105. Gặp mặt bằng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong lều của Công Tôn Mỗ, lão gia tử vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, đang ngồi bên bàn uống trà.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vừa lúc viết xong phần bài tập Công Tôn giao cho hai đứa, lão gia tử lúc này đang nhìn chữ viết của hai đứa nhỏ, vừa nhìn vừa khen ngợi, "Hoắc, hai đứa nhỏ này viết thực sự không tồi, tôn nhi ngoan của ta quả nhiên là có phương pháp dạy."

Tiểu Tứ Tử cầm kỳ thi họa không tồi là đương nhiên, dù sao cũng do một tay Công Tôn nuôi lớn, lúc này đã mang chút phong phạm của một tiểu tài tử.

Nhưng Tiểu Lương Tử là con nuôi thả, chữ viết kia thực sự rất khó nhìn, một đám học sinh Thái Học viện và Công Tôn mà cũng không cách nào sửa lại chữ viết được cho nhóc, Triệu Phổ mỗi ngày cầm bài tập lên xem đều bảo chữ viết này hệt như móng cẩu.

Hôm nay lão gia tử thế mà khen chữ nhóc viết rất tốt, Tiểu Lương Tử trợn tròn hai mắt, "Lão gia tử, người là người đầu tiên trên đời này khen con viết tốt á!"

Tiểu Tứ Tử cũng vui vẻ, một bên động viên Tiểu Lương Tử, "Xem nha Tiểu Lương Tử, Tiểu Màn Thầu cũng nói chỉ cần ngươi cố gắng luyện a luyện sẽ có ngày viết đẹp lên thôi mà!"

"Tiểu Màn Thầu là ai a?" Công Tôn Mỗ tò mò.

"Tiểu Màn Thầu là Bao Duyên." Triển Chiêu bọn họ từ bên ngoài đi tới, "Công tử nhà Bao Đại nhân."

Công Tôn cũng nói, "Bao Duyên chính là tân Trạng Nguyên, được hắn chỉ điểm nhất định sẽ mau chóng tiến bộ..."

"Ngươi xác định là có tiến bộ?" Người vừa hỏi là Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia đang cầm bài tập của Tiểu Lương Tử lên nhìn, vừa xem vừa lắc đầu.

Mọi người nhìn qua, không biết phải nói gì --- đứa nhỏ này đi theo một đám tài tử luyện chữ đã nửa năm, một chút tiến bộ cũng không có.

Cửu Vương gia vuốt cằm gật gật đầu --- Công Tôn Mỗ quả nhiên là người biết dỗ ngọt, này mà còn khen là tốt được?

Lâm Dạ Hỏa đá đá Tiểu Lương Tử, "Câm nhà ta viết chữ so với ngươi còn muốn đẹp hơn!"

Công Tôn Mỗ lắc đầu, "Không phải lỗi ở đứa nhỏ này!"

Tiểu Lương Tử nháy nháy mắt mấy cái.

Lão nhân vươn tay nhéo nhéo cánh tay Tiểu Lương Tử, khác hẳn Tiểu Tứ Tử, đứa nhỏ này da thịt toàn thân săn chắc cứng rắn, "Người luyện võ cánh tay đều mang khí lực, lực tay quá lớn dĩ nhiên chữ không thể viết đẹp được."

Tiểu Lương Tử nhìn cây bút lông trong tay.

Lão nhân rút ra một tờ giấy, đặt đến trước mặt nhóc, "Cháu viết vào đây một dấu phẩy xem nào."

Tiểu Lương Tử liền viết lên giấy một nét phẩy.

"Ân..." Công Tôn nhìn thoáng qua, "Một nét phẩy này ngược lại viết trông rất khá a."

Những người còn lại đều gật đầu.

"Viết chữ bát xem nào." Lão nhân lại nói tiếp.

Tiểu Lương Tử liền cầm bút viết một chữ bát.

Triển Chiêu cầm tờ giấy lên nghiêng đầu nghiên cứu trong chốc lát, "Kỳ lạ a, nếu chỉ đơn thuần viết một nét phẩy hoặc nét đơn giản thì viết rất đẹp, vì sao khi hợp lại nhìn lại mất tự nhiên?"

"Bởi vì nơi này." Công Tôn Mỗ vươn tay, nhéo nhéo một chút trên cánh tay Tiểu Lương Tử.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn cánh tay Tiểu Lương Tử, "Có vấn đề gì sao ạ?"

"Cháu có phải luôn luôn luyện võ bằng những thanh đao lớn hơn cơ thể mình nhiều không?" Công Tôn Mỗ hỏi Tiểu Lương Tử.

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Đúng ạ!" Tiểu Lương Tử gật đầu.

Lão nhân ha ha cười, "Vậy thì đúng rồi, một cánh tay như vậy làm sao có thể cầm cây bút lông vừa nhẹ vừa ngắn a, các ngươi tìm một người giỏi dùng chủy thủ, dạy nó đùa giỡn với chủy thủ vài hôm, chữ tự nhiên sẽ viết tốt lên thôi."

Triệu Phổ híp mắt cân nhắc một lát rồi xách lấy Tiểu Lương Tử ném sang cho Âu Dương Thiếu Chinh, "Tìm Bát Thải đến dạy cho nó một bộ chủy thủ thử xem."

Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo Tiểu Lương Tử ra ngoài tìm Miêu Bát Thải, vị nữ tướng này thiện dùng binh khí ngắn đánh cận chiến, hiện tại nghĩ lại, quả nhiên là do Tiểu Lương Tử trời sinh có thiên phú dị bẩm, cho nên vẫn luôn sử dụng những binh khí cỡ lớn, hơn nữa nhóc con còn sùng bái Triệu Phổ nên phần lớn thời gian nhóc đều luyện trảm mã đao.

Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi Công Tôn Mỗ, "Tiểu Lương Tử sau khi học dùng chủy thủ, chữ viết sẽ tốt lên sao ạ?"

"Không cần chờ đến lúc nó học xong." Công Tôn Mỗ bưng chén trà lên, "Luyện chừng một vài đường thì tối nay có thể viết tốt hơn rồi."

Tất cả mọi người đều cảm thấy bất khả tư nghị.

Đang nói chuyện, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng tiến từ ngoài vào, một người còn cầm trên tay vò rượu, giống như "Tình cờ" ở tại cửa đụng phải nhau, có chút xấu hổ, bước vào bên trong thấy nhiều người như vậy lại càng thêm xấu hổ.

Lục Thiên Hàn khoanh tay dựa vào cửa lều, trông thấy hai người họ tiến vào liền hỏi, "Hai ngươi lại lạc đường à?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn trời, làm như nghe không hiểu.

Công Tôn ngồi xuống bên cạnh Công Tôn Mỗ, "Thái gia gia quả nhiên bác học."

Công Tôn Mỗ vui vẻ, khoát tay, "Không phải ta bác học, mà do ta từng phải đối phó với mấy tiểu hài tử có thiên phú dị bẩm nhiều quá rồi."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu tiếp tục giả bộ nhìn trời, vẫn là nghe không hiểu gì hết nha.

Công Tôn Mỗ vươn một tay nghiêm túc vỗ vỗ Công Tôn, nói, "Nuôi một đứa nhỏ là không hề dễ dàng, nhớ kỹ a, tiểu hài tử là không thể sủng, sinh hư một cái coi như xong..."

Công Tôn Mỗ còn chưa dứt lời, Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền đặt bình rượu xuống trước mặt ông một cái cộp, trừng mắt --- uống rượu của người a, đừng nói nhiều lời vô nghĩa vậy!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu tìm hai chiếc ghế dựa ngồi xuống, khó hiểu nhìn một đám người đang tụ tập trong lều --- các ngươi đến đây để làm chi?

Công Tôn liền hỏi Công Tôn Mỗ, "Thái gia gia, có động vật nào vừa biết bay lại vừa hút máu không?"

Công Tôn Mỗ nghe xong nhướng một bên mày, nhìn Công Tôn.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn lắc đầu, "Các ngươi lại tra án tử gì? Thần thần bí bí a, nơi này cách xa Khai Phong như vậy mà vẫn còn xảy ra chuyện được."

Mọi người nghĩ nghĩ rồi đồng loạt quay đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển hộ vệ cúi đầu thở dài --- đều do lỗi của Miêu gia có được chưa.

Bạch Ngọc Đường đem sự tình mất tích của học sinh thư viện Hắc Phong thành kể qua một lượt.

Công Tôn Mỗ nghe xong thì gật đầu, "Hút nhiều máu như vậy a... Chắc là cương thi rồi."

Mí mắt mọi người đều giật.

"Biết bay a!" Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở.

Công Tôn Mỗ gật đầu, "Ân, là cương thi bay..."

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm lão đầu nhi, không hiểu ông đang nói thật hay nói đùa.

Tiểu Tứ Tử yên lặng chui vào ngực Triệu Phổ --- cương thi còn biết bay a!

Triển Chiêu nhìn Ân Hậu, tựa như đang hỏi ý kiến ông.

Ân Hậu bất đắc dĩ, Thiên Tôn nhỏ giọng nhắc nhở Triển Chiêu, "Đừng nghe ông ấy nói, ông ấy nói vậy chỉ vì một mục đích mà thôi."

Tất cả mọi người tò mò --- mục đích gì?

Thiên Tôn hừ hừ một tiếng.

Ân Hậu tới một câu, "Để chứng minh rằng các ngươi rất ngốc."

Yêu Trường Thiên dường như rất buồn cười, nhịn không được nữa "Phụt" lên một tiếng.

Công Tôn cân nhắc lời của Ân Hậu cùng Thiên Tôn, lại quay sang nhìn thái gia gia, dường như bắt đầu thông suốt liền gật đầu, "Quả thật là như vậy."

Triệu Phổ khó hiểu, "Ngươi cũng tin chuyện tà môn giống như cương thi à?"

"Không phải là cương thi hay không cương thi." Công Tôn lắc đầu, "Ta đã kiểm tra qua tình huống cơ thể của bọn họ. Trên người đích thật có dấu vết bị cắn qua, hơn nữa..."

Công Tôn hỏi mọi người, "Nếu ở trên mặt ai đó cắn vào một ngụm có thể lập tức đem máu người hút khô không?"

Tất cả mọi người nhíu mày --- không phải cắn chỗ nào cũng có thể hút ra máu.

"Cơ thể con người bao gồm huyết quản cùng huyết mạch, chỉ khi cắn đúng vị trí mới có thể hút máu." Công Tôn nói, "Trên đời này sinh vật hút máu còn sống phần lớn đều là động vật nhỏ, trùng hoặc loài nào đó nhỏ bé, lớn nhất chính là dơi, bởi vì hút máu người cơ bản không đủ no! Hình thể lớn lại có thể tập kích con người đều là động vật ăn thịt! Hai thư sinh kia bị rút đi không chỉ một ít máu, với lượng máu nhiều như thế này cần phải có bao nhiêu con dơi hút máu cùng một lúc? Nhưng trên thân thể bọn họ lại không có quá nhiều vết thương, như vậy chứng minh hút máu bọn họ là động vật cỡ lớn... Trên đời này có sinh vật nào vừa lớn lại vừa hút máu giống như dơi? Nói trắng ra, chẳng lẽ không phải cương thi biết bay à?"

"Cho nên... Không phải do động vật, mà có người đang giở trò quỷ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu thở dài, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn thì quả thật lần nào cũng đều là con người đang giở trò lừa gạt, ai... Đúng là trò cũ rích a.

Lâm Dạ Hỏa có vẻ mất hứng, ngồi xuống một cái ghế, "Tám phần là do Ác Đế thành giở trò."

Triệu Phổ lại lo lắng chuyện khác, "Gần đây mất tích nhiều người như vậy, có thể nào cũng gặp chuyện giống hai học sinh này hay không?"

"Nhưng cho tới bây giờ, bị mất tích rồi tìm được trở về cũng chỉ có hai người bọn họ." Bạch Ngọc Đường nói, "Vậy những người khác bị giấu ở nơi nào? Sống không gặp người chết không thấy xác."

Mọi người cũng nhíu mày --- quả thật là rất đáng ngờ.

...

Màn đêm buông xuống, hai học sinh kia vẫn bị vây trong trạng thái hôn mê còn chưa tỉnh, đám người Triển Chiêu không có cách nào khác, vài vị tướng lĩnh Triệu gia quân dẫn theo binh lính bảo vào rừng lục soát một chút nhưng không thu được phát hiện gì, cũng có chút uể oải.

Người duy nhất có chút thu hoạch là Tiểu Lương Tử... Nhóc con sau khi đi theo Miêu Bát Thải học một bộ chủy thủ, luyện gần hai canh giờ đến khi trở về cầm bút viết, chữ viết ra liền tốt lắm a, không phải chỉ hơn lúc trước một chút thôi đâu.

Tất cả mọi người đều cảm khái Công Tôn Mỗ thật sự thần kỳ! Quả nhiên nhà có một lão giống như một bảo!

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người sau khi dùng qua điểm tâm, Lục Thiên Hàn cầm trong tay một cái bao nhỏ, thoạt nhìn bên trong để một hộp gấm cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau xuất môn.

Một đường đi về phía trước, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ miên man, cảm giác ngoại công hắn dường như có tâm sự.

Lục Thiên Hàn lần này không mang theo Lục Lăng Nhi... Ngũ gia cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, vì sao dẫn hắn đi gặp bằng hữu lại không dẫn cô cô theo cùng?

Mà ở cách hai người một đoạn xa, có vài người đang theo sát.

Chính là Ân Hậu, Thiên Tôn cùng Yêu Trường Thiên.

Lục Thiên Hàn chạy từ thật xa đến Hắc Phong thành gặp bằng hữu nào? Lại còn dẫn Bạch Ngọc Đường cùng theo... Hơn nữa, Lục Thiên Hàn dường như cố ý không nói ra tên của vị bằng hữu này, Thiên Tôn hỏi một vòng cũng không ai biết rõ Lục Thiên Hàn lần này là đến để gặp ai, ngay cả Lục Lăng Nhi cũng không biết, điều này gợi lên lòng hiếu kỳ của mấy lão nhân đang rảnh rỗi đến mọc nấm bọn họ.

Vốn dĩ, mọi người cũng không ai để ý chuyện Lục Thiên Hàn đến gặp ai.

Nhưng sáng nay, trong lúc vô ý Thiên Tôn hỏi Lục Lăng Nhi một câu, nha đầu kia đột nhiên lại bảo, "Phụ thân hình như muốn đi gặp người nào đó là nữ a, phụ thân còn rất khẩn trương đó!"

Một câu vừa nói ra, hai mắt Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều lóe sáng.

[Á hự, nhóm Tương Du của iem moe chết người rầu! >>v<<]

Yêu Trường Thiên theo lý trí thì hoàn toàn không thèm để ý, nhưng vẫn cảm giác trong lòng có điểm gì không quá thích hợp.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu quyết định theo dõi Lục Thiên Hàn, nhìn xem có phải hay không ông đi tìm tình nhân lúc về già.

"Ôi chao... " Yêu Trường Thiên đi phía sau hai người, vừa đi vừa xoa ngực, nói thầm, "Xong rồi xong rồi, nha đầu liền đạp đổ cả một bình dấm chua!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn vừa đi vừa thảo luận.

Thiên Tôn cảm thấy, Yêu Trường Thiên vẫn luôn đi theo Lục Thiên Hàn, có thể thấy lão Lục tuyệt đối không có cơ hội quen biết nữ nhân nào đâu nhỉ.

Ân Hậu đồng ý, nói cách khác người nọ là người đã quen biết từ rất lâu về trước, không chừng là thanh mai trúc mã gì đi. [=))]

Thiên Tôn bưng mặt --- mối tình đầu a! 

[Hời ơi, moe chết người, một skill đốn gục một đống máu trong lòng ta lun //>>v<<//]

Yêu Trường Thiên vỗ vỗ ngực, bảo hai người kia đừng bát quái nữa, chịu tội chỉ có mình ông thôi!

Bạch Ngọc Đường thấy Lục Thiên Hàn một đường đi về phía trước, nhịn không được lên tiếng hỏi, "Ngoại công, chúng ta đi gặp ai?"

"Nga, là một lão bằng hữu."

"Không mang cô cô theo sao ạ?" Ngũ gia hỏi.

Lục Thiên Hàn lắc lắc đầu, "Mang cô cô ngươi theo dễ gặp rắc rối lắm."

"Gặp rắc rối?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

"Vị bằng hữu này đã rất lâu ta không gặp rồi." Lục Thiên Hàn dường như có chút khó xử, "Ta cũng không rõ hiện tại hắn có còn là bằng hữu của ta nữa hay không."

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn Lục Thiên Hàn, "Không phải bằng hữu... Vậy thì là gì?"

"Theo ta được biết... " Lục Thiên Hàn nhíu mày, "Bằng hữu của ta, hẳn là đã chết từ rất nhiều năm về trước."

Bạch Ngọc Đường cả kinh, "Cái gì..."

Lục Thiên Hàn thở dài, "Nếu hắn thực sự chưa chết, vậy phải cảm tạ trời đất, nhưng mà năm ấy, ta đích thật biết được tin hắn đã chết rồi... Mặc dù tin tức này không có quá nhiều người nắm rõ."

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, "Cho nên... Lần này có khả năng là lão bằng hữu gặp mặt nhau... Cũng có khả năng là một âm mưu hay bẫy rập nào đó, phải không ạ?"

Lục Thiên Hàn gật đầu, "Cô cô ngươi tính tình thẳng như ruột ngựa, mang nàng theo..."

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, đột nhiên bật cười.

Lục Thiên Hàn có chút bất đắc dĩ mà nhìn ngoại tôn, "Khi còn bé thật không nên để ngươi bị lão đầu kia mang đi, cười lên một cái giống hệt hắn!"

Bạch Ngọc Đường có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói, "Ngoại công, người không biết tính tình cô cô thẳng như ruột ngựa là giống ai sao?"

Lục Thiên Hàn khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ ông, "Là giống ngoại công người đó."

Lục Thiên Hàn bất mãn.

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, "Nếu đối phương có trá, phương pháp tốt nhất chính là chúng ta phải tương kế tựu kế."

[Trá - hiểu là bẫy hoặc gian kế gì nha, ta thấy nhiều phim, truyện cổ trang đều có dùng từ "Trá" nên ta không sửa, nghe hợp văn phong hơn.]

Lục Thiên Hàn gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy a."

Bạch Ngọc Đường ngược lại còn thành thật, "Ngoại công, muốn đi gạt người, hai chúng ta không được, phải tìm một người khôn khéo khác."

"Ân... " Lục Thiên Hàn nghĩ nghĩ, hỏi, "Tìm ai đây?"

Bạch Ngọc Đường khẽ cười, đưa tay lên vẫy vẫy về phía xa.

Lục Thiên Hàn nhìn lại, chỉ thấy trước mắt một thân ảnh hồng sắc chợt lóe, Triển Chiêu vừa đáp xuống, cười tủm tỉm nhìn hai người.

Xa xa, Ân Hậu cùng Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau --- như thế nào mà chuyện gì bé mèo nhỏ cũng có một chân a?

Triển Chiêu sau khi rơi xuống đất, đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn hắn --- Làm sao nha?

Bạch Ngọc Đường nói, "Khả năng là có trá."

Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu, "Hiểu rồi."

Cứ như vậy, Lục Thiên Hàn mang theo hai đứa nhỏ đi gặp vị bằng hữu cách xa đã lâu, chết rồi sống lại kia.

[Mấy hôm nay mưa to quá vào wattpad thôi mà cũng lag, khó đăng bài quá aaaaa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net