104. Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ vẻ mặt Hạ Nhất Hàng cho thấy đây không phải sự tình tốt đẹp gì, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay lại nhìn hắn.

Triệu Phổ hỏi, "Làm sao vậy?"

Hạ Nhất Hàng đi tới, nói, "Thiên Dực thăm dò sự tình về Tông Tổ, hắn phái người ra ngoài điều tra mất ba ngày, Tông Tổ thì không tra được, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện gần đây các châu thành phủ huyện xung quanh Hắc Phong thành liên tục có án người mất tích."

"Án mất tích?" Triệu Phổ khó hiểu, "Những người mất tích có đặc điểm gì?"

"Loại người nào cũng có, nam nữ già trẻ, gần một tháng mà số người mất tích đã vượt quá một trăm."

"Bao nhiêu nha môn mà liệt kê ra con số đó?" Triển Chiêu đối với phương diện này tương đối có kinh nghiệm, liền hỏi.

"Khoảng bốn mươi nha môn ở các địa phương cộng lại mất tích hơn một trăm người." Hạ Nhất Hàng trả lời.

Công Tôn nghĩ nghĩ, "Chia đều cho từng địa phương thì bình quân mỗi tháng một địa phương mất tích từ hai đến ba người... Như vậy rất nhiều sao?"

"Quả thật là không nhiều lắm." Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ cằm, "Kỳ quái chính là... Nhiều địa phương như vậy lại đồng thời cùng mất tích nhiều người. Hắc Phong thành có ai mất tích không?"

Hạ Nhất Hàng lắc đầu, "Không, một số địa phương phụ cận Hắc Phong thành cũng không bị, những nơi ở xa mới có người mất tích."

"Vậy chính là cố ý rồi." Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Nếu không phải lần này Hồng Tề Thiên đột nhiên muốn điều tra sự tình Tông Tổ mới phái người ra ngoài thăm dò... Không chừng vẫn còn chưa phát hiện."

"Mấy vụ án mất tích này quả nhiên là vi diệu." Hạ Nhất Hàng xuất ra một quyển ghi chép, "Thiên Dực cho người đối chiếu hồ sơ vụ án ở mỗi tháng, đúng như lời Triển Chiêu vừa nói, những nơi tháng này có người mất tích, tháng sau sẽ không có, những nơi tháng này không có thì tháng sau lại có, không hề trùng lặp nhau. Mỗi một nơi mất tích vài ba người trên một tháng không được coi là nhiều, nhưng nếu cộng tất cả lại toàn bộ chung quanh Hắc Phong thành đã có hơn trăm người mất tích, vậy thì lại quá nhiều! Chuyện này một khi bị truyền ra ngoài rất dễ gặp phải những lời đồn đãi khiến lòng người hoảng sợ."

Triệu Phổ suy nghĩ, hỏi Hạ Nhất Hàng, "Tây Vực bên kia thế nào?"

Hạ Nhất Hàng sửng sốt một chút, "Ngươi muốn hỏi đám người Liêu và Tây Hạ?"

Triệu Phổ gật đầu, "Ân, phái người đi dò hỏi xem bên kia có phát sinh tình huống đột nhiên gia tăng các vụ án mất tích như thế này hay không?"

Hạ Nhất Hàng gật đầu, xuất môn sắp xếp người đi thăm dò tin tức.

Triệu Phổ nhướng mắt với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ý là --- đây không phải sở trường của hai người các ngươi sao, không thì hai ngươi đi điều tra một chút?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, đứng dậy làm việc.

Công Tôn cũng hiếu kỳ, vì vậy liền đi theo.

Một đường ra khỏi quân doanh, nửa đường gặp phải tên cẩu si Lâm Dạ Hỏa, Hỏa Phụng Đường chủ xưa nay nổi danh cực kỳ rảnh rỗi liền đi theo.

Lúc ra khỏi quân doanh lại đụng phải Tần Duyệt cùng Hồng Tề Thiên, hai vị phó tướng dường như vừa giải quyết xong công việc bận bịu chuẩn bị ra ngoài tìm một chỗ ăn cơm, nghe nói mọi người đi phủ huyện lân cận tra xét án mất tích, liền cùng nhau đồng hành,

Trên đường cái ra khỏi quân doanh còn gặp được Lục Thiên Hàn cùng Yêu Trường Thiên vừa ăn cơm xong đang đi dạo tản bộ, vì thế hai người cũng cùng theo.

Sau nữa Tiểu Ngũ nhà Triển Chiêu cùng với Câm nhà Lâm Dạ Hỏa cũng bám đuôi theo sau, chậm rãi hình thành một đội ngũ.

Bạch Ngọc Đường đi phía trước quay đầu nhìn lại, vừa nhìn liền thấy hàng nối hàng bám phía sau thành một cái đuôi, bất đắc dĩ thở dài --- ở Khai Phong phủ xuất môn thì mang cả một nhà già trẻ lớn bé, đến Hắc Phong thành rồi cũng vẫn y chang.

Triển Chiêu nhích sang nói nhỏ, "Chủ yếu là người rảnh rỗi rất nhiều!"

Ngũ gia vừa mới gật đầu, chợt nghe âm thanh ồn ào từ đâu truyền đến.

Mọi người ngẩng đầu lên, phía trước là thư viện của Hắc Phong thành, trước cửa tụ tập không ít người, đang nhốn nháo dường như xảy ra tranh chấp gì đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, tâm nói Thái Học viện hay gặp chuyện không may xem ra không phải do phong thủy của trường không tốt, mà vấn đề nằm ở đám học sinh kia rồi!

Mà một đám người rảnh rỗi phía sau lại cảm thấy --- Khai Phong bất kể nơi nào xảy ra chuyện không may đều không phải do Khai Phong có vấn đề, mà vấn đề nằm ở thể chất hấp dẫn án tử của Triển Chiêu!

Đến trước cửa thư viện, liền trông thấy mấy vị phu tử, một đám học sinh đứng bên trong nhìn ra, ngoài cửa còn đang đứng mấy người, cầm hành trang dường như từ phương xa mới tới đang cùng nhau tranh cãi ầm ĩ.

Triển Chiêu sau khi cẩn thận lắng nghe, rất nhanh hiểu được sự tình --- thư viện có hai học sinh bị mất tích.

Bàng Dục cùng Bao Duyên thấy nhóm người Triển Chiêu đang đứng trước cửa liền nhanh chóng chạy đến.

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có hai học sinh trong thư viện mất tích, người thân trong nhà tìm tới đây." Bao Duyên nói, "Mấy hôm trước được nghỉ rõ ràng đã về nhà nhưng người trong nhà lại bảo bọn họ vẫn chưa lại, không chừng trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi."

Công Tôn hỏi qua họ tên hai học sinh mất tích, phát hiện bọn họ cũng không nằm trong danh sách những người mất tích Đổng Thiên Dực điều tra.

Triển Chiêu nhíu mày, "Phải rồi, một trăm người mất tích kia đều được người trong nhà báo quan, vậy ngoài một trăm người đó, số người mất tích không được báo quan hoặc không được phát hiện... Phải có đến bao nhiêu người?"

Hắc Phong thành không thể so sánh với những địa phương thông thường khác, trên đường chỉ cần xảy ra chút chuyện liền có quan binh xuất hiện ngay.

Âu Dương Thiếu Chinh đang ở gần đó, vừa mang người đến nghe báo xảy ra án mất tích liền giơ một ngón tay chỉ vào Triển hộ vệ, "Quan sai Khai Phong phủ đang ở đây này!"

Gia trưởng mấy học sinh bị mất tích nóng lòng như lửa đốt liền quay sang nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiến đến hỏi phu tử của thư viện mấy học sinh kia rời khỏi khi nào.

Thư viện quản lý việc đi hay ở của học sinh vô cùng nghiêm khắc, căn cứ vào bản đăng ký thì ba ngày trước bọn họ đã rời đi, nhà sống ở phụ cận không xa Hắc Phong thành, nếu trở về nhiều nhất chỉ mất một ngày đường.

Triển Chiêu bảo huynh trưởng hai học sinh kia dẫn đường, dọc theo con đường về nhà họ tìm qua một lượt.

Bao Duyên cầm đồ của hai học sinh mất tích cho Tiểu Ngũ cùng Câm ngửi ngửi, để chúng nó lần theo mùi vị mà đi tìm.

Chỉ là Tiểu Ngũ cùng Câm rõ ràng không đủ "Chuyên nghiệp" a.

Cuối cùng Trần Duyệt đành chạy về Tả doanh, dẫn theo mấy con chó săn lớn màu đen chuyên tìm người dắt đến.

Hơn mười con chó săn ngửi mùi rồi lập tức chạy đi tìm... Đi đúng con đường trở về nhà của hai học sinh kia.

Mọi người đi theo đám chó săn đại khái mất khoảng hai canh giờ, đến một con đường khá vắng vẻ, hai bên đều là rừng cây...

Đám chó săn cùng Tiểu Ngũ và Câm đều đứng trước rừng cây ngừng lại, nhìn về phía trong rừng.

Tần Duyệt tiến lên vài bước, đi đến bìa rừng ngồi xổm xuống xem xét dấu chân in trên mặt đất.

Vị phó tướng này của Trâu Lương đặc biệt giỏi về truy lùng dấu chân, Tần Duyệt nhìn trong chốc lát rồi cau mày đứng dậy, nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Hai người bọn họ là chính mình tự chạy vào trong rừng, trạng thái rất kích động."

Triển Chiêu khó hiểu, "Là chạy vào trong rừng mà không phải chạy trở ra?"

Tần Duyệt gật đầu, "Hai người họ từ nơi này đi vào, hẳn là có một người còn té ngã."

"Có người đuổi theo bọn họ sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tần Duyệt lắc đầu, "Không có dấu chân của những người khác."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái --- lẽ nào người đuổi theo bọn họ dùng khinh công?

Triển Chiêu vứt cho Tần Duyệt một ánh mắt, Tần Duyệt gật đầu rồi mang theo chó săn tiến vào rừng.

Đám chó săn còn lại đang đánh hơi mùi của hai học sinh kia, trông có vẻ nôn nóng bất an.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Mấy con chó săn làm sao vậy?"

Lâm Dạ Hỏa híp mắt, "Ân... Không ổn rồi a."

"Chó săn trong quân doanh trên chiến trường chỉ có hai tác dụng, tìm kiếm đồng bạn lạc đường hoặc tìm kiếm thi thể của tướng sỹ." Tần Duyệt lắc đầu, "Thấy trạng thái này của bọn chúng, kết quả chỉ có thể là một trong hai, hoặc tốt, hoặc hỏng bét."

Tất cả mọi người đều nhíu mày, không cần phải hỏi nhiều --- tốt chính là hai người kia còn sống, hơn nữa còn ở ngay gần đây. Mà hỏng bét chính là... Gần đây có thi thể của hai học sinh đó!

Khu rừng này không quá rậm rạp, mấy khu rừng phụ cận Hắc Phong thành cũng không có mãnh thú nhưng bên trong rừng bụi cây lại rất nhiều, địa thế có cao có thấp, vả lại gần đây vừa hạ mấy trận mưa khiến mặt đất gồ ghề khó đi.

Đám chó săn đứng một chỗ xoay vòng, đối với thói quen hoạt động trên đất bằng của bọn chúng thì địa hình này không quá thuận lợi, thời điểm mọi người ở đây phân công nhau đi tìm, Yêu Trường Thiên đột nhiên ra hiệu "Suỵt" một tiếng.

Mọi người nhanh chóng im lặng, ngay cả hô hấp cũng đều nhẹ lại, quay đầu nhìn lão gia tử.

Yêu Trường Thiên chỉ vào một sườn núi nhỏ, "Phía bên kia có người."

"Chết hay sống?" Triển Chiêu nhanh chóng hỏi.

Bạch Quỷ Vương nhướng mày, "Vẫn còn khí tức, còn dư nửa cái mạng."

Mọi người mừng rỡ.

Triển Chiêu mang người đi qua sườn núi, quả nhiên phát hiện trong một khe núi nhỏ có hai học sinh mặc học bào của Thái Học viện đang nằm đó.

Sau khi Công Tôn xem xét qua, phát hiện một trong hai học sinh đã té bị thương, trên người có một vài vết thương lớn nhỏ các loại nhưng không nghiêm trọng đến nội tạng, tình trạng hai người vô cùng suy yếu, đều đang hôn mê.

Công Tôn bảo các tướng sỹ cẩn thận nâng người đặt lên cáng khiêng về Hắc Phong thành để được chữa trị và tịnh dưỡng.

Dưới sườn núi, chỉ còn lại Lục Thiên Hàn đang chắp tay sau người nhìn quanh bốn phía, cùng Yêu Trường Thiên đang dựa vào một gốc cây chơi đùa với Câm cùng một đám chó săn.

Yêu Trường Thiên ngoài ý muốn đặc biệt thích chó, Lục Thiên Hàn nhìn mọi người bận rộn cách đó không xa thì vươn tay nhẹ nhàng xoa cằm.

Bạch Ngọc Đường thấy ngoại công dường như đang ngẩn người, liền đi qua hỏi, "Ngoại công?"

"Ân?" Lục Thiên Hàn hồi phục tinh thần nhìn ngoại tôn mình.

"Người làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lão gia tử lắc đầu, thuận miệng nói một câu, "Có chút cảm giác không thích hợp."

Ngũ gia liền nhìn bao quát xung quanh một vòng.

Đây là một khu rừng bình thường, giống như rất nhiều nơi, trong rừng cây thực vật một màu xanh mướt, do không có đường nên rất khó đi, trên mặt đất ẩm thấp và vô cùng lầy lội.

Nghĩ đến đây, Ngũ gia nhíu mi thật sâu --- ẩm thấp và lầy lội...

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nhớ đến lúc Yêu Trường Thiên chỉ vào bên kia sườn núi bảo có người, trên rìa sườn núi phi thường trơn nhẵn, trên đường mọc kín rêu xanh nhưng không có lấy nửa dấu chân.

Ngũ gia nhẹ nhàng sờ cằm, sườn núi này thoạt nhìn không cao lắm nhưng cũng không phải nơi mà một thư sinh bình thường có thể nhảy qua, nhưng đám chó săn lần theo mùi vị tìm thấy hai thiếu niên kia đúng là từ nơi này chạy vào... Như vậy vấn đề ở đây là, hai thư sinh tay trói gà không chặt, làm thế nào đến một dấu chân cũng không để lại mà có thể chạy qua sườn núi cao bên kia rồi ngã vào phía sau khe núi?

"Ha ha."

Bên kia, Yêu Trường Thiên đột nhiên nở một nụ cười không rõ nghĩa.

Bạch Ngọc Đường nhìn ông.

Yêu Trường Thiên cũng không nói gì mà tiếp tục chơi đùa cùng đám cẩu.

Sau đó, Tần Duyệt cùng Hồng Tề Thiên dẫn người lục soát khắp khu rừng cũng không phát hiện những người khác hay dấu vết gì để lại.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đứng ở bìa rừng, ba người quan sát khắp xung quanh một vòng rồi quay lại trao đổi ánh mắt --- vi diệu a, vi diệu!

Tất cả mọi người đều cảm giác được cái loại cảm giác "Không thích hợp" trong lời nói của Lục Thiên Hàn.

Theo tình hình này, có vẻ như hai thiếu niên kia đi đến đây đột nhiên gặp thứ gì nguy hiểm, sợ đến mức hoảng loạn không đi theo đường chính mà vội vã chạy bừa vào rừng cây, kết quả rơi xuống sườn núi cao bị thương, hôn mê ngã vào trong khe núi.

Triển Chiêu hỏi Bao Duyên một chút về lai lịch hai học sinh kia, Bao Duyên cùng Bàng Dục đều trả lời chỉ là hai học sinh thông thường, bình thường cũng không có gì nổi bật.

Triển Chiêu bảo hai người bọn họ trở về Thái Học viện sẵn tiện hỏi thăm mấy học sinh khác một chút.

Lâm Dạ Hỏa nói, "Nhanh nhất là nghe hai học sinh kia tự kể lại xem mình đã xảy ra chuyện gì."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều gật đầu.

Yêu Trường Thiên đứng ở ven đường ngáp một cái, dường như đã không còn hứng thú liền mang theo một đám chó săn đi bộ trở về, Câm cũng phe phẩy cái đuôi đi sau ông.

Bạch Ngọc Đường nhìn theo bóng dáng Yêu Trường Thiên, lão gia tử khi nãy dường như phát hiện ra điều gì, nhưng lại một bộ dáng không hứng thú nói.

Lâm Dạ Hỏa đi theo túm lấy cái đuôi Câm, "Ngươi thế mà lại bỏ rơi ta theo người khác, uổng công đại gia ta nuôi ngươi cho ngươi ăn!"

Bạch Ngọc Đường vốn định đuổi theo Yêu Trường Thiên hỏi thăm một chút, nhưng lúc này Lục Thiên Hàn lại đến bên cạnh, "Ngọc Đường, ngày mai có rảnh hay không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngoại công đã lên tiếng không rảnh cũng phải rảnh a, hắn cũng biết ngoại công lần này đến Hắc Phong thành để gặp mặt bằng hữu, chỉ là còn chưa có dịp hỏi qua.

"Ngày mai ta đi gặp bằng hữu, ngươi theo ta cùng đi." Lục Thiên Hàn nói.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Lục Thiên Hàn nói xong thì rời đi.

Triển Chiêu tò mò bước sang hỏi, "Ngoại công ngươi đi gặp ai a?"

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, khi còn bé thời gian hắn ở cùng ngoại công không nhiều lắm, bằng hữu của ngoại công hắn cũng không biết rõ, bất quá ngoại công kêu hắn cùng đi có nghĩa vị bằng hữu này quan hệ cũng không tồi.

Mọi người hủy bỏ hành trình trước tiên trở về Hắc Phong thành.

Chuyện học sinh trong thư viện bị mất tích kinh động đến Triệu Phổ, hai học sinh kia được sắp xếp mang về thư viện, Công Tôn dẫn theo hai quân y đến trị liệu cho bọn họ.

Sau khi cẩn thận kiểm tra, Công Tôn ra ngoài, lắc đầu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang chờ hai học sinh tỉnh lại để hỏi thăm, "Không tỉnh lại ngay được! Bảo trụ được tính mạng là tốt lắm rồi."

"Bị thương nặng vậy sao?" Triển Chiêu kinh ngạc, "Không phải nói chỉ bị trầy da không bị ngoại thương sao?"

Công Tôn gật đầu, "Nhưng mất rất nhiều máu! Hai đứa nhỏ này không biết bị động vật gì tập kích."

"Tập kích bọn họ là động vật à?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Đúng vậy." Công Tôn đáp, "Trên người bọn họ còn vài vết cắn."

"Nhưng trên mặt đất cũng không có dấu vết của dã thú đi qua." Triển Chiêu nói.

"Đương nhiên rồi." Công Tôn nói, "Mấy vết cắn này đều tập trung ở vùng cổ cùng cánh tay."

Tất cả mọi người khó hiểu --- điều đó thì chứng minh cho cái gì?

Công Tôn vươn tay làm ra một tư thế bảo vệ đầu.

Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Tập kích bọn họ là động vật bay trên không trung?"

Công Tôn gật đầu.

"Là loại động vật nào?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Cắn người còn hút máu... Dơi sao?"

"Dơi xuất hiện giữa ban ngày?" Triển Chiêu hỏi Âu Dương Thiếu Chinh, "Phụ cận Hắc Phong thành có dơi lớn sao?"

Hỏa Kỳ Lân lắc đầu, "Dĩ nhiên không có, dơi đều sống tập trung trong sơn động, buổi tối bay ra ngoài chỉ để bắt trùng ăn, chỗ nào có dơi lớn bay qua lại còn biết tập kích người? Cũng chưa từng có ai nhìn thấy a!"

Thời điểm Triệu Phổ vào thư viện, liền thấy đám người Triển Chiêu ngồi thành một vòng tròn bộ dáng đầy bế tắc, có chút buồn bực, "Các ngươi đang làm gì?"

Công Tôn nói, "Hắc Phong thành xuất hiện động vật biết bay đả thương người lại còn hút máu, không biết là thứ gì."

Triệu Phổ đột nhiên nở nụ cười, "Các ngươi đúng là thành thật a."

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Cửu Vương gia nói, "Các ngươi không phải vừa mới mang về một lão thần tiên không có gì không biết đó sao? Có sinh vật nào còn không biết thì mau mau đến hỏi ông ấy."

Mọi người lập tức hồi phục tinh thần --- đúng nha! Đi hỏi Công Tôn Mỗ!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net