109. Hồn lìa khỏi xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vị tôn nhi của Cổ Kính Chi thần thần bí bí kia sau khi xuất hiện liền đem đến cho mọi người thêm một vụ án mất tích, trùng hợp như thế, với án tử gần đây mọi người đang điều tra vô cùng phù hợp.

Cổ Ngôn Húc sau khi bảo trong nhà có người mất tích, Triển Chiêu liền tiếp một câu, "Có cần hỗ trợ gì hay không?"

Cổ Kính Chi gật đầu, "Có Khai Phong phủ hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn."

"Người mất tích là ai?" Triển Chiêu đứng lên, hỏi Cổ Ngôn Húc, "Nói lại chi tiết tỉ mỉ một chút."

"Ách, là hai vị gia tướng..."

Cổ Ngôn Húc còn chưa nói xong, Triển Chiêu đã tủm tỉm đề nghị, "Đến chỗ ở của bọn họ nhìn xem một chút? Chúng ta lại đi tâm sự cùng mấy tướng gia khác, nói không chừng phát hiện ra manh mối, muốn tìm người phải sớm, để càng chậm trễ càng nguy hiểm."

"Ách..." Cổ Ngôn Húc nhìn Cổ Kính Chi.

Cổ Kính Chi nhìn Triển Chiêu một cái rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hai người này một tĩnh một động, vừa vặn đối lập bổ sung nhau.

Lục Thiên Hàn nhẹ nhàng gật đầu, "Chiêu Nhi kinh nghiệm phá án vô cùng phong phú, giao cho hắn hẳn là không có vấn đề gì."

Cổ Kính Chi gật đầu với Cổ Ngôn Húc.

Sau khi Cổ Ngôn Húc dẫn Triển Chiêu đi, Triển Chiêu cũng thuận tay kéo Bạch Ngọc Đường đem người lôi theo cùng.

Trong viện lúc này, chỉ còn lại Cổ Kính Chi, Lục Thiên Hàn cùng một người ngoài cuộc Yêu Trường Thiên.

Xa xa trên nóc nhà, Thiên Tôn lại kéo Ân Hậu, "Hai đứa nhỏ đi rồi, làm thế nào đây? Tiếp tục theo dõi bên kia à?"

Ân Hậu nghĩ nghĩ, đối với ba lão nhân bên trong viện đang mắt to trừng mắt nhỏ bĩu môi --- rõ ràng bên này thú vị hơn một chút.

Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử đều gật đầu phụ họa.

Tiểu Tứ Tử ánh mắt lại dõi theo trên người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường còn có Cổ Ngôn Húc.

...

Cổ Kính Chi nhìn đồng tiền được đặt trên bàn kia, hỏi Lục Thiên Hàn, "Ngươi sẽ điều tra rõ ràng chứ?"

Lục Thiên Hàn chỉ gật đầu, tiếp tục hỏi vấn đề của mình, "Năm đó ngươi được cứu như thế nào?"

Cổ Kính Chi tỏ vẻ bất đắc dĩ, tuy vậy vẫn trả lời câu hỏi của Lục Thiên Hàn, "Thời điểm ta tỉnh lại thì đang ở một bờ biển, cũng không rõ là ở nơi nào, sau được một hộ ngư dân thu dưỡng."

"Thời điểm nổ mạnh... Ta nhìn thấy trên người ngươi bốc cháy." Lục Thiên Hàn trầm giọng.

Cổ Kính Chi gật gật đầu, vươn tay, vén ống tay áo lên lộ ra phần trên cánh tay, nơi đó có một mảng sẹo lớn vì bỏng.

Lục Thiên Hàn hơi nhíu mày, không phát biểu ý kiến, hỏi tiếp, "Tiểu Bàn đâu?"

Cổ Kính Chi lắc đầu, "Ta chưa từng gặp lại hắn."

Lục Thiên Hàn nghi hoặc, "Ngươi không đi tìm hắn?"

Cổ Kính Chi bất đắc dĩ, "Sau khi ta được cứu, có một thời gian dài cái gì cũng đều không nhớ được, sau này mới dần dần khôi phục lại ký ức... Chờ thương thế lành hẳn có thể xuống giường, đã gần một năm sau. Ngư dân thu dưỡng ta sống cách cực Bắc vô cùng xa, khi ta lớn hơn một chút đã từng có ý định trở về Băng Nguyên đảo tìm các ngươi. Chính là thời điểm ta đến, Băng Nguyên đảo gần như đã cấm không cho tàu thuyền phổ thông qua lại, tất cả hàng hóa đều là thuyền trên đảo tự mình vận chuyển. Mặt khác, ta cũng nghe gia tướng nói qua, ngươi đã sớm rời khỏi cho nên ta cũng bỏ đi."

Cổ Kính Chi nâng cằm, vừa nói vừa lắc lắc cái chén trong tay, đây là thói quen khi còn bé của hắn, mỗi lần nói chuyện nhất định muốn cầm cái chén xoay một chút.

Lục Thiên Hàn hỏi, "Sinh hoạt sau đó thế nào?"

"Sau a, sau đó ta trở về nhà tiếp tục làm ngư dân, tập luyện công phu rồi bắt đầu đi theo thuyền vận chuyển, trưởng thành thì lập gia đình rồi sinh con, định cư tại vùng Chiết Giang, mua bán đương lúc thuận lợi thì tức phụ qua đời, ta cũng không tái giá. Sau khi có tôn nhi liền giao việc quản lý lại cho nhi tử, ta ở nhà nuôi nấng tôn nhi, chờ hắn khôn lớn nói muốn đi nhập ngũ ta liền dẫn hắn đến vùng Tây Bắc này. Mấy năm nay có hai sự kiện ta chưa từng ngừng làm qua."

Nói xong, Cổ Kính Chi nhẹ nhàng quơ quơ đồng tiền, "Tìm hung thủ cùng... Nghe một ít lời đồn của người giang hồ về ngươi."

Lục Thiên Hàn hơi hơi nhướng mày, cảm thấy đúng là mới mẻ, liền hỏi, "Ngươi nghe được cái gì?"

Cổ Kính Chi nở nụ cười, "Nga... Ta muốn tra tìm hung thủ, cho nên tiếp xúc với khá nhiều người giang hồ, truyền thuyết về ngươi không được tính là nhiều, đa phần đều nói về Thiên Tôn cùng Ân Hậu. Có một vài chuyện linh tinh về ngươi như quý công tử tóc xám ở cực Bắc Băng Nguyên đảo nháy mắt có thể đông lạnh cả một tòa thành gì đó a, ngươi cũng gây ra không ít chuyện oanh động dần dần đều trở thành truyền thuyết. Nhưng là vài năm gần đây, chuyện về ngoại tôn ngươi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu được đồn đãi rất nhiều, thời điểm nhắc đến hai người bọn họ cũng đều nhắc đến Thiên Tôn và Ân Hậu, cũng có một chút nói về ngươi."

Lục Thiên Hàn nghe xong khẽ gật đầu, từ biểu tình mặt than của ông cũng chẳng nhìn ra được là vui hay đang buồn.

Yêu Trường Thiên lại cảm thấy cái nhóm Tương Du nhà Yêu Vương kia quả nhiên rất đáng ghét, lúc nào cũng đoạt hết nổi bật các loại!

[=))) nhóm Tương Du nằm không mà cũng bị trúng đạn.]

"Hắt xì..."

Xa xa, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đồng thời nhảy mũi.

Lâm Dạ Hỏa ngắm hai lão nhân đang xoa xoa cái mũi, tò mò hỏi, "Bọn Triển Chiêu đang làm gì nhỉ? Đi vào rồi lại đi ra."

Mọi người di dời lực chú ý từ tiền viện sang hậu viện.

Bên trong hậu viện, Triển Chiêu đi đến một mảnh sân, gặp được hạ nhân nào cũng đều tán gẫu một hai câu.

Ân Hậu híp mắt.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy thú vị, "Triển Chiêu đúng là người vô cùng lanh lợi, cả tòa Cổ phủ đều bị hắn xoay tới xoay lui, đây là đang định làm gì nha?"

"Hình như đang tìm đồ vật gì đó." Tiểu Lương Tử nói.

Lâm Dạ Hỏa còn đang buồn bực, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo Cổ Ngôn Húc ra khỏi Cổ phủ.

"Tiểu Lâm Tử." Tiểu Tứ Tử đột nhiên kéo ống tay áo Lâm Dạ Hỏa, "Chúng ta giả vờ vô tình gặp được đi!"

"Ý kiến hay!" Lâm Dạ Hỏa lắc thân một cái ôm Tiểu Tứ Tử bay xuống dưới, Tiểu Lương Tử đuổi sát theo sau.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau, sốt ruột vì sao Lục Thiên Hàn mãi còn chưa ra, cũng muốn... Vô tình gặp được a!

...

Triển Chiêu cùng Cổ Ngôn Húc rất nhanh liền tán gẫu đến vô cùng hăng hái... Theo lời Công Tôn thường hay nói, Triển Chiêu chính là loại người dù bản thân ngươi có một chút tính xấu cũng dễ dàng ở chung làm bạn, muốn đi theo cùng hắn kết giao bằng hữu là hết sức dễ dàng, ngược lại, muốn chán ghét hắn là điều rất khó xảy ra.

Người gặp người thích cũng là một loại thiên phú, Cổ Ngôn Húc người này nhìn qua cũng là một nhân vật tài năng, hào hoa phong nhã, Triển Chiêu lại vô cùng hòa khí cùng hắn tán gẫu hắn tự nhiên cũng phải mang một bộ mặt tươi cười mà đáp lời.

Hai người suốt một đường tra án, tán gẫu tới lui còn hết sức thân thiện.

Mà Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh hai người bọn họ, lại lắng nghe hết sức chân thành.

So sánh với Triển Chiêu trước nay luôn thành thục cởi mở, Bạch Ngọc Đường sinh ra là một dạng chớ gần, Ngũ gia không phải dạng người vì điều tiết bầu không khí mà cố gắng trò chuyện cùng người khác, nếu hắn cảm thấy không có lời nào để nói, như vậy bất kể có bao nhiêu tẻ ngắt cùng xấu hổ, hắn cũng không mở miệng. [Đường Đường bá nhất!]

Trên nóc nhà, nhìn mấy người đang bước ra ngoài Ân Hậu hỏi Thiên Tôn, "Ngọc Đường nhà ngươi ngoại trừ Chiêu Nhi nhà ta có từng cùng ai đi song song, vừa đi vừa tán gẫu chưa?"

Thiên Tôn ôm cánh tay ngẩng mặt lên trời nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, "Ân, chắc có cùng Tiểu Tứ Tử đi... Không có biện pháp a, đứa nhỏ nhà ta thật quái gở, cho dù là đi cùng người quen như Công Tôn, Triệu Phổ thì phần lớn thời điểm vừa đi vừa tán gẫu vẫn là cùng Triển Chiêu, cái tính độc lai độc vãng ấy khẳng định là giống hệt Tiểu Lục Tử."

Ân Hậu buồn cười, "Quả nhiên là vậy a."

Thiên Tôn lại liếc nhìn Triển Chiêu một cái rồi lầm bầm lầu bầu cảm khái, "Bé mèo nhà ngươi đúng là người gặp người thích, cùng ngươi một chút cũng không giống nhau!"

Ân Hậu nguýt ông một cái, "Chính ngươi cũng một dạng khiến người yêu thích lắm hay sao."

Thiên Tôn hừ hừ một tiếng, "Theo ta có thể cùng Ngọc Đường nhà ta ở chung một chỗ vượt quá thời gian một chung trà mà không gặp phải tràng diện xấu hổ cùng tẻ ngắt chắc chỉ có mỗi mình Triển Chiêu thôi, cái đứa đồ đệ bất hiếu kia ngay cả ta cũng không thèm để ý!"

Thiên Tôn nói xong tức giận muốn đạp nóc nhà, mắt thấy bọn Triển Chiêu ở cách đó không xa đang đi qua, Ân Hậu vội vàng kéo Thiên Tôn nằm thấp xuống.

...

Bạch Ngọc Đường tuy rằng không xen vào nói chuyện nhưng một đường này hắn đều quan sát Triển Chiêu cùng Cổ Ngôn Húc nói chuyện với nhau, Ngũ gia cảm thấy mang Triển Chiêu đến thật là một hành động đúng đắn.

Thông qua cách quan sát khi hai người nói chuyện với nhau có thể dễ dàng nắm bắt được tính cách của người khác, đặc biệt nếu trong đó có một người là người quen, người còn lại là người cần quan sát.

Triển Chiêu cũng không dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ hay những câu hỏi sáo rỗng gì để trò chuyện cùng Cổ Ngôn Húc, hắn chỉ nói những chuyện hết sức bình thường, cũng tương tự như những lần hắn tra án ở Khai Phong trước đây.

Triển Chiêu hỏi Cổ Ngôn Húc rất nhiều vấn đề, có liên quan đến án kiện, có liên quan đến Cổ Kính Chi, cũng có liên quan đến bản thân hắn. 

Nếu dùng từ "Phổ thông" để hình dung những vấn đề mà Triển Chiêu đang nói thì Cổ Ngôn Húc có thể gọi là luôn "Cẩn thận" trả lời.

 Điều này trong mắt Bạch Ngọc Đường chính là có vấn đề rất lớn!

Đối với một người xa lạ thình lình xuất hiện, cho dù trong lòng có tính toán muốn cùng người đó kết giao bằng hữu cũng không có khả năng trả lời hết mọi vấn đề của người ta?! Là người thì đều có vài chuyện không muốn nói ra cùng người khác. Đồng thời cũng không có khả năng trả lời ngay mọi vấn đề người khác hỏi, Cổ Ngôn Húc đối với những câu hỏi Triển Chiêu đặt ra trả lời vô cùng trôi chảy, cảm giác được một tia cẩn thận bên trong những câu đối đáp hết sức bình thường.

Ba người rẽ sang một góc đường, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu yên lặng trao đổi một ánh mắt --- Cổ Ngôn Húc là người tốt hay xấu tạm thời bọn họ chưa thể phán đoán rõ, nhưng gia tôn [gia gia + tôn nhi] nhà này khẳng định có vấn đề, gần như tuyệt đối.

Mà đồng thời nghĩ như vậy, còn có Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên lúc này đang ngồi trong biệt viện.

Lục Thiên Hàn đem từng nghi hoặc trong lòng lần lượt hỏi Cổ Kính Chi, Cổ Kính Chi đối đáp trôi chảy hết thảy như mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, hắn làm cái gì, không làm cái gì, lựa chọn như thế nào đều luôn luôn có một lý do thích hợp để giải thích.

Có đôi khi, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở chính là sơ hở lớn nhất.

Đang trò chuyện, quản gia tiến vào nói với Cổ Kính Chi thiếu gia cùng Triển đại nhân, Bạch thiếu hiệp cùng nhau ra ngoài điều tra manh mối, Lục Thiên Hàn nhìn sắc trời rồi đứng dậy cáo từ.

Cổ Kính Chi hỏi, "Muốn ở lại dùng bữa cơm không?"

Lục Thiên Hàn dường như có chút do dự, cuối cùng vẫn mở miệng, "Lần sau đi."

Cổ Kính Chi cũng không miễn cưỡng, đứng dậy tiễn bọn họ.

Yêu Trường Thiên một đường theo tới hết uống trà rồi lại ăn quýt, thấy Lục Thiên Hàn rời đi y cũng tự nhiên theo ra ngoài, Bạch Quỷ Vương cảm thấy chính mình vô hình như không khí, vừa đi vừa xoa ngực.

Yêu Trường Thiên cảm thấy lồng ngực đau đến phát hoảng, buồn bực, Lục Thiên Hàn đi gặp cũng không phải mỹ nữ nha, nha đầu kia sao lại nháo lên rồi?

Chờ sau khi rời khỏi Cổ phủ, Lục Thiên Hàn chắp tay sau người đi đằng trước, Yêu Trường Thiên ba bước đi hai bước chạy đến bên cạnh ông, mở miệng, "Này."

Lục Thiên Hàn nhìn y một cái.

Yêu Trường Thiên chỉ vào ngực chính mình, "Ngươi quản một chút đi, lại không biết là đang nháo cái gì."

Lục Thiên Hàn hơi sửng sốt, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ vào ngực y hai cái.

"Phù..." Yêu Trường Thiên thở ra một hơi, nháy mắt cảm thấy cả người đều thoải mái, ngực cũng không còn cảm giác ẩn ẩn đau.

[Bệnh này nặng quá, không khéo từ bệnh tim chuyển thành "tâm bệnh" mất thôi >>v<<]

Yêu Trường Thiên vừa lắc đầu vừa nhìn trời xem thường một cái, "Nha đầu kia cũng không biết là coi trọng ngươi ở chỗ nào, đúng là bệnh mà."

Lục Thiên Hàn cũng không phản ứng, đi vài bước đột nhiên hỏi, "Năm đó nếu Yêu Vương không ra mặt ngăn cản ngươi, sau khi ngươi một đường Bắc tiến chiếm đánh Trung Nguyên, tiếp theo sẽ làm gì?"

Lục Thiên Hàn bình thường cực ít nói, hôm nay thế nhưng lại chủ động cùng Yêu Trường Thiên nói về vấn đề này khiến Bạch Quỷ Vương bị bỏ rơi như chiếc đèn lồng treo vài thập niên có một chút thụ sủng nhược kinh, bất quá vấn đề này cũng không làm khó được y.

[Thụ sủng nhược kinh - được quan tâm/ thương yêu mà kinh sợ.]

Bạch Quỷ Vương há mồm đáp, "Chờ ta đánh thắng Trung Nguyên liền mang binh tiến ra Tây Vực, bình xong Tây Vực ta lại chiến Bắc Hải, đánh tan Bắc Hải có thể dong thuyền rời bến ra khơi... Trừ khi đi đến tận cùng thiên hạ, chỉ cần nơi đâu có người liền có nơi cho ta chinh chiến." Nói đến đây, Bạch Quỷ Vương ủ rũ, "Đáng tiếc vừa mới ra khỏi nhà liền đụng phải cái tên yêu nghiệt Ngân Yêu Vương kia, còn cả ngươi đoạt đi muội muội ta, khiến cho ta loạn trong giặc ngoài.!" [=)) đáng iu qé]

"Ngươi chuẩn bị đánh đến tận cùng thiên hạ?" Lục Thiên Hàn hỏi tiếp, "Vậy còn sau đó?"

"Sau đó sao? Nếu còn chưa chết thì ta gặp thần sẽ sát thần, gặp Phật sẽ sát Phật, ha haha."

Lục Thiên Hàn nhìn Bạch Quỷ Vương trước sau điên cuồng, rơi vào trầm mặc.

Bạch Quỷ Vương ngó Lục Thiên Hàn một cái rồi sâu kín nói một câu, "Thê tử ngươi không thích tiểu tử kia."

Lục Thiên Hàn nghe xong, gật gật đầu, hỏi, "Vậy còn ngươi? Ngươi cảm thấy thế nào?"

Yêu Trường Thiên bĩu môi, "Hắn chính là loại người ta xem không vừa mắt."

Lục Thiên Hàn cười cười, lại hỏi, "Có người nào ngươi xem vừa mắt sao?"

"Nga, cũng nhiều mà!" Bạch Quỷ Vương lại bĩu môi, "Đồ đệ của ta, còn có thần y nhà đồ đệ ta, đồ tôn cùng cái nắm nhỏ kia a, còn có ngoại tôn ngươi cùng ngoại tôn Ân lão quỷ..."

Lục Thiên Hàn vẻ mặt khiếp sợ nhìn y, "Ngươi cảm thấy Ngọc Đường cùng Chiêu Nhi thuận mắt?"

"Thì sao a? Không được à!" Yêu Trường Thiên bất mãn.

"Ngọc Đường nói thế nào cũng là cháu ngoại trai của ngươi, ta còn có thể hiểu." Lục Thiên Hàn nhíu mày nhìn y, "Triển Chiêu lại một thân đầy nghĩa khí còn hay xen vào chuyện người khác chính là loại người ngươi ghét nhất còn gì..."

"Lòng dạ đàn bà!"

"Ân." Lục Thiên Hàn gật gật đầu. "Chúng ta thì gọi là tâm địa thiện lương, tập hợp tất cả mọi điểm làm cho ngươi chán ghét, thế tại sao ngươi lại nhìn hắn thuận mắt a? Vì diện mạo người gặp người thích sao?"

"Xùy." Trên mặt Yêu Trường Thiên mang theo ghét bỏ, "Tuy bảo ta là người xấu."

Lục Thiên Hàn rất thức thời gật đầu, còn tự biết mình là người xấu chính là ưu điểm duy nhất.

Yêu Trường Thiên lại "Chậc" một cái rồi nói tiếp, "Nhưng tốt xấu ta vẫn phân biệt được rõ ràng, chẳng qua bản tính ta thích xấu vậy thôi!"

Lục Thiên Hàn vẻ mặt bội phục mà nhìn y --- bản tính thích xấu, nói cứ như hợp tình hợp lý lắm ấy...

"Ta lựa chọn làm một kẻ xấu." Yêu Trường Thiên cười lạnh, "Ngươi đừng nói chứ, năm đó ta cũng có thể làm một kẻ xấu đóng vai người tốt không khác gì tên Hoàng đế lúc bấy giờ của các ngươi, nhưng lão tử không muốn! Lão tử phải làm người xấu xa nhất trên đời này..."

Lục Thiên Hàn lắc đầu không nghĩ đến kẻ điên này nữa.

Yêu Trường Thiên lại nói tiếp, "Ngươi nói thử xem, trên đời này có người thứ hai giống ta sao?"

Lục Thiên Hàn không nói gì.

"Có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thứ hai sao?" Yêu Trường Thiên chưa từ bỏ ý định, "Yêu Vương, hòa thượng béo còn có hai Lão Quỷ kia? Cả muội muội ta nữa, ngươi nói xem có người thứ hai sao?"

Lục Thiên Hàn dừng bước, nhíu mày nhìn y.

Yêu Trường Thiên dường như cũng nói vào vấn đề chính, vươn tay, chỉ về Cổ phủ phía xa xa, "Nhưng kẻ giống như Cổ Kính Chi, trên đời này còn có rất nhiều!"

Lục Thiên Hàn hỏi, "Ngươi muốn nói điều gì?"

"Ta muốn nói nếu người này là thật thì đối với ngươi bây giờ cũng không còn ý nghĩa gì!" Yêu Trường Thiên vỗ vỗ vào vị trí trái tim mình, "Nếu hiện tại có một nữ nhân giống hệt muội muội ta đứng trước mặt ngươi... Nhưng không có thứ này, ngươi nhất định cũng sẽ không coi trọng nàng đâu."

Lục Thiên Hàn đứng bất động tại chỗ.

"Con người của ngươi, quá khứ vĩnh viễn đều quan trọng hơn hiện tại." Bạch Quỷ Vương tự tại mà cất bước đi về phía trước, "Ngoại tôn đều đã lớn vậy rồi, quá khứ còn trọng yếu lắm sao? Ngươi vĩnh viễn không thể cứu về người đã chết, cũng giống như ta mãi mãi không đến được nơi cuối đất cùng trời... Trên đời này, không có ai là chết đi mà không có điều gì hối tiếc, sẽ không vì ngươi lớn lên dễ coi mà không cần trải qua bất cứ trắc trở nào trong đời."

Lục Thiên Hàn nghe tới đó đột nhiên nở nụ cười, lắc lắc đầu, không nhanh không chậm sải bước trên con đường, cùng nhau trở về quân doanh.

...

Xa xa trên nóc nhà, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vốn định bay xuống dưới để "Vô tình gặp được", lúc này đều ngây ra bất động toàn thân, thật lâu sau, Nhị lão liếc mắt nhìn nhau một cái --- Lão Quỷ kia khi nào thì tài ăn nói lại trở nên tốt thế. Hơn nữa còn biết an ủi người, không phải hắn là người xấu sao!

Hai người còn đang buồn bực, bên cạnh "Soạt" một tiếng vang lên, Tử Ảnh đáp xuống, "Lão gia tử! Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ở đâu ạ?!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngây ra một lúc, đồng thời vươn tay, một người chỉ hướng Đông, một người chỉ hướng Tây.

Tử Ảnh nín thở nhìn hai người, ánh mắt ý bảo --- hai người ai đáng tin hơn ai?!

Nhị lão lại bắt đầu tò mò, "Ngươi tìm hai đứa nó làm gì?"

Tử Ảnh gãi gãi đầu, "Hai học sinh hôn mê kia đã tỉnh rồi, có điều... "

"Có điều?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghiêng đầu, "Có điều gì a?"

Tử Ảnh híp mắt lại, hạ giọng thần thần bí bí mà nói, "Hồn lìa khỏi xác!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net