37. Hung khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triển Chiêu đột nhiên chỉ về hướng phía nóc nhà cho Bạch Ngọc Đường nhìn, hình như là phát hiện ra cái gì đó.

Ngũ gia quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng không thấy xuất hiện gì khác thường, trừ...

Bạch Ngọc Đường có chút không xác định hỏi Triển Chiêu, "Miêu Nhi, ngươi chỉ ta xem cái gì vậy?"

"Bên kia!" Triển Chiêu nói rồi chỉ chỉ về hướng không trung.

"Cái lỗ đó?" Bạch Ngọc Đường đúng là phát hiện ở nóc nhà có cái lỗ thủng, dù sao Thanh Liên Tự đã lâu năm không qua tu sửa, nếu không cũng sẽ không để cho đám binh lính đến tu sửa lại, có cái lỗ thủng... Sẽ không tính là kỳ quái đi?

"Không cảm thấy kỳ quái sao?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường thành thật mà lắc lắc đầu – Không kỳ quái a.

"Đi nào!" Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường ra khỏi đại điện, đi tới gian thiện phòng mà Huyền Đình viên tịch.

Thi thể Huyền Đình còn nằm ở trên giường, Công Tôn hiện tại đang kiểm tra, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đứng ở một bên nhìn.

Tiểu Tứ Tử cầm cái hòm thuốc nhỏ đứng ở bên cạnh Công Tôn, Tiểu Lương Tử đi bộ trong phòng, vừa nói, "Tòa nhà này cũng thật đơn sơ, tiền dầu trong miếu nhiều như vậy tốt xấu gì cũng nên đổi gian phòng không dột mưa chứ."

Đang nói, chỉ thấy Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường đi vào.

Vào phòng, Triển Chiêu chỉ vào góc độ gần như giống hệt đại điện vừa rồi, rồi để Bạch Ngọc Đường nhìn nóc nhà.

Ngũ gia ngẩng đầu vừa thấy, hơi cau mày – Nóc nhà cũng có một lỗ thủng y như vậy.

"Kỳ quái không?" Triển Chiêu lại hỏi Bạch Ngọc Đường.

"Á..." Ngũ gia nhìn chằm chằm cái lỗ thủng kia, do dự, "Giống như..."

"Tiếp nào." Triển Chiêu một tay nắm lấy Bạch Ngọc Đường lại kéo ra ngoài.

Lâm Dạ Hỏa tò mò nên cũng theo hai người chạy ra, Tiểu Lương Tử cũng chạy theo.

Công Tôn vừa nghiệm thi, vừa hỏi Triệu Phổ, "Không đi theo xem một chút sao?"

Triệu Phổ ngáp một cái lắc đầu, "Người ta vợ chồng son đang chơi rất vui ta sao lại chen vô phá đám chứ."

Tiểu Tứ Tử đang bưng cái hòm thuốc quyệt quyệt miệng, Cửu Cửu còn biết ở lại bồi phụ thân, Tiểu Lương Tử chạy đi cũng không dẫn bé theo, hứ!

"A?" Công Tôn đang kiểm tra cổ Huyền Đình, hình như vừa phát hiện gì đó.

Tiểu Tứ Tử đi qua nhìn, "Phụ thân người nhìn chỗ nào vậy?"

"Cái này giống cái gì?" Công Tôn chỉ vào một vết trông rất giống vết bớt ở trên cổ Huyền Đình, một lằn màu nâu nhạt cỡ hạt đậu tương hỏi Tiểu Tứ Tử.

"Ưm... Là bớt ạ?" Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, "Hay là vết mồ hôi gì đó?"

"Ta mới đầu cũng nghĩ như vậy." Công Tôn nói, "Nhưng mà sau cổ Thẩm phu nhân cũng có một vết lằn y hệt vết này."

"Giống nhau ạ?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Gần như là giống nhau như đúc!" Công Tôn gật đầu.

"Vậy thì thật kỳ quái a..."

...

Mà lúc này, cùng cảm thấy kỳ quái còn có Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu mang hắn chạy đến tửu lâu của Thẩm Đại, đi tới căn phòng mà ngày thường Thẩm Đại cùng Thẩm phu nhân thường ở. Gian nhà này bọn Triển Chiêu đã kiểm tra qua trước đó, nhưng không phát hiện có manh mối gì hữu dụng.

Triển Chiêu chỉ vào một góc nóc nhà của căn phòng.

Chỉ thấy nơi đó, cũng có một lỗ thủng nhỏ, ánh sáng lọt xuống...

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc một cái.

Bạch Ngọc Đường chưa kịp mở miệng, Hỏa Phượng nhìn chằm chằm lỗ thủng kia liền gật đầu, "Giống nhau ha! Trong thiện phòng cũng có một cái lỗ thủng như vậy."

"Trong đại điện của Thanh Liên Tự cũng có." Triển Chiêu nói.

"Vậy mấy chỗ khác trong tửu lâu có không đây?" Lâm Dạ Hỏa chạy ra tìm, phát hiện đại đường trong tửu lâu cũng có một lỗ thủng y như vậy.

Ngay sau đó, Triển Chiêu tìm tới Đổng Thiên Dực... Thám tử nhân mã của Triệu gia quân, ngay tại trong Hắc Phong Thành tiến hành mở rộng quy mô hành động "Tìm lỗ thủng"...

Đợi đến lúc chạng vạng tối rồi trở lại quân doanh, trong các gia đình phát sinh án mạng mà Đổng Thiên Dực có sở hữu tư liệu, đều tìm được các lỗ thủng tương tự.

Mà kỳ quái hơn chính là – Ngay cả quân doanh Triệu gia quân, ở một mảnh khu vực doanh trại, cũng tìm được mấy lỗ thủng tương tự. Chẳng qua là khu này đã vứt bỏ từ rất nhiều năm trước, hiện tại đang tính dùng làm kho chứa binh khí hư hại.

Cái này... Người trong quân doanh Triệu Phổ cũng không làm.

"Trong quân doanh cũng có?" Lỗ Nghiêm lão gia tử tức đến mức cả chòm râu đều dựng lên, "Tên nào có bản lĩnh như vậy dám trà trộn vào quân doanh làm chuyện này?"

"Thẩm phu nhân chết ở chủ soái phủ, không phải ở đó cũng có đấy chứ?" Công Tôn lo lắng.

"Chủ soái phủ và quân doanh ở địa phương khác đều không có, chỉ mấy tòa doanh trại kia mới có thôi." Đổng Thiên Dực trả lời, "Hiện tại ta đang bài tra(67) danh sách những binh lính đã từng vào qua quân doanh kia..."

(67) Kiểm tra và bài trừ những người vô can

"Tra những người đó thì sẽ có tác dụng sao?" Triệu Phổ đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đều gật đầu một cái, "Chính xác... Lần này có vẻ không hay lắm."

"Cái gì không hay lắm." Lỗ Nghiêm không hiểu.

"Muốn ở đây đục nhiều lỗ thủng trên nóc nhà như vậy không phải là chuyện dễ dàng gì, người ngoài muốn đi vào quân doanh cũng phải trải qua sự kiểm tra kĩ lưỡng, mà tân binh trong doanh cũng từng mơ qua ác mộng." Cửu vương gia nhướng một bên đuôi lông mày, "Hung thủ này, là người trong quân doanh."

Lỗ Nghiêm kinh ngạc mà há miệng, "Hung thủ ở ngay trong quân doanh ư?"

"Hàng năm Triệu gia quân đều phụ trách tu sửa phòng ốc Hắc Phong Thành, nếu có người mặc quân phục Triệu gia quân ở trên nóc nhà, cũng sẽ không bị hoài nghi." Triển Chiêu gật đầu, "Không gây án ở trong quân doanh, là vì sợ bị phát hiện... Thỏ không ăn cỏ gần hang, độ nguy hiểm quá lớn. Đây cũng là lí do tại sao binh lính quân doanh chỉ mơ qua ác mộng mà không rõ nguyên nhân, lại không bị trúng chiêu."

Chư tướng Triệu gia quân hai mặt nhìn nhau, đều cùng ý thức được, Huyết yêu kia chẳng lẽ là thủ hạ của mình?

Bạch Ngọc Đường hỏi Lỗ Nghiêm, "Quân doanh của ông tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Người ư?" Lỗ Nghiêm lão gia tử lúc này đã cảm thấy đầu có chút đau, "Tính sơ lược một chút Triệu gia quân phải có trên cả trăm vạn người!"

"Không thể nghi ngờ là chẳng khác gì mò kim đáy biển cả." Trâu Lương cũng cau mày, "Có những manh mối gì khác không?"

"Manh mối chính là tên hung thủ này có thể không quá bình thường."

Mọi người đang thảo luận, Công Tôn vừa từ bên ngoài đi vào.

Công Tôn cầm trong tay cái hòm, đi theo phía sau là Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, hai nhóc con cùng bưng cái rương nhỏ trong tay.

"Không quá bình thường?" Triệu Phổ hỏi, "Phương diện nào không bình thường?"

"Giết người nhiều như vậy vốn đã không bình thường." Triển Chiêu cũng gật đầu, "Hơn nữa phần lớn lại không thù không oán."

"Trừ bỏ không bình thường, hắn còn là một thiên tài nữa!" Công Tôn nói xong, đem cái hòm đặt lên trên bàn, mở ra.

Mọi người liền phát hiện, trong cái hòm kia để một thứ, chính là cục gạch của một góc phòng ốc kia, bên trên có một lỗ thủng.

Cục gạch này là Triển Chiêu vừa mới đem xuống dưới, giao cho Công Tôn.

Mọi người tới gần quan sát một chút – Cái lỗ thủng kia đại khái chỉ bé cỡ đầu chiếc đũa, ngay cả ngón út cũng duỗi không vào, cũng nhờ Triển Chiêu tinh mắt nên mới phát hiện.

"Ta kiểm tra một chút thi thể người chết..." Công Tôn nói, "Thì phát hiện ra một điểm giống nhau."

"Điểm giống nhau? Là nguyên nhân cái chết sao?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

"Rất có thể!" Công Tôn gật gật đầu, "Trên cổ mỗi một người chết, có khi là mặt trái khi lại là phía sau, đều có một vết lằn màu nâu."

"Là do cái gì tạo thành?" Triển Chiêu hỏi, "Độc sao?"

"Người chết không có hiện tượng trúng độc, hầu hết đều là tim đột nhiên ngừng đập, thời điểm chết là lúc đang ngủ, không phải chịu bất kỳ đau đớn nào." Công Tôn nói.

"Nói cách khác, không phải là do trúng độc?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Công Tôn gật đầu, "Về nguyên nhân tại sao lại chết, ta có một suy đoán, cho nên đã làm một chuyện."

Vừa nói, Công Tôn đem cái rương trong tay Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử bỏ lên trên bàn mở ra...

Tất cả mọi người đều cau mày.

Triển Chiêu thuận tay che mắt Bạch Ngọc Đường.

Chẳng qua Triển Chiêu động thủ hơi chậm, Ngũ gia đã nhìn thấy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Thứ ở trong rương, là một quả tim đã bị mổ ra thành bốn cục nhỏ... Trông giống như tim heo lúc phòng bếp chuẩn bị làm đồ ăn. Trong đó có hai cục nhìn trông tương đối mới, mặt khác hai cục còn lại nhìn giống như đã bị phơi gió thành khô héo.

Tất cả mọi người cũng hết nói nổi.

Lỗ Nghiêm nhỏ giọng hỏi Công Tôn, "Tiên sinh, để trẻ con nhìn thấy không lo lắng sao?"

Những người khác đều theo bản năng mà nhìn Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, có điều Lỗ Nghiêm lão gia tử cũng xem như có nhiều quan tâm, hai nhóc con này trước nay vốn đi theo Công Tôn, nào là tâm can tỳ phế thận(68) cái gì mà chưa từng thấy qua.

(68) Tim – gan – lá lách – phổi – hai quả cật.

Công Tôn không hiểu, hỏi Lỗ Nghiêm, "Tại sao không thể nhìn?"

"Không lo lắng là sẽ sợ hãi sao?" Lỗ Nghiêm nhỏ giọng nói.

"Có cái gì đáng sợ chứ." Công Tôn lắc đầu, "Tim của tất cả vật còn sống căn bản đều cùng một dáng vẻ, nội tạng người và nội tạng heo lại càng giống nhau như đúc, giống hệt thịt heo chúng ta ăn mỗi ngày vậy, chẳng lẽ là hằng ngày ở trên bàn ăn cơm đều phải sợ hãi?"

Triển Chiêu bất đắc dĩ mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Quả nhiên, vẻ mặt Ngũ gia – Là biểu tình không chịu nổi.

Triệu Phổ vuốt cằm liếc một cái, hỏi Công Tôn, "Có vấn đề gì?"

"Ta có thể tìm được nguyên nhân cái chết, cũng tìm được hung khí!"

Công Tôn phán một câu, ngược lại khiến cho tinh thần mọi người đều rung lên – Éc?! Án kiện có đột phá a!

Công Tôn chỉ vào hai cục tim nói, nói, "Hai cục mới là của Thẩm phu nhân và Huyền Đình."

Tất cả mọi người gật đầu, Huyền Đình còn không phải là mới sao, không chừng vẫn còn nóng hôi hổi.

"Còn hai cục tim này nằm trong phạm trù có chứng cứ vô cùng xác thực, Huyết yêu Huyết chú với thi thể của người chết có liên quan với nhau." Công Tôn nói, "Bọn họ đều có một điểm giống nhau!"

Công Tôn dùng cái nhíp, mở ra một vết cắt ở trái tim, cho mọi người thấy, "Nhìn xem bên trong có gì!"

Trừ bỏ Bạch Ngọc Đường ở ngoài, tất cả mọi người đều đi qua nhìn kỹ.

Nhìn hồi lâu, Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Có vấn đề gì chứ?"

"Màu sắc không giống!" Công Tôn kích động, "Tính chất cũng không giống!"

Mọi người không nói gì mà nhìn y – Cái này thì có gì mà kích động?

"Trước kia ta đã gặp qua loại bất đồng này!" Ánh mắt Công Tôn lóe lên ánh sáng trong suốt.

"Gặp qua ở đâu?" Triệu Phổ hỏi.

"Lúc ở Khai Phong Phủ!" Công Tôn hỏi Triển Chiêu, "Còn nhớ không, trước đây có thôn phụ chết ở trong ruộng, trên người không có vết thương, nên không thể làm rõ nguyên nhân cái chết!"

Triển Chiêu gật đầu, ngược lại nhớ tới có vụ án này, "Sau đó điều tra rõ ràng mới biết, phụ nhân kia bất hạnh bị sét đánh trúng mà chết."

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Công Tôn.

Công Tôn gật gật đầu, "Đúng vậy! Trên đời này trừ bỏ yếu tố khách quan, còn có một loại biện pháp có thể làm cho tim người ngừng đập!"

"Sấm sét?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mọi người cũng kinh hãi, "Chẳng lẽ là tất cả bọn họ đều bị sét đánh trúng?"

"Nhưng tối hôm qua đâu có sấm sét a!" Triệu Phổ nghi ngờ.

"Trong sách có ghi lại, sấm là hiện tượng phóng điện giữa các điện cực trái dấu, còn chớp là do tia lửa điện sinh ra, nghe thấy tiếng là sấm, nhìn thấy được là chớp! Chớp có sức nóng." Công Tôn bắt đầu khoe chữ, giải thích cho mọi người hiểu, "Vào ngày mưa dông thường nhìn thấy sấm chớp, nghe thấy tiếng ầm ầm là sấm, nhìn thấy lửa điện cắt ngang qua bầu trời là chớp. Bình thường chúng ta sử dụng sấm nhưng lại không sử dụng chớp."

"Bình thường dùng sấm sao?" Tất cả mọi người ngoẹo đầu nhìn Công Tôn.

"Các ngươi ném Lôi hỏa đạn hay phóng tên lệnh liên lạc lên trời, đó đều là sấm!" Công Tôn nói, "Bình thường chúng ta đều cho rằng chớp là lôi quang, không có uy lực gì nhiều, nhưng trên thực tế, uy lực của nó rất kinh người! Đối với sấm chớp, trong sách cổ ghi lại có rất nhiều loại và nhiều dạng, trong đó có hồng điện, cầu điện, tử điện, hắc điện các thứ đều không giống nhau nên uy lực cũng khác nhau! Ta từng tận mắt thấy qua trong đêm tối, cả một cánh đồng vốn hoang vu nhưng bởi vì có sấm chớp mà hình thành một quả cầu lửa màu đỏ, náo động cả một gian chuồng bò, ngày hôm sau đi nhìn thử thì những con bò kia đều chín cả rồi!"

Mọi người nhìn chằm chằm Công Tôn, đều không nói lời nào.

Thật lâu sau, Triển Chiêu hỏi một câu, "Chín cả? Thịt bò á?"

Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ bả vai y một cái.

Triển Chiêu xua tay, tỏ vẻ – Ta chỉ hòa giải bầu không khí thôi, không cần khẩn trương như thế.

"Vị thôn phụ kia bị sấm sét đánh trúng mà chết, tình trạng thân thể của bà ấy và mấy người chết này đều giống hệt nhau." Công Tôn nói, "Hơn nữa trên người bọn họ đều có lằn, chẳng qua là trên người vị thôn phụ kia lằn lớn hơn và rõ ràng hơn, nhưng nếu kiểm tra kỹ thì thứ kia thật ra là vết bỏng!"

"Cho nên mấy người này đều chết do bị sấm sét đánh trúng?" Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn gật đầu.

"Vậy vấn đề đã quay lại rồi." Lâm Dạ Hỏa tỏ vẻ đã đi được một vòng, trở lại nghi vấn ban nãy của Triệu Phổ, "Tối hôm qua không có sét đánh cũng không có mưa to, vậy sấm sét từ đâu tới?"

"Hơn nữa nếu chớp hình thành với sấm, thì phải từ trên bầu trời." Triệu Phổ không hiểu, "Đồ chơi này cũng đâu thể tùy thân đem theo như chủy thủ, đâu phải khi nào muốn dùng giết người thì sẽ lấy ra dùng được, có phải không?"

"Vậy cùng với cái lỗ thủng này có chút quan hệ!" Công Tôn chỉ một ngón tay vào lỗ nhỏ trên nóc nhà, "Bốn phía của lỗ thủng đều có dấu vết từng bị đốt qua!"

"Phải làm sao để có thể dùng sấm chớp giết người thông qua cái lỗ thủng này?" Triển Chiêu hỏi Công Tôn.

Công Tôn đậy nắp rương lại vỗ vỗ tay, mỉm cười, "Ta cũng không biết!"

Mọi người co giật khóe miệng, nhìn Công Tôn – Không phải đâu? Thời khắc mấu chốt lại không biết? Tiết lộ gì chỉ có mỗi một nửa thế này?

Công Tôn tiên sinh buông tay, "Nhiệm vụ chính của ta là tìm ra nguyên nhân cái chết và hung khí, hiện tại nguyên nhân và hung khí đều đã có, giờ tìm hung thủ là chuyện của các người rồi."

...

Cứ như vậy, màn đêm buông xuống, trong quân doanh Triệu Phổ xuất hiện một đạo "Kỳ cảnh".

Mọi người của Khai Phong Phủ cùng nguyên Đại tướng quân của Triệu gia quân đều không trở về lều trướng, mà là nằm ở trên nóc quân trướng, nhìn chằm chằm bầu trời đêm đến ngẩn người – Phải làm sao, mới có thể sử dụng sấm sét để tới giết người đây?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net