗ cười toe gật đầu.

[2 cha con nhà này bó tay thật =))]

...

Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu --- Công Tôn tiên sinh quả là người phi thường thực tế...

Bất quá cái tên Công Tôn Mỗ ở đây người nào cũng đã từng nghe danh, người này là Đệ Nhất Tài Tử thời Đường Mạt, "Học phú ngũ xa" cũng không đủ để hình dung sự uyên bác của ông, hơn nữa ông từng làm Tể Tướng cho Lý Biện, được người đời xưng tụng là Đường Mạt Đệ Nhất tướng. Sau cùng vì một người bạn tốt, Công Tôn Mỗ trở mặt cùng Lý Biện, giữa hoàng cung đại diện lưu lại ngàn chữ mắng hôn quân, quần thần cùng người trong thiên hạ, để lại ấn quan rồi bỏ đi, từ đó về sau biệt vô tăm tích, thì ra vẫn luôn ở tại cực Bắc Băng Nguyên đảo làm một con mọt sách!

[Học phú ngũ xa - nghĩa là học vấn chất đầy năm xe sách, câu này nói về người học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú, xuất phát từ một câu trong học thuyết Thiên Hạ của Trang Tử, "Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa".]

[Biệt vô tăm tích - không rõ tung tích.]

Tất cả mọi người đều biết đến đại danh Công Tôn Mỗ, từng đọc qua văn chương của ông, nghe những câu chuyện truyền kỳ về người, nhưng ở đây trong tất cả mọi người, chỉ có đám người Thiên Tôn cùng Ân Hậu mới biết rõ, vị bạn tốt khiến Công Tôn Mỗ đối nghịch cùng triều đình, từ quan xa lánh đời thậm chí là căm hận thế nhân kia, chính là Ngân Yêu Vương.

Triệu Phổ vừa nghe Công Tôn dứt khoát nhận thái gia gia, liền đổi mặt cái xoát cũng đi theo gọi thái gia gia giống hắn.

[Mặt Phổ ca dày còn hơn tường thành Hắc Phong, kkk]

Phía sau chúng tướng Triệu gia quân thiếu chút nữa ngã ngửa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại càng mệt tâm giùm cho hoàng tộc Triệu gia.

Công Tôn đá Triệu Phổ, "Ngươi không thể nhận bừa a!"

Triệu Phổ còn vô cùng bất mãn, "Tại sao không thể? Nhi tử của ngươi là nhi tử của ta, vậy thái gia gia ngươi chính là thái gia gia ta rồi!"

Công Tôn Mỗ bị chọc ha ha cười.

Trước cửa quân doanh nháo ầm ĩ, bên trong quân doanh, Yêu Trường Thiên cùng Lục Thiên Hàn cũng đi ra.

Lục Thiên Hàn trông thấy Công Tôn Mỗ cũng giật mình, "Sao người lại tới đây?"

Công Tôn Mỗ mỉm cười, "Ân, đi xem một chút."

Lục Thiên Hàn khó hiểu mà nhìn Yêu Trường Thiên.

Yêu Trường Thiên nhún vai, ông cùng Công Tôn Mỗ cũng không quá thân thuộc.

Hạ Nhất Hàng mời mọi người vào quân trướng dùng điểm tâm, vừa ăn vừa nói.

Công Tôn Mỗ không nhanh không chậm đi phía trước, xen giữa Thiên Tôn cùng Ân Hậu.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều híp mắt nhìn nhìn Công Tôn Mỗ.

Công Tôn Mỗ trái phải nhìn hai người, nở nụ cười, vươn hai tay vỗ nhẹ lên đầu vai hai người bọn họ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu xoay mặt nhìn sang chỗ khác, có chút thiếu tự nhiên nhưng khi bị vỗ cũng không né tránh.

Triển Chiêu ở phía sau tò mò lôi kéo tay áo Bạch Ngọc Đường, quan sát hình thức ở chung của Công Tôn Mỗ cùng ngoại công mình và Thiên Tôn phía trước, khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, hắn cũng không rõ mối quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, sư phụ hắn tuy rằng mỗi khi ở Băng Nguyên đảo đều cãi nhau cùng Công Tôn Mỗ, nhưng cũng không phải là bộ dạng chán ghét thật tâm, nếu không thì chẳng phải lần nào cũng mang rượu ngon đến cho người.

Ngũ gia nhìn bóng dáng ba người đi phía trước, đột nhiên nhớ đến một ít việc khi còn bé.

Khi đó có lẽ hắn cũng lớn bằng Tiểu Tứ Tử bây giờ, cùng Thiên Tôn đi đến Băng Nguyên đảo mừng sinh thần cho Phong cô cô của hắn, Lục Lăng Nhi.

Ngày đó, trên Băng Nguyên đảo bạch mai đều nở rộ, lại vừa lúc trời đổ trận tuyết lớn, tiểu Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Công Tôn Mỗ đứng dưới một tàng cây Bạch Mai, tay cầm quyển sách mà ngẩng mặt nhìn trời.

Lão gia tử cũng không biết đang nhìn hoa mai hay nhìn tuyết... Năm đó tiểu Bạch Ngọc Đường hãy còn nhỏ, chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn vào hư vô của ông vô cùng quen thuộc, sư phụ hắn cũng sẽ như vậy đứng giữa trời tuyết lớn mà ngẩn người, vẻ mặt ấy, dường như đang chờ đợi một người.

Lúc ấy, tiểu Bạch Ngọc Đường đi qua, tay kéo vạt áo Công Tôn Mỗ, hỏi ông, "Phu tử, người đang đợi ai sao?"

Công Tôn Mỗ cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu Bạch Ngọc Đường, sau đó gật đầu, "Đúng vậy."

"Đợi ai a?" Tiểu Bạch Ngọc Đường tò mò.

"Chờ một tên bằng hữu đáng ghét." Công Tôn Mỗ ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ mà vươn tay sờ đầu tiểu Bạch Ngọc Đường, hỏi bé, "Con có bằng hữu không?"

Bạch Ngọc Đường lúc ấy còn chưa kết bái với bốn vị huynh trưởng Hãm Không đảo, cùng Thiên Tôn sống ở Thiên Sơn đã nhiều năm, bên người cũng không có lấy một người bạn cùng lứa, liền lắc đầu.

Tiểu Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn Mỗ, "Cảm giác có bạn là như thế nào?"

Công Tôn Mỗ nghĩ nghĩ, nói, "Thế giới bắt đầu trở nên có ý nghĩa."

Tiểu Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, "Lợi hại như vậy a? Thế bằng hữu đáng ghét của người đâu?"

Công Tôn Mỗ bĩu môi, tức giận bất bình, "Cái loại không có nghĩa khí bỏ mặc huynh đệ mà đi trước một bước, còn bắt ta giúp hắn trông nom hài tử! Nhất là hai đứa nhỏ kia còn mạnh đến lên trời dưới đất! Ta ngay cả chiếc đũa còn bẻ không gãy chỗ nào có thể quản được hai vị tổ tông kia a? Bà nó chớ! Chờ ta đi xuống nhất định sẽ cùng hắn tuyệt giao!"

Nhìn phía trước ba người đang đến gần quân trướng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu ra một chuyện --- trước là chờ đợi, sau mới là tuyệt giao...

...

Vào quân trướng.

Mọi người ngồi xuống dùng điểm tâm, Triển Chiêu bay một đường đã sớm đói bụng, đem quyển trục cất trong ngực giao cho Triệu Phổ, sau đó bắt đầu ăn.

Bạch Ngọc Đường hỗ trợ giải thích một chút về sự tình của mười ba người trong nhóm Ác Chu.

Triệu Phổ mặc dù là hoàng tộc, nhưng chuyện này vẫn là lần đầu tiên được nghe nói, hơn nữa có thể Triệu Trinh cũng chưa từng nghe qua chuyện này... Tổ chức Ác Chu kia hiển nhiên đã được giấu diếm rất nhiều năm, thế nhưng không có bao nhiêu người biết đến!

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn Mỗ, nhưng lúc này lão gia tử đang cùng Công Tôn tán gấu đến cao hứng, hai người này hợp nhau vô cùng, trò chuyện ăn ý đến nỗi người ngồi bên cạnh cơ bản là không xen vào được.

Công Tôn Mỗ đại khái cũng rất lâu rồi không tìm được người trò chuyện hợp ý như với mình như vậy, Công Tôn tuy rằng tuổi tác không lớn như ông, nhưng danh bác học cũng không phải lời đồn, cùng vị thái gia gia này quả thật mới gặp mà như đã quen thân, chỉ tiếc sao lại gặp nhau quá muộn.

Triệu Phổ ngồi một bên lo lắng suông, Tiểu Tứ Tử gắp cho hắn hai cái bánh bao đặt vào bát, nói, "Cửu Cửu, ăn cơm đi!"

Triệu Phổ nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đang bưng bát sữa đậu nành xì xụp uống một hơi, nhắc nhở hắn, "Thái thái gia đều đã hơn một trăm tuổi rồi."

Triểu Phổ ngẫm lại, cũng có lý, mình lo lắng cái gì a, liền cầm bát cháo lên thành thật húp.

Không bao lâu sau, đám học sinh Thái Học viện đều chạy tới, một tên hai tên đều muốn xem thần tượng, ngay cả Lâm Tiêu lão phu tử cũng đích thân chạy tới, muốn nhìn xem vị đại tài tử trong truyền thuyết kia là như thế nào, vừa trông thấy đã giật mình... vị này bao nhiêu tuổi a!

...

Sau khi dùng bữa điểm tâm vô cùng náo nhiệt, mọi người tự động tản đi, nên học bài thì học bài, vội quân vụ thì lo chuyện quân vụ.

Công Tôn Mỗ tuổi đã cao, cũng không giống Thiên Tôn cùng Ân Hậu có một thân nội lực cao cường, chạy suốt hai ngày đường đã thấm mệt, Triệu Phổ đặc biệt gọi người dựng một lều trại ngay cạnh lều của Công Tôn để lão gia tử hảo hảo nghỉ ngơi, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử theo sau bồi ông.

Nói đến cũng buồn cười, thời điểm dựng xong lều trại, Thiên Tôn thực "Trùng hợp" đi ngang qua, nói với mấy binh lính đang sắp xếp đồ đạc một tiếng, "Mũi của lão nhân kia thính lắm, trong phòng không thể xông huân hương, nếu không ông ấy sẽ chịu không nổi, mọt sách kia chỉ ngửi được mùi sách mà thôi."

Thiên Tôn vừa đi khỏi, Ân Hậu lại "Vừa vặn" đi ngang, nói với nha hoàn đang trải chăn, "Lão nhân kia rất sợ lạnh, chăn phải thật dày, hơn nữa giường phải lớn, trên giường còn phải xếp nhiều sách."

Chờ đến lúc Lục Thiên Hàn chạy đến định dặn dò, phát hiện những gì cần lưu ý đám nha hoàn sai vặt đều nắm rõ cả rồi, bởi vì Thiên Tôn cùng Ân Hậu trước đó "Vừa vặn" lại "Trùng hợp" đi ngang qua mấy lượt.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn ở lại trong quân trướng Triệu Phổ tiếp tục thương lượng việc điều tra về sự tình Tông Tổ.

"Náo loạn cả nửa ngày..." Triệu Phổ cũng có chút khó xử, "Tông Tổ kia cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Không giống người tốt lắm a."

"Nghe truyền thuyết kể thì quả thật có chút tà tính." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Công Tôn lại có ý kiến khác, "Có thể hay không cũng là một truyền thuyết bị lưu truyền sai lầm?"

"Lưu truyền sai lầm?" Ba người đều nhìn Công Tôn.

"Ta cảm thấy Tông Tổ kia giống như người bị bệnh truyền nhiễm." Công Tôn nói, "Có một số người thích máu điên cuồng thậm chí hay đánh người đều là bị bệnh, sau khi sinh bệnh sắc mặt còn tốt hơn so với trước kia nhiều... Một vài loại bệnh càng nguy kịch sắc mặt ngược lại càng hồng nhuận, biết đâu thực sự xảy ra tình huống này sau đó bị ghi chép lại thành câu chuyện, đời đời tương truyền nhau, cuối cùng dẫn đến sai lệch?"

Ba người gật đầu, nếu là phân tích theo lý trí thì quả thật những lời Công Tôn nói là hợp lý, nếu không thì quả thật rất tà.

"Vậy có tra xét không?"

"Vốn là truyền thuyết, không tra cũng được." Triệu Phổ có phần để tâm, "Nhưng quả thật có người trong bóng tối lén lút điều tra sự tình về Tông Tổ, hơn nữa rất có thể là người Ác Đế thành."

"Đám người Ác Đế thành vì sao phải tra tìm Tông Tổ?" Triển Chiêu hỏi, "Vì tài phú, hay vì Tông Tổ chi Huyết trong truyền thuyết đây?"

Đang nói chuyện, bên ngoài Hạ Nhất Hàng đi tới, còn thuận tay xoay người hạ xuống mành che.

Triệu Phổ khẽ nhíu mày --- lão Hạ đây là có sự tình quan trọng?

Quả nhiên, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng biểu tình nghiêm túc nói rằng, "Xảy ra chuyện rồi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net