107. Khúc mắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối mặt với vấn đề của Lục Thiên Hàn, Cổ Kính Chi vẻ mặt vẫn tự nhiên, mang theo ý cười mà cho Lục Thiên Hàn một đáp án, "Muốn mang tôn nhi đi một chuyến đến Băng Nguyên đảo."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn bất động thanh sắc, Lục Thiên Hàn thì có chút khó hiểu, "Đi Băng Nguyên đảo?"

Cổ Kính Chi gật gật đầu.

Lục Thiên Hàn suy nghĩ, dường như đối với đáp án này cũng không hài lòng, "Vậy ngươi trực tiếp đi không phải được rồi sao?"

Cổ Kính Chi cười lắc đầu, không nhanh không chậm mở miệng, thay đổi một lý do khác nói với Lục Thiên Hàn, "Ta vừa mới đến Hắc Phong thành không lâu, bởi vì tôn nhi đã trưởng thành, hắn cũng xem như là văn võ toàn tài nên muốn đi tòng quân."

Lục Thiên Hàn nhìn người nọ, "Sau đó thì sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đau lòng thay vị lão bằng hữu này --- cùng ngoại công giao lưu thật vất vã...

Cổ Kính Chi nói, "Hắn không có nhiều bằng hữu, tính cách lại có chút lập dị nên ta muốn hắn nhận thức thêm vài người bạn đồng trang lứa."

Vừa nói, y vừa nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Nếu có cơ hội thì tốt nhất cho hắn được gặp mặt Triệu Phổ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng thở dài, muốn nói như vậy thì cứ nói trắng ra đi mới có thể khiến ngoại công hiểu được!

Với đa số mọi người, nếu quả thật là lão bằng hữu, chỉ cần bằng hữu mình mở đầu một câu, "Tôn nhi nhà ta bằng hữu không nhiều lắm" liền có thể nói tiếp một câu, "Đứa nhỏ nhà ta cũng vậy a, hay là cho tụi nhỏ kết giao với nhau làm bạn... vân vân...", đáng tiếc ngoại công là người tuyệt đối không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế này, nếu không thì người cũng không phải là Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn nghe xong, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu ý, lại hỏi, "Vậy ngươi trực tiếp tìm Triệu Phổ, tìm ta thì có ích lợi gì?"

Yêu Trường Thiên một tay cầm chén, một tay nâng cằm ngửa mặt lên ngẩn người, Bạch Quỷ Vương lúc này đang bận tự hỏi lòng, "Muội muội a... Ngươi nhìn trúng hắn ở điểm gì? Này không phải chỉ là một tên đầu gỗ mang bộ dạng đẹp mắt chút thôi sao? Tính cách y chang như cá mặn!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hiển nhiên biết rõ tính cách Lục Thiên Hàn, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, cũng không thể nói ông không có đạo lý! Nếu bảo lời Lục Thiên Hàn nói ra có vấn đề thì chỉ là do ông không sành sỏi đời, nhưng về mặt ý nghĩa lại chẳng sai... Quả nhiên, Cổ Kính Chi nói ra hai lý do, đều không đủ để mang Lục Thiên Hàn từ cực Bắc ngàn dặm xa xôi gọi tới!

Đoàn tụ với lão bằng hữu đã nhiều năm không gặp liền khớp với vấn đề Lục Thiên Hàn đưa ra trước đó --- lý do gì không liên lạc sớm hơn?

Lục Thiên Hàn nhìn Cổ Kính Chi, hiển nhiên, nếu không cho ông một đáp án hợp lý hiển nhiên ông không có cách bỏ qua.

Cổ Kính Chi bất đắc dĩ, khe khẽ thở dài, "Ngươi vẫn giống hệt như lúc trước, quả nhiên Tiểu Bàn nói đúng, tất cả mọi người rồi sẽ thay đổi, chỉ có mình ngươi vĩnh viễn không thay đổi."

Lục Thiên Hàn không nói chuyện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại càng thêm tò mò --- Tiểu Bàn là ai?

"Thật ra thì... " Cổ Kính Chi vươn tay, từ trong túi áo lấy ra một thứ, đặt trước mặt Lục Thiên Hàn, "Hai lý do trước đó chỉ là nhân tiện, lý do chân chính là thứ này."

Lục Thiên Hàn nhìn thoáng qua vật Cổ Kính Chi đặt ngay trước mắt, ngây ngẩn cả người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn, chỉ thấy trên bàn đặt một đồng tiền.

Điểm khác biệt so với đồng tiền chính là, những đồng tiền khác đều có dạng ngoài tròn trong vuông còn đồng tiền này ngoài tròn trong cũng tròn, hơn nữa bên trong còn là hai hình tròn nằm lồng vào nhau , hình dạng vô cùng quái dị.

Trên đồng tiền không có ký hiệu gì rõ ràng.

Lục Thiên Hàn sau khi nhìn thấy đồng tiền kia, sắc mặt liền trầm xuống.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn --- lúc này xung quanh Lục Thiên Hàn tản ra một cỗ sát khí lạnh thấu xương.

Yêu Trường Thiên liếc mắt nhìn Lục Thiên Hàn một cái, hơi nhíu mày.

...

"Oa!"

Ở đằng xa, Thiên Tôn lắc lắc Ân Hậu, "Đầu Tiểu Lục Tử bốc hơi nước luôn rồi, ai chọc hắn vậy?"

Ân Hậu một bên chụp lấy tay Thiên Tôn, một bên cũng thực buồn bực.

[Nói thiệt mấy chương này hơi ngộp, cứ buồn buồn chuyện của Lục ngoại công, nhưng mờ thấy cái nhóm Tương Du này đóng vai người qua đường đi nghe trộm thôi cũng moe nữa, không ai nói cho tui biết ngày mai đột nhiên bà Nhã ra một cuốn viết về Tương Du đi trời??!!! Chắc mừng phát khóc ~~]

Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử không hiểu gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn Nhị lão.

Ngược lại, Tiểu Tứ Tử vẫn phụng phịu ngồi trong lòng Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phụng cúi đầu nhìn bé một cái, vươn tay nựng quai hàm bé, "Còn tức giận sao? Không ghẹo cháu nữa có được không?"

Tiểu Tứ Tử ánh mắt đều híp lại, nhìn Lâm Dạ Hỏa, tỏ vẻ bé vẫn còn mang thù.

Lâm Dạ Hỏa cười hì hì xoa đầu Tiểu Tứ Tử.

"Lão gia tử."

Lúc này, Tiểu Lương Tử quấn lấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu bên kia, vươn tay kéo ống tay áo hai người, "Con hỏi hai người chuyện này nha!"

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nhìn Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử hỏi, "Mọi người lúc còn trẻ, công phu ai tốt nhất ạ?"

Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đồng loạt nhấc tay, chỉ chính mình.[=))]

Tiểu Lương Tử nhìn trời.

"Chính xác mà nói thì công phu của Yêu Vương tốt nhất." Ân Hậu nói.

Thiên Tôn gật gật đầu, "Hai ta công phu đều là Yêu Vương dạy, bất quá cái người kia đi nơi nào cũng thích giả trang thành không có võ công."

"Yêu Vương lợi hại đến trình độ nào ạ?" Tiểu Lương Tử tò mò, "Hai người liên thủ có thắng được không?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu bĩu môi một cái, xoay mặt... Xem biểu tình, đoán chừng là đánh không lại rồi.

"Ách..." Tiểu Lương Tử gật đầu, thầm nghĩ Yêu Vương quả nhiên lợi hại, đáng tiếc là không thể trông thấy.

"Còn vấn đề gì không?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu đồng thời hỏi.

"Mọi người lúc còn trẻ ấy, nhiều người như vậy ở cùng một chỗ... Ai lớn lên trông đẹp nhất ạ?" Tiểu Lương Tử nghiêng đầu.

Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái --- ai nha! Vấn đề này hảo thú vị!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu trừng mắt nhìn, không chút do dự vươn tay lên chỉ mình.

Tiểu Lương Tử híp mắt nhìn hai người họ --- hai người không biết chữ "Khiêm tốn" viết như thế nào có phải không a?

Lâm Dạ Hỏa đối với vấn đề diện mạo vẫn luôn cảm thấy có hứng thú, bất quá các hoa nhập các nhãn, mấy vị lão gia tử khi còn trẻ hẳn là ai cũng rất đẹp trai, lại còn là những kiểu hình khác nhau, thật khó nhận xét người nào đẹp nhất nha.

[Các hoa nhập các nhãn - hiểu nôm na là nhiều loại hoa khác nhau phù hợp với nhiều loại thẩm mỹ khác nhau.]

Tiểu Tứ Tử kéo tay Tiểu Lương Tử, hỏi như vậy là muốn dẫn đến nội chiến a!

Quả nhiên, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vươn tay túm lấy cổ áo Tiểu Lương Tử đang muốn trốn, trăm miệng hỏi một lời, "Vậy cháu nói xem? Ai là đẹp nhất?"

"Ách..."

Tiểu Lương Tử ý thức được mình vừa đào một cái hố thật to chôn mình rồi.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu quyết không bỏ qua, muốn Tiểu Lương Tử phải chọn ra một người đẹp nhất.

Tiểu Tứ Tử vừa thấy Tiểu Lương Tử sắp bị xé thành hai nửa, sợ đến mức vội vàng đẩy Lâm Dạ Hỏa đi khuyên can.

Hỏa Phụng bĩu môi lắc lắc đầu, hắn mới không chọc vào tổ ong vò vẽ.

Tiểu Tứ Tử thấy Lâm Dạ Hỏa không chịu đi, chính mình đành phải chạy đến, kéo tay áo Thiên Tôn cùng Ân Hậu hỏi, "Miêu Miêu với Bạch Bạch, ai đẹp hơn a!?"

Tiểu Tứ Tử vừa hỏi dứt lời, động tác Nhị lão đột nhiên dừng lại, bắt đầu quay sang nhìn nhau, "Dĩ nhiên là đứa nhỏ nhà ta đẹp trai hơn một chút..."

Tiểu Tứ Tử thừa dịp Nhị lão phân tán lực chú ý, một phen đoạt Tiểu Lương Tử về.

[Nhất bé mập, ra tay là bách phát bách trúng >>v<<]

Xa xa bên trong viện, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy lỗ tai hơi nóng còn cái mũi thì hơi ngưa ngứa a...

...

Tiểu Lương Tử thành công thoát hiểm, Lâm Dạ Hỏa liền hỏi nhóc, "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Tiểu Lương Tử than thở một câu, "Tò mò nha... Tuy rằng ta vẫn cảm thấy sư công là đẹp nhất!"

Tiểu Lương Tử lời vừa thốt ra, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đầu bên kia liền không cãi nhau nữa, đều quay sang trừng nhóc --- đúng là tiểu hài tử, một chút kiến thức cũng không có!

Tiểu Tứ Tử cảm thấy nên thay đổi bầu không khí này một chút liền nói với Nhị lão, "Tôn Tôn Ân Ân, gần đây cháu có nằm mơ thấy một thứ a."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu sửng sốt, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử cũng hiếu kỳ nhìn sang --- Tiểu Tứ Tử đã lâu không nằm mơ thấy mấy hình ảnh kỳ quái rồi, không biết có phải dấu hiệu báo trước gì hay không, chuyện này đến tột cùng là may mắn hay là điềm xấu?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu hỏi, "Cháu nhìn thấy cái gì rồi?"

Tiểu Tứ Tử từ trong hà bao mang bên người lấy ra một cây bút than cùng tờ giấy, vẽ lên đó một đồ án, là một hình vuông ở giữa có hai hình tròn nằm lồng vào nhau.

Thời điểm Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn đến đồ án kia đều lập tức nhướng mày.

"Nga!" Thiên Tôn bừng tỉnh đại ngộ, "Khó trách tại sao Tiểu Lục Tử xù lông."

Ân Hậu cũng gật đầu, "Ra là thế."

"Tình huống gì đây ạ?" Lâm Dạ Hỏa vội vàng hỏi.

"Cừu nhân của Thiên Hàn." Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngược lại khó có lúc biểu tình nghiêm túc, nhìn vào có chút dọa người.

"Cừu nhân?"

"Cụ thế kết thù như thế nào ta cũng không rõ." Thiên Tôn nói, "Nhưng Thiên Hàn vẫn luôn điều tra manh mối có liên quan đến loại đồ án này, trong tay hắn có một đồng tiền mang đồ án giống như vậy."

"Tiền đồng, mang ý nghĩa gì sao ạ?" Lâm Dạ Hỏa tò mò.

"Là một người." Ân Hậu nói, "Thiên Hàn luôn điều tra để tìm một sát thủ, người nọ mỗi lần giết người đều lưu lại một đồng tiền mang đồ án đó."

"Bị giết là người thân nào đó của Lục lão gia tử sao?" Lâm Dạ Hỏa càng thêm tò mò.

"Tám phần là vậy, chi tiết cụ thể cũng không rõ ràng lắm." Thiên Tôn bất đắc dĩ, "Nhiều năm như vậy vẫn chưa điều tra được."

"Lợi hại như vậy sao." Lâm Dạ Hỏa cảm thấy bất khả tư nghị, "Thế lực tại cực Bắc Băng Nguyên đảo cùng Hãm Không đảo có thể nói là khổng lồ, hơn nữa còn có thêm phái Thiên Sơn và Khai Phong phủ... Vậy mà tìm không được một tên sát thủ?"

"Thiên Hàn rất hiếm khi chấp nhất với chuyện gì." Thiên Tôn nói, "Nhưng đối với sát thủ này lại sinh ra chấp niệm, hắn từng cho chúng ta xem qua đồng tiền kia, đại khái vài thập niên trước có một đoạn thời gian đồng tiền này lại xuất hiện thêm một lần nữa, cũng kéo theo liên lụy đến một vụ hung án."

Ân Hậu gật đầu, "Lúc ấy Ma Cung cùng phái Thiên Sơn đều dốc toàn bộ lực lượng tìm hiểu các đường, ta cùng Lão Quỷ, Yêu Trường Thiên và Vô Sa tra tìm manh mối ròng rã suốt một năm, nhưng thủy chung vẫn không thu hoạch được gì, năm đó toàn bộ giang hồ không sai biệt lắm đều bị chúng ta lật tung từng tấc đất."

"Người nào mà lại có tài như vậy?" Lâm Dạ Hỏa lấy bức đồ án mang qua nhìn cho kỹ, "Con cũng chưa từng thấy qua! Để Triển Chiêu cùng Công Tôn xem qua chưa? Hai người bọn họ tiếp xúc với nhiều hung án trong Khai Phong phủ như vậy, biết đâu lại tra ra manh mối?"

"Ai." Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều bất đắc dĩ nhìn Lâm Dạ Hỏa, "Ngươi cũng quá xem nhẹ phái Thiên Sơn cùng Ma Cung rồi, đừng nói những hồ sơ trong Long Đồ Các tại Khai Phong phủ, toàn bộ hồ sơ cùng tư liệu có liên quan trong tam ti tính cả hoàng cung đại nội đều sớm bị lật tung tra xét, một cái đều không có!"

Lâm Dạ Hỏa dậm chân, "Ai mà lại thần thông quản đại như vậy a? Nếu đã giết người có hung án vậy tại sao không có hồ sơ nào ghi lại?"

"Đều bị tiêu hủy cả rồi." Thiên Tôn nói, "Năm đó chúng ta lo phát sinh rất nhiều loại khả năng, có lẽ không phải là một người mà là một tổ chức."

"Nhưng tên hung thủ này đã gần hai mươi năm chưa xuất hiện!" Ân Hậu nói, "Hơn nữa nghe khẩu khí của Thiên Hàn thì người nọ kết thù với hắn hẳn là khi còn nhỏ."

"Khi còn nhỏ?" Tiểu Lương Tử kinh ngạc, "Vậy thì đó là chuyện của cách đây bao lâu rồi?" Có khi nào hung thủ chết rồi không?"

"Chúng ta cũng từng nghĩ vậy." Thiên Tôn cầm lấy đồ án Tiểu Tứ Tử vừa vẽ, nhíu mày, "Nhưng hiện tại xem ra... Mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt."

Ân Hậu hỏi Tiểu Tứ Tử, "Lúc cháu nằm mơ, ngoại trừ đồ án này còn có thêm thứ gì khác không?"

"Băng." Tiểu Tứ Tử bật người trả lời.

"Băng?"

"Bốn ngọn băng đôi." Tiểu Tứ Tử khoa tay múa chân tạo thành hình dạng cái đấu lạp, nói, "Giống bốn nấm mộ đôi."

Mọi người nghe xong đều cau mày --- có dự cảm không tốt lắm...

...

Mà lúc này bên trong viện, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng thêm sốt ruột, Cổ Kính Chi kia lấy ra một đồng tiền đặt trên bàn liền cảm giác cả người Lục Thiên Hàn trở nên không đúng lắm.

Triển Chiêu quan sát Bạch Ngọc Đường, ngoại công của hắn xảy ra quan hệ gì với đồng tiền kia a? Nếu biết điều gì thì để Giao Giao truyền lại lời!

Bạch Ngọc Đường không hiểu sao lại có chút ảo não... Hắn vẫn nghĩ ngoại công không có bí mật gì, trừ bỏ việc ngoại mẫu qua đời cũng không còn khúc mắt nào tồn tại, nhưng hiện tại xem ra, không phải là không có mà là do hắn không đủ quan tâm đến người mà thôi...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ có thể lo lắng suông, Lục Thiên Hàn bên này lại nhìn chằm chằm đồng tiền đặt trên bàn kia trong chốc lát, đột nhiên đưa tay vói vào trong áo lục lọi một trận.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn lão gia tử.

Một lát sau, Yêu Trường Thiên xòe bàn tay ra, đặt thứ gì đó lên bàn...

Chờ ông thu tay trở lại, chỉ thấy trên bàn cũng có một đồng tiền giống hệt như thế.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Lục Thiên Hàn dường như cũng có một chút ngoài ý muốn --- đồng tiền này trước kia vì để điều tra manh mối lúc nào ông cũng mang theo bên người, mấy năm nay không còn mang theo nữa, Yêu Trường Thiên khi nào thì lấy đi? Lại còn mang theo ở bên người...

Bạch Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, quét mắt sang nhìn Cổ Kính Chi.

Cổ Kính Chi khẽ nhíu mày.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn vào hai mắt Yêu Trường Thiên, cảm thấy giật mình --- đây là ánh mắt Bạch Quỷ Vương! Tuyệt đối không phải là ngoại mẫu!

Yêu Trường Thiên bình thường đã không còn tỏ ra ác ý với ai, ngay cả một chút cũng đều không có, bởi vì "Trái tim kia" quản thúc ông quá chặt, một khi bản tính Bạch Quỷ Vương xuất hiện hiển nhiên trong lòng sẽ nhói đau.

Nhưng lúc này ngoại mẫu Bạch Ngọc Đường không thấy đâu giống như lần Bạch Quỷ Tộc xuất hiện.

Bạch Ngọc Đường đang cân nhắc tình huống trước mắt, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng ấn vào đầu vai hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn sắc lam trên bàn tay kia, chân mày càng nhíu chặt vài phần --- là Giao Giao!

Lúc này, giao nhân vẫn luôn đi theo Bạch Ngọc Đường dường như đang truyền đạt một tin tức nào đó đến cho hắn.

Giao Giao có thể nói chuyện, mỗi khi có tình huống đặc biệt nghiêm trọng hoặc nguy hiểm, Giao Giáo sẽ mở miệng cất tiếng nhắc nhở... Nhưng lúc này đây Giao Giao không nói gì, chỉ ấn vào đầu vai Bạch Ngọc Đường.

Nhưng Ngũ gia vẫn từ vị trí đầu vai bị Giao Giao đè lại cảm nhận đượcmột trận ý lạnh tựa hàn băng.

Triển Chiêu cũng khó hiểu mà nhìn động tác của Giao Giao --- đây là lần đầu tiên phát sinh tình huống này.

Bạch Ngọc Đường so với Triển Chiêu càng thêm rõ ràng, trong cỗ hàn ý lạnh thấu xương kia, hắn cảm nhận được một loại "Địch ý" phi thường mãnh liệt!

Giao Giao ôm địch ý với ai đây? Là Cổ Kính Chi? Hay là đối với hai đồng tiền? Hay là...

Triển Chiêu cũng hướng ra ngoài cửa liếc mắt nhìn một cái --- trước cửa đối diện có một người đứng đó đã lâu nhưng lại không bước vào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net