78. Ngăn cản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại Hỏa Luyện thành này ban ngày xuất môn tuyệt đối không phải ý kiến hay, nhưng có Bạch Ngọc Đường đi cùng liền không cần lo lắng nữa.

Nội lực là một thứ càng luyện càng tinh thông, giống như mài đao, càng mài càng sắc bén, cho nên một đám người ra ngoài cũng không thấy ngại, có Ngũ gia đi theo như có cả một tòa băng sơn trong tay.

Rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái, vì sao học võ công thì phải rời khỏi nhà, Triển Chiêu, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đều là từ nhỏ đã theo sư phụ học võ công, nhưng sư phụ bọn họ cũng không yêu cầu phải rời khỏi mọi người, như việc một mình đi theo sư phụ trải qua cuộc sống sinh hoạt ngăn cách trên đỉnh Thiên Sơn.

Điều này có đúng hay không, phụ mẫu cùng ngoại công Bạch Ngọc Đường dường như chưa bao giờ phản đối... Không phải bởi vì loại công phu Thiên Tôn truyền dạy đặc biệt, mà sự đặc biệt chân chính, nằm ở quá trình luyện tập loại nội lực cực hàn này.

Nóí ví dụ đơn giản, Bạch Ngọc Đường thời điểm tám tuổi mới hoàn toàn có năng lực khống chế nội lực của mình, như vậy trước năm tám tuổi sẽ phát sinh những tình huống gì?

Thời điểm ba tuổi vừa mới bắt đầu học nội lực, mỗi buổi sớm, cái giường tiểu Bạch Ngọc Đường ngủ kia đều bị đông lạnh cứng, Thiên Tôn mỗi ngày đều phải dùng lửa để nướng chăn.

Từ năm bốn tuổi đến năm năm tuổi, ngủ một đêm ngày hôm sau tỉnh dậy, băng đã đóng kín cả nóc nhà.

Năm tuổi sau khi chuyển hóa nguồn nội công cực lớn, có đôi khi sẽ làm đóng băng cả một tòa nhà.

Đối với những người luyện công bình thường mà nói, nội lực tràn ra ngoài có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, còn với nội lực cực hàn mà nói, tẩu hỏa nhập ma không phải là vấn đề, chỉ sợ trong lúc tu luyện có thể vô ý làm tổn thương người khác.

Đây là nguyên nhân vì sao Thiên Tôn muốn dẫn hắn ẩn cư luyện công, chỉ sợ tiểu tử kia trong giấc mộng lúc còn đang say ngủ không cẩn thận liền trái phải đóng băng cả một tòa nhà.

Thiên Tôn, Lục Thiên Hàn cùng Lục Tuyết Nhi, là ba người duy nhất tại thời điểm Bạch Ngọc Đường còn bé, có thể ôm hắn ngủ, ngay cả người làm phụ thân như Bạch Hạ cũng không thể được, hắn chỉ có thể vừa ôm noãn lô ngồi xổm bên giường, vừa ngắm nhìn nhi tử đáng yêu nhà mình đang ngủ, vừa bị đông lạnh đến phát run.

So với buổi tối không thể khống chế được, ban ngày tiểu Bạch Ngọc Đường rất được hoan nghênh, nhất là thời điểm nắng nóng, phụ thân hắn Bạch Hạ liền coi hắn như cái lò băng mà dùng, đi chỗ nào cũng đều ôm chặt không buông.

Thời điểm Ngũ gia ở Khai Phong phủ cũng rất được hoan nghênh, đương nhiên... chỉ có Triển Chiêu, Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu hoan nghênh a...

...

Không đề cập đến một đám cao thủ không hề phúc hậu một đường cọ chùa "lãnh khí", lại nói đến sau khi mọi người vào Phong Tê cốc.

Phong Tê cốc địa hình vô cùng phức tạp, bốn phía quanh sơn cốc đều là núi đá, phân bố quanh co khúc khuỷu, gió núi xuất hiện trong cốc thường đảo quanh không tìm được lối ra, hình thành nên những đợt gió xoáy nhỏ, vậy nên mới có cái tên này.

Sau khi Tô Lâm nhắc nhở nhớ mang theo áo choàng giữ ấm, mọi người vào đến sơn cốc liền phát hiện thật sự có thể dùng, bên trong cốc chẳng hiểu vì sao rất âm trầm u ám, dưới lòng đất toát ra từng trận hàn khí.

"Hảo lạnh a!" Công Tôn cảm thấy kỳ quái, "Bên ngoài rõ ràng nóng như vậy, hơn nữa mặt đất cũng không phải đất đỏ, đều biến thành đất đen cả rồi!"

"Loại đất đỏ trong Hỏa Luyện thành sở dĩ không có một cành cây ngọn cỏ là do cấu tạo và tính chất thổ nhưỡng, nhưng trong thạch lâm này đất đen là màu mỡ vô cùng." Tô Lâm giới thiệu, "Loại gì sống cũng được! Các ngươi nhìn bụi cây tươi tốt bên kia xem!"

Mọi người theo hướng Tô Lâm chỉ nhìn qua... Quả nhiên!

Phong Tê cốc hai bên núi đá cao ngất, bất luận là trên cột đá hay trên vách đá đều mọc đầy dây leo, còn có những kỳ hoa dị thảo màu sắc rực rỡ cùng những loài chim khoác lên mình lớp lông vũ vô cùng diễm lệ, đều là những thứ ở Trung nguyên không hề thấy được.

Công Tôn một đường cảm xúc hưng phấn trào dâng, bởi vì hắn phát hiện có rất nhiều dược liệu quý hiếm, có những thứ hắn chưa từng thấy, chỉ biết qua y thư. Cộng thêm một đường đều có cao thủ đi theo, cái gì gọi là thảo dược mọc ở nơi cao nơi hiểm trở đều có thể hái đến, ngay cả trùng quý hiếm còn có thể bắt được... Dĩ nhiên, công việc bắt trùng này chỉ có Triển Chiêu nhiệt tình và Tiểu Lương Tử hoạt bát đồng ý hỗ trợ.

Đợi đến vùng phụ cận Hỏa Luyện cung, Giả Ảnh thay Công Tôn vác cái gùi nhỏ đã đầy ắp dược liệu.

"Phía trước chính là Hỏa Luyện cung." Một đường đi bởi vì Ân Hậu không theo tới mà buồn bã ỉu xìu - Liệt Tâm Dương cuối cùng mở miệng.

Theo hướng tay Liệt Tâm Dương chỉ qua, cũng không nhìn thấy cung điện gì mà là những dãy tường đá nối tiếp nhau.

Vượt qua dãy tường đá, phía trước rất nhanh thay đổi, địa thế đột nhiên thấp dần... Một thung lũng khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.

Kết thúc sườn núi phía trước hiện ra hình một cái bát khổng lồ.

Miệng bát chia thành chín nhánh, thác nước nghiêng theo triền núi đổ xuống dưới, dưới đáy là một thủy đàm thật lớn nhuộm một màu bọt nước trắng xóa, chính giữa thủy đàm hiện ra một bãi đá rất lớn, trên đài kiến tạo một cung điện, cung điện bên trong thấp thoáng màu sắc đỏ rực của một loài cây không rõ tên, bản thân cung điện ngoại trừ quy mô to lớn, phía trên đỉnh chóp kết cấu kỳ lạ cũng không có gì đặc biệt. Duy chỉ có loài cây màu sắc đỏ rực  bên dưới kia là nổi bật, tựa như ngọn lửa... Khó trách gọi là Hỏa Luyện cung.

Công Tôn đột nhiên nở nụ cười.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

"Cây này gọi là Long Ân thụ." Chỉ nghe Công Tôn nói, "Cửu Long thành đàm, Long Ân thành mạch, Hỏa Luyện cung này tuyệt đối là một tòa lăng mộ a!"

"Đích thật là phong thủy tốt." Triệu Phổ gật đầu, "Vừa nhìn đã biết là lăng mộ đế vương."

Bạch Ngọc Đường cũng lấy làm kỳ lạ, "Từ trên núi nhìn xuống chỉ thấy bình thường không có gì đặc biệt, nhìn trực diện thế này lại vô cùng đồ sộ."

"Bởi vì nguyên do địa thế." Tô Lâm mang mọi người đi lên một cây cầu trèo, con đường duy nhất đi đến Hỏa Luyện cung, "Địa thế của Phong Tê cốc chính là như vậy, nhìn từ đỉnh núi nhìn vọng xuống thì cảm thấy đây là một sườn núi, đến gần mới thấy chỗ ban nãy như một thủy đàm, cho nên những người không quen thuộc địa hình nơi đây đi vào rất dễ bị lạc đường."

Bạch Ngọc Đường chỉ về phía đường giao nhau giữa ba vách tường đá, nói, "Đó là một quẻ Càn chưa thành hình [quẻ Càn - quẻ số một trong Kinh Dịch], hẳn là bị sập ở vài chỗ, nơi này đã từng xảy ra động đất?"

"Ân!" Liệt Tâm Dương tán thưởng mà gật a gật, "Vị công tử này đối với thiết kế trận pháp rất có nghiên cứu a."

Liệt Tâm Dương cười tủm tỉm đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, nhiệt tình giải thích cho hắn xung quanh Hỏa Luyện cung vốn có đầy đủ cả mười hai trận pháp, thế nhưng trong một lần động đất nghiêm trọng vào sáu mươi năm trước đã đem phần lớn trận đều phá hủy, vậy nên mới xảy ra việc bất cứ ai cũng có thể tiếp cận tòa cung điện này, bằng không cần có người dẫn đường mới có thể tiến vào.

Mọi người trông thấy lão nhân chạy đến ngày càng gần, đều thay hắn toát mồ hôi hột... Bên kia ánh mắt Triển Chiêu đều nheo lại, trông tư thế thiếu điều chỉ muốn một cước đạp bay hắn vào trong thủy đàm.

Triệu Phổ vươn tay kéo cổ áo lão nhân đem hắn từ trước mặt Bạch Ngọc Đường xách đi, tâm nói --- sao ngươi có thể a! Đầu tiên thì trêu chọc ngoại công sau đó lại trêu chọc người thân mật, thật không sợ chết a.

Cầu treo này tuy nguy hiểm nhưng thập phần chắc chắn, mọi người an toàn sang đến nơi, chân chính đứng trước cửa lớn Hỏa Luyện cung.

Cửa lớn Hỏa Luyện cung cần phải ngẩng mặt lên mới có thể xem trọn vẹn, trên cửa khắc các loại hoa văn cổ quái, nhưng khi mọi người nhìn vào liền thấy có điểm quen mắt.

Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm quan sát một chút, vẫy tay với Túc Thanh đứng phía sau.

Túc Thanh tiến lên, tháo tấm khiên trên lưng ra, đặt cạnh cánh cửa... Quả nhiên hoa văn đồng dạng giống nhau.

Trâu Lương hỏi Túc Thanh, "Đồ án này mang ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

Túc Thanh cẩn thận mà nghiên cứu một lát, nhíu mày lắc đầu, "Không ổn."

"Không ổn?" Trong lòng mọi người bộp bộp một chút... Gia đình Túc Thanh có tiếng là học thức uyên bác, đối với những chuyện thần bí kỳ dị đều có nhiều hiểu biết, hắn nói không ổn, phải chăng đồ án này có cái gì không quá cát tường.

"Cụ thể là có ý gì?" Công Tôn hỏi.

"Toàn bộ đều là đồ án ngăn cản." Túc Thanh trả lời.

"Hỏa Luyện cung này nếu thật sự là một nơi trọng yếu, vẽ đồ án ngăn cản để ngăn cản người khác đi vào cũng là chuyện bình thường a." Triệu Phổ nói.

Những người khác đều gật đầu.

Túc Thanh lại nhíu mày lắc đầu, "Cũng không hẳn là thế."

"Có ý gì?" Triển Chiêu nghi hoặc.

"Đồ án này không phải để ngăn cản người bên ngoài đi vào." Túc Thanh nói, "Là ngăn cản đồ vật gì đó từ bên trong đi ra."

Túc Thanh vừa nói hết câu, cùng lúc nổi lên một trận gió lạnh âm lãnh, mọi người cảm thấy sống lưng từng đợt rét lạnh.

"Khó trách." Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn thoáng qua những vách tường đá đổ.

"Khó trách cái gì?" Triển Chiêu hỏi.

"Những vách tường đá này tạo thành một trận pháp phản." Bạch Ngọc Đường nói, "Không phải ngăn cản người bên ngoài, mà là ngăn cản người bên trong."

"Nói cách khác..." Hỏa Phụng lại ngẩng mặt lên đánh giá một chút vị trí Hỏa Luyện cung này, "Người kiến tạo nên cung điện này, là muốn dùng nó vây giữ vật gì đó, không cho nó thoát ra?"

"Hảo dọa người a?" Tiểu Lương Tử run lên một cái, "Bên trong là cái gì nha?"

"Cái này nghe không giống mạch nước... Càng không giống như miệng giếng gì a." Triệu Phổ nói.

Những người khác đều nhìn Triệu Phổ và Liệt Tâm Dương đứng phía sau.

Liệt Tâm Dương nghe mọi người nói mà toàn thân nổi đầy da gà, hắn trước kia hay dẫn mấy suất ca đến chỗ này khoe khoang, ai mà biết chỗ này lại nguy hiểm vậy a? Không phải là giam cầm quái vật gì bên trong cái hố đen thui đó chứ?

Lâm Dạ Hỏa hỏi Túc Thanh còn đang nghiên cứu kỹ đồ án, "Có thể nhìn ra là muốn ngăn cản thứ gì không?"

Túc Thanh cũng vò đầu, "Tử di có ở đây thì tốt rồi, ta đây học tài không tinh chỉ có thể đọc hiểu một phần."

"Thả Kim xác tử trở về gọi Tử di nhanh nhất cũng mất ba, năm ngày đường." Triển Chiêu hỏi, "Phần mà ngươi hiểu được kia có ý nghĩa gì không?"

Túc Thanh chỉ vào một phần đồ án, nói, "Đây giống như một nghi thức hiến tế nào đó ở cổ đại, loại đồ án này thường xuất hiện tại địa phương có đường thủy hung hiểm."

"Đường thủy?" Công Tôn hỏi, "Dùng để ngăn cản hà bá, thủy quái sao?"

Túc Thanh gật đầu, lại chỉ vào phần tường có số lần xuất hiện hoa văn giống nhau nhiều nhất nói, "Đây là vằn nước cổ đại, khắp mặt tường đều là ngăn cản phù, muốn ngăn cản thứ gì đó có liên quan đến nước!"

"Nước?" 

Mọi người theo bản năng nhìn thác nước xung quanh mình.

"Vị trí vùng Phong Tê cốc này cũng không có con sông lớn nào chảy qua." Triệu Phổ ôm cánh tay nhớ lại địa hình, "Khả năng phát sinh lũ lụt tại vùng này tuyệt đối là không có!"

"Không phải lũ lụt." Túc Thanh lắc đầu, chỉ vào một cái đồ án lớn nhất, nói, "Nhìn cái này."

"Đây là cái gì?" Lâm Dạ Hỏa nhìn hình vẽ nửa mặt quỷ thật quá dọa người.

"Đây là Tà Thú phù." Túc Thanh nói, "Dùng để trấn hết thảy tà vật trên thế gian, bình thường sẽ căn cứ theo độ lớn nhỏ khác nhau mà thể hiện độ đáng sợ của thứ được ngăn cản."

Tất cả mọi người cẩn thận quan sát tấm phù nguyền rủa kia, ước chừng cũng rộng ba thước, không hề nhỏ...

"Tà Thú lớn nhất mà ta thấy là ở Kỳ Lân điện vùng cửa khẩu Thiểm Tây."

"Kỳ Lân điện ngược lại ta có biết." Công Tôn gật đầu, "Là để trấn một tòa lăng mộ đế vương, nghe nói bên trong có Kỳ Lân thú, một khi thả ra trong vòng phạm vi trăm dặm sẽ dấy lên liệt hỏa nóng rực, tất cả mọi thứ đều biến thành tro."

"Cái Tà Thú phù kia chỉ lớn bằng cái chậu rửa mặt." Túc Thanh trả lời.

Mọi người lần nữa ngẩng mặt lên quan sát tỉ mỉ ký hiệu trên cánh cửa, "So với cái kia lớn hơn không biết bao nhiêu lần!"

"Cho nên đồ vật ở nơi này so với Kỳ Lân phun lửa ngoài biên quan kia còn dọa người hơn?"

"Chưa hết, ký hiệu này chỉ có một nửa!" Túc Thanh lắc đầu.

"Một nửa cùng một có gì khác nhau?"

"Một ám chỉ đó là vật chết." Túc Thanh thấp giọng nói, "Một nữa nghĩa là... Vật còn sống!"

Túc Thanh nói xong, đột nhiên trong rừng thổi qua một trận gió làm kinh động mấy con quạ cất tiếng kêu cạc cạc thê lương.

Mọi người cả kinh run lên một cái.

Tiểu Tứ Tử còn đang nằm trong ngực Triệu Phổ bị dọa đến tim đập thùm thùm.

"Sống... Vật còn sống... Vật..." Liệt Tâm Dương lắp bắp.

Triệu Phổ hỏi hắn, "Ngươi từng đi vào đấy vài lần, có nghe được phía bên dưới có động tĩnh gì không?"

"Ách... Ân..." Liệt Tâm Dương luống cuống chân tay, "Cái này..."

Triệu Phổ biết hỏi hắn cũng vô dụng, nhìn nhìn thị vệ Tô Lâm đứng phía sau.

Tô Lâm kinh hoảng, bọn họ từ chỗ nào mà biết đâu?

"Không bằng hỏi hắn một chút?" Lúc này, chợt nghe Bạch Ngọc Đường mở miệng.

Mọi người sửng sốt nhìn.

Chỉ thấy Ngũ gia ngẩng đầu dõi theo triền núi cách đó không xa.

Mọi người ngẩng đầu nhìn theo... Chỉ thấy đứng giữa sườn núi, là một người quần áo tả tơi râu tóc rối bời.

Người nọ ăn mặc không khác gì dã nhân nơi thâm sơn, một dạng quỷ dị, đứng trước một vách tường đá đổ màu đen, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm về phía mọi người.

Tiểu Lương Tử giật mình, "Cái quái gì thế, kia là dã nhân sao?"

Triệu Phổ hỏi Liệt Tâm Dương, "Hắn chính là người trông cửa?"

Liệt Tâm Dương gật đầu, không quên nhắc nhở, "Vị này trông bẩn hề hề nhưng không có điên đâu, có điều tính tình vô cùng không tốt cũng không đáp lại ai."

"Ngươi xác định?" Công Tôn nhìn hắn, "Trông như thể sẽ cắn người..."

Liệt Tâm Dương ha hả hai tiếng, "Ngẫu nhiên cũng sẽ cắn..."

Tất cả mọi người cả kinh.

Lâm Dạ Hỏa đẩy Triển Chiêu, "Ngươi đi câu thông một chút đi."

Triển Chiêu vẻ mặt mờ mịt, "Ta đi á?"

"Ngươi không phải người gặp người thích sao!" Lâm Dạ Hỏa thúc giục Triển Chiêu, "Hơn nữa khinh công ngươi tốt chạy trốn mau a!"

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia vẫn luôn nhíu mày nhìn chằm chằm lão nhân đứng bất động giữa sườn núi trông giống như tượng đá kia, thật lâu sau, hỏi, "Vì sao ta cảm thấy hắn có chút quen mắt?"








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net