118. Tận dụng thời cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Phổ vạch ra kế hoạch vô cùng tỉ mỉ rõ ràng, chuẩn bị đem Thúy Ngọc Ban một lưới bắt gọn.

Thời gian hành động định vào hai ngày sau, trong hai ngày này mọi người cũng không đả thảo kinh xà, vẫn giả vờ như trước một bộ dáng không tra ra manh mối.

Đổng Thiên Dực đem người giám thị Thúy Ngọc Ban nghiêm mật chặt chẽ, phía gánh hát tạm thời hoãn lại các hoạt động để tập trung chuẩn bị cho buổi biểu diễn trong ngày thọ yến Bạch Ngọc Đường định ra vào hai hôm sau.

Ban chủ Thúy Ngọc Ban một bộ dáng con buôn tham tài, đối với những mối buôn bán lớn vô cùng chú ý.

Mà mấy ngày này, Vạn sư phụ ngoài trừ ngẫu nhiên ra ngoài ăn bữa cơm đều ở yên trong lều không hề lộ diện.

Nghe Thiên Dực bên này truyền về kết quả mật thám, tất cả mọi người đều lấy làm kỳ quái.

Thúy Ngọc Ban này không giống tác phong của bọn người xấu điển hình, thoạt nhìn bộ dáng kiếm tiền là chính yếu... Nguyệt Cơ tộc rất thiếu tiền hay sao?

Triển Chiêu đem suy nghĩ nói cho Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia ngược lại gật đầu, "Cũng đúng a, một bang phái tụ tập nhiều người biết võ cùng một chỗ dù sao cũng phải có biện pháp để mưu sinh, ngoài trừ làm sát thủ ở bên ngoài giết người thì cách tốt nhất không phải là luyện xiếc biểu diễn tạp kỹ sao?"

Mọi người liền nhẫn nhịn như vậy, rốt cuộc khổ sở chờ qua hai ngày, đã đến ngày hành động!

Hôm nay, bên ngoài quân doanh Triệu Phổ cho dựng một sân khấu thật lớn, gia tôn Cổ Kính Chi cũng nhận được thiếp mời, nói là Bạch Ngọc Đường muốn mừng thọ Lục lão gia tử nên sắp xếp tổ chức buổi đại tiệc này, chúc mừng trong ba ngày.

Trong quân doanh, sáng nay Lục Thiên Hàn mới được hay tin hôm nay mình "Mừng thọ", muốn kéo Bạch Ngọc Đường trở về đánh cho một trận, chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Lại nói tiếp, tất cả những sự tình tra được trong mấy ngày gần đây mọi người còn chưa nói cho Lục Thiên Hàn, dù sao hiện tại hết thảy cũng chỉ là phỏng đoán.

Tất cả mọi người đều không muốn tâm trạng Lục Thiên Hàn vì chuyện này bị ảnh hưởng, cho nên cũng không để nhóm lão gia tử tham dự kế hoạch lần này.

Bạch Ngọc Đường cũng khó có lúc mang tâm tính trẻ con, hắn luôn cảm thấy trước đây bản thân mình quan tâm Lục Thiên Hàn quá ít, ngoại công hắn cũng không giống Thiên Tôn nơi nơi chốn chốn đều cần người để ý, lại càng chưa bao giờ đối ngoại tôn làm nũng bao giờ. Thật vất vả mới có một cơ hội, Ngũ gia cảm thấy chút chuyện vặt này làm cho ngoại công thì đã tính là gì, hắn nghĩ phải hảo hảo biểu hiện cho thật tốt, âm thầm lặng lẽ mà thay ngoại công trút bỏ tâm sự trong lòng mới có thể mang đến cho người niềm vui thật sự.

Lục Thiên Hàn mơ mơ hồ hồ bị kéo ra ngoài mừng sinh thần, Ân Hậu cùng Thiên Tôn thì cười đến lật bàn, nói Lục Thiên Hàn giống như hài tử lên ba tuổi, sinh thần còn mời cả gánh hát.

...

Không đề cập đến mọi người đang chuẩn bị bên trong quân doanh, lại nói đến Triển Chiêu bọn họ lẻn vào Thúy Ngọc Ban.

Lần này mang theo Công Tôn là Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa, mặt khác Long Kiều Quảng cùng Hồng Tề Thiên cũng dẫn theo rất nhiều Hữu Lộc quân mai phục, bên cạnh còn có Trâu Lương mang Tả Lộc quân một đường yểm trợ.

Nếu là thọ yến Lục Thiên Hàn, Bạch Ngọc Đường tự nhiên không có đạo lý nào ở không, cho nên lần này Triển Chiêu không có cách nào cùng Ngũ gia đồng thời hành động, đành phải mang theo Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phụng đi cùng Triển Chiêu cũng cảm giác có chút gì đó không tự nhiên, đi bên trái không ổn đi bên phải cũng không ổn.

Triển Chiêu nhìn Lâm Dạ Hỏa đang loay hoay thay đổi vị trí, cũng có chút bất đắc dĩ.

[Hai em bị tách đôi là tác phong không yên ổn ngay...]

Công Tôn hưng trí bừng bừng, hắn có thể nói là người duy nhất trong tất cả mọi người cảm thấy hứng thú với con "Quái vật" trong miệng Triển Chiêu, hơn nữa Hồng Tề Thiên cũng từng nói khi còn bé đã gặp qua quái vật cùng loại này, thân là một lang trung, Công Tôn bắt đầu không ngừng "Miên man tưởng tượng" --- ây da! Vạn sư phụ kia không phải là dùng cách bàng môn tả đạo nào tạo thành quái vật đó chứ?

...

Người trong Thúy Ngọc Ban phần lớn đều chạy đến quân doanh Triệu Phổ chuẩn bị cho buổi biểu diễn, bên trong gánh hát còn lại ít hơn nửa số người, hầu hết đều là học đồ chưa xuất sư.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa quen thuộc đi đến phía sau núi, mang theo Công Tôn đột nhập vào sơn động.

Bạch Ngọc Đường sợ Triển Chiêu một mình không đem đủ nhân thủ nên đặc biệt để Giao Giao theo cạnh hắn.

Triển Chiêu nháy mắt vài cái với Giao Giao, Giao Giao liền vào trong sơn động dò đường.

Chỉ một lát sau, Giao Giao đi ra vẫy tay cùng Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa mang Công Tôn rón ra rón rén mà lẻn vào sơn động.

Cùng lúc đó, Long Kiều Quảng đã âm thầm bố trí nhân mã mai phục trước lẫn sau núi, trên đường cái trước cửa chính, Trâu Lương mang binh mặc thường phục trà trộn vào các tửu lâu khách điếm đợi chờ tín hiệu tên lệnh của Triển Chiêu.

Vào trong sơn động, Giao Giao chỉ cho Triển Chiêu một gian phòng sáng đèn cách đó không xa.

Triển Chiêu dán sát vào vách tường cẩn thận đi qua, lặng lẽ nhìn vào trong rồi vẫy tay ra hiệu với Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa mang theo Công Tôn "Vút" một cái đến bên cạnh Triển Chiêu.

Nhìn vào bên trong, chỉ thấy một thân ảnh thấp bé đang đưa lưng về phía đại môn, quả nhiên là Vạn sư phụ, hắn đứng trước một cái rương, đang cúi đầu tìm kiếm vật gì đó.

Mà trước mặt hắn là một cái bàn lớn, trên bàn nằm một thứ màu đen như mực, dường như là một người toàn thân quấn đầy băng vải.

Công Tôn mắt sáng rực, giống như nhìn chưa được rõ, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa bèn mang hắn "Vút" một chút vòng qua đại môn, hướng về phía đường hầm chạy tới.

Công Tôn khó hiểu nhìn hai người --- quái vật ở đó a!

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa bảo hắn đừng nóng vội, trước tiên tìm được manh mối tra án làm chứng cứ bắt gọn, đến lúc đó quái vật hay không quái vật đều thuộc về ngươi!

Công Tôn bị hai người mỗi người một bên "Nâng" lên chạy tới đường hầm, quả nhiên... Từng gian từng gian phòng giam giữ đầy các loại động vật tinh thần uể oải.

Lâm Dạ Hỏa canh chừng trước cửa, Triển Chiêu cùng Công Tôn đi vào.

Công Tôn cầm ngân châm kiểm tra mấy động vật đang bị vây trong trạng thái hôn mê một chút, gật đầu với Triển Chiêu, "Đều bị mất quá nhiều máu, hơn nữa trong cơ thể đều có cùng loại độc giống những thư sinh mất tích kia, tám phần là mang động vật ra thử thuốc!"

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau một chút, đều vui vẻ --- đơn giản như vậy liền tìm ra manh mối, tiếp theo chỉ cần thoát ra ngoài phóng tên lệnh, nhiệm vụ liền hoàn thành!

Hai người còn đang nghĩ, chợt nghe có tiếng động truyền đến.

Lâm Dạ Hỏa lùi vào bên trong, nháy mắt với Triển Chiêu --- có người xuống!

Hai người lập tức túm lấy Công Tôn nhảy lên phía trên lồng sắt, trốn vào một góc tối.

Không bao lâu liền trông thấy có hai người đi tới.

Hai người này có một là Triển Chiêu nhận thức, đi phía trước chính là lão đầu dẫn đường cho bọn Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên vào thời điểm học công phu.

Mà một người khác, mặc một thân hắc y còn che mặt, không nhìn rõ diện mạo, từ dáng người nhìn được là một nam nhân cao gầy.

Triển Chiêu vừa trông thấy một thân hắc y còn che mặt, trong đầu liền hiện ra ba chữ "Nguyệt Cơ tộc."

Hai người vừa đi, lão đầu kia vừa nói chuyện cùng hắc y nhân, vẻ mặt thái độ đều cung cung kính kính, "Đại nhân, hết thảy đều tiến triển thuận lợi, ngày mai hẳn là có thể đại công cáo thành!"

Hắc y nhân kia mở miệng mang theo thanh âm khàn khàn, "Đây đã là lần thứ mấy cam đoan đại công sắp cáo thành? Chủ thượng đợi nhiều năm như vậy tính nhẫn nại cũng không còn tốt lắm đâu, lần này nếu lại không thành công..."

"Lần này nhất định thành công!" Lão đầu kia vẻ mặt đầy nịnh nọt, vội vã nói, "Lần này đã tìm được Chân Huyết, hiệu quả so với Bán Chân Huyết lúc trước càng thêm rõ rệt!"

"Thứ lần trước bây giờ thế nào rồi?" Hắc y nhân kia hỏi.

"Ách... Trạng thái hiện tại không tốt lắm, nhưng so với bất luận thứ nào trước đây cũng đều sống lâu hơn." Lão đầu cười nói, "Lần này có máu của Bạch Ngọc Đường bổ trợ, nhất định có thể thành công! Hắn chính là kế thừa Chân Huyết của Băng Ngư tộc, lúc này khẳng định không sai được!"

Triển Chiêu vốn đang nghe lén không quá tập trung, nhủ thầm nói cái gì thất loạn bát tao, một chốc nữa đều bắt gọn các ngươi là được.

Nhưng câu cuối cùng lão đầu này phun ra, tuy rằng cách thật xa truyền tới vẫn "Oành" một cái chui thẳng vào tai Triển hộ vệ --- cái gì??! Máu của Bạch Ngọc Đường? Bạch Ngọc Đường không phải chính là con Chuột nhà hắn đó sao! Muốn máu của Chuột nhà hắn để làm chi? Ai dám đánh chủ ý muốn máu của Ngọc Đường nhà hắn?!

Triển Chiêu nháy mắt liền tạc mao.

[Tạc mao - nghĩa là xù lông, từ này rất hay dùng trong truyện Trung Quốc nên mình giữ nguyên nhé.]

Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, chỉ thấy Triển Chiêu híp mắt ra hiệu cho hai người, ý là --- hai ngươi tiếp tục tra a, ta đi thăm dò!

Nói xong, Triển Chiêu liền lóe thân biến mất ở hành lang.

Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa hãy còn đang ngồi xổm trong góc tối, thật lâu sau, Công Tôn hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Triển Chiêu vừa rồi làm động tác kia là ý gì?"

Hỏa Phụng vẻ mặt rối rắm --- có trời mới biết! Ta cũng không phải Chuột nhà hắn, ai biết con Mèo này quơ quơ móng vuốt là ám chỉ cái gì a?!

Công Tôn cũng thông cảm, Triển Chiêu nghe được "Bạch Ngọc Đường" tự nhiên là muốn điều tra cho rõ ràng.

"Lúc trước ngươi nói có gian phòng chứa rất nhiều bình bình lọ lọ đâu?" Công Tôn hỏi Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa liền mang Công Tôn tiến vào gian phòng kia, men theo đường hầm đi về phía trước rất nhanh liền tới cửa.

Lâm Dạ Hỏa vẫn như cũ đứng ngoài cửa canh chừng, Công Tôn vào bên trong tìm kiếm.

Công Tôn tiên sinh trước tiên lật xem bản vẽ đặt trên bàn, sau khi nhìn thấy thì vuốt cằm, hai hàng chân mày nhíu chặt, vừa lẩm bẩm lầu bầu, "Muốn làm trò quỷ gì đây?"

Chờ đến lúc hắn xem hết một lượt, Lâm Dạ Hỏa không nén nổi tò mò chạy đến sau lưng hắn hỏi, "Tình huống thế nào?"

Công Tôn vẻ mặt khó hiểu mà lắc đầu, cau mày, "Một lời khó nói hết! Vạn sư phụ kia không phải điên thì cũng điên nặng rồi!"

Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu, cũng nhìn mấy bản vẽ, Công Tôn thì bước sang một bên quan sát đám bình bình lọ lọ.

Cầm một vài bình lên nhìn nhìn, Công Tôn lắc đầu, "Còn điên lợi hại hơn trong tưởng tượng!"

Hắn vừa nói vừa lần lượt cầm mấy cái bình lên nhìn, đột nhiên nhìn đến một cái liền đứng yên bất động.

Công Tôn nháy nháy mắt mấy cái, dùng sức lôi hết cái bình ra phía ngoài, lúc này giá treo trên tường đột nhiên xê dịch ra bên ngoài một chút.

Lâm Dạ Hỏa chạy tới, vươn tay kéo cái giá kia ra... Thì ra bức tường phía sau giá treo là một cánh cửa ngầm.

Hỏa Phụng kéo mở cửa, Công Tôn cầm ngọn đèn đặt trên bàn đi sang, nhìn vào bên trong cánh cửa liền chấn động.

Chỉ thấy bên trong cánh cửa chất đầy một loạt bình dược nhỏ, chất lỏng chứa trong bình tối đen như mực.

Công Tôn cầm ra một bình, giơ lên cao nhìn chất lỏng bên trong, lại cầm lên chóp mũi ngửi một chút, vội vàng xoay đầu sang chỗ khác, nói với Lâm Dạ Hỏa, "Là máu!"

Lâm Dạ Hỏa tuy rằng không bằng Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái liền đếm ra số lượng chính xác của cả tòa núi bạc, nhưng nhìn lướt qua thế này cũng tính ra được nơi này có ít nhất cả ngàn bình dược nhỏ, chẳng lẽ đây chính là số máu từng bị "Tông Tổ" gạt vào tay?

Công Tôn nói với Lâm Dạ Hỏa, "Số máu này không vượt quá một tháng!"

Lâm Dạ Hỏa hít một ngụm khí lạnh, "Hả? Một tháng lấy được nhiều máu như vậy sao?"

Công Tôn quơ quơ bình, "Máu để lâu sẽ khô dần, thứ này vẫn còn chưa khô, tuy rằng có bỏ thêm thuốc bột nhưng cũng không giữ được quá một tháng! Tông Tổ lừa gạt máu người đã vài thập niên, trước đó còn không biết có bao nhiêu máu đâu!"

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, "Nhanh nhanh phóng tên lệnh ra đi! Cùng suy đoán lúc trước là trùng khớp, cái ổ này chẳng tốt lành gì!"

Hai người từ trong phòng đi ra liền trông thấy hành lang phía trước, Triển Chiêu đang mai phục bên vách tường kế cửa phòng Vạn sư phụ nghe lén cuộc đối thoại bên trong.

Cũng không biết Triển Chiêu nghe được thứ gì mà Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn đứng cách thật xa vẫn trông thấy sắc mặt vị này trắng xanh lại, sắc mặt kia hảo thối!

Công Tôn khó hiểu nhìn Lâm Dạ Hỏa --- làm sao vậy?

Lâm Dạ Hỏa cũng cười khổ --- này còn phải hỏi sao? Vừa rồi chẳng phải đề cập tới Bạch Ngọc Đường à, lúc này Triển Chiêu một bộ dáng tạc mao, không cần phải hỏi, rõ ràng có người muốn tính kế con Chuột nhà hắn!

Công Tôn lúc trước cũng được nghe Triệu Phổ thuật lại tỉ mỉ sự tình về Huyết tộc, còn có tổ tiên nhà hắn lừa gạt Nguyệt Cơ tộc, dùng Băng Ngư tộc gánh hết mọi rắc rối, không hiểu sao cảm thấy thật có lỗi với Bạch Ngọc Đường, nhà người ta đang êm đẹp chẳng trêu chọc vào ai, tổ tông nhà mình thật không còn gì nói nổi!

Có lẽ vì suy nghĩ quá mức xuất thần, Công Tôn sơ ý bên chân liền "Cộp" một tiếng, đá trúng một bình thủy tinh rỗng.

Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, chợt nghe phía trong phòng có người hô, "Người nào..."

Người nọ còn chưa nói dứt lời, Triển Chiêu đã vung tay ngăn hai người lại.

Lâm Dạ Hỏa một phen kéo Công Tôn chạy trở ra ngoài, Triển Chiêu chợt lóe thân hình đến cánh cửa kia, nhấc chân một cước đạp hắc y nhân đang chuẩn bị lao ra văng ngược vào phòng.

Lâm Dạ Hỏa mang theo Công Tôn vòng ra cửa, chỉ thấy Triển Chiêu một bên phi thân đá bay hắc y nhân, một tay sau lưng phất về phía này.

Hỏa Phụng giơ tay, tiếp được tên lệnh liên lạc mà Triển Chiêu ném tới, mang theo Công Tôn từ sơn động chạy thoát ra bên ngoài, vung lên...

"Bùm" một tiếng, tên lệnh nổ tung trên bầu trời, trong nháy mắt quân hoàng thành mai phục từ bốn phương tám hướng đem toàn bộ Thúy Ngọc Ban vây lại, Quảng gia một trọng cung đem cửa lớn Thúy Ngọc Ban bắn nát thành bốn mảnh.

Hồng Tề Thiên dẫn đầu một người một ngựa, mang theo ba nghìn tinh binh nhảy qua hàng rào, khí thế bừng bừng bắt gô toàn bộ người trong trại.

Trâu Lương mang người lục soát một lượt vòng ngoài, tung lưới bắt gọn.

...

Mà Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn sau khi phóng xong tên lệnh liền đứng đợi trong đường hầm một lát, thấy Triệu gia quân xuống tới, mấy vị phó tướng đang đứng tại cửa động nhìn vào trong, cũng không dám đi vào.

Hỏa Phụng tò mò, "Làm sao thế?"

Mấy vị phó tướng vẫn chưa trả lời, chỉ thấy trước mắt một hắc ảnh nhoáng lên, Vạn sư phụ, lão đầu cùng hắc y nhân kia đều bị Triển Chiêu trói chung một chỗ, cùng lúc ném ra ngoài.

Binh lính tiến lên bắt người, Triển Chiêu hồng ảnh chợt lóe đến sơn động, lại nhoáng một cái... Đã muốn nhảy ra khỏi sơn cốc, xông thẳng vào rừng chỉ để lại một câu, "Quái vật kia còn ở bên trong phòng!"

Lâm Dạ Hỏa vội hỏi, "Ngươi đi đâu vậy a?"

Rất xa, chợt nghe từ trong rừng tiếng Triển Chiêu vang lên, "Có người tính kế Chuột nhà ta! Miêu gia phải nhanh chóng anh hùng cứu mỹ nhân mới được!" 

[=))) đầu con Mèo này toàn mấy thứ bó chiếu!!! ]

Lâm Dạ Hỏa đứng đơ ra tại chỗ, hỏi Công Tôn, "Vội như vậy a?"

Công Tôn khoát tay với hắn, "Còn không gấp sao, mỹ nhân nhà hắn cũng không phải không có năng lực tự cứu mình, khó khăn lắm ngàn năm mới có một cơ hội, vạn nhất chậm một chút bỏ lỡ thời cơ thì không biết còn phải tiếp tục chờ đến bao giờ."

Dứt lời, Công Tôn hớn ha hớn hở chạy vào trong sơn động, "Quái vật a quái vật!"

[=)) lại thêm 1 em không mấy bình thường, khổ cho đám huynh đệ chí hữu Phổ - Đường - Trâu]

Vào trong động liền bị một đám ảnh vệ vây xung quanh cửa không cho Công Tôn tiến vào, Tử Ảnh cả kinh nhìn thứ ở trên giường, "Oa! Thứ gì đây trời? Có cắn người không a?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net