77. Người trông cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liệt Tâm Dương đúng là người hay gây chuyện, vừa gặp mặt đã có thể nháo đến long trời lở đất thế này, đem Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa chọc đến tạc mao, thế là bị đánh.

Dĩ nhiên... Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa là hai cái cao thủ võ lâm, cũng sẽ không thực sự dùng sức đánh hắn, nhưng hai con mắt Liệt thành chủ vẫn bầm dập đen thui.

Triệu Phổ dẫn theo cái tên Liệt Tâm Dương đã bị đánh còn ngó chằm chằm Ân Hậu, kéo vào thư phòng muốn bàn chính sự.

Nhưng Liệt Tâm Dương vội giãy giụa nói, "Đã trễ thế này sao có thể quấy rầy anh hùng nghỉ ngơi, mọi người ngủ một đêm đi sáng mai lại nói... Không biết có muốn cùng ngủ hay không a?"

Trước khi Liệt Tâm Dương bị đánh lần thứ hai, bọn thị vệ túm hắn kéo về cung, Tô Lâm vội vàng thỉnh mọi người trong Khai Phong phủ đến biệt viện nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, mọi người dậy thật sớm chuẩn bị lo liệu chuyện đứng đắn.

Tuy là sáng sớm, nhưng khi ánh mặt trời chiếu qua đầu, có thể cảm giác được nhiệt độ trong không khí cấp tốc tăng cao.

Đêm qua, thời điểm bọn Triển Chiêu vào thành, phát hiện kiến trúc nhà ở của Hỏa Luyện thành đều có điểm thú vị... Trên mỗi tòa nhà đều mọc ra rất nhiều "sừng nhọn". Trời vừa sáng thì những chiếc "sừng nhọn" này cũng chẳng thấy đâu... Bởi vì tất cả đều được bung ra, biến thành những tán ô cực lớn dùng che nắng.

Triển Chiêu nhảy lên một tòa kiến trúc cao nhất hoàng cung ngắm nhìn, không khỏi cảm thán --- cả thành cắm vô số ô che nắng rực rỡ đủ màu sắc, toàn cảnh mang đến một cảm giác thật đặc biệt.

Trên đường người người di chuyển đều cầm ô hoặc đội đấu lạp chống nắng, hơi nước bốc hơi trên không trung hình thành một màn nước khiến mọi người có một loại ảo giác nóng hổi.

Triển Chiêu từ nóc nhà bay xuống, đứng dưới mái hiên nghiên cứu lớp đất nhuyễn hồng sắc.

Mặt đất nhìn cứ như đang phát hỏa, thật nóng a...

Triển hộ vệ vươn một chân ra, mũi giày chỉa chỉa xuống mặt đất... Ngược lại, chân không hề thấy nóng, lại suy nghĩ, cũng đúng đi! Lúc này mới là sáng sớm, chắc nắng nóng còn chưa chiếu tới?

Đang nghĩ tới đó, cửa phòng bỗng mở, Bạch Ngọc Đường đi ra.

Ngũ gia vừa ra ngoài liền sửng sốt trong chốc lát, lập tức xoay người quay trở lại.

Triển Chiêu có chút tò mò, ngoẹo đầu theo hắn vào phòng.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường sau khi vào phòng cũng không làm gì, kéo cái ghế dựa ngồi xuống.

Triển Chiêu khó hiểu, "Ngọc Đường, không ra sảnh trước?"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, liếc ra bên ngoài.

Triển Chiêu quay đầu nhìn trong viện, màu đất bị nắng chiếu vào ngày càng đỏ, xem như hiểu rõ, hỏi, "Sợ nóng?"

Bạch Ngọc Đường từ nhỏ sống ở Thiên Sơn, sau phạm vi hoạt động không phải Băng Nguyên đảo thì cũng là Ánh Tuyết cung, đều là từ  hố tuyết chui qua chui lại, cho dù ở Hãm Không đảo cũng một dạng bốn mùa mát mẻ, hiện tại đột nhiên nhiệt độ tăng cao thế này dĩ nhiên có chút không chịu nổi.

Triển Chiêu chọt chọt hắn, "Càng chờ lâu càng nóng a!"

Ngũ gia bắt đầu đấu tranh tâm lý...

Lúc này, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử bên ngoài chạy vào, hai bé con mỗi người cầm theo một chiếc ô nhỏ, mặc quần áo mỏng, xung quanh che một tấm khăn lớn bán trong suốt, trong tay còn cầm hai tấm khăn, một cái màu trắng một cái màu đỏ.

"Miêu Miêu Bạch Bạch!" Tiểu Tứ Tử chạy vào đem khăn cho bọn họ.

Triển Chiêu tiếp nhận, "Bên ngoài luôn nắng như vậy à?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Nắng lắm, nghe nói còn thường xuyên xảy ra bão cát, tấm khăn này có thể che nắng còn có thể chắn gió cát a."

"Một lát đi ra ngoài bão cát còn lớn hơn, bất quá khi đến Tê Phong cốc trời sẽ lạnh trở lại, bởi vì có rất nhiều cây nha." Tiểu Lương Tử phơi nắng đến đen thui, cũng không sợ nắng, dẫn hai người nhanh chóng ra ngoài ăn điểm tâm.

Triển Chiêu quấn khăn lên, kéo theo Bạch Ngọc Đường còn đang buồn bã ỉu xìu, theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi ra cửa.

Mới vừa tới cửa, chỉ thấy bọn Triệu Phổ cũng vừa ở viện bên kia đi ra.

Công Tôn cùng Triệu Phổ che chung một chiếc ô, phía sau một đám ảnh vệ đang che đầu, oán giận Hỏa Luyện thành này càng ngày càng nóng.

Lúc này chợt nghe bên trong tiểu viện Lâm Dạ Hỏa truyền đến thanh âm của Trâu Lương, "Ngươi mặc như vậy không sợ ngã chết?"

"Đừng dài dòng!" Lâm Dạ Hỏa rống lên, "Cầm ô!"

"Ta đã cầm rồi!" Khó nghe được Trâu Lương nói lớn tiếng vậy, "Ngươi rốt cuộc muốn cầm theo bao nhiêu chiếc ô?!"

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, ngó vào tiểu viện của Lâm Dạ Hỏa nhìn một cái... Này được chứ! Hỏa Phụng quấn mình kín mít như cái bánh chưng.

Tiểu Tứ Tử chạy tới kéo kéo góc áo choàng hồng sắc Lâm Dạ Hỏa khoác bên ngoài, "Tiểu Lâm Tử, thúc mặc như vậy sẽ bị cảm nắng!"

Lâm Dạ Hỏa đeo bao tay vào, "Tiểu Tứ Tử cháu quấn nhiều thêm mấy tấm khăn! Hỏa Luyện thành này ánh mặt trời rất độc! Đừng để quả mật đào mọng nước phơi nắng thành cây mận đen a!"

Tiểu Tứ Tử kéo áo choàng của hắn, "Cái gì mà nước mật đào với cây mận đen ạ?" Thúc như vậy sẽ dễ nổi sẩy đấy!"

Lâm Dạ Hỏa trong ba lớp ngoài ba lớp áo bọc đến thật nghiêm túc, Trâu Lương thay hắn cầm bốn chiếc ô, chỉ muốn đem hắn một cước đá ra ngoài.

Triển Chiêu nhìn khắp nơi, không thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu. Liền hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngoại công cùng sư phụ ngươi đâu?"

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, "Thời tiết này sư phụ ta hẳn là ngại nóng không xuất môn đâu."

Công Tôn ở một bên gật đầu, "Đúng a, loại thời tiết này người cao tuổi không nên ra ngoài!"

Mọi người hướng đến sảnh trước mà đi, chỉ thấy Tô Lâm mang theo một đội thị vệ vội vã chạy tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Phổ chỉ thấy mặt Tô Lâm trắng trắng xanh xanh.

"Vương gia, thành chủ nhà ta không thấy đâu!"

"Cái gì?" Công Tôn cả kinh, "Đi đâu rồi?" 

"Không biết a... Thành chủ hôm nay dậy thật sớm... Nguyên bản lúc đang rửa mặt, ta đi chuẩn bị ngoại bào cho hắn thì... trở về đã không thấy tăm hơi!" Tô Lâm gấp đến độ xoay vòng.

Rất nhanh, toàn bộ hoàng cung Hỏa Luyện thành đều tăng mạnh đề phòng, mấy vị hoàng tử cũng sôi nổi mang theo thị vệ bắt đầu tìm.

Triệu Phổ hỏi ảnh vệ phụ trách thủ vệ có người lẻn vào hoàng cung không.

Sáng nay Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đã kiểm tra qua, hoàng cung Hỏa Luyện thành thủ vệ sâm nghiêm, cũng không có sơ hở gì... Làm sao có người có thể vô thanh vô tức lẻn vào mang Liệt Tâm Dương đi?

Lúc mọi người gấp đến độ xoay vòng, Trâu Lương thình lình đến một câu, "Các ngươi đi viện của Ân Hậu tìm chưa a?"

Mọi người sửng sốt, soạt một tiếng quay sang, nhìn về phía gian biệt viện Ân Hậu cùng Thiên Tôn nghỉ ngơi cách đó không xa.

"Không phải chứ..." Triển Chiêu liền sải bước chạy tới.

Vào sân, chỉ thấy cửa sổ gian phòng Ân Hậu cùng Thiên Tôn nghỉ ngơi còn đang đóng chặt, Liệt Tâm Dương mặc một kiện thường phục, bám cửa sổ nhìn vào bên trong.

Tô Lâm đỡ trán, thở dài một hơi.

Triển Chiêu cũng câm nín.

Triệu Phổ để Tô Lâm đi giải tán bọn thị vệ, quá xấu hổ quá mất mặt.

Tô Lâm lắc đầu, thành chủ nhà hắn làm ra mấy chuyện mất mặt dọa người này cũng không phải bí mật gì, liền đơn giản đi ra, kêu người mang điểm tâm đến tiểu viện này cũng được.

Tiểu Tứ Tử tò mò chạy tới, nhón chân, bám lên cửa sổ, ngửa mặt nhìn Liệt Tâm Dương.

Liệt Tâm Dương híp mắt nhìn chăm chăm bên trong cửa sổ, nhưng nhìn hồi lâu cũng chẳng thấy gì.

Thẳng đến khi điểm tâm bên ngoài đã dọn xong, Triệu Phổ búng tay vài cái ngoắc ngoắc hắn, ý tứ là --- đừng nhìn nữa, cẩn thận lại bị đánh!

Liệt Tâm Dương chậm chạp trở về, vốn định ngồi xuống bên người Triệu Phổ, ai ngờ Tiểu Tứ Tử chui vào giữa hắn và Triệu Phổ ngồi xuống, chiếm chỗ, đẩy bát đũa lão nhân dịch sang bên cạnh.

Liệt Tâm Dương híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đem bát của Triệu Phổ dịch về hướng phụ thân bé, giữ một khoảng cách với Liệt Tâm Dương.

Công Tôn lột cho Tiểu Tứ Tử một quả trứng gà, sáng sớm tâm tình dường như không tồi.

Triển Chiêu lại càng tò mò nhìn gian phòng vẫn đóng chặt cửa phía sau Liệt Tâm Dương... Ngoại công hắn cùng Thiên Tôn bình thường dậy rất sớm, hôm nay làm sao vậy? Có phải khí hậu nóng bức quá nên không quen?

Bạch Ngọc Đường vừa mới cầm đũa lên, trước mặt đã xuất hiện một bát sữa đậu nành.

Ngũ gia có chút khó hiểu quay sang, chỉ thấy Tiểu Lương Tử cầm bát sữa đậu nành cười hì hì nhìn mình.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bé, vươn tay nhẹ nhàng gõ lên bát sữa đậu nành kia một cái... Bá một tiếng... Bát sữa đậu nành nóng hầm hập liền đông lạnh thành băng.

Tiểu Lương Tử mỹ mãn dùng thìa đập vụn, chạy theo Tiểu Tứ Tử chia nhau cùng ăn.

Mọi người nhìn chằm chằm bát sữa đậu nành kia một lát, xoát xoát đồng loạt đem bát đến trước mặt Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia hết biết nói gì.

"Khụ khụ."

Đang ăn điểm tâm, chợt nghe Liệt Tâm Dương ho khan một tiếng.

Triệu Phổ nhìn hắn, cho rằng hắn định bàn chuyện chính sự.

Ai ngờ Liệt Tâm Dương mở miệng liền hỏi, "Cái kia... Hai người bọn họ có quan hệ gì a?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Công Tôn khó hiểu nhìn hắn, "Ngươi hỏi ai?"

"Vị bạch y công tử kia cùng đại anh hùng... Hai người bọn họ còn nghỉ chung một phòng a!" Liệt Tâm Dương đôi mắt trông mong nhìn về phía Triệu Phổ.

Triệu Phổ cũng đến mệt với lão, lão nhân này đến dấm chua của Thiên Tôn cũng dám ăn.

Triển Chiêu vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường --- hai người bọn họ trễ thế này sao còn ở trong phòng chưa ra, không phải là có chuyện gì đi?

Triển Chiêu khó hiểu.

Tiểu Lương Tử ngậm bánh bao, chạy tới gõ cửa.

Chợt nghe thanh âm của Thiên Tôn từ bên trong bảo, "Vào đi."

Tiểu Lương Tử đẩy cửa chạy vào.

Cửa phòng mở ra trong nháy mắt, mọi người cảm giác một cỗ gió lạnh đánh úp lại.

Trong phòng, giọng nói hạnh phúc của Tiểu Lương Tử vang lên, "Oa! Thật thoải mái!"

Tiểu Tứ Tử cũng ôm bát chạy vào, "Nha ~ Hảo mát mẻ!"

Mọi người cũng hiểu ra, loại thời tiết này dĩ nhiên muốn theo cùng Thiên Tôn, cùng Thiên Tôn ở chung một phòng chính là phương thức hóng mát tốt nhất!

Triển Chiêu dùng thời gian ăn một bữa cơm giải thích với Liệt Tâm Dương rằng Ân Hậu chính là ngoại công của mình, đã muốn hơn một trăm hai mươi tuổi rồi!

Liệt Tâm Dương lắc lắc đầu không tin, nói Triển Chiêu gạt người vì không muốn hắn theo đuổi đại anh hùng.

Triển Chiêu nổi giận muốn đập nhà hắn, Liệt Tâm Dương đã nói hắn là người đến chết cũng không buông được chân tình, vì chân ái cả hoàng đế hắn cũng có thể bỏ a!

Tất cả mọi người nhìn hắn nghiến răng --- lão già này lại tới nữa!

Triệu Phổ lắc đầu với Triển Chiêu, ý bảo --- vô dụng thôi! nếu hắn có thể cùng ngươi nói lý lẽ đã không nháo đến mức gây ra họa lớn thế này!

Những người khác cũng hiểu rõ, người Hỏa Luyện thành từ hoàng tộc đến dân chúng đều vô cùng chất phác, thật thà, quả thực muốn lừa một cú liền dính luôn.

Lúc ăn điểm tâm, bọn họ có gặp mặt vài vị hoàng tử Hỏa Luyện thành, mấy vị hoàng tử này quả nhiên vừa nhìn đã biết không phải thân sinh của Liệt Tâm Dương, một đám cao lớn lại dũng mãnh, nhưng tính cách đều có điểm tương tự Liệt Tâm Dương, cả đám không mấy đáng tin cậy.

Mấy vị hoàng tử ai cũng có sở trường riêng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông như nhau, công phu cũng không tồi, đầu óc thông minh xử sự hơn người... Tình cảm không tốt thường tranh chấp lẫn nhau cũng chẳng phải vì quyền lợi, mà bởi vì tranh đoạt tình nhân. Tóm lại, căn cứ theo người Khai Phong phủ phân tích, dân chúng Hỏa Luyện thành này cùng Ma Quỷ thành đều có một tật xấu, đó là hằng năm sung túc không lo cơm no áo ấm, thế sự vô tranh, sinh hoạt nhàn hạ, vì thế cứ rãnh rỗi liền kiếm chuyện gây sự!

Sau khi ăn xong, mặt trời đã muốn lên cao, bầu trời xanh biếc đến một đám mây đều không có.

Bọn thị vệ mở mái che nắng ra nhưng vẫn không bớt nóng.

Triển Chiêu xê dịch lại gần Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn.

Triển Chiêu than thở một câu, "Nóng chết!"

Triển Chiêu vừa nói dứt câu, một trận hàn khí từ chân liền dâng lên, xung quanh lập tức trở nên mát mẻ.

Những người khác quay sang liếc Bạch Ngọc Đường, ngươi chỉ biết lo cho con mèo nhà mình có chút không phúc hậu lắm đi?

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, kêu người khác mở cửa phòng Thiên Tôn ra...

Thời điểm cửa được mở... Một cỗ hàn khí nhẹ nhàng tản mác.

Trong phòng, Thiên Tôn tựa trên chiếc ghế dựa, lắc lư ghế thưởng thức một bức cổ tự.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay vịn ghế dựa, cùng y ngắm chữ, đại khái là rất lạnh, bé mập kia còn khoác thêm áo choàng của Thiên Tôn chắn bớt gió.

Tiểu Lương Tử cùng Ân Hậu bên kia đang ngồi cạnh bàn cùng nhau đánh cờ, hai người thong thả tự tại uống trà nóng, trông thích ý vô cùng.

Không bao lâu sau, nhiệt độ trong viện đều hạ xuống.

Bọn thị vệ Hỏa Luyện thành vẻ mặt ngạc nhiên, Liệt Tâm Dương cũng tò mò hỏi Triệu Phổ, "Vương gia ngươi lại mang theo bảo bối gì, hảo mát mẻ nha!"

Triệu Phổ liếc hắn một cái, "Còn không phải bảo bối sao, tình địch của ngươi có cả một trăm hai mươi năm nội lực, ngươi cần cẩn thận a!"

Trong phòng, Thiên Tôn ngẩng đầu "hừ hừ" một tiếng, "Ta thế nhưng chướng mắt Lão Quỷ này!"

Ân Hậu cầm quân cờ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Ai đến lĩnh cái lão lộ si này đi đi, mau a!"

Liệt Tâm Dương xoa xoa cằm, lão nhân cũng là con cáo già, biết mình lại nháo thêm lần nữa sẽ chọc cho Triệu Phổ mất hứng, liền trở lại nói chuyện chính sự.

"Ngươi có phong tỏa thành không?" Triệu Phổ hỏi.

"Có! Vẫn luôn phong tỏa đến bây giờ!" Liệt Tâm Dương gật đầu, "Ái phi... Không phải, gian tế kia hẳn là vẫn còn ở trong thành."

"Bên trong Hỏa Luyện cung kia, đến tột cùng là thứ gì?" Công Tôn tò mò hỏi, "Mạch nước hay là miệng giếng?"

"Ách..." Liệt Tâm Dương tựa hồ có chút khó xử.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Lâm Dạ Hỏa bất mãn, "Lão nhân ngươi tìm người ta đến cứu mạng mà còn có chuyện muốn giấu diếm a? Ngươi không phải nói với Tiêu Thống Hải là mạch nước à?!"

Liệt Tâm Dương vẻ mặt khó xử, "Lang Vương đây là đùa giỡn sao! Không phải ta không chịu nói, mà tình huống thực tế ta cũng không biết!"

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn hắn --- bảo vật gia truyền nhà ngươi mà ngươi không biết là thứ gì?

"Toàn bộ Hỏa Luyện thành, hẳn là chỉ có một người biết." Liệt Tâm Dương thần thần bí bí nói.

"Ai a?"

Liệt Tâm Dương nói, "Người trông cửa Hỏa Luyện cung!"

"Người trông cửa?" Tất cả mọi người đều tò mò, Hỏa Luyện cung còn có người trông cửa?

"Một lão nhân tuổi đã cao!" Liệt Tâm Dương nói, "Hắn ở tại rừng cây cạnh bên Hỏa Luyện cung, rất khó tìm, cũng không thấy người! Cho dù tìm được hắn, hắn cũng chưa chắc đồng ý để ngươi vào!"

"Ngươi xác định cái người trông cửa kia biết bí mật về Hỏa Luyện cung?" Triệu Phổ hỏi.

"Ân." Liệt Tâm Dương gật đầu chắc chắn, "Ta từng nghe phụ hoàng kể qua, muốn vào Hỏa Luyện cung, chỉ có chìa khóa thôi cũng vô dụng, tùy tiện đi vào liền mất mạng, cần phải đến tìm người trông cửa nhờ hỗ trợ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net