123. Mơ hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Tứ Tử thân mình một đường theo nóc nhà trượt xuống.

Nóc nhà này không thấp, Công Tôn cùng Tiểu Lương Tử đồng thời hốt hoảng, Tiểu Lương Tử vội vàng nhào xuống, Công Tôn cũng chẳng quản mình có biết võ công hay không mà bổ nhào theo sau.

Chỉ là Công Tôn vừa lao ra nửa bước, phía sau đã có người túm chặt cổ áo.

Cùng lúc, Tiểu Lương Tử cũng bay vào khoảng không, nhảy vọt xuống bên dưới trước Tiểu Tứ Tử, nhưng vừa vươn tay tiếp xúc lại không phải là Tiểu Tứ Tử, ngược lại bên cạnh có nhiều thêm một thân ảnh màu trắng.

Tiểu Lương Tử ngẩng mặt lên một cái, chỉ thấy Thiên Tôn đã xuất hiện ngay bên cạnh nhóc, trong tay còn ôm Tiểu Tứ Tử.

Thiên Tôn ôm viên cầu béo đô đô Tiểu Tứ Tử trong lòng, còn vươn tay xoa bóp mặt hai cái, "Ai đem ngươi đặt trên mặt phẳng nghiêng cao thế này, chẳng lẽ không hiểu rõ đạo lý vật hình tròn phải đặt ở mặt phẳng nằm ngang sao?" [=)) cạn lời]

Tiểu Tứ Tử phồng má muốn cùng Thiên Tôn tuyệt giao, Thiên Tôn thì tiếp tục chọt chọt cái bụng béo đô đô của bé.

Tiểu Lương Tử vươn tay kéo vạt áo Thiên Tôn chỉ ông nhìn Khốn Long trận phía trước, Thiên Tôn hiển nhiên đã sớm nhìn qua, chỉ "Chậc chậc" hai tiếng, "Tên nào lại có bản lĩnh bày ra trò chẳng đâu vào đâu thế này."

Trên nóc nhà, Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử không sao cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kéo mình chính là Yêu Trường Thiên.

"Lão gia tử..." Công Tôn kinh ngạc.

Yêu Trường Thiên gật gật đầu, vừa tìm địa phương bằng phẳng để hắn đứng vững vừa nhìn về phía trước, nơi bọn Triệu Phổ đang dùng liên hoàn cước hỗ trợ phá trận, lắc lắc đầu, "Chậc, mỗi một cái trận rách nát mà cũng cần nhiều người như vậy đá, ngu chết."

Tiểu Lương Tử nhảy dựng, "Sư công! Cái trận kia không phải là trận năm đó vây khốn Ân Hậu sao?!"

"Khốn Long trận này căn bản không hoàn chỉnh." Bên cạnh Tiểu Lương Tử, Thiên Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử, vừa sửa sang lại cổ áo bị nhăn của bé vừa chậm rãi nói, "Năm đó trận pháp vây khốn Lão Quỷ này phải quy mô gấp mười lần thế này, ha? Loại kim cương huyền thiết kia cũng đã sớm không còn tồn tại, đến niên đại này không còn người nào có thể rèn ra loại huyền thiết tường năm xưa."

Theo lời Thiên Tôn vừa nói, Tiểu Lương Tử quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau Ân Hậu đã đứng tại nơi đó.

Tiểu Lương Tử biểu tình bội phục ngẩng mặt nhìn Ân Hậu --- thật là lợi hại! Người đến lúc nào căn bản cũng không phát hiện ra!

Tiểu Lương Tử còn đang nhìn chằm chằm Ân Hậu đến ngẩn người, chỉ thấy Ân Hậu cúi đầu, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhóc.

Tiểu Lương Tử hoang dã nháy mắt liền trở nên nhu thuận, đồng thời, Tiểu Lương Tử cũng nhận ra... Dường như mỗi lần nhóc nhìn Ân Hậu ông đều cảm nhận được, sau đó còn thuận tay xoa xoa đầu mình. Trong ba lão gia tử, Thiên Tôn sẽ mỉm cười với nhóc, Yêu Trường Thiên sẽ cùng nhóc đùa giỡn một hồi, chỉ có Ân Hậu là không đùa cũng không cười, nhưng thời điểm ông xoa đầu nhóc luôn mang theo thần thái hết sức nhu hòa, ánh mắt luôn hàm chứa ý cười.

Cũng chỉ sau những lần như thế, Tiểu Lương Tử mới có thể từ trên người Ân Hậu tìm kiếm được bóng dáng của Triển Chiêu một cách thật rõ ràng.

Nói về giống nhau, Bạch Ngọc Đường cùng Lục Thiên Hàn, Triển Chiêu cùng Ân Hậu, gia tôn hai nhà này vừa vặn đối lập nhau hết sức rõ ràng.

Bạch Ngọc Đường bất kể từ bộ dạng hay tính cách đều mười phần giống hệt Lục Thiên Hàn, nhưng vi diệu thay, khiến mọi người thường xuyên trông thấy nhất chính là trên người Ngũ gia luôn in đậm bóng dáng của Thiên Tôn.

Mà Triển Chiêu cùng Ân Hậu thì ngược lại, từ bộ dạng, khí chất hay tính cách đều khác nhau khá xa, rất khó tưởng tượng hai người này thế mà lại có chung quan hệ cùng huyết thống. Nhưng luôn sẽ có những thời điểm chỉ trong vài cái chớp mắt, những thời khắc mà chỉ chợt lóe qua... Khiến người khác cảm thấy Triển Chiêu cực kỳ cực kỳ giống Ân Hậu, xác thực mà nói, vào thời điểm kia hai người này căn bản là giống nhau như đúc.

Tiểu Lương Tử nhìn chằm chằm Ân Hậu đến phát ngốc, trong ba lão gia tử, Thiên Tôn mang theo chính là tiên khí, sư công của nhóc chính là yêu khí, còn Ân Hậu là khí chất gì đây?

Dựa theo thân phận mà nói, có chăng chính là tà khí? Nhưng, Tiểu Lương Tử cảm thấy cái danh "Ma Vương" của Ân Hậu rõ ràng là hữu danh vô thực, nói đến tà khí còn không nặng bằng sư công nhóc a.

[Hữu danh vô thực - có thể hiểu theo nghĩa việt là có tiếng mà không có miếng.]

Tiểu Lương Tử chậm rãi hồi tưởng lại, thời điểm lần đầu tiên nhóc trông thấy ánh mắt của Ân Hậu đã cảm thấy có một chút gì đó vô cùng quen thuộc. Ân Hậu giữa lúc giơ tay nhấc chân luôn mang theo một loại phong thái giống như phụ thân cùng sư phụ nhóc... Loại khí tức này, Tiểu Lương Tử cũng từng nhìn thấy ở hai người không có võ công khác --- Triệu Trinh cùng Bát Vương gia...

Nếu phải kể đến điểm giống nhau giữa Tiêu Thống Hải, Triệu Phổ, Triệu Trinh cùng Bát Vương gia, vậy thì chỉ duy nhất có một --- chính là hoàng tử hoàng tôn.

Tiểu Lương Tử dù sao cũng mang tâm tính tiểu hài tử, lực chú ý liền bị di dời khỏi trận chiến kịch tính trước mắt mà bắt đầu tưởng tượng miên man...

Ba lão gia tử cùng Hòa thượng béo nhà Lâm Hỏa Kê đều thích đứng chắp tay sau người, hơn nữa dáng lưng lúc nào cũng thẳng tắp và cao ngất.

Có lẽ nguyên nhân vì võ công quá cao nên mỗi một người đều mang theo khí tràng mạnh kinh người.

Theo Tiểu Lương Tử cảm thấy, Thiên Tôn thích hợp đứng một mình trên đỉnh núi thật cao, Đại hòa thượng thích hợp đứng trước pho tượng Phật khổng lồ hoặc trong Phật đường trang nghiêm thanh tịnh. Mà sư công nhóc, Yêu Trường Thiên... Tiểu Lương Tử gãi gãi đầu, mặc dù có hơi bất kính nhưng thời điểm lần đầu tiên nhóc trông thấy ánh mắt của sư công đã cảm thấy người này mang trong mình loại khí tức tựa như lệ quỷ, vô cùng thích hợp đứng giữa chiến trường trải đầy thi thể.

Về phần Ân Hậu, Tiểu Lương Tử cảm thấy ông cũng thích hợp đứng trên sa trường, nhưng trước mặt người không phải thi thể mà chính là thiên quân vạn mã, còn là thiên quân vạn mã đối địch với mình ông. Một mình ông đứng trước cửa hoàng thành hùng vĩ, trước mặt là thiên quân vạn mã muốn dồn ép ông vào đường chết, rồi lại e ngại nên chẳng dám tiến đến gần thêm.

[Huhu, ai sao thì sao chứ tui là tui thương Ân Ân nhà tui nhất, thảm nhất mà chung tình nhất, suất nhất mà còn ngầu nhất, lại có chòm râu siêu đẹp troai, huhuhu~~]

Tiểu Lương Tử không phải một đứa trẻ bình thường, nhóc tuy sùng bái nhóm người Triệu Phổ nhưng nhóc vẫn nhận ra sư phụ mình, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa vẫn còn hơi non trẻ, thật sự trâu bò vẫn là bốn vị lão gia tử đã muốn phong thần này.

Thiên Tôn có thể đem sông Trường Giang và núi Hoàng Hà dẫm nát dưới chân, Đại hòa thượng có thể phổ độ chúng sinh, sư công nhóc có thể điên đảo càn khôn khiến thiên hạ đại loạn, mà cảm giác của nhóc đối với Ân Hậu chính là dám đối đầu cùng toàn bộ người trong thiên hạ. Tiểu Lương Tử mỗi lần trông thấy Ân Hậu đều sẽ nghĩ, lão nhân gia khi còn trẻ tuổi rốt cuộc mang trong mình bao nhiêu cuồng ngạo, một người có thể đem đến cảm giác của toàn bộ giang hồ, chuyên trị hết thảy đám yêu ma quỷ quái!

Lúc Tiểu Lương Tử còn đang nhìn Ân Hậu mà tưởng tượng, chỉ thấy lão gia tử nhìn về phía trước, đột nhiên lắc đầu nhàn nhạt nở nụ cười, tựa hồ mang theo vài ý cười bỡn cợt.

Tiểu Lương Tử chớp chớp mắt mấy cái, ánh mắt kia của Ân Hậu, nhóc không cần nhìn cũng biết nhất định là ông đang dõi theo Triển Chiêu.

Nghĩ đến đây, Tiểu Lương Tử lại bất giác ngẩn người, trong cái đầu nhỏ bé của nhóc đem bốn lão gia tử đặt cùng một chỗ... Sau đó cho ra một kết luận mà chính bản thân nhóc cũng còn kinh ngạc không thôi --- trong bốn người này, thế nhưng chỉ có trong ánh mắt của Ân Hậu mới có thể nhìn được một tia ôn nhu.

Tiểu Lương Tử đứng dưới mái hiên đưa tay vỗ vỗ đầu, một bên Tiểu Tứ Tử cùng Thiên Tôn đều đang tò mò nhìn hành động của nhóc, buồn bực không biết nhóc đang làm cái chi?

Ân Hậu cũng khó hiểu mà nhìn Yêu Trường Thiên --- đồ tôn nhà ngươi đang làm cái gì vậy?

Yêu Trường Thiên nhìn Tiểu Lương Tử đang vỗ vỗ cái đầu của chính mình, lặng lẽ gật đầu --- quả nhiên là thân đồ đệ, Triệu Phổ khi còn bé cũng giống hệt vậy a, nghĩ bậy nghĩ bạ trước tiên đều tự đánh chính mình.

Tiểu Lương Tử vì cái gì lại đột nhiên xoắn xuýt? Bởi vì nhóc phát hiện một bí mật! Một sự tình vô cùng vô cùng không hợp lý!

Ân Hậu thường xuyên sẽ toát ra ánh mắt đầy ôn nhu, dường như đang nhìn Triển Chiêu hay thời điểm nhìn những bằng hữu của Triển Chiêu...

Loại ánh mắt này từng hiện hữu bên người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa, thậm chí là Công Tôn, mỗi một người khi nhìn thấy người mình yêu thích hoặc quan tâm đều bất tri bất giác toát ra loại cảm xúc ôn nhu như vậy.

Tiểu Lương Tử lúc trước vẫn luôn cảm thấy bốn lão gia tử trâu bò như vậy nhưng lại không hề sở hữu loại cảm xúc này!

Biểu tình ôn nhu luôn mang theo một tia cảm xúc thật dịu dàng, người có võ công ánh mắt vốn sắc bén, trong ấn tượng của Tiểu Lương Tử, Triệu Phổ và nhóm người Bạch Ngọc Đường chỉ khi nào nhìn người mình quan tâm hay yêu thích mới có thể toát ra vẻ mặt dịu dàng như vậy trong nháy mắt.

Loại cảm xúc dịu dàng mềm mại này không nên xuất hiện ở bốn vị lão gia tử, phàm là người luyện võ, võ công càng cao cường kinh nghiệm mang theo từ quá khứ càng phong phú, ánh mắt lại càng cứng rắn càng sắc lạnh, đây là kết luận mà Tiểu Lương Tử sau mấy năm quan sát không ít bậc cao thủ đúc kết ra.

Quanh thân những bậc cao thủ này luôn nghiêm mật không hề lộ ra một tia sơ hở, dường như công phu càng mạnh lại càng giống như một bức tường, điểm này có thể nhìn thấy trên người Thiên Tôn rất rõ ràng! Dù ông có "nhị" những lúc phá phòng, mua đồ cổ linh tinh thì toàn thân lão gia tử vẫn tựa như đao phong toát ra vẻ thanh lãnh lạnh thấu xương, dịu dàng là thứ gì? Mà ngay cả từ bi như Vô Sa đại sư, trên người cũng không tồn tại cảm giác này, Yêu Trường Thiên càng không cần phải nói...

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay cân nhắc một vòng, càng cảm thấy buồn bực --- loại ôn nhu này không ngừng xuất hiện trên người Ân Hậu, ngay cả Triển Chiêu cũng có a!

Nếu bảo Bạch Ngọc Đường hay Triệu Phổ khi nhìn người mình thích sẽ toát ra một tia ôn nhu thì Triển Chiêu lại đạt đến một trình độ khác, giống như Tiểu Tứ Tử, thời điểm nhìn vạn người vạn sự trên thế gian đều mang theo thiện ý cùng nhu hòa.

Tiểu Lương Tử hoang mang, phụ thân nhóc thường nói, năm tháng sẽ làm sự mềm mại của một con người dần biến mất, mấy lão nhân gia này đều trải qua vô số đao quang kiếm ảnh cùng sinh ly tử biệt, theo hiểu biết của nhóc, Ân Hậu là người từng bị hãm hại nhiều nhất trong số họ, vận mệnh của ông vô cùng nhấp nhô, cũng là người phải chịu khổ nhiều nhất! Dĩ nhiên, thích tự mình tìm chết như sư công của nhóc không tính tới. Vậy Ân Hậu làm thế nào lại có được loại ánh mắt như thế bên mình? Phải nói ông trời sinh thiện lương? Tựa như Triển Chiêu? Hay là nói... Đây cũng là một loại cường đại khác?

Vì để xác thực một chút phát hiện của chính mình, Tiểu Lương Tử lại ngẩng đầu nhìn Ân Hậu.

Lúc này, Ân Hậu khẽ cau mày nhìn đám người Triển Chiêu phía trước đang "Phá trận."

Tiểu Lương Tử ngoẹo đầu nghiên cứu biểu tình sốt ruột trên khuôn mặt Ân Hậu, chợt nghe phía sau có động tĩnh liền quay đầu lại nhìn, trông thấy ngã tư đầu đường phía bên kia nhân mã Triệu gia quân đã đến.

Âu Dương Thiếu Chinh cùng Hồng Tề Thiên mang theo hai nhóm nhân mã từ phía Đông cùng phía Nam đánh bọc đến đây.

Động tĩnh bên này cũng kinh động dân chúng trong thành, cư dân tại phụ cận sôi nổi chạy ra ngoài, Âu Dương đem người của mấy hộ gia đình quanh đó dời đi tránh trong lát nữa làm bị thương người vô tội.

Công Tôn thấy ba người Triệu Phổ đứng ở bên ngoài ra sức đá thiết tường, không biết Bạch Ngọc Đường phía bên trong lúc này như thế nào.

"Lão gia tử." Công Tôn nhịn không được, hỏi ba người, "Không cần đi hỗ trợ sao ạ?"

"Loại trình độ này không cần hỗ trợ đâu." Yêu Trường Thiên làm ra vẻ mặt ghét bỏ.

Ân Hậu cũng nhíu mày, hỏi Thiên Tôn, "Ngươi có từng giảng qua cho Ngọc Đường biết mấu chốt phá trận chưa?"

Thiên Tôn gật đầu a gật đầu, "Giảng qua a."

Ân Hậu nhìn chằm chằm ông một lát rồi hỏi, "Mấu chốt phá trận là gì?"

Thiên Tôn nháy nháy mắt mấy cái, nhăn mặt, "Ai nha, Ngọc Đường chậm hơn a."

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn ông.

Yêu Trường Thiên hỏi Thiên Tôn, "Ngươi không có giảng qua cho nó?"

Thiên Tôn hừ hừ một tiếng, "Lại chẳng khó! Chính mình phải tự ngẫm ra biện pháp chứ còn sao! Ta nói với nó động tác cần phải nhanh!"

Yêu Trường Thiên lại nhìn Ân Hậu, "Đứa kia nhà ngươi chỉ biết dùng sức đá, có thể thấy được ngươi cũng không giảng qua bí quyết phá trận cho nó nghe?"

Ân Hậu không hề gì mà chỉ một ngón tay vào Thiên Tôn, "Năm đó đá cửa chính là hắn, ta tự nhiên không biết!"

[=))) 2 vị quả nhiên không đáng tin cậy cho lắm, nuôi thả dễ sợ]

Tất cả mọi người quay mặt nhìn Thiên Tôn.

Công Tôn nhắc nhở ông, "Lão gia tử, người không nóng ruột sao? Bạch Ngọc Đường còn đang ở bên trong a!"

Thiên Tôn hiển nhiên một chút cũng không gấp, "Ngọc Đường nhà ta sao có thể bị cái trận rách nát này vây khốn..."

Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên cánh tay ông đột ngột vỗ tay lên "Bốp" một tiếng.

Âm thanh thanh thúy phát ra từ đôi bàn tay bé nhỏ thành công khiến tất cả mọi người chú ý đến, tất cả mọi người đều quay mặt sang nhìn Tiểu Tứ Tử.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vươn một ngón tay chỉ về phía Khốn Long trận, nói, "Nhìn nha! Miêu Miêu sắp trở nên cực kỳ nổi bật rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net