72. Hỏa Luyện thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi đọc thư, Triệu Phổ chậm rì rì giao cho Hạ Nhất Hàng, lắc lắc đầu, cũng không biết phải nói gì, liền đơn giản ngồi xuống uống trà.

Hạ Nhất Hàng tiếp nhận phong thư, xem xong thì ngẩng đầu, há miệng thở dốc phát ra đúng một tiếng, "Ách..."

Tất cả mọi người đều sắp bị nghẹn chết, Công Tôn nhịn không được hỏi, "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

Triệu Phổ bĩu môi một cái, "Lão đầu này chính là tìm chết a, tuổi này rồi mà một chút cũng không an phận!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau --- Cái gì?

Hạ Nhất Hàng thở dài, "Chuyện là như vầy... Nửa năm trước tại bãi săn bắn hoàng gia của Hỏa Luyện thành cử hành một trận đấu cửu môn cầu."

"Cửu môn cầu?" Triển Chiêu nghi hoặc, "Giống đá cầu sao?"

Tiểu Lương Tử hăng hái, "Cửu môn cầu của Tây Vực chúng ta so với đá cầu của Trung Nguyên thú vị hơn nhiều!"

Tiểu Tứ Tử cũng rất tò mò, "Chơi như thế nào nha?"

Tiểu Lương Tử nói, "Quy tắc của cửu cầu môn rất phức tạp, tổng cộng có chín cầu môn [giống khung thành], chín quả cầu, từng quả cầu phải đánh vào từng cầu môn tương ứng, số điểm ghi được khi đánh vào các môn cầu cũng khác nhau, cầu cũng không được đá, mà phải mang túi lưới treo gậy đánh cầu dài khoảng 3 thước để đánh cầu, trò chơi này thoạt nhìn như đi đánh trận cần chú ý bày binh bố trận, ra tay còn cần chuẩn xác cao, tóm lại thú vị cực kỳ!"

"Trò này quả thật rất phổ biến ở Tây Vực." Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, "Liệt Tâm Dương yêu thích nhất là xem đấu cửu môn cầu."

"Hắn thích xem trò này bởi vì thời điểm đấu cửu môn cầu có một quy tắc bắt buộc." Triệu Phổ vừa nói, vừa thuận tay che tai Tiểu Tứ Tử lại, "Lúc đấu cửu môn cầu tất cả mọi người đều phải ở trần, chỉ có trên cánh tay mỗi người cột một sợi dây khác màu để phân biệt đội ngũ với nhau."

Tất cả mọi người có chút vô lực --- vị Đại vương này rốt cuộc nhìn cầu hay nhìn thịt a?

"Liệt Tâm Dương kia trong trận tranh tài gặp được "chân ái" của mình, từ đó về sau rơi vào bể tình không cách nào kiềm chế... Có biết vì sao hắn giả chết không?" Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ, "Bởi vì hắn muốn cùng tình yêu đích thực của mình bỏ trốn, dắt tay nhau du sơn ngoạn thủy, ngao du thiên hạ!"

Mọi người sửng sốt thật lâu.

Triển Chiêu hỏi, "Tìm được tình yêu đích thực muốn bỏ trốn cùng nhau cũng đâu cần giả chết?"

"Bởi vì các hoàng tử cũng không phải nhi tử thân sinh của Liệt Tâm Dương, cho nên kế vị có rất nhiều phiền toái. Hạ Nhất Hàng quơ quơ phong thư trên tay, "Liệt Tâm Dương nói rằng tuy hắn tìm được chân ái nhưng cũng không thể làm tổn thương người yêu cũ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cho nên hắn nghĩ đơn giản liền giả chết cho xong, ngôi vị hoàng đế bọn họ muốn thế nào, tranh đoạt ra sao hắn mặc kệ."

Tất cả mọi người không nói nên lời, Liệt Tâm Dương này làm hoàng đế cũng đủ biến thái!

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Nếu hắn đã an bài ổn thỏa, vì sao còn vội viết thư gửi cho ngươi?"

Triệu Phổ "Ha hả" hai tiếng.

Hạ Nhất Hàng nói tiếp, "Chính là... Liệt Tâm Dương không đoán được một chuyện."

Tất cả mọi người nhíu mày --- thông thường lúc bỏ trốn này nọ hay xảy ra chuyện rất là hay gặp nha.

"Chính là vị chân ái kia của hắn." Hạ Nhất Hàng nói, "Hạ độc hắn a."

"Cái gì?" Mọi người giật mình, "Nội dung vở kịch bị đảo ngược à..."

"Vị chân ái kia hạ độc trong bữa ăn khuya của hắn." Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ, "Nhưng Liệt Tâm Dương đêm đó bị tiêu chảy chính mình không có ăn, lại sợ lãng phí thức ăn do chính tay người kia chuẩn bị sẽ chọc hắn sinh khí, liền lặng lẽ đem cho cẩu nhà mình ăn."

Lâm Dạ Hỏa đá ghế, "Mẹ nó, không thể đút cho mèo ăn sao? Mỗi lần có độc đều cho cẩu ăn là thế nào!"

Triển Chiêu tà mắt liếc hắn một cái.

Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Con chó kia chết rồi?"

Hạ Nhất Hàng buông một tay, gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa tức giận, "Hỗn đản a!"

Trâu Lương nhét vào tay hắn một quả cam để hắn trật tự lại, bảo Hạ Nhất Hàng tiếp tục nói.

"Liệt Tâm Dương thấy cẩu bị độc chết thì vô cùng sợ hãi, lão quỷ này cũng không ngu ngốc, liền chạy về giả chết nằm trên mặt đất, lúc ấy hắn còn ôm chút hi vọng, hi vọng mình đã nghĩ sai rồi."

Hạ Nhất Hàng ngược lại có chút đồng tình với lão, "Đáng tiếc, tâm can bảo bối nhà hắn sau khi trở về thấy hắn đã chết thế nhưng cao hứng, đạp hắn một cước nói, "Lão bất tử ngươi cuối cùng cũng chết."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Liệt Tâm Dương này vì vị chân ái kia giang sơn cũng chẳng màng, ai lại biết đổi về một kết cục như vậy, đích thật khiến người ta đau lòng.

"Sau đó?" Triển Chiêu dự cảm hẳn là còn chút chuyện gì đó phát sinh.

"Liệt Tâm Dương lúc ấy rất thương tâm, nhịn không được khóc ra tiếng..."

Hạ Nhất Hàng chưa kịp nói xong, tất cả mọi người đều câm nín.

Tiểu Lương Tử bĩu môi, "Lão đầu kia cũng thật là, thế nào mà lên làm hoàng đế được vậy?"

Tất cả mọi người nhìn nhìn Tiểu Lương Tử, chỉ thấy bé dường như nhận ra điều thú vị, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe vừa hỗ trợ che cho Tiểu Tứ Tử.

Triệu Phổ ghét bỏ, "Ngươi nha mới mấy tuổi mà nghe những thứ này, nhanh chóng mang theo Tiểu Tứ Tử đi ngủ đi!"

"Không cần nha." Tiểu Tứ Tử nói, "Nghe xong rồi đi."

Tất cả mọi người ngẩn người. Tiểu Lương Tử nhếch miệng, vội vàng nháy mắt với Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn sáp lại gần nhìn thoáng qua, phát hiện tay Tiểu Lương Tử che cho Tiểu Tứ Tử căn bản không dính sát vào lỗ tai bé...

Công Tôn hít một ngụm khí... Cho tới nay đều là Tiểu Lương Tử giúp đỡ che lỗ tai Tiểu Tứ Tử, thì ra là che cho có lệ, khó trách mỗi lần Tiểu Lương Tử bịt tai Tiểu Tứ Tử đều ngồi yên không phản đối...

Công Tôn muốn hai tiểu hài nhi đi ngủ, Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử vội vàng núp ra phía sau Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường.

Lâm Dạ Hỏa giúp bọn nhỏ đuổi Công Tôn đi, "Coi như xong, Tiểu Lương Tử đã sớm hết thuốc chữa, quản hắn nghe hay là không nghe chứ, Tiểu Tứ Tử thì dù nghe xong cũng không học xấu, sợ cái gì."

Mọi người cũng đồng loạt gật gật đầu.

Triệu Phổ đem Công Tôn kéo về, để Hạ Nhất Hàng tiếp tục nói, "Sau đó?"

"Sau đó chính là người nọ phát hiện Liệt Tâm Dương không chết, nhất thời luống cuống phá cửa sổ mà chạy." Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ, "Lúc bọn thị vệ phát hiện Liệt Tâm Dương, hắn vẫn còn ngồi trong phòng khóc a."

Mọi người thở dài --- lão đầu này cũng thật là...

"Chờ Liệt Tâm Dương bình ổn lại tâm tình, phát hiện sự việc hỏng bét rồi." Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ, "Mất đi một thứ."

"Là thứ gì?" Triển Chiêu hỏi, "Người kia ẩn nấp bên người Liệt Tâm Dương, nếu muốn giết hắn quả thực rất dễ dàng hạ thủ... Đợi đến ngày này mới động thủ khẳng định có mục đích gì đi?"

"Ân." Hạ Nhất Hàng gật đầu, "Hắn trộm đi chìa khóa của Hỏa Luyện cung, trước hắn vẫn không biết chìa khóa nằm ở đâu, sáng sớm ngày hôm đó Liệt Tâm Dương mới nói cho hắn biết, buổi tối hắn liền hạ thủ."

...

"Hỏa Luyện cung..." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Là cái cung điện trong Phong Tê cốc nằm tại thành Bắc Hỏa Luyện thành?"

Triệu Phổ gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, "Lão đầu một phen phong lưu, lại để quốc bảo bị trộm đi... Này là muốn chết a."

"Ta không đi qua Hỏa Luyện thành, nhưng từng đi qua núi Phong Tê." Bạch Ngọc Đường nói.

"Vì xem Hỏa Luyện cung đi?" Triệu Phổ hỏi, "Nơi đó có thể nhìn được toàn cảnh Hỏa Luyện cung, rất nhiều người từng nghe danh mà đến."

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường thích nhìn ngắm kiến trúc cảnh vật khắp nơi, thời điểm ở Ma Cung, vì muốn nhìn Ma Cung thật rõ ràng, hắn đặc biệt leo lên một vách đá sừng sững dựng đứng trên Ma Sơn để ngắm. Cái gọi là cảnh đẹp thì không có giới hạn thường nằm tại những ngọn núi cao ngất, hiểm trở, bình thường những cảnh sắc tuyệt mỹ thế này đều phải bỏ ra ngàn vạn nguy hiểm khó khăn mới có thể chiêm ngưỡng được trọn vẹn.

"Hỏa Luyện cung tương tự tòa Trầm Tinh điện ở cực Bắc Băng Nguyên đảo của ngoại công ta, là nơi cổ xưa cũng là nơi thần thánh. " Bạch Ngọc Đường nói, "Tương truyền, thế gian có Thập Đại Thần Điện, Hỏa Luyện cung cùng Trầm Tinh điện đều nằm trong số đó, mà trong mười tòa thần điện, nổi danh nhất chính là một tòa... Chúng ta hẳn là không xa lạ."

Mọi người nghe đến đó liền nhíu mày.

Triển Chiêu hỏi, "Vạn chú cung?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Bên trong Hỏa Luyện cung hẳn là không có đồ vật gì quỷ dị đi?" Công Tôn hỏi.

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu, "Chuyện này không ai biết được."

"Núi Phong Tê là địa điểm quan sát Hỏa Luyện cung tốt nhất." Bạch Ngọc Đường nói, lúc ta lên đến đỉnh núi nhìn xuống dưới... thời điểm trông thấy Hỏa Luyện cung nằm giữa Phong Tê cốc, quả thật có chút thất vọng..."

"Đích thực là không hùng vĩ như trong lời đồn đại". Lâm Dạ Hỏa gật đầu, "Rất nhiều người vì ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm lên núi Phong Tê, nhưng sau khi quan sát xong đều thất vọng, một mặt là cung điện với đại bộ phận bị lá rụng che lấp quanh năm suốt tháng, mặt khác, những bức tượng tinh mỹ trên mái vòm mỗi ngày đều trải qua nắng gió không một ngàn thì cũng mấy trăm năm, đều bị bào mòn thành hình trụ, quy mô cũng không lớn... So với Ma cung hay Ánh Tuyết cung hoa lệ mà tinh xảo, loại kiến trúc này còn kém xa..."

"Thế cung điện kia rốt cuộc dùng để làm gì?" Triển Chiêu tò mò a, "Vì sao Liệt Tâm Dương lại có chìa khóa?"

"Chìa khóa tòa cung điện kia là bảo vật gia truyền của Hỏa Luyện thành thành chủ các đời, hoàng tộc Hỏa Luyện thành các thế hệ đều bảo hộ tòa cung điện này, chìa khóa được đích thân Hoàng đế các đời truyền xuống. Mỗi vị thành chủ Hỏa Luyện thành sau khi chết, thi thể sẽ được đưa vào Hỏa Luyện cung an táng." Triệu Phổ nói, "Hỏa Luyện cung tương đối thần bí, niên đại kiến tạo đều không nhìn ra được..."

Triệu Phổ nói đến đây, chỉ thấy Tiểu Lương Tử đột nhiên giơ tay, "Con đã từng vào a."

Tất cả mọi người sửng sốt, xoạt một tiếng quay sang nhìn Tiêu Lương.

Hạ Nhất Hàng cũng nghĩ tới, "Phụ thân ngươi cùng Liệt Tâm Dương có giao tình rất tốt, hắn mang phụ thân ngươi vào đó?"

Tiểu Lương Tử gật đầu, "Cũng không hẳn vậy, nương đệ kể, Liệt lão đầu kia nhìn thấy phụ thân đệ thì bước chân cũng ngưng lại, xuân tâm liền nhộn nhạo a... Ai nha."

Tiểu Lương Tử chưa nói dứt lời, bên kia lỗ tai đã bị Lâm Dạ Hỏa nhéo cho một trận, "Ta nói Liêu Tiệp cứ dạy dỗ nhi tử kiểu này sớm hay muộn cũng gặp chuyện không hay a, ngươi là cái đồ tiểu lưu manh."

Tiểu Tứ Tử dẫu miệng đi qua xem xem cái tai Tiểu Lương Tử bị Lâm Dạ Hỏa nhéo nhéo, đau lòng mà giúp Tiểu Lương Tử xoa xoa.

Triệu Phổ vươn tay đem đồ đệ kéo lại, hỏi, "Ngươi vào rồi thấy bên trong có cái gì không?"

"Địa cung a." Tiểu Lương Tử nói, "Cái cung điện kia nhìn từ bên ngoài chẳng có gì, tiến vào rồi mới thật dọa chết người, cả quả núi Phong Tê đều bị đào rỗng a?"

"Lớn như vậy?" Triển Chiêu kinh ngạc.

"Bọn đệ ở trên mặt đất đợi một lát, tại chính giữa có một cái hố lớn rộng như trường đua ngựa, giống như một cái giếng sâu không thấy đáy a! Không có cầu thang cũng không biết dùng biện pháp gì để đi xuống!" Tiểu Lương Tử đem chuyện miêu tả sinh động lại một lần cho mọi người, bé cũng là tiểu quỷ mệnh lớn, liền cầm giấy bút vẽ lại giải thích cho mọi người, "Cánh cửa kia phải lớn bằng hai lần cửa núi vào thành Lang Vương bảo. Chìa khóa được thiết kế thật tinh xảo, lỗ khóa nếu không cẩn thận còn tìm không ra, quá trình mở cửa hết sức ngầu, chiếc chìa khóa nhỏ xíu nhẹ nhàng được tra vào, bên trong vang lên tiếng động hồi lâu, sau đó cửa lớn "Oành" một tiếng lui về hai hướng bên trong núi đá, trước mặt là mấy ngàn cái đèn lồng đá! Từ ngoài vào trong nhiều không đếm xuể."

"Đèn lồng đá?" Tiểu Tứ Tử kinh ngạc.

"Đúng vậy!" Tiểu Lương Tử gật đầu, "Cao thấp đều có, nhìn như là được treo giữa không trung, bất quá khi đến gần, có thể nhìn thấy mỗi chiếc đèn lồng đá đều được treo bằng một sợi huyền thiết màu đen... Đệ tò mò vươn tay chọt một cái, ai biết cái kia liền lung lay... Ngay sau đó số đèn lồng đều đồng loạt lắc lư, bắt đầu chuyển động."

"Đèn lồng chuyển động?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Có phải hay không vị trí chuyển động không có quy tắc, có khi trầm xuống có lúc lại bay lên, nhưng tuyệt đối không va chạm vào nhau?"

"Đúng nha." Tiểu Lương Tử gật đầu.

Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Cái kia là thê đăng trận trong truyền thuyết." Bạch Ngọc Đường nói, "Địa cung này không có thang đi xuống, muốn đi xuống biện pháp duy nhất là di chuyển theo những chiếc đèn lồng, đèn lồng chính là cơ quan, nhất định phải dựa theo phương pháp nhất định để đi xuống, một khi đi nhầm, tất cả các đèn lồng sẽ chuyển động, người đứng trên đèn lồng sẽ ngã chết, hoặc sẽ bị những vách tường xung quanh đè chết, cái này so với cơ quan trận càng thêm hung hiểm."

"Nghe thật đau đầu." Triển Chiêu nhịn không được nói.

"Đúng thật là đau đầu!" Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại hỏi Tiểu Lương Tử, "Thời điểm Liệt Tâm Dương nói chuyện cùng phụ thân đệ, có nhắc đến Hỏa Luyện cung này được dùng làm gì không?"

Tiểu Lương Tử gãi gãi đầu, "Hắn trừ bỏ dặn bọn đệ đừng đi quá xa, chỉ có thể tại bên ngoài phụ cận cửa cung xem một chút, không được sờ loạn, ngược lại cũng không nói thêm điều gì... Nga, đúng rồi!"

Tiểu Lương Tử đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói, "Lão đầu rất nghiêm túc nói với phụ thân đệ, bọn họ sau khi chết đều phải tiến vào cái giếng phía bên dưới Hỏa Luyện cung... Hắn còn hỏi phụ thân đệ, có tin hay không, nhảy xuống dưới chính là thông thẳng đến Diêm Vương điện!"

Mọi người nghe được nửa tin nửa ngờ, thông thẳng đến Diêm Vương điện?

Tiểu Lương Tử hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Trên tấm khiên của Túc Thanh ca không phải có một cái đồ án hình mặt quỷ rất lớn sao?"

Lâm Dạ Hỏa gật đầu.

"Trên những đèn lồng bằng đá cũng khắc loại đồ án này!"

Lâm Dạ Hỏa khẽ nhíu mày, "Tấm khiên kia của Túc Thanh, tương truyền chính là lá chắn che đi lối vào thông đến địa ngục."

Bạch Ngọc Đường cũng nói, "Trong truyền thuyết Thập Đại Thần Điện cùng Tứ Đại Thánh Địa đều giống nhau, cũng không phải địa phương tốt lành gì, đều là nơi tà ác."

Triển Chiêu hỏi, "Trầm Tinh cung phía dưới Băng Nguyên đảo cũng như vậy sao?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Ngoại công ta cũng chưa từng đi xuống Trầm Tinh cung, cửa cũng đã phong kín không ai xuống được... Nhưng từ mặt trên băng vẫn có thể nhìn vọng xuống dưới, đặc biệt là các tảng băng trôi... Khi thời tiết tốt có thể nhìn thấy trong những tầng băng thật nhiều bóng dáng những nhân ngư to lớn."

Triển Chiêu tò mò hẳn lên, hắn còn chưa đi qua Băng Nguyên đảo... Thật là...Muốn quá đi!

"Hỏa Luyện cung này là thánh địa cũng là cấm địa của Hỏa Luyện thành, mất đi chìa khóa không phải là chuyện nhỏ, mặc kệ trong cung có cái gì nhất định đều là vật nguy hiểm." Hạ Nhất Hàng quơ quơ phong thư trong tay, nói, "Liệt Dương Tâm này cũng còn mấy phần đức hạnh, biết tìm Nguyên soái cầu cứu a."

Mọi người đi qua nhìn, quả nhiên, trong bức thư cuối cùng, Liệt Tâm Dương viết nguyên một dòng lớn "Khẩn cấp, Nguyên soái cứu mạng!"

...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net