113. Lẻn vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong quân doanh Hắc Phong thành, một đám "Người gỗ" còn đang đi tới đi lui khiến cho một đám binh lính phải thay phiên nhau canh chừng tránh cho những người này tự tổn thương mình.

Công Tôn cau mày, bảo Âu Dương Thiếu Chinh chuẩn bị dây thừng.

Triệu Phổ hỏi, "Đều phải trói lại sao?"

Công Tôn gật nhẹ đầu, "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, chưa đợi chữa khỏi bệnh đã chết trước vì mệt rồi."

Triệu Phổ đầu bên kia phải vội vã đối phó với chứng bệnh "Thất hồn lạc phách", Triển Chiêu bên này cũng không hề nhàn rỗi, hắn cùng Bạch Ngọc Đường đang chuyên tâm nghiên cứu tư liệu về Thúy Ngọc Ban mà Đổng Thiên Dực tìm về cho họ.

Thúy Ngọc Ban thay vì bảo là gánh hát không bằng nói là một gánh xiếc ảo thuật, những nội dung biểu diễn phần lớn đều mang tính ảo thuật, hơn nữa độ khó rất cao, thành danh nhờ những pha diễn vô cùng mạo hiểm.

Mặt khác, gánh hát này có một vài tiết mục khá mới lạ, Triển Chiêu nhìn tờ danh sách các hạng mục biểu diễn một chút, nhíu mày, "Mình người đuôi rắn, Người cóc, Người không xương... Mấy thứ này là cái gì?"

"Có thể là những người bị dị tật?" Bạch Ngọc Đường từng vào Nam ra Bắc, gánh xiếc hay ảo thuật cũng gặp qua không ít. Có những gia tộc sinh ra đứa nhỏ bị dị tật đều vứt bỏ, thường xuyên có những gánh hát nhặt mấy đứa trẻ dị tật bị bỏ rơi đem về nuôi dưỡng, dạy cho bọn chúng một ít phương pháp biểu diễn, chờ đến thời điểm trưởng thành hơn một chút sẽ cho biểu diễn tại gánh hát.

Triển Chiêu nhíu mày, "Những người thân thể bị dị tật thì có gì đáng xem? Còn đem ra làm trò giải trí? Có bệnh à!"

Bạch Ngọc Đường thuận tay xoa xoa đầu Triển Chiêu, "Nếu là trời sinh dị tật thì đây cũng là một cách để mưu sinh, đầu năm nay muốn sống đều không dễ dàng gì."

Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu, sau đó chỉ vào một hạng mục, nói, "Vạn sư phụ!"

Bạch Ngọc Đường cũng bước sang nhìn, chỉ thấy trên mấy hạng mục biểu diễn phía sau có ghi tên người biểu diễn, đều để là Vạn sư phụ.

"Chính là người đã dạy Thiên Diện Chu Viên thuật Sút Cốt cùng Thiện Nhan công kia?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Nhưng phần biểu diễn này cũng không có quan hệ gì đến thuật Sút Cốt?"

"Vừa rồi phía sau mỗi tiết mục biểu diễn đặc biệt đều có tên Vạn sư phụ, người này không biết đến tột cùng có lai lịch thế nào đây." Triển Chiêu vươn tay khẽ vuốt cằm, dường như đang tính toán điều gì.

Bạch Ngọc Đường tự nhiên là vô cùng hiểu rõ Triển Chiêu, "Miêu Nhi... Ngươi muốn làm gì?"

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái, "Tuy rằng Thiên Dực nói sẽ tìm cho chúng ta mấy tấm vé, ta cũng tin tưởng hắn nhất định có thể tìm được... Chỉ là quang minh chính đại đi xem diễn cũng không chắc tra ra được cái gì?"

"Cho nên?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn hắn, "Ngươi định làm gì a?"

"Gánh hát này có thu đồ đệ a! Thiên Diện Chu Viên cũng chưa từng nói qua muốn bái Vạn sư phụ học công phu cần có điều kiện gì, không bằng chúng ta cũng đến gánh hát kia thử vận một chút, đi theo Vạn sư phụ học thuật Sút Cốt cùng Thiện Nhan công?"

Bạch Ngọc Đường đã sớm đoán ra Triển Chiêu có tâm tư này, nhưng chờ hắn nói ra lại thấy Ngũ gia lắc lắc đầu.

"Có sao đâu?" Triển Chiêu cho rằng Bạch Ngọc Đường lo lắng đến an toàn của mình, vội nói, "Công phu này thật ra không khó học, cả di huyệt ta còn có thể học cơ mà..."

"Ta biết ngươi sẽ học được." Ngũ gia tiếp tục lắc đầu, dùng sức mà lắc đầu, "Chính vì học được nên mới có vấn đề!"

Triển Chiêu không hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường --- có ý gì a?

Bạch Ngọc Đường vươn tay bẹo một chút trên mặt Triển Chiêu, "Học được rồi cũng đừng co mặt lại biến thành nhiều nếp nhăn, lãng phí mất một tấm da mèo tuyệt đẹp!"

Ngay lúc này, mành trướng được nhấc lên, Hồng Tề Thiên bước vào.

Hồng Vận tướng quân vừa mới ngẩng đầu đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một tay cầm một tay đang bẹo mặt, dường như không đúng thời điểm lắm. Hồng Tề Thiên híp mắt lại, mị thành một đường, có chút xấu xa hỏi, "Ta một chốc nữa lại đến vậy?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật giật mắt, có chút khó hiểu hỏi hắn, "Sao thế?"

Hồng Tề Thiên bất đắc dĩ thở dài, đơn giản đi tới, "Ta nghe Thiên Dực nói các ngươi đang điều tra Thúy Ngọc Ban?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu --- ngươi biết gì về gánh hát kia à?

"Thúy Ngọc Ban cùng hầu hết những gánh hát trên thiên hạ đều đồng dạng, chỉ cần trả tiền là có thể mời đến xem biểu diễn, các ngươi hẳn là biết đi?" Hồng Tề Thiên hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau --- đúng nha!

"Trong Hắc Phong thành những khi có chuyện vui thường xuyên sẽ có mấy hộ gia đình mời Thúy Ngọc Ban đến biểu diễn, tiết mục gì cũng có, dựa theo quy mô biểu diễn lớn nhỏ mà thu tiền." Hồng Tề Thiên nói, "Quan trọng là, còn có thể tiết lựa chọn tiết mục theo ý mình."

"Lựa chọn tiết mục?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không quá am hiểu.

"Chính là có thể nhìn bọn họ biểu diễn qua một chút, tìm hiểu về nó một chút, nếu cảm thấy hợp ý thì lựa chọn, ngược lại cảm thấy không vừa ý thì có thể gạch bỏ... Bất quá chuyện này nên tìm người thông minh một chút đến làm." Hồng Tề Thiên nói xong, hỏi hai người, "Các ngươi có biết người nào nhìn qua không học vấn không nghề nghiệp một chút không? Loại người giống như Nhị thế tổ hay đi xem biểu diễn?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, trong đầu liền nhảy ra một người, hai người gần như nhướng mày lên cùng một lúc...

...

Chỉ một lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh đang đùa giỡn.

Mành trướng được vén lên, Bàng Dục cùng Bao Duyên chạy tới.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên dưới đánh giá Bàng Dục, bất giác có chút khó xử --- vị Nhị thế tổ này vài năm nay luôn theo lăn lộn cùng Bao Duyên, càng lăn lộn càng chẳng giống lưu manh, chẳng biết có còn đóng đạt thành một tên Nhị thế tổ không nữa..

"Hơn nửa đêm các ngươi tìm ta làm gì vậy?" Bàng Dục vào đến cửa liền hỏi, "Suy nghĩ biện pháp chữa trị chứng mất hồn à?"

Bao Duyên cũng cau mày, "Quả thật chưa từng nghe nói đến loại bệnh đó! Sắc mặt của Công Tôn ~~ phải nói thật khó coi a!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại có chút buồn cười nhìn Bao Duyên, vị này vốn dĩ là một con mọt sách vô cùng thẳng thắn còn có chút ngờ nghệch, ngược lại bây giờ giọng điệu nói chuyện ngày càng giống Bàng Dục... Hai người này xem như ảnh hưởng lẫn nhau không ít nha.

"Khụ khụ." Triển Chiêu thương lượng cùng Bàng Dục, "Tiểu Hầu gia."

Bàng Dục vừa nghe thấy xưng hô đã biết là có chuyện, khẩn trương hề hề nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Hai ngươi lại có chủ ý gì?"

Tiểu Bao Duyên đạp Bàng Dục một cước, nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Triển đại ca, Bạch đại ca, hai người có chuyện gì thì cứ phân phó hắn làm đi!"

Bàng Dục bất mãn nhìn Bao Duyên --- ngươi ngược lại thật hào phóng nha! Mỗi lần xui xẻo đều là ta!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không đùa Bàng Dục nữa, đem sự tình muốn điều tra Thúy Ngọc Ban nói ra.

Tiểu Hầu gia "Hắc hắc" nở nụ cười, "Ta còn tưởng phải làm chuyện gì a! Chỉ là đi gánh hát chọn tiết mục biểu diễn thôi đúng không? Này là chuyện nhỏ! Cứ để đó ta lo!"

...

Mọi người sau khi thương lượng một chút, quyết định chia làm hai đường.

Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên thay đổi y phục, trà trộn vào xin làm học đồ tìm Vạn sư phụ học Thiện Nhan công.

Mà Bạch Ngọc Đường thì giả vờ làm nhà giàu nơi khác tới, Bàng Dục cùng Bao Duyên giả làm bằng hữu bản địa của hắn, Ngũ gia vì mừng thọ ngoại công nên muốn tìm gánh hát biểu diễn vài tiết mục.

Chủ ý đã quyết định xong, mọi người trước hết về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày hôm sau khởi hành đến Túc Huyện, điều tra sự tình thật giả về Thúy Ngọc Ban.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người rời giường.

Công Tôn cả đêm ngủ không ngon, tra tìm tư liệu suốt đêm khiến con mắt hắn thâm quầng một vòng, Triệu Phổ cũng ngủ không ngon, đang ngửa cằm ngồi ngáp bên cạnh bàn vừa nhìn Tiểu Lương Tử luyện công, vừa buộc tóc cho Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại tinh thần sảng khoái bước vào sân.

Tiểu Tứ Tử sưng mặt, bất mãn mà sờ sờ tóc mình, Cửu Cửu hôm nay chải đầu không tốt nha, cảm giác một bên nặng một bên nhẹ chẳng tự nhiên chút nào.

Lúc ăn điểm tâm Công Tôn Mỗ nhìn không nổi nữa, đem Tiểu Tứ Tử ôm đến, tháo tóc bé mập ra cột lại một lần nữa.

Cửu Vương gia ngáp một cái rồi lại một cái rõ to, thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cho người dẫn ngựa vào, Bao Duyên cùng Bàng Dục còn nhờ Âu Dương Thuần Hoa giúp bọn họ xin phép thư viện nghỉ học, có chút khó hiểu, "Các ngươi muốn đi xa?"

Triển Chiêu đem sự tình sắp sửa thăm dò Thúy Ngọc Ban thuật lại.

Cửu Vương gia liếc Hồng Tề Thiên một cái, "Ngươi cũng đi? Đừng đem gánh hát của người ta phá cho sụp nát đó."

Hồng Tề Thiên cười hì hì bưng bát sữa đậu nành, "Sao vậy được."

Tất cả mọi người đều thay gánh hát kia đổ mồ hôi lạnh, Hồng Tề Thiên nếu đi vào chỗ đấy, nhẹ thì bị sụp nặng thì giải tán... Tóm lại, cứ chờ "Hồng Vận rơi vào đầu" đi.

...

Lúc này, bên ngoài có người bẩm báo nói là Cổ Ngôn Húc đến đây.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, ngày hôm qua bận rộn vốn định nói trước với Triệu Phổ có tên Cổ Ngôn Húc này muốn gặp, nhưng cuối cùng lại để hắn về trước.

Bạch Ngọc Đường trái phải nhìn nhìn, hỏi Triệu Phổ, "Ngoại công ta cùng sư phụ bọn họ đâu rồi?"

Mọi người cũng nhìn một vòng, quả thật không thấy mấy vị lão gia tử.

"Hôm nay trời vừa sáng liền xuất môn, mang theo Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ rồi, nói cái gì cùng bằng hữu đến ngắm mặt trời mọc ở Tuyết Sơn." Công Tôn Mỗ trả lời.

Mọi người tò mò nhìn ông.

Triển Chiêu hỏi, "Lão gia tử không đi cùng ạ? Bọn họ bỏ rơi người?"

Công Tôn Mỗ vươn tay chọt chọt cánh tay Triển Chiêu, "Đứa nhỏ này thật tinh tế a, ta cùng bọn họ cũng không đồng lứa tuổi, bọn họ một đám tiểu hài nhi đi chơi mang theo ta làm gì?"

Bọn Triển Chiêu giật giật mày --- tiểu hài nhi a...

Công Tôn Mỗ thấy Công Tôn ngồi bên cạnh đang húp cháo, gắp cho hắn hai cái bánh bao, "Ngươi trước tiên ăn cho no đã, ta ngược lại nghĩ ra một phương pháp, lát nữa có thể thử nghiệm xem chữa được chứng mất hồn kia không?"

Công Tôn vừa nghe nhãn thần cũng sáng lên, cả người lên tinh thần không ít.

Lâm Dạ Hỏa đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có ý kiến, "Hai ngươi tra án thế mà không mang ta theo với, các ngươi cũng bỏ rơi ta!"

[Hỏa Kê thiệt... khó đỡ =))), chỉ có mặt than công mới chịu được em này.]

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, "Hay là ngươi theo ta cùng đi học công phu đi?"

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt ghét bỏ, hiển nhiên là không hứng thú.

Bạch Ngọc Đường cùng Bàng Dục, thêm Bao Duyên bán sống bán chết đòi đi theo đã nhiều người lắm rồi, Lâm Dạ Hỏa lại nổi bật, nếu vào ngược lại càng dễ bị phát hiện.

"Không bằng ngươi đi tìm hiểu xung quanh Túc Huyện một chút đi?" Bạch Ngọc Đường đề nghị.

Triệu Phổ gật đầu, "Cùng đi với Trâu Lương đi, mang người cẩn thận thăm dò một phen cũng tốt, dù sao cách Hắc Phong thành khá gần, không thể để xảy ra chuyện gì."

Lâm Dạ Hỏa liếc sang nhìn Trâu Lương một cái.

Tả tướng quân gật gật đầu, địa hình Túc Huyện vô cùng phức tạp, Thúy Ngọc Ban hằng năm lại cư trú tại đây, nói không chừng còn ẩn giấu bí mật gì trong đó.

Ân Dương Thiếu Chinh hỏi Triệu Phổ, "Cổ Ngôn Húc kia thì thế nào?"

Triệu Phổ có vẻ không hứng thú.

"Dù sao cũng là tôn nhi của lão hữu Lục lão gia tử." Hạ Nhất Hàng mỉm cười, "Hay là để ta đi tiếp đãi hắn vậy?"

Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Nhất Hàng --- này là muốn thăm dò sao?

Triệu Phổ hớn hở đem sự tình giao lại cho Hạ Nhất Hàng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Cổ Ngôn Húc đạo hạnh chưa rõ nông sâu, nhưng đụng phải Hạ Nhất Hàng thì khó đối phó rồi.

...

Dùng điểm tâm xong, mọi người phân công nhau hành động.

Túc Huyện cách đó không xa, buổi trưa mọi người liền đến nơi.

Đến ngoại thành Túc Huyện, mọi người lại chia thành hai đường, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa mang theo một số nhân mã, không vào thành mà vòng qua một ngọn núi bắt đầu tra xét.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bọn họ sau khi vào thành cũng phân công làm hai đường hành động, Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên tìm một khách điếm thay đổi y phục, hóa trang một chút rồi chạy đến Thúy Ngọc Ban bái sư.

Triển Chiêu trước cũng lo lắng Hồng Tề Thiên thân là danh tướng Triệu gia quân sẽ dễ dàng bị phát hiện, nhưng Hồng Tề Thiên cười bảo mình chính là Ôn thần, bình thường Triệu Phổ cũng không để hắn đi ra ngoài, người nhận thức được hắn vô cùng ít.

Bạch Ngọc Đường mang theo Bàng Dục cùng Bao Duyên đến khách điếm sang nhất trong thị trấn gọi một nhã gian ngồi uống trà, vừa hỏi thăm tiểu nhị một ít sự tình về Thúy Ngọc Ban.

Tiểu Nhị chỉ cho một bọn một con đường, cứ đi dọc con phố lớn nhất thị trấn hướng về phía Bắc sẽ nhìn thấy một địa phương trông giống như sơn trại, sơn trại kia nằm chính giữa một thung lũng, nơi đó chính là Thúy Ngọc Ban.

Ba người phát hiện Túc Huyện này tuy nhỏ nhưng vô cùng đông người, hơn nữa đều giống du khách từ nơi xa ghé đến, liền hỏi tiểu nhị, "Bọn họ đều đến Thúy Ngọc Ban xem diễn sao?"

Tiểu nhị gật đầu, nói với ba người Thúy Ngọc Ban sinh ý vô cùng tốt! Mỗi lần biểu diễn đều đầy ắp khán đài, một vé khó cầu a!

Đại khái sau khi hiểu rõ tình huống, bọn Bạch Ngọc Đường cũng không trì hoãn nữa, một đường chạy đến Thúy Ngọc Ban trong truyền thuyết kia.

Mà lúc này, Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên đã đến trước cửa lớn Thúy Ngọc Ban.

Một đầu khác, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa lên núi, xa xa trông thấy Thúy Ngọc Ban được kiến tạo với quy mô cực lớn nằm ngay giữa thung lũng.

"Đây mà là gánh hát sao?!"

Tất cả mọi người đồng dạng nghi hoặc.

Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên ngẩng mặt nhìn cửa trại --- quy mô này a! Sân biểu diễn lớn như vậy a!

Lâm Dạ Hỏa ở trên núi cũng không ngừng nhìn khắp xung quanh, "Ở giữa có một khối to chính là sân biểu diễn a? Bốn phía vây quanh có thật nhiều ghế dựa!"

Trâu Lương nhìn một chút, gật đầu, "Sân này có thể chứa cả năm sáu ngàn người!"

"Oa!" Lâm Dạ Hỏa khiếp sợ, "Ta trước kia vậy mà chưa từng nghe nói qua, sớm biết vậy đã đến đây xem biểu diễn một lần!"

Trâu Lương quan sát, nói, "Sân biểu diễn lớn một chút mà thôi, phía sau đều là khu lều trại, người cũng không quá nhiều chẳng qua có không ít đồ vật!"

"Đúng vậy." Lâm Dạ Hỏa cũng hiếu kỳ, "Thật nhiều thùng nha, còn có mấy cái lồng được che lại đó là gì?"

Trâu Lương lấy ra một cái kính nhìn xa, quan sát thêm một chút, "Là lồng sắt, hẳn là để giam giữ động vật."

"Sau khi trở về mang Tiểu Tứ Tử đến đây chơi đi." Lâm Dạ Hỏa nói xong, vươn tay chỉ vọng xuống phía dưới, "Bọn Triển Chiêu hình như vào rồi!"

Trâu Lương cũng nhìn thấy một bên cổng trại được mở ra, có người dẫn Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên đi vào.

Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên đi theo lão nhân dẫn đường tiến vào một con đường khá tối tăm, thuận lợi đi qua. Thúy Ngọc Ban này quản lý cũng thật lỏng lẻo a, chỉ nói một tiếng bái sư, lão nhân kia đã hỏi ngươi muốn học cái gì, hai người bọn họ bảo muốn tìm Vạn sư phụ học Sút Cốt công, lão nhân thế là mang người tiến vào.

Xuyên qua hành lang thật dài, phía trước là một dọc lều trại vô cùng lớn, bất đồng với quân doanh nghiêm chỉnh có trật tự, nơi này có vẻ lộn xộn, mỗi lều trại cũng không giống nhau, có đủ mọi màu sắc lòe loẹt, trên đường đi chất đầy đạo cụ biểu diễn, trong chuồng nuôi nhiều ngựa nên có một cỗ mùi hương không mấy dễ chịu.

Xuyên qua khu lều trại, tựa hồ là nơi để luyện công, lúc này có không ít người đang ở đó, Triển Chiêu bọn họ đi vào cũng không khiến cho nhiều người chú ý, trên đỉnh đầu còn có vài người đang luyện tập ảo thuật bay tới bay lui.

Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn nhìn, những người này khinh công không tồi.

Lại xuyên qua khu luyện công, phía trước xuất hiện không ít lều trại, lều trại ở nơi này rất lớn, còn có rất nhiều thùng gỗ đặt xung quanh, bên ngoài thùng vẽ nhiều hoa văn vô cùng cổ quái.

Càng dọa người hơn nữa là xa xa xuất hiện mấy cái lồng bằng sắt, giống như đang giam giữ mãnh thú bên trong, Triển Chiêu đi từ xa đã nghe được tiếng gấu cùng mấy con lão hổ, thể trạng tương đối lớn, có người đang cho bọn chúng ăn.

Chỗ cái lồng có mấy màn vải bố che ngang truyền đến một âm thanh kỳ dị.

Triển Chiêu hỏi Hồng Tề Thiên, "Đó là voi à?"

Hồng Tề Thiên gật đầu, "Đúng vậy."

Triển Chiêu lại lần nữa cảm thấy thật ngạc nhiên --- gánh hát này ở đâu ra nhiều chim thú quý hiếm như vậy?

[Săn bắt động vật quý hiếm trái phép nha~~~ Bóc lịch liền!!]

"Các ngươi ở đây chờ." Lão nhân dẫn đường kia rốt cuộc mở miệng, "Ta đi gọi Vạn sư phụ."

Nói xong, lão nhân hướng đến một cái lều lớn đi vào.

Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên đứng tại chỗ ngây người chờ đợi, cảm thấy thật bất khả tư nghị --- vị Vạn sư phụ kia dễ dàng gặp được như vậy a? Thật sự đơn giản ngoài dự liệu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net