74. Cấm địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rừng Hắc Phong diện tích vô cùng rộng lớn, địa hình lại phức tạp, là vùng rừng núi lớn nhất toàn Tây Vực, khu rừng kéo dài tiếp giáp từ Lang Vương bảo tới Hắc Phong thành.

Người Trung Nguyên luôn cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao người Tây Vực sùng bái sói đến vậy, trên rất nhiều đồ đằng đều có biểu tượng hình sói, địa vị của loài sói vượt qua tất cả những loài vật hung mãnh như hổ, báo, sư tử, thậm chí là rồng.

Nhưng trên thực tế, "Người Tây Vực thích sói" là một sự nhầm lẫn của người Trung Nguyên, người Tây Vực không thích sói, mà đối với bầy sói tồn tại oán hận và sợ hãi vô cùng, nỗi sợ hãi chảy trong huyết mạch tổ tiên rồi được truyền sang các thế hệ con cháu bao đời ở Tây Vực. Mãnh thú trên đời này có không hề ít, duy nhất chỉ có một loài có ý đồ cùng số lượng đủ khả năng tranh giành địa bàn cùng con người, chính là bầy sói.

Động vật ăn cỏ thường tập trung một chỗ để chống đỡ những loài động vật ăn thịt.

Nhóm động vật ăn thịt đều có răng nanh, chúng kiêu ngạo, cường đại nhưng luôn tranh đấu lẫn nhau, hai lão hổ, liền có thể bắt đầu một cuộc tranh đoạt địa bàn, một con gấu, liền cứ thế chiếm trọn một vùng rừng núi... Trên đời này, chỉ có loài sói là loài ăn thịt, lấy quy mô to lớn và hình thức bầy đàn tồn tại... Giống như một quân đội có kỷ luật nghiêm minh, bầy sói yêu cầu không chỉ là một nơi có thể săn mồi, mà đã là địa bàn của mình càng phải nắm trong tay quyền thống trị!

Đối với các bộ tộc dùng võ ở Tây Vực, sói tượng trưng cho một quy luật... Một loại quy luật sinh tồn trên mảnh đất hoang vu cằn cỗi này.

Tiêu Thống Hải cùng Triệu Phổ có quan hệ rất tốt, một phần nào cũng do bầy sói tạo nên...

Bầy sói ở rừng Hắc Phong không thích người khác như thích Trâu Lương, nhưng không chỉ có nhân tài mới biết sợ người cường giả, sói cũng thế!

Bầy sói trong rừng Hắc Phong đều kính sợ hai người, hai người này cũng chính là hai vị bá chủ của rừng Hắc Phong, một người là Triệu Phổ, một người khác là Tiêu Thống Hải...

Dường như đã có sự ăn ý ngay từ đầu, Triệu Phổ cùng Tiêu Thống Hải đều đối với bầy sói thể hiện ra một loại tôn trọng.

Mà bầy sói tại rừng Hắc Phong, đến đến đi đi, cũng giữ vững nguyên tắc không xâm phạm đến hai vị bá chủ này... Từ ba phía đều duy trì một loại quan hệ cân bằng vô cùng hòa hảo.

Hơn nữa sự hiện diện của Trâu Lương là một nhân tố đặc biệt, biến quan hệ cân bằng từ ba phía phát triển trở thành minh hữu.

Bởi vì loại quan hệ hữu nghị này nên trăm ngàn năm qua, mới có người lần đầu tiên tiến vào địa bàn thống trị của bầy sói. 

Sau khi tiến vào mới phát hiện, loại quan hệ minh hữu này, cũng không phải vừa mới được thành lập.

Bên trong rừng Hắc Phong có thể thấy được dấu vết từng tồn tại của con người, mà người kia, chính là người trong truyền thuyết - Ưng Vương.

Phụ thân của Ân Hậu, người thiếu một bước đã có được trong tay toàn thiên hạ, chủ nhân của hoàng triều thần bí bị tiêu diệt chỉ trong một đêm... Toàn bộ những gì liên quan đến hoàng tộc triều đại này trong sách sử đều bị xóa sạch, chính là đại nhân vật người người không dám nhắc đến.

Thậm chí ngay cả Ân Hậu cũng rất ít khi nhắc đến vị phụ hoàng này của ông... Có lẽ là ký ức đã quá mức xa xôi? Ký ức thời thơ ấu dường như đều bị những biến cố to lớn trong nhân sinh sau này mạnh mẽ chôn vùi?

Ân Hậu đối với thảm họa diệt vong của cố thổ trong truyền thuyết, chẳng biết có còn chút nào hay không hoài niệm, hoặc là hồi ức...

Triển Chiêu đối với vị thái công [cha của ông ngoại] từng gặp trong "mộng" một lần, hiểu biết càng thêm ít ỏi.

Trong rừng Hắc Phong, có một bức tượng đá của Ưng Vương, Ưng Vương vì bầy sói lưu lại một tòa thành bằng đá, còn có một pho tượng bạch sắc điêu khắc một con Lang Vương vô cùng thần bí.

...

Đoàn nhân mã chạy xuyên qua bóng cây.

Trong rừng, hai bên, đàn sói chạy như bay một đường cùng đoàn nhân mã làm bạn...

...

Sau khi đi ngang rừng Hắc Phong chính là quái thạch như quả núi trong rừng, lại đi qua một sơn cốc dài hẹp... Phía trước mặt chính là Lang Vương bảo hùng vĩ nguy nga.

Cửa đá Lang Vương bảo đã sớm rộng mở, Tiêu Thống Hải đang cưỡi con hắc mã lông dài, lo lắng chờ đợi.

Hiện nay, toàn Tây Vực ai chẳng biết nhi tử Tiêu Lương của Tiêu Thống Hải chính là đồ đệ của Triệu Phổ, tất cả mọi người đều hiếu kỳ, không biết Tiêu Thống Hải dùng cách nào mà khiến Cửu Vương gia thu con trai mình làm đồ đệ.

Kỳ thật, Tiêu Thống Hải chính mình cũng không biết lý do, bởi vì Liêu Tiệp rất sủng ái nhi tử, Tiểu Lương Tử bắt đầu chạy loạn đi đâu thì không ai có thể quản được bé. Tiểu tử này mắt còn cao hơn đầu, sư phụ kiểu gì cũng không chịu nhận, ngay cả Lâm Dạ Hỏa muốn nhận bé làm đồ đệ bé cũng không đáp ứng... Nhưng chính là vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, Triệu Phổ dạy cho Tiêu Lương hiểu được cái gọi là phục tùng. Có đôi khi Tiêu Thống Hải thực ghen tỵ cùng Triệu Phổ, nói giả dụ như Tiểu Lương Tử lúc nổi loạn lên, hắn có đập bàn cũng không ngăn lại được, nhưng Triệu Phổ chỉ cần một ánh nhìn, liền khiến cho bé thành thật yên tĩnh lại.

Tiêu Thống Hải ngồi trên lưng ngựa, nhìn đoàn kỵ mã màu đen từ xa phi tới... Không có trống trận cờ hiệu, cũng không phải ở trên chiến trường, nhưng Triệu Phổ dù sao cũng là Triệu Phổ, đoàn nhân mã toát ra khí thế thật kinh người.

Lang Vương nhớ rõ từng cùng nhi tử mình nói qua, chỉ cần ngươi có được một nửa tiền đồ của Triệu Phổ, phụ thân ngươi đến nằm mơ cũng sẽ tỉnh dậy mỉm cười, hiện tại ngẫm lại, Tiêu Thống Hải biết, chính mình không hề nói giỡn! Nếu Tiêu Lương về sau có thể trở thành một anh hùng đỉnh thiên lập địa, đó nhất định là một thành tựu to lớn thế nào a!

Tiêu Thống Hải còn đang thất thần, đoàn nhân mã đã đến trước cửa Lang Vương bảo.

Mấy con ngựa phía trước vừa dừng lại, Tiêu Lương Tử phía sau Lâm Dạ Hỏa liền chạy ra, bổ nhào về phía Tiêu Thống Hải, "Phụ thân!"

Tiêu Thống Hải ha ha cười, đón được nhi tử lại cao lớn thêm một chút của mình.

Tiểu Lương Tử ôm cổ phụ thân bé, "Phụ thân! Nương cùng muội muội của con đâu!"

"Nương ngươi ở trên thành lâu a... Khụ khụ, chắc là cùng các muội muội đứng chờ ngươi đó!"

Tiểu Lương Tử nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu, "Các muội muội?"

Tiêu Thống Hải đối bé nhướng nhướng mày.

Tiểu Lương Tử há to mồm, "Ai nha, phụ thân a, thời điểm con không ở đây người cũng không hề nhàn rỗi, người đúng là cái lão lưu manh mà... Phốc."

Tiểu Lương Tử còn chưa nói dứt lời, Tiêu Thống Hải vỗ đầu bé, "Ngươi còn không phải tiểu lưu manh!"

Đầu kia mọi người xuống ngựa nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu, hai phụ thân này --- quả thực là "Hổ phụ vô khuyển tử".

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xuống ngựa, đối Tiêu Thống Hải chào hỏi.

Tiêu Thống Hải thích nhất những người trẻ tuổi thế này, mừng rỡ cười toe toét, đón mọi người vào trong.

Quả nhiên, bên trong đại sảnh, phu nhân Tiêu Thống Hải là Liêu Tiệp dẫn theo khuê nữ đang ngồi chờ... Nhìn vị phu nhân với cái bụng tròn vo, không đến nửa năm Tiểu Lương Tử lại có thêm một cái đệ đệ hoặc muội muội a.

Công Tôn vươn tay thay Tiêu phu nhân bắt mạch, cười gật đầu, "Là một khuê nữ."

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử dán lên bụng Liêu Tiệp nghe động tĩnh, muội muội Tiểu Lương Tử một tay lôi kéo ca ca nhà mình.

Đem bọn nhỏ giao cho Liêu Tiệp, những người khác trở lại sảnh chính bàn chuyện đứng đắn.

Triệu Phổ hỏi Tiêu Thống Hải đối với tình huống của Hỏa Luyện thành biết được bao nhiêu.

Tiêu Thống Hải liền một bụng khí nói, "Lão đầu kia chính là thấy sắc đầu óc liền hồ đồ! Nói với hắn đã bao nhiêu lần gặp người lai lịch bất minh trước hết phải điều tra rõ ràng xuất thân gia thế, lúc này thì hay rồi, liền đem chìa khóa Hỏa Luyện cung đánh mất, gây ra họa lớn như vậy!"

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, "Hỏa Luyện cung bất quá chỉ là một tòa địa cung, vì sao lại khẩn trương đến vậy?"

Tiêu Thống Hải nhìn nhìn mọi người, tựa hồ có chút khó xử, nhíu nhíu mày.

Triệu Phổ hỏi hắn, "Có cái gì không thể nói sao?"

Tiêu Thống Hải thở dài, để tùy tùng đều lui ra ngoài, đóng cửa lại.

...

Chờ khi không còn người ngoài, Tiêu Thống Hải hạ giọng nói, "Hỏa Luyện cung này, tương truyền là một lối vào."

Triển Chiêu hỏi, "Sẽ không phải thực sự là nơi thông đến địa ngục?"

Tiêu Thống Hải cười một tiếng khoát khoát tay, nói, "Là lối vào địa mạch trong truyền thuyết."

"Địa mạch?" Tất cả mọi người đều ngây ra một lúc.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Mạch nước ngầm?"

Tiêu Thống Hải gật đầu. Sắc mặt Triệu Phổ cũng trở nên khó coi.

"Trong đại mạc này cũng không có bao nhiêu ao hồ, sông ngòi cũng ít, tất cả đều dựa vào mạch nước ngầm." Lang Vương bất đắc dĩ lắc đầu, "Mạch nước là thông nhau, nghe nói dưới đáy Hỏa Luyện cung là khu vực quan trọng nhất của mạch nước ngầm, gồm có sáu miệng cống, khống chế được hướng chảy chính của các mạch nước ở Tây Vực! Nếu có người đi xuống ý đồ phá hủy vài miệng cống, các mạch nước chủ đạo liền bị chặt đứt... Không quá ba năm năm năm, các thành trì nguyên bản dựa vào mạch nước ngầm để duy trì, tất cả đều không tồn tại được!"

Triệu Phổ đưa tay đỡ trán --- lão đầu này đã gây ra cái tai họa gì a...

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau không nói gì --- cái chìa khóa trọng yếu như vậy mà để bị đánh cắp!

Lâm Dạ Hỏa cũng dậm chân, "Không thể nào! Ma Quỷ thành của ta đều dùng mạch nước ngầm, nếu bị hạ độc thì phải làm thế nào?"

Công Tôn hỏi, "Đây là truyền thuyết, hay là thật?"

"Chính là truyền thuyết a!" Tiêu Thống Hải thấy Triệu Phổ vò vò đầu, ngữ khí cũng hòa hoãn lại, "Nói không chừng chỉ là cái lăng mộ hoàng thất mà thôi."

Công Tôn cũng bảo, "Hệ thống mạch nước ngầm hình thành cũng không đơn giản như vậy, trước tiên đừng hoảng loạn."

"Nói đến hệ nước ngầm." Tiêu Thống Hải nói, "Còn có một truyền thuyết."

Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Thống Hải, "Truyền thuyết gì?"

"Ách, tương truyền..." Tiêu Thống Hải còn chưa nói dứt lời, đột nhiên chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nổ lớn.

Một thị vệ vội vã chạy đến, "Bảo chủ! Có người tự tiện xông vào cấm địa!"

"Cái gì!" Tiêu Thống Hải đứng lên, liền đi ra ngoài, "Người nào?"

"Động tác quá nhanh, chúng ta không kịp ngăn lại."

Đám người Triển Chiêu cũng đứng lên.

Phía sau Tiểu Lương Tử đang chơi cùng muội muội cũng chạy tới.

Công Tôn liền hỏi hắn, "Tiểu Lương Tử, Lang Vương bảo của đệ có cấm địa à?"

Tiểu Lương Tử nói, "Chắc là bên kia Thận đàm."

"Thận đàm? Triển Chiêu nghi hoặc.

"Nga, bên kia Lang Vương bảo của đệ có một thủy đàm, còn có thác nước, sơn động này nọ, phía dưới có rất nhiều hố và động nhỏ. Thác nước bên dưới thủy đàm trông giống một quả thận nên người Lang Vương bảo đều gọi là Thận đàm." Tiểu Lương Tử vừa dẫn mọi người ra ngoài, vừa nói cho mọi người, "Đệ chỉ đi vào một lúc, liền thiếu chút nữa ở trong động lạc đường, bên dưới có rất nhiều bậc thang dường như là được người tạo nên."

Triển Chiêu hiếu kỳ, "Trong động có cái gì sao?"

"Là nguồn nước a." Tiểu Lương Tử nói, "Nương đệ đã nói qua, Tây vực vùng này không có gì quan trọng hơn nguồn nước, Lang Vương bảo vốn là rất khó kiến tạo, nhưng năm đó người kia phát hiện ra sáu nguồn suối bất lão, bên trong động này chính là một trong số sáu con suối đó, nơi đây là mạch máu của toàn Lang Vương bảo, nước bên kia vô cùng tinh khiết cũng vô cùng lạnh a!"

"Năm đó ai lại có bản lĩnh phát hiện ra nhiều suối bất lão như vậy?" Lâm Dạ Hỏa tò mò.

"Vậy phải hỏi phụ thân đệ mới biết được." Tiểu Lương Tử vươn tay chỉ vào tòa thạch lĩnh đằng trước.

Mọi người ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy xa xa phía sau phủ của bảo chủ Lang Vương bảo, là một tảng núi đá cực lớn, nơi đây được thiên nhiên hình thành nên những cột trụ bằng đá mọc san sát nhau, xung quanh đều có lưới sắt ngăn lại, còn có một đội binh lính tuần tra, và một khán đài rất cao quan sát được từ xa, đường lên núi chỉ lót thềm đá đủ cho hai người đi, lối vào cửa núi dựng thẳng tắp, trên biển hai chữ thật lớn ghi "Cấm địa".

Lúc này trên thềm đá phía trước tụ tập không ít người, đều là thống lĩnh thị vệ của Lang Vương bảo, còn có một ít thủ hạ của Tiêu Thống Hải.

Tiểu Lương Tử mang theo mọi người lên núi.

Đi theo thềm đá hướng lên trên không bao lâu, đến vị trí giữa sườn núi tiến về phía trước thêm vài bước, có một khe núi, trên vách núi đen cao sừng sững là một thác nước, phía dưới chính là thủy đàm... Đích thật trông giống một quả thận.

Tiểu Lương Tử như một con khỉ nhỏ, nắm một bên dây liền trượt xuống.

Đám người Triệu Phổ cũng nhảy xuống theo bé.

Phía trước thủy đàm có một cái sơn động cực lớn, Tiêu Thống Hải đang mang theo mấy thị vệ đứng tại cửa động nhìn vào trong.

Tiêu Thống Hải hỏi, "Các ngươi xác định có người đi vào?"

Hai thị vệ đều gật đầu, nói động tác người đó rất nhanh, không kịp nhìn rõ là ai.

Tiêu Thống Hải sốt ruột.

"Người nào đi vào rồi?" Tiểu Lương Tử muốn chui vào trong động, "Chúng ta đi xem một chút..."

Bé vừa mới tiến lên liền bị Tiêu Thống Hải xách cổ áo kéo ra ngoài, "Ngươi còn dám đi vào? Lần trước không lạc đường coi như ngươi may mắn, vùng biên cương nơi này địa hình phức tạp, vạn nhất lạc đường thì đến thần tiên cũng không cứu được!"

Tiểu Lương Tử đành như con chó nhỏ đi theo phụ thân.

Triệu Phổ nhìn vào trong động, một bên đối Lâm Dạ Hỏa chỉ vào trong, "Ngươi không phải được xưng là vĩnh viễn không lạc đường sao? Không bằng ngươi qua xem chút đi?"

Lâm Dạ Hỏa khóe miệng rút rút, "Đại gia ta trong sa mạc vĩnh viễn không lạc đường, ai biết vào sơn động có dùng được hay không?"

Bạch Ngọc Đường đi đến cửa động nghiêng tai nghe, bên trong quả nhiên có tiếng nước chảy tí tách, còn có tiếng gió rít gào, đúng là địa hình phức tạp.

Triển Chiêu hỏi Tiêu Thống Hải, "Bên trong chính là suối bất lão trong truyền thuyết?"

Tiêu Thống Hải gật đầu, "Ta cũng chưa từng thấy qua, không có người dẫn đường nhất định sẽ đi lạc."

"Người dẫn đường?" Lâm Dạ Hỏa nói, "Lang Vương bảo còn có người dẫn đường à?"

"Ách, dựa theo truyền thuyết..." Tiêu Thống Hải chưa nói xong, chỉ thấy Trâu Lương đột nhiên đi tới, tại cửa động nghe ngóng, tựa hồ có chút khó hiểu mà nghiêng đầu.

Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn, "Ngươi làm gì a."

"Tắc Lặc?" Trâu Lương nhíu mày đi vào trong sơn động.

"Ôi chao!" Lâm Dạ Hỏa theo sau vào.

Tiêu Thống Hải mờ mịt nhìn Triệu Phổ. 

Triệu Phổ nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nháy nháy mắt mấy cái, cũng theo sau vào.

Sau khi vào trong sơn động, Trâu Lương nghe mùi liền một đường đi về phía trước.

Tiêu Thống Hải khó hiểu, hỏi hắn, "Huynh đệ, ngươi biết đường đi à?"

Trâu Lương cau mày nói, "Ta ngửi được mùi của Tắc Lặc, nó hẳn là đang ở bên trong."

Tiêu Thống Hải nghi hoặc, "Tắc Lặc? Lang vương chạy đến Lang Vương bảo của ta làm gì?"

Tất cả mọi người đều thấy cách nói này thật thú vị, Lang Vương đến Lang Vương bảo của ngươi có gì không đúng sao?

Trâu Lương cũng không biết làm cách nào tìm được mùi của Tắc Lặc, mang theo mọi người quẹo đông quẹo tây hướng đến chỗ sâu trong sơn động mà đi.

Bên trong sơn động ngược lại loang lổ vài vệt ánh sáng, bên trên thạch lâm được ánh sáng xuyên qua, phía dưới khi thì hình thành màn nước khi thì loang lổ quang ảnh, hiện ra một loại cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.

Lại đi thêm một trận, Trâu Lương đột nhiên dừng lại, hướng một khối thạch bích cách đó không xa nhìn.

Mọi người cũng ngẩng đầu theo hắn, chỉ thấy trên thạch bích có khắc một Chương văn.

Đó là một Chương văn mang theo vẻ mỹ cảm và phong cách cổ xưa, chính giữa đồ án là một con ưng đang giương cánh, bốn phía xung quanh còn một ít cổ tự.

Triển Chiêu hơi ngẩn người --- đây là huy hiệu của hoàng tộc Ưng triều, hắn đã từng nhìn qua trên một số vật dụng ở Ma Cung.

"Bên kia."

Tiểu Lương Tử chỉ về một khối cự thạch màu đen cách đó không xa.

Trên cự thạch, có một con sói đang đứng, đúng là Tắc Lặc.

Trâu Lương tiến về phía trước.

Tắc Lặc cuối đầu, cái mũi đụng đụng vào bàn tay đang giơ ra của Trâu Lương, trầm giọng ô ô lên vài tiếng.

Trâu Lương nhíu mày, "Ngươi dẫn người đi vào? Mang theo ai tới?"

Trâu Lương còn chưa dứt lời, chợt nghe bên kia núi đá truyền đến thanh âm đang nói chuyện.

"Có phải nơi này không a?"

"Chắc là ở gần đây."

"Tìm nửa ngày rồi làm gì có chỗ nào a?"

"Ngươi mới đứng được phân nửa thời gian uống cạn chung trà, thế này mà gọi là nửa ngày?"

"Lão Quỷ ngươi nói thật đi có phải hay không lại lạc đường rồi?"

"Ngươi nghĩ ta là ngươi sao?"

"Vậy thì con sói con kia lạc đường..."

"Có phải cái này không?"

"Nha! đúng rồi!"

"Cái này lại chẳng đáng bao nhiêu tiền ngươi muốn làm chi a?"

"Ngươi quản ta! Cái này là của ta rồi!"

...

Tuy rằng trong sơn động có tiếng vọng lại, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy thanh âm nói chuyện này hết sức quen tai.

Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường híp mắt, liền thả người bay lên cự thạch.

Hai người bay lên cự thạch mới phát hiện phía sau nó còn có một thủy đàm, thiếu chút nữa rơi tõm vào trong nước, hoàn hảo khinh công bọn hắn tốt a, Triển Chiêu nhìn thấy tình huống không ổn vội vàng kéo Bạch Ngọc Đường, nhấc chân đạp vào tảng đá phía sau... Hai người lướt trên mặt nước "vèo" một cái, bay xẹt qua thủy đàm đáp xuống trên một bãi đá.

Trên bãi đá đồng thời có hai người đang đứng, một trắng một đen... Không phải chính là Thiên Tôn cùng Ân Hậu đây sao.

"Sư phụ!"

"Ngoại công!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời kêu lên.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu thấy hai người bọn họ cũng ngây người một cái, sau đó Ân Hậu liền ngửa cằm nhìn trời, Thiên Tôn thì chắp tay sau mông nhìn trời.

Cả hai người đều quá hiểu nhị lão, vừa nhìn đã biết có chuyện gì giấu diếm.

Bạch Ngọc Đường chỉ vào cánh tay đang giấu ở sau lưng của Thiên Tôn, "Trong tay người là cái gì?"

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, "Không có a."

Vừa nói, vừa lóe đến núp phía sau Ân Hậu.

Triển Chiêu dịch hai bước sang chỗ khác, cùng Bạch Ngọc Đường chặn hai bên đường không cho nhị lão có cơ hội chạy thoát, vừa nói, "Hai người như thế nào lại chạy tới đây?"

Bạch Ngọc Đường chỉ tay về phía Thiên Tôn, "Đưa tay ra."

Lúc này, Triệu Phổ bọn họ cũng chạy đến, mọi người hiếu kỳ dõi theo tình huống phía bên này.

Tắc Lặc ghé vào trên tảng đá, ngửa mặt lên ngáp một cái, liền đơn giản ngủ gật a.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Thiên Tôn ngoắc tay, ý tứ là --- Lấy ra a!

Thiên Tôn cau mũi, nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu không nói gì, "Cho hắn nhìn một cái, lại không có ai đoạt của ngươi."

Thiên Tôn biểu tình mếu máo, vươn tay đưa Bạch Ngọc Đường nhìn.

Chỉ thấy trong tay Thiên Tôn, có một khối băng màu lam, thạch bích ánh lên ánh sáng trong suốt, trên mặt có khắc huy hiệu của hoàng tộc Ưng Vương triều.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm một lúc lâu, ngẩng đầu lên hỏi Thiên Tôn, "Chính là khối tinh thạch này?"

"Ân." Thiên Tôn đem khối đá giấu đi.

Tất cả mọi người đều khó hiểu, chính là một khối tinh thạch bình thường mà thôi, tùy ý đều có thể tìm được, chạm trổ cũng không phải thật tốt thật tinh xảo.

Bạch Ngọc Đường không nói gì, chỉ chỉ Tiêu Thống Hải, "Thứ này nằm trong cấm địa của Lang Vương bảo đã lâu, người mượn của người ta?"

Thiên Tôn tà mắt liếc Ân Hậu một cái.

Ân Hậu cũng bất đắc dĩ nói, "Đây là phụ thân ta năm đó tại thời điểm tìm thấy nguồn nước lưu lại dấu hiệu."

Tiêu Thống Hải vui vẻ, "Vậy nên truyền thuyết là có thật rồi?"

Ân Hậu dịch ra hai bước, chỉ chỉ phía sau.

Mọi người thấy sau lưng ông có một tiểu đàm, bên trong là nước suối tuôn ra ào ạt.

"Vậy năm đó người tìm được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net