73. Long Giáp Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từng câu từng từ được dùng trong bức thư của Liệt Tâm Dương, chưa kể tình trạng hắn gây ra vô cùng hỗn loạn, dù chưa gặp mặt nhưng cũng đủ khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường suy đoán đây là một lão đầu hảo thú vị.

Mà Triệu Phổ lại quen thuộc hắn, biết người này cũng cỡ Lâm Dạ Hỏa đều là một dạng dở hơi.

Liệt Tâm Dương thỉnh thoảng lên cơn động kinh cũng không phải ngày một ngày hai, mấy chuyện giả chết cũng làm qua không ít, lúc này đánh mất quốc bảo quả thật gặp đại nạn rồi...

Nhưng vì cái gì lại đi cầu cứu Triệu Phổ đây? Chìa khóa địa cung mất cũng đã mất rồi, có cần gấp gáp đến độ ấy không a?

"Trong thư hắn có nói qua cái người đánh cắp chìa khóa bộ dạng thế nào không? Triển Chiêu hỏi Hạ Nhất Hàng.

"Trong thư hắn có gửi kèm một bức họa." Hạ Nhất Hàng lấy bức họa, mở ra cho mọi người quan sát.

Trên bức họa là một nam tử hơn ba mươi tuổi, dựa theo cách nói của Lâm Dạ Hỏa thì vị này vô cùng phù hợp với gu thẩm mỹ của lão đầu... Anh tuấn khôi ngô, thoạt nhìn còn có chút khí khái anh hùng.

Trâu Lương gật đầu với Lâm Dạ Hỏa, ý tứ là --- ngươi thực sự không phù hợp với thẩm mỹ của người ta.

Hỏa Phượng bĩu môi một cái --- lão già không kiến thức! Hừ!

"Ân... Bộ dạng đặc thù không rõ ràng." Triển Chiêu đánh giá một chút, sau, hỏi, "Có đặc điểm nào rõ ràng hơn một chút không? Ví dụ như nốt ruồi trên mặt vân vân...?"

Hạ Nhất Hàng mỉm cười, đem bức họa sang một bên, "Lão đầu nói, bảo bối nhà hắn trên cánh tay trái có một vết sẹo nhỏ hình tròn, nghe nói là bị từ khi còn nhỏ."

"Vết sẹo..." Mọi người nhíu mày nghĩ nghĩ.

"Cánh tay bên trái?" Âu Dương vuốt cằm, "Đây không phải là vị trí hình xăm Ác Đế được thống nhất của đám người Ác Đế thành sao?"

"Tiểu tử kia cùng Ác Đế thành có quan hệ?" Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, "Thế nào mà chuyện gì cũng cùng bọn kia có quan hệ?"

"Trong tình huống xấu nhất, nếu là cùng một bọn với Ác Đế thành... Vậy thì đánh cắp chìa khóa Hỏa Luyện cung với mục đích gì?"

"Chìa khóa kia chỉ có một cái?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Chỉ có một cái." Hạ Nhất Hàng gật đầu, "Bất quá nếu muốn mở cửa liền gây ra động tĩnh rất lớn, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu có người tiến vào Phong Tê cốc, lão đầu cũng phái người phong tỏa toàn bộ Phong Tê cốc rồi, giả chết vì muốn tương kế tựu kế..."

"Bằng không lại phái người đi dự đám tang?" Triệu Phổ bĩu môi, "Dạo này các bộ tộc Tây Vực cũng thực bận rộn, về đây mới được mấy tháng đã phải dự đám tang hai lần, đã vậy đều là đám tang giả."

"Khi nào xuất phát a? Vừa lúc ta trở về Ma Quỷ thành một chuyến." Lâm Dạ Hỏa vui vẻ rạo rực chuẩn bị đi thu thập hành lý.

"Đi Lang Vương Bảo chơi thì sao?" Tiểu Lương Tử cũng muốn đi chuẩn bị hành lý, "Trở về nhìn muội muội ta một chút đi!"

Tiểu Tứ Tử vui vẻ vỗ tay, chạy đi cùng Tiểu Lương Tử.

Công Tôn chuẩn bị giở tờ ghi chép đơn dược, nhìn xem Hỏa Luyện thành có dược liệu trân quý gì có thể mua không.

Tất cả mọi người nhìn nhìn Triệu Phổ, ý hỏi --- lần này ai đi?

Triệu Phổ khổ hề hề nhìn Hạ Nhất Hàng --- mẹ nó, ta có thể đi không?

Hạ Nhất Hàng có chút câm nín, buông một tay, "Đi Hỏa Luyện thành cùng đường chính là Ma Quỷ thành cùng Lang Vương bảo, lại đều là người một nhà, hẳn là không có gì nguy hiểm."

Triểu Phổ hai mắt sáng rỡ --- cho nên ta có thể đi rồi?!

Hạ Nhất Hàng thở dài, "Ta đây lại tiếp tục giữ nhà vậy." Vừa nói vừa chỉ ngón tay sang Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng, "Hai ngươi cũng ở lại giúp ta trông nhà!"

Âu Dương cùng Long Kiều Quảng bĩu môi sâu sắc, "Thiết, không thèm!"

Trâu Lương cùng Triệu Phổ thì vui tươi hớn hở chạy đi thu thập hành lý.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Hạ Nhất Hàng --- quả nhiên sự tình trong nhà đều do hắn định đoạt, Triệu Phổ chỉ phụ trách việc đánh giặc đi.

Thời điểm xế chiều, mọi người đều chuẩn bị xong.

Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dắt ngựa đến, chỉ thấy ba ngàn kỵ binh lần này so với những kỵ binh khác tựa hồ có điểm bất đồng, phù hiệu trên tay áo họ không có bất cứ đặc điểm đặc trưng cho doanh trại của cánh quân nào, đặc điểm duy nhất là y bào thuần một màu đen, đai lưng, giáp trên vai, trên tay cùng giày đều có hoa văn long lân màu xanh đen.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, hỏi Triệu Phổ, "Đây chính là Long Giáp quân trong truyền thuyết?"

Triệu Phổ mỉm cười, hướng đội ngũ phía trước hô một tiếng, "Thanh Lân."

Phía trước đội kỵ binh, một tướng quân hắc y hắc giáp, cưỡi một con ngựa thuần đen quay đầu...

Hắn vừa quay đầu lại, tất cả mọi người đều nhướng mày... Vị này nếu chỉ nhìn một nửa khuôn mặt cũng đã đủ dọa người, trên nửa bên mặt có một mảng da màu xanh, khi nhìn từ xa trông không khác gì lớp vảy màu xanh.

Người nọ xuống ngựa, đi đến trước mặt mọi người.

Hắn là một thanh niên tuổi còn trẻ, ước chừng hai lăm, trông diện mạo không giống người Trung Nguyên, sắc mặt tái nhợt, đồng tử đen sâu, trên làn da tái nhợt loang lỗ đầy vết sẹo như những mảnh vảy rồng màu xanh, có chút dọa người.

Cho dù không biết, nhưng khi quan sát diện mạo liền có thể đoán được người này là ai, chính là một trong Thập Đại danh tướng của Triệu gia quân tiếng tăm lẫy lừng, Long Giáp Tướng quân Thanh Lân.

Thập đại phó tướng Triệu gia quân, gồm tám người chia thành bốn cánh quân lớn, Hạ Nhất Hàng, Trâu Lương, Long Kiều Quảng, Âu Dương Thiếu Chinh, mỗi người bên dưới có hai thủ hạ, mặt khác còn dư ra hai người... Mà hai người này trực tiếp thuộc quyền Triệu Phổ.

Thanh Lân chính là một trong hai vị phó tướng trực tiếp nghe lệnh Triệu Phổ, binh mã của hắn chỉ có hai vạn người, tất cả đều là kỵ binh, gọi chung là Long Giáp quân, là một đội binh mã có công lao cực lớn trong các trận chiến đấu.

Muốn gia nhập Long Giáp quân, điều kiện duy nhất chính là công phu phải tốt! Nơi này tập trung một phần binh lính có sức chiến đấu cực mạnh trong Triệu gia quân, hơn nữa bọn họ còn có đặc điểm... Phần lớn đều giống Triệu Phổ, là hỗn huyết.

Thập đại phó tướng Triệu gia quân Triển Chiêu đều từng gặp qua, đa phần đều biết, có mấy người đã muốn lăn lộn đến thân quen, có mấy người vì ít có cơ hội tiếp xúc nên không mấy quen thuộc.

Thanh Lân chính là một vị không mấy quen thuộc trong số đó.

Vị tiểu ca này thanh danh cực vang dội, Long Giáp quân là đội binh mã Triệu Phổ khi xuất chinh nhất định sẽ mang theo bên mình, di chuyển linh hoạt, sức chiến đấu cực kỳ dũng mãnh.

Mà đừng nhìn bộ dáng Thanh Lân có chút dọa người, vị tướng quân này cho mọi người trong Khai Phong phủ ấn tượng duy nhất chính là --- Thật ngoan a!

Thanh Lân cực kỳ vâng lời Triệu Phổ, quả thực là kỷ luật nghiêm minh, bình thường không nói nhiều lắm nhưng ở chung cũng rất tốt, thông minh lại ổn trọng, không nông nỗi chẳng phô trương.

Thời điểm lần đầu gặp Thanh Lân, tất cả mọi người đều tò mò không biết vết sẹo trên người hắn do đâu mà thành.

Tiểu Tứ Tử cũng đi qua hỏi Công Tôn, hắn là do bệnh, hay do trời sinh đã có nga?

Công Tôn trả lời, Thanh Lân trước kia hẳn là từng bị thương rất nặng, có khả năng toàn bộ xương cốt đều gãy qua, là có thần y dùng cỏ Thanh Lân chữa lành cho hắn.

Cỏ Thanh Lân là thảo dược chữa trị xương cốt cực kỳ quý hiếm, chữa trị vết thương ở xương vô cùng hiệu quả, thuốc này còn quý hơn hoàng kim, cực kỳ hiếm gặp. Hơn nữa bản thân cỏ Thanh Lân có chứa kịch độc, người tiếp xúc với nó sẽ tử vong. Chỉ có thầy thuốc có y thuật cao minh mới có thể dùng những loại dược khác trung hòa độc tính của nó... Có điều không có khả năng trung hòa toàn bộ độc tính thành vô hại, lúc thoa bên ngoài da sẽ làm da bị bỏng một phần.

Triệu Phổ nói, Thanh Lân khi còn bé bị người ném từ trên vách núi ném xuống, xương cốt toàn thân đều như bị chặt đứt, may mắn có một lão thần y đi ngang qua nhặt được, lão nhân kia liền dùng cỏ Thanh Lân đắp lên nối lại xương cốt cho hắn. Thanh Lân trong họa gặp phúc, sau khi chữa khỏi, có được hai bản lĩnh không giống người thường.

Không cần Triệu Phổ nói tỉ mỉ, Công Tôn liền đoán được, hai thứ khiến Thanh Lân không giống người bình thường kia, một là hắn bách độc bất xâm, hai là, xương cốt cứng như thép!

Đích thật, sau khi thương thế Thanh Lân được chữa lành, tất cả kịch độc đối với hắn đều vô dụng. Mà phần xương cốt được tái tạo lại tốt vô cùng, so với xương cốt của người thường cứng rắn hơn gấp bội. Lão nhân kia còn giới thiệu cho hắn một vị bằng hữu có võ công của mình.

Nhắc đến cũng khéo, sư phụ của Thanh Lân bọn Triển Chiêu đều nhận thức, là lão cao tăng Thiếu Lâm, ông tổ của Thiết Cốt Công, Vô Lễ Thiền Sư, được người giang hồ xưng là khất cái [ăn mày] hòa thượng!

Vô Lễ Thiền Sư bất quá chỉ là pháp hiệu, lão cao tăng đối nhân xử thế vô cùng tốt, lại có một thân Thiết Cốt Công cứng rắn bá đạo, ngày thường ăn mặc như khất cái, bộ dáng lôi thôi lếch thếch lại điên điên khùng khùng.

Thanh Lân sở dĩ tuổi còn nhỏ đã bị người từ trên vách núi ném xuống, chẳng có nguyên nhân nào khác ngoài việc hắn là hỗn huyết.

Năm đó người hỗn huyết tại vùng Tây Bắc đều bị các bộ tộc xem là không sạch sẽ, sẽ mang đến tai họa dị chủng, bọn họ không được bất kỳ bộ tộc nào thu nhận, lại bị người Hán đề phòng, thường không có nhà để về phải chịu cảnh lưu lạc giữa nơi hoang dã.

Sau khi Triệu Phổ tiếp nhận quản lý Hắc Phong thành, đặc biệt mở một quân doanh, chuyên thu nạp những đứa nhỏ hỗn huyết không có nhà để về.

Vì bản thân Triệu Phổ là một hỗn huyết, hắn vô cùng căm giận những tập tục làm tổn thương người hỗn huyết, đặc biệt khi dễ những đứa nhỏ hỗn huyết chưa trưởng thành chính là phạm vào điểm tối kỵ của Cửu vương gia.

Dần dần, Hắc Phong thành lẫn toàn bộ Tây Vực, đều bắt đầu tiếp nhận người hỗn huyết, đến nay đã có rất ít người bàn về vấn đề hỗn huyết này.

Thanh Lân nhận thức Triệu Phổ từ rất sớm, quá trình nhận thức nhau cũng thú vị vô cùng... Hắn khi còn bé đều theo Vô Lễ đại sư đi hóa duyên, vừa vặn đụng phải Âu Dương Thiếu Chinh cùng Triệu Phổ đang đi dạo Hắc Phong thành.

Nhìn thấy Thanh Lân quần áo tã tơi, Triệu Phổ liền đoạt người từ trong tay Đại hòa thượng đem về quân doanh, để hắn không phải theo hòa thượng khất cái kia xin cơm nữa, đến quân doanh lăn lộn cũng lão tử, lão tử liền che chở cho ngươi!

Thanh Lân đến quân doanh, phát hiện nơi nơi đều là hỗn huyết giống như mình, liền hỏi Triệu Phổ vì sao làm như vậy?

Triệu Phổ năm đó còn rất trẻ, vung ống tay áo lên liền nói một câu, "Tây Vực rất hỗn loạn, đến đó cần định ra một quy củ mới!"

"Quy củ gì?"

"Khi dễ người không được! Bị người khi dễ càng không được!"

Cứ như vậy, Thanh Lân từ đó về sau liền khăng khăng một mực đi theo lăn lộn cùng Triệu Phổ... Hắn từ một đứa nhỏ hỗn huyết bị vứt bỏ, lăn lộn đến khi trở thành một danh tướng danh chấn thiên hạ như bây giờ.

Trước kia có một đoạn thời gian Thanh Lân từng làm thị vệ đi theo Triệu Phổ, chính đoạn thời gian này, khi nhìn Triệu Phổ bày binh xếp trận hắn cũng học được cách đánh giặc a.

Dựa theo lời của rất nhiều địch nhân, Thanh Lân là một trong những tướng lĩnh khó đối phó nhất Triệu gia quân, vì hắn vô cùng nghe lời Triệu Phổ, quả thực chính là "quân cờ" của Triệu Phổ không sai, thời điểm có phân phó của Triệu Phổ, hắn lập tức hoàn thành, thời điểm không có phân phó của Triệu Phổ, hắn sẽ đặt mình vào vị trí Triệu Phổ mà suy nghĩ.

Người này vô cùng tận trung lại dũng mãnh, là một trong số ít danh tướng "thành thật" của Triệu gia quân, thập phần đáng tin.

Tính cách Triển Chiêu như vậy, vô cùng hợp với Thanh Lân, vừa nói chuyện hai ba câu liền tán gẫu đến thập phần ăn ý.

Bạch Ngọc Đường cũng rất hợp với hắn, Lâm Dạ Hỏa thường xuyên đá Trâu Lương sang một bên chỉ vào Thanh Lân nói, "Ngươi nha, nếu có một nửa nghe lời như hắn..."

Chỉ tiếc câu còn chưa dứt, Trâu Lương liền phản bác lại, "Ngươi ngược lại có cả mười phần nghe lời như hắn!"

Lúc hai người sắp đánh nhau đến nơi, Thanh Lân còn chạy đi khuyên nhủ một câu.

Triệu Phổ vốn nghĩ chỉ mang ít quần áo đơn giản khởi hành, nhưng vừa ra đến cửa, Hạ Nhất Hàng liền nhắc nhở hắn, mang Thanh Lân theo.

Triệu Phổ nhìn sang Hạ Nhất Hàng, "Ngươi cảm thấy sẽ gặp chuyện không may?"

Hạ Nhất Hàng nói, "Địa hình Phong Tê cốc chính là nơi lý tưởng để đánh giặc, chỗ kia muốn đánh nhau cần dựa vào địa thế, nếu bàn về người nào trong thiên hạ sẽ lợi dụng lợi thế tốt nhất của địa hình đánh giặc, cũng chỉ có ngươi."

Triệu Phổ híp mắt, quả nhiên lão Hạ yên tâm để hắn đi như vậy liền không đơn giản, chỉ sợ vạn nhất sẽ có đánh nhau! Nếu bàn về địa hình chiến đấu tất cả đều là chiến dịch loại nhỏ, nhanh chóng dứt khoác, yêu cầu binh mã có độ phục tùng mệnh lệnh cao, hơn nữa chỉ huy cần cơ trí linh hoạt, Thanh Lân đích thực là phù hợp nhất.

Thanh Lân quay lại nói với Triệu Phổ, binh mã đã tập kết đông đủ.

Triển Chiêu đặt Tiểu Tứ Tử vào trong túi tàm ti đeo lên ngực.

Triệu Phổ kéo Công Tôn có chút không được tự nhiên leo lên Hắc Kiêu.

Tiểu Lương Tử trèo lên lưng Ngai Ngai, Lâm Dạ Hỏa ngồi phía sau níu đai lưng bé.

Triệu Phổ ra lệnh một tiếng, "Rời thành!"

Lập tức, cửa thành rộng mở, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đi đầu, Triệu Phổ và đám người Triển Chiêu ở giữa, Thanh Lân mang theo ba nghìn kỵ binh sát theo sau... Đoàn nhân mã tiến vào rừng Hắc Phong, nương theo bầy sói chạy băng băng tiến về phía trước, trạm dừng chân đầu tiên, Lang Vương bảo!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net