119. Nửa thật nửa giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triển Chiêu nghe được cái gì mà vội vã trở về "Anh hùng cứu mỹ nhân"?

Nói đến vấn đề "Anh hùng cứu mỹ nhân" này, tâm Triển hộ vệ cũng vô cùng nhốn nháo.

Đầu tiên không bàn chuyện cứu ai, chỉ hỏi đến kiêu ngạo của một vị đại hiệp là gì? Dĩ nhiên câu trả lời là hành hiệp trượng nghĩa, cứu người lương thiện, nhưng Triển Chiêu phát hiện từ sau khi Khai Phong phủ cao thủ ngày càng nhiều thì cơ hội cứu người ngày càng ít, đến Hắc Phong thành ít càng thêm ít.

Ở Khai Phong phủ còn có thể bảo vệ Bao Đại nhân một chút hay giải cứu Bàng Thái sư này nọ, nhưng đến Hắc Phong thành này chính là một ổ cao thủ a! Trong quân doanh ngay cả một nha hoàn giặt y phục đều có thể một cước đá bay ba tên côn đồ.

Triển Chiêu có chút phiền muộn, bị đoạt nổi bật quá nhiều, toàn bộ đều có giá trị vũ lực quá cao, một chút cũng không thú vị!

Mà về vị "Mỹ nhân" nhà Triển Chiêu, cũng làm Triển hộ vệ đau lòng chết đi được...

Triển Chiêu thường xuyên rất hâm mộ Triệu Phổ, Công Tôn đi nơi nào hắn liền lao đến trước chỗ đó, vì khối thân thể kia một trận gió thổi qua cũng có thể loạng choạng lung lay.

Công Tôn tiên sinh mặc dù bưu hãn nhưng khi gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể kêu cứu mạng, vì thế Cửu Vương gia mỗi ngày đều có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng không sai biệt, ít nhất có thể lấy thừa bù thiếu, Lâm Dạ Hỏa võ công tốt hơn Trâu Lương, thường xuyên có thể giúp đỡ hắn, mà Hỏa Phụng hàng năm hầu như đều sống trong trạng thái vô cùng "Nhị", Tả Tướng quân cũng có thể chiếu cố hắn nhiều hơn, mặc dù hắn chủ yếu đứng một bên trêu chọc thêm là chính.

Ngay cả Tiểu Lương Tử cũng có thể mỗi ngày ôm Tiểu Tứ Tử chạy ra chạy vào. Nếu có kẻ nào dám khi dễ Tiểu Tứ Tử , Tiểu Lương Tử liền xông vào tiêu diệt, vì thật nhiều cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân trong tương lai mà Tiểu Lương Tử lúc nào cũng chịu khó luyện công!

Nhưng Triển Chiêu nhìn lại chính mình một chút, nếu ai dám khi dễ Bạch Ngọc Đường... Đúng vậy đó! Điều kiện tiên quyết là có người dám làm điều đó a!

Cho dù thực sự gặp phải kẻ không có mắt, Triển hộ vệ khinh công tốt như vậy a, nhưng chờ hắn đuổi kịp đến nơi, kiếm còn chưa kịp rút, kẻ kia đã bị Ngũ gia băm ra thành tám đoạn.

Chuyện vị kia nhà mình rất có khả năng thật không có lấy một chút tình thú nào, chẳng trách Thiên Tôn vẫn hay lầm bầm Bạch Ngọc Đường một chút cũng không đáng yêu, Triển hộ vệ nội tâm cảm thông sâu sắc. Cũng không phải ngoại hình không đáng yêu, Triển Chiêu đã giám định qua, Chuột nhà mình chỗ nào cũng đáng yêu thuận mắt, chỉ là rất có năng lực a! Thật đáng buồn!

...

Khi nãy, Triển Chiêu nghe được hắc y nhân thần bí kia cùng Vạn sư phụ và lão đầu đột nhiên nói đến Bạch Ngọc Đường, cảm thấy có chút buồn bực --- đám người này làm ra những chuyện thần thần quỷ quỷ kia mục đích là gì? Vì sao nói mấy chuyện ô uế bên trong đường hầm lại chỉa hướng sang người con Chuột sạch sẽ nhà hắn a?

Quyết định chạy đi nghe lén, không nghe còn đỡ, nghe rồi Triển Chiêu liền tạc mao!

Cũng chưa nghe được đối phương nói điều gì tỉ mỉ, chỉ là lỗ tai đột nhiên nghe được một cái tên khiến lửa giận trong lòng Triển Chiêu bạo phát - Bạch Mộc Thiên!

Nếu nói về những người Triển Chiêu thích, tính ra có rất nhiều, lôi cả danh sách không chừng vượt quá cả ngàn người.

Phải nói thêm là, chuyện Triển Chiêu thật sự căm ghét một ai đó cũng không nhiều lắm, số lượng cũng chỉ cỡ hai bàn tay, mà trong những kẻ đó, có hai kẻ tranh nhau xếp vị trí đứng đầu, nguyên nhân bọn họ làm Triển Chiêu tức giận đều vì tính kế qua Bạch Ngọc Đường.

Một kẻ là Hiên Viên Phách, kẻ còn lại chính là Bạch Mộc Thiên!

[Đúng hai thằng mình ghét cay ghét đắng, chú thích nhỏ Hiên Viên Phách là nhân vật xuất hiện ở vụ 9 - Bắc Hải Yêu Đế còn Bạch Mộc Thiên là nhân vật xuất hiện ở vụ 20 - Oai Kim Bồn trong Long Đồ Án cho bạn nào quên nha.]

Không nhắc đến Hiên Viên Phách đang ở Bắc Hải, Bạch Mộc Thiên cũng coi như có quan hệ thân thích với Bạch Ngọc Đường, nhưng kẻ này trực tiếp đầu quân cho Ác Đế thành, là một tên tiểu tử bụng toàn ý xấu.

Vốn dĩ Triển Chiêu có thể làm thịt hắn nhưng kẻ này tội ác tày trời, nếu dễ dàng giải quyết như vậy thật tiện nghi cho hắn, Triển Chiêu cho hắn một Kim ti linh giả, lại hạ cổ độc trong người hắn để hắn làm nội gián Ác Đế thành, ngày sau không chừng còn có chỗ cần dùng.

Sự tình chớp mắt trôi qua mấy tháng, Triển Chiêu đã muốn quên béng cái tên Bạch Mộc Thiên, hôm nay đột nhiên nghe người nhắc tới hắn mới mãnh liệt mà nhớ lại.

Triển Chiêu đối với loại người như Bạch Mộc Thiên chẳng có gì chờ mong, hiện tại xem ra, tiểu tử này trời sinh đã xấu, xấu xa đã sớm ngấm sâu tận xương tủy bên trong, chờ đợi hắn tự mình sửa đổi thành tốt đẹp hay nghe lời khuyên bảo là điều không thể, đối với loại người thân tình hay ái tình đều chẳng thể lay động kia, tuyệt đối không thể tin tưởng hắn, cho dù trong tay có thể nắm được nhược điểm của hắn cũng phải mọi lúc cực kỳ cẩn thận.

Triển Chiêu nghe được người bên trong nói chuyện với nhau.

Hắc y nhân, "Thứ này cũng sắp chết?"

Vạn sư phụ, "Gần đây thân thể ngày càng kém, có lẽ trụ được không quá nửa tháng."

Lão đầu, "Thứ kia không sai biệt lắm cũng sống được một năm, trước kia chưa từng sống qua được ba tháng."

Triển Chiêu nghe thấy thế nhất thời mạc danh kỳ diệu, cái gì cùng cái gì a? Có quan hệ gì đến Ngọc Đường nhà hắn?

Vạn sư phụ, "Nếu thành chủ có thể ban cho Kim ti linh..."

Hắc y nhân, "Chờ lấy được máu của Bạch Ngọc Đường rồi tính sau, Kim ti linh vô cùng trân quý, làm sao có thể giao trước cho ngươi được."

Lão đầu, "Phải phải, lần này vừa lúc có cơ hội, còn là chính mình tự dưng lên tận cửa, nhất định phải nắm chắc thật tốt."

Vạn sư phụ, "Cũng may Bạch Mộc Thiên có thể lấy đi máu của Bạch Hạ, nếu không có hắn nhắc nhở chúng ta đến bây giờ vẫn còn mãi miết tìm Băng Ngư."

Hắc y nhân, "Bạch Mộc Thiên vô cùng có khả năng, một năm trước đã thay nhóm chúng ta lấy được máu Bạch Hạ, lại cung cấp Kim ti linh, hiện giờ còn tra ra Bạch Ngọc Đường mới là Chân Huyết... Khó trách thành chủ coi trọng hắn như vậy."

Nghe đến đấy, chân mày Triển Chiêu đều dựng cả lên --- phắc! Ngươi cái tên Bạch Mộc Thiên cầm đi Kim ti linh giả ngược lại còn có thể "phong sinh thủy khởi" a! Thành chủ cái gì? Chẳng lẽ là thành chủ Ác Đế thành?

[Phong sinh thủy khởi - có thể hiểu tương tự như thuận buồm xuôi gió.]

Triển Chiêu lập tức xốc lại tinh thần, đây là lần đầu tiên thám thính được tin tức về một nhân vật có thân phận quan trọng liên quan đến Ác Đế thành, lai lịch hắc y nhân kia có vẻ không hề thấp.

Đang nghĩ đến đó, Công Tôn đã tạo ra âm thanh vô tình bị phát hiện, Triển Chiêu bèn đơn giản bắt sống ba kẻ kia.

Vừa động thủ, Triển Chiêu mới phát hiện công phu của ba người khá giống nhau, lão đầu kia cơ bản là không biết công phu, Vạn sư phụ công phu không tồi nhưng chỉ ở mức phổ thông, Triển Chiêu muốn đối phó quả thật rất nhẹ nhàng.

Mà khiến người kinh ngạc chính là hắc y nhân kia!

Người này nói chuyện cùng cử chỉ đều tỏ ra ngạo mạn, dường như có địa vị rất cao, Vạn sư phụ cùng lão đầu kia đối với hắn cũng vô cùng cung kính.

Triển Chiêu cảm thấy đúng như thế thì võ công của hắn hẳn không tồi, nhưng giao thủ rồi mới thấy được còn không bằng võ công Vạn sư phụ.

Triển Chiêu trước đó cũng không phải chưa từng cùng người Ác Đế thành giao thủ qua, những kẻ kia công phu cũng không thấp.

Người này công phu tầm thường lại có địa vị cao như vậy chứng tỏ bên cạnh phải có thêm một năng lực nào đó, cần phải hảo hảo thẩm vấn kỹ lưỡng a.

Triển Chiêu sau khi trói ba người cũng không ngừng lại, dường như vẫn còn sự tình cần giải quyết, nhưng trước khi hành động cần phân rõ việc nặng và việc nhẹ, việc gì có thể xếp lên hàng trên cùng? Dĩ nhiên là cứu Chuột!

Đụng đến loại cơ hội "Anh hùng cứu mỹ nhân" này Triển Chiêu thật vô cùng sốt ruột, phải vội vội vàng vàng mau trở về... Cơ hội hiếm có, qua thôn này rồi chẳng còn điếm kia a!

[Qua thôn này không còn điếm kia - nguyên văn là "Quá liễu giá cá thôn một hữu na cá điếm" - có thể hiểu là nếu bỏ lỡ cơ hội lần này không biết đến bao giờ mới lại có thêm cơ hội khác, không nên bỏ lỡ.]

...

Vừa trở về Hắc Phong thành, Triển Chiêu kỳ thật trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ đến đoạn hội thoại của ba người.

Đầu tiên vấn đề khiến Triển Chiêu tương đối để tâm chính là "Máu của Bạch Hạ."

Một năm trước liên quan đến máu của Bạch bá phụ là chuyện gì?

Cẩn thận hồi tưởng lại, Triển Chiêu suy nghĩ thật tỉ mỉ --- thời điểm xảy ra sự kiện ở đỉnh Đồ Vân Phong, bọn họ từng đi Ánh Tuyết cung mừng thọ cho Bạch Hạ. Kết quả phát hiện trước đó Bạch Hạ bị mất mấy chén máu, còn kéo theo một vụ trọng án.

Lúc ấy án tử đã phá, ân oán trăm năm cũng gỡ bỏ, ngay cả truyền thuyết nhiều năm về đỉnh Đồ Vân Phong cũng được làm sáng tỏ.

Mà sau khi án tử được phá, Ngũ gia vẫn không yên trong lòng, nguyên nhân chính là mấy chén máu của Bạch Hạ bị trộm mất không biết đang ở đâu.

Mấy chén máu rốt cuộc đã bị ai lấy đi? Lấy đi có mục đích gì? Thủy chung vẫn không tra ra được đáp án. Chuyện này khiến Bạch Ngọc Đường vô cùng khó chịu, mất đi mấy chén máu so với mấy sợi tóc còn ghê tởm hơn nhiều, ai mà biết có thể bị hạ chút vu cổ nguyền rủa Bạch Hạ hay không.

Ngẫm lại khoảng thời gian xảy ra sự kiện lần trước cũng đã hơn một năm, vừa trùng khớp.

Vì sao máu của Bạch Hạ lại trở thành Bán Chân Huyết? Trước đó Băng Ngư tộc gánh trên lưng danh nghĩa là Chân Huyết, Triển Chiêu nhớ không lầm huyết thống của Bạch Hạ cũng không phải huyết thống của một người bình thường, ít nhiều gì cũng có quan hệ đến cổ tộc năm xưa, mà nói chính xác hơn là một chi phụ của Ngân Hồ tộc. Chẳng lẽ Ngân Hồ tộc cũng có quan hệ cùng Chân Huyết?

Triển Chiêu lắc đầu thở dài, dùng lời Yêu Trường Thiên đã nói kia, đám cổ tộc này một chút tiết tháo đều không có, huyết thống cứ lẫn lộn trộn vào nhau đến nỗi không thể phân biệt rõ ai vào với ai!

Bạch gia văn nhân chiếm đa số, phần lớn đều tài hoa hơn người đầy bụng kinh thư, trên người Bạch Hạ cũng có một cỗ khí chất thư sinh bưu hãn tựa Công Tôn, không phải thật sự có quan hệ thân thích đó chứ?

Vừa rồi bên trong phòng, ngoại trừ ba người kia thứ duy nhất được xem là "Vật sống" chính là quái vật hình người quấn đầy băng vải nằm trên bàn mà Triển Chiêu từng trông thấy, đừng bảo... Bán Chân Huyết trong miệng bọn họ sống sót qua một năm chính là quái vật này?

Triển Chiêu trong lòng thầm nhủ, một năm trước Bạch Mộc Thiên còn chưa trúng cổ, hắn trộm đi máu của Bạch Hạ có lẽ cũng giống lúc trộm Kim ti linh, đều vì muốn lấy lòng thành chủ để thuận lợi tiến vào Ác Đế thành.

Nhưng trước mắt Bạch Mộc Thiên đã bị trúng cổ, trúng cổ trùng của cổ mẫu Tàm Tơ không phải là chuyện đùa, nói khó nghe một chút, mạng nhỏ của Bạch Mộc Thiên đều đã bị Triển Chiêu nắm chặt trong tay, chỉ cần một lời của Triển Chiêu có thể khiến hắn muốn chết thảm bao nhiêu thì chết thảm bấy nhiêu, Bạch Mộc Thiên tuy rằng xấu xa nhưng cũng không phải ngốc, lúc này tìm người hãm hại Bạch Ngọc Đường dường như có chút không hợp với lẽ thường.

Triển Chiêu liền hoài nghi Bạch Mộc Thiên làm vậy rốt cuộc có mục đích là gì? Loại người này gặp nguy hiểm lẽ nào không tìm người cầu cứu? Hay vẫn muốn nghĩ ra chủ ý xấu chuẩn bị tính kế điều gì đây?

...

Tại một đầu khác, phía Công Tôn bên kia.

Lâm Dạ Hỏa ngồi xổm trước cửa động, nhìn ba kẻ đã bị trói gô, hắn vươn tay kéo xuống khăn che mặt của hắc y nhân.

Vì bên ngoài sơn động lúc này ánh mặt trời đang chiếu xuống chói chang, hắc y nhân kia liều mạng giãy dụa nói muốn vào bên trong sơn động, có vẻ vô cùng sợ ánh sáng.

Lâm Dạ Hỏa suy đoán kẻ này có tám chín phần mười là Nguyệt Cơ tộc trong truyền thuyết.

Dẫn theo ba người vào trong động, Lâm Dạ Hỏa vừa nhìn vào trong cánh cửa thì thấy...

Công Tôn lúc này đang đứng kế bên chiếc giường đá được đặt ở giữa phòng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm "Người" kia.

Vạn sư phụ trông thấy liền la hét, "Đừng đụng vào nhi tử ta!"

Lâm Dạ Hỏa vội vàng hỏi hắn, "Hắn là nhi tử ngươi? Là sinh ra đã vậy hay lớn lên rồi mới biến thành dạng này?"

Vạn sư phụ cũng không để ý đến y, giãy dụa muốn xông vào trong phòng, vài ảnh vệ thấy vậy vội đè hắn lại vừa nhìn vào bên trong.

Công Tôn lúc này còn đang bận rộn đây? Bận làm gì a? Tháo băng vải!

Công Tôn tiên sinh hưng trí bừng bừng đi đến trước bàn đá, vừa trông thấy "Quái vật" kia liền trợn tròn hai mắt.

Quái vật kia quả thật mang hình người, nhưng lớn lên không có dáng vẻ nào của một con người nên có, cũng không giống quái thai bẩm sinh mà giống như sau này mới hình thành.

Vậy mà vẫn còn có thể sống, điểm ấy khiến Công Tôn có chút ngạc nhiên.

Tiên sinh để Giả Ảnh hỗ trợ mình, một tầng rồi một tầng tháo xuống toàn bộ lớp băng vải.

Chờ sau khi băng vải được tháo sạch, Tử Ảnh sợ đến mức nhảy dựng lên, "Á! Này là thứ gì?"

Giả Ảnh cũng nhíu mày lùi về sau một bước.

Ngược lại Công Tôn cúi thấp đầu, quan sát thật kỹ, thật lâu thật lâu sau, chờ hắn đem quái vật kia nhìn từ đầu đến chân chăm chú hết một lần, Công Tôn ngẩng đầu, hỏi Vạn sư phụ đang ngoài cửa, "Đồ chơi này là ngươi tạo ra?"

Vạn sư phụ nhìn chằm chằm Công Tôn, "Đây là nhi tử ta! Chỉ cần có Chân Huyết..."

Công Tôn không nói gì mà xua xua tay áo, đánh gãy lời hắn, "Trước đừng nói đến Chân Huyết Giả Huyết, cho ngươi Bồ Tát huyết thì hắn cũng không thể sống được đâu!"

Vạn sư phụ nhíu mày, "Cái gì..."

Công Tôn vươn tay, chỉ chỉ quái vật kia rồi nói với Vạn sư phụ, "Có một nửa số huyết quản bị ngươi nối sai rồi, làm sao có thể sống tiếp a! Biến dạng lớn như vậy là bởi vì nội tạng bên trong bị xuất huyết mà bệnh lý cũng bắt đầu biến đổi."

Nói xong, Công Tôn bảo Giả Ảnh mở hòm thuốc, giúp hắn lấy ra một cái cưa thật lớn.

Đám ảnh vệ sợ đến mức "Soạt" một tiếng đồng loạt lùi về sau một bước.

Tử Ảnh chỉ vào cái cưa chuẩn bị cắt tay quái vật mà Công Tôn đang cầm, "Kia... Tiên sinh, ngươi định làm gì a?"

Công Tôn tiên sinh giật giật mắt mấy cái, nhẹ nhàng đáp, "Cứu người a."

Chúng ảnh vệ há to miệng, "Thứ này thật sự là người sao?"

Công Tôn nghiêng đầu nhìn nhìn thêm một chút, vẻ mặt ghét bỏ, "Không chắc..."

...

Phía trước quân doanh Triệu gia quân, gánh hát đều chuẩn bị gần như hoàn hảo, bởi vì phụ cận quân doanh nghiêm cấm ra vào, Triệu Phổ lại cố ý phong tỏa tin tức cho nên mọi người Thúy Ngọc Ban bên này căn bản còn chưa biết gốc gác của mình đã bị xới tung.

Triệu Phổ thấy Triển Chiêu đột nhiên trở lại, có chút khó hiểu, vừa rồi hắn nhận được tin tức đã bao vây bắt gọn hang ổ Thúy Ngọc Ban liền biết tính toán của bản thân đều chuẩn cả rồi.

"Nhanh như vậy đã trở lại?" Triệu Phổ lên tiếng hỏi, chỉ thấy Triển Chiêu nhìn khắp xung quanh, "Ngọc Đường đâu?"

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, "Vừa rồi Cổ Ngôn Húc hẹn hắn bảo là đi uống trà gì đó."

"Ở đâu?"  Triển Chiêu vội vàng hỏi.

"Ở Thái Bạch cư trong thành..." Triệu Phổ còn chưa nói dứt lời, Triển Chiêu đã lóe thân không còn bóng dáng.

Cửu Vương gia khoanh tay đi bộ ra ngoài quân trướng nhìn trái rồi nhìn phải, Triển Chiêu đã sớm chạy mất tăm, động tác so với trong quá khứ còn muốn nhanh hơn nhiều.

Triệu Phổ đang buồn bực không biết có chuyện gì xảy ra, đồng thời cảm thấy vạt áo bị người kéo một cái.

Cửu Vương gia cúi đầu, quả nhiên... Kéo vạt áo mình chính là Tiểu Tứ Tử.

"Cửu Cửu, Miêu Miêu có phải vừa rồi mới trở lại hay không?"

Triệu Phổ gật gật đầu, "Ân, bất quá lại đi rồi."

Tiểu Tứ Tử hai mắt sáng lấp lánh, "Miêu Miêu đi đâu ạ? Phải mau mau đuổi theo cho kịp nga!"

Triệu Phổ khó hiểu, vươn tay kéo Tiểu Tứ Tử lên ôm lấy, vừa bước ra ngoài, "Đuổi theo làm gì?"

Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nghiêm túc, "Hôm nay có náo nhiệt để xem nha! Miêu Miêu sắp trở nên vô cùng ~~~ nổi bật!"

"Nga?" Cửu Vương gia hứng thú dào dạt sờ sờ cằm, "Vô cùng ~~~ nổi bật a?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net