81. Giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bỗng dưng mưa to tầm tã, khiến dân chúng Hỏa Luyện thành kích động một phen.

Nhưng mà trận mưa này cũng thật là tà, khi Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn thấy đều nhớ đến một ít chuyện cũ, trong lòng ẩn ẩn cảm giác sắp có điều gì đó phát sinh.

Mà lúc này mọi người trong Phong Tê cốc ban đầu còn không để ý tới, dần dần đều bắt đầu lo ngại.

Vì cái gì lo ngại?

Tiểu Lương Tử chỉ vào chu vi chín nhánh thác nước ở Hỏa Luyện cung lúc này gần như muốn giao hòa vào nhau, còn có nước trong thủy đàm cũng đang dâng tràn, "Cứ chảy tiếp như vậy, Hỏa Luyện cung có thể hay không sẽ chìm a?"

Không cần Tiểu Lương Tử lên tiếng, ở đây không ít người đều có cùng một suy nghĩ này, trận mưa chỉ hạ xuống trong chốc lát, nước đã ngập kín các vùng xung quanh Hỏa Luyện cung, nếu mưa liên tiếp nửa canh giờ, e rằng toàn bộ Hỏa Luyện cung đều thực sự đắm mình trong biển nước!

...

Cứ vậy lo âu suốt nửa canh giờ, mực nước dâng lên đến ngang bệ thành Hỏa Luyện cung liền ngưng lại. 

Tất cả mọi người đều nhíu mày --- mới vừa rồi còn dâng nhanh như vậy, vì cái gì bây giờ liền ngừng? Lượng nước rõ ràng không hề giảm.

"Có lẽ là có đường dẫn nước?" Triệu Phổ nói, "Đoán chừng ngay tại phụ cận bệ thành, khi nước dâng cao đến một mức nào đó liền bị đường dẫn nước dẫn đi nơi khác, có thể là dẫn nước xuống lòng đất gì đó đi."

"Có lẽ là vậy!" Công Tôn cũng gật đầu, "Người thiết kế hẳn là đã sớm dự tính tốt."

Triển Chiêu hơi cau mày, nếu chỉ thế này? Vì sao Giao Giao phải nhắc nhở Bạch Ngọc Đường cẩn thận một chữ "Thủy"? Hơn nữa, Hỏa Luyện cung này vì sao phải kiến tạo ở nơi không có nước trong Hỏa Luyện thành? Có liên hệ gì đến trận mưa to bất chợt này chăng?

Lúc này, Lão Kiền đi ra trong tay cầm mấy tán ô, giao cho mọi người, "Đừng đứng ở đây nữa, mau đi thôi!"

Liệt Tâm Dương cũng kéo lão nhân, "Lão Kiền a, ngươi cũng đừng ngốc ở nơi này nữa, theo ta hồi cung đi?"

Lão Kiền bị hắn chọc cười, "Ta với ngươi trở về làm gì? Ta là Người trông cửa Hỏa Luyện cung, cũng không phải là Người trông cửa hoàng thành của ngươi a!"

Vừa nói Lão Kiền vừa xấu tính giục mọi người đi.

Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu buông một tay --- phỏng chừng cũng không hỏi ra cái gì khác nữa, việc khẩn cấp bây giờ ngoại trừ Người trông cửa bên ngoài, có phải hay không nên tìm Người dẫn đường lẫn cái tên đánh cắp chìa khóa kia?

Triệu Phổ cảm thấy có lý, Hỏa Luyện cung này xung quanh thủ vệ sâm nghiêm, về trước rồi tính tiếp.

Nhưng Bạch Ngọc Đường dường như còn có lời muốn hỏi, cũng không cần rời đi gấp gáp, hắn ngăn lại Lão Kiền đang muốn tiến vào nhà, "Ngươi có thể nhìn thấy Giao Nhân bên cạnh ta?"

Lão nhân mí mắt run run, rầu rĩ hừ một tiếng, lắc đầu, "Ta chỉ có thể thấy được hình dáng bên ngoài."

"Ngươi cảm thấy nó nhỏ sao?" Bạch Ngọc Đường gặng hỏi, "Nó còn có thể lớn bao nhiêu?"

"Ha ha ha..." Lão nhân dường như cảm thấy Bạch Ngọc Đường đang hỏi một chuyện vô cùng buồn cười, ngẩng mặt cười to, "Bao nhiêu? Đó là một câu hỏi hay, ngươi từng gặp qua con lớn nhất là lớn bao nhiêu?"

Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, hắn lại nhớ đến trước kia hình dáng của mấy con Giao Nhân bên dưới Trầm Tinh điện ở phụ cận Băng Nguyên đảo, lớn nhất... Cũng phải cỡ một chiếc thuyền! Lại còn không phải là loại thuyền nhỏ như thuyền hoa nhà hắn đâu!"

"Nhưng mà... Vì sao hình thái lại là đuôi cá?" Bạch Ngọc Đường nghi hoặc.

"Ở trong nước, dĩ nhiên là cá, trong nước là cá, lên bờ là người, vậy nên mới gọi là Giao a." Lão nhân nhả ra một vòng khói, ngắm Bạch Ngọc Đường một cái, hỏi, "Ngươi muốn hỏi điều gì?"

"Nuôi như thế nào?" Bạch Ngọc Đường cũng không quanh co lòng vòng.

Những người khác cũng tò mò dựng thẳng tai nghe, Triển Chiêu thì tưởng tượng đến nỗi không ngừng được --- Giao Giao có thể lớn như chiếc thuyền a! Hảo thú vị!

Lão nhân cao thấp đánh giá Bạch Ngọc Đường một chút, hỏi, "Ai dạy võ công cho ngươi?"

"Thiên Tôn." Bạch Ngọc Đường trả lời.

Lão nhân cau mày suy nghĩ, "Ai a?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng giật mình, Lão Kiền tuy rằng thoạt nhìn có chút điên, nhưng nội lực của hắn không thấp, công phu hẳn là rất tốt... Trên đời này, sẽ có người luyện võ chưa từng nghe qua về Thiên Tôn sao? Cố ý? Hay là...

"Ngân Yêu Vương, ngươi biết không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lão nhân hơi ngẩn người, nghĩ nghĩ, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Hóa ra là nhà Ngân Yêu Vương... Thiên Tôn? Là cái người một thân bạch y hay một thân hắc y kia?"

"Một thân bạch y." Bạch Ngọc Đường trả lời.

"Nga..." Lão nhân gật gật đầu, tò mò, "Nhà của ngươi không có trưởng bối Băng Ngư tộc sao?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Trưởng bối thì có nhưng huyết thống đã chặt đứt."

"Cho nên ngươi là thế hệ cách biệt?"  Lão nhân dường như có chút giật mình.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Giao Nhân... Có thể nói sao?" Lão nhân thử thăm dò một tiếng.

"Có thể."

Câu "Có thể" Bạch Ngọc Đường vừa nói ra, lão nhân ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu hỏi hắn, "Lão gia tử, ngươi biết phải nuôi Giao Nhân thế nào không?"

Lão nhân không biết có nghe được hay không, chính là lẩm bẩm, "Thế nhưng đã chặt đứt... Lại xuất hiện..."

Lâm Dạ Hỏa cũng tò mò, đi qua hỏi, "Lão gia tử, ta là Sa Yêu a."

Lão nhân sửng sốt, nhìn Lâm Dạ Hỏa, nhìn chăm chăm một hồi lâu, gật đầu, "Đúng vậy..."

Triển Chiêu chớp chớp mắt.

Lão nhân ghét bỏ nhìn hắn một cái, "Ngươi là Miêu Yêu?"

Triển Chiêu cảm thấy suy nghĩ của mình "Ong" lên một tiếng, "Miêu Yêu? Có tộc này nữa sao?"

Lão nhân híp mắt nhìn Triển Chiêu, "Nhìn ngươi có chút quen mắt a..."

Triển Chiêu sửng sốt.

"Ta vừa rồi đã cảm thấy, ngươi dường như có chỗ nào không đúng lắm." Lão nhân cẩn thận tỉ mỉ nhìn Triển Chiêu, "Giống như đã từng gặp qua ngươi ở nơi nào rồi."

"Tuổi của ngươi... Từng gặp qua Ngân Yêu Vương?" Triệu Phổ đột nhiên hỏi.

Mọi người cũng đang nhìn lão nhân --- không đúng a! Hắn thoạt nhìn nhiều lắm là năm mươi tuổi, Yêu Vương hơn một trăm năm trước đã chết rồi!

Lão nhân lơ đãng liếc mắt một cái sang Tiểu Tứ Tử đang mở to đôi mắt tò mò nhìn về bên này, sâu kín nói, "Chưa từng gặp qua..."

"Vậy làm sao ngươi biết người bạch y cùng người hắc y?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

"Biết chính là biết." Lão nhân tiếp tục cằn nhằn rồi tự lẩm bẩm, "Có một số việc, không phải ngươi không muốn biết, thì sẽ không biết..."

Mọi người lúc này mới phát hiện ra --- lão nhân này cùng những lão nhân khác không hề giống, bình thường, vô luận là nam nữ già trẻ, trông thấy Tiểu Tứ Tử liền yêu thích không thôi, bé con này là điển hình của người gặp người yêu... Nhưng Lão Kiền dường như cố ý tránh xa bé, Tiểu Tứ Tử đến gần một tí, lão nhân liền trốn đến thật xa, tận lực giữ một khoảng cách nhất định với bé. Thế nhưng Tiểu Tứ Tử ngược lại cũng không biểu hiện địch ý gì, bé tựa hồ không cảm thấy Lão Kiền là người xấu.

Công Tôn có chút cảnh giác, ôm lấy Tiểu Tứ Tử nhìn Lão Kiền... Người này vì sao lại biết phần lớn sự tình của các tộc, hắn đến tột cùng là ai? Là người tốt hay là người xấu? Là điên thật hay vẫn giả vờ điên?

Lão Kiền cũng chẳng bận tâm mọi người nghĩ gì về mình, chậm rì rì mở miệng, "Các ngươi đại khái không biết, vì sao Băng Ngư tộc có Hải Long còn có cả Giao Nhân, mà những bộ tộc khác lại không có?"

Tất cả mọi người nhìn hắn --- quả thực là không công bằng a, Bạch Ngọc Đường đều được trang bị rất đầy đủ!

"Ai..." Lão nhân đột nhiên thở dài, lắc đầu nhìn Triển Chiêu, "Ta nghĩ ta biết ngươi là ai a."

Triển Chiêu nhíu mày --- hắn xác định chưa từng gặp qua Lão Kiền, vì sao Lão Kiền lại biết hắn là ai?

"Ngươi là hậu nhân của Ưng Vương? Lão nhân thật chắc chắn mà nói, "Cái người mặc hắc y kia, là gì của ngươi?"

"Là ngoại công ta."

Lão nhân nở nụ cười, "Ngoại công ngươi không nói cho ngươi biết, tứ đại bộ tộc diệt vong như thế nào sao?"

Triển Chiêu trợn tròn mắt.

Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt --- tứ đại bộ tộc diệt vong có quan hệ gì với Ưng Vương?

"Ngươi không biết trong thời kỳ của Ưng Vương triều, tứ đại bộ tộc chính là bốn hoàng tộc lớn nhất lúc bấy giờ sao?" Lão Kiền lắc lắc đầu, "Ưng Vương triều quốc, trừ bỏ vua dĩ nhiên còn có quần thần cùng bách tính."

"Cho nên..." Tất cả mọi người giương miệng.

"Cho nên... khi bị Ác Đế thành chiếm cứ, nơi đó không chỉ trở thành cố thổ của Ưng Vương triều, mà còn là cố thổ của các ngươi." Lão nhân mỉm cười.

Tất cả mọi người đứng lên.

Triệu Phổ nhíu mày nhìn lão nhân, "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngay cả Ác Đế thành cũng biết?"

"Ta chỉ là một Người trông cửa mà thôi." Lão Kiền một tay nâng cằm, chỉ vào Tiểu Tứ Tử, "Ngân Hồ tượng trưng cho Trí tuệ, Sa Yêu tượng trưng cho Yêu thuật Luân Hồi."

Nói xong, hắn lại chỉ Công Tôn, "Y thuật". Tiếp theo là Triệu Phổ...

Chỉ trong chốc lát, lắc đầu, "Ách... Ngươi cùng Ưng Vương triều không có quan hệ gì."

Triệu Phổ nhìn trời, tâm nói, có quan hệ mới là lạ...

Lão nhân chỉ một vòng, rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường, "Băng Ngư, là chiến."

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, "Chiến?"

Trâu Lương đứng chờ cũng nghiêng đầu --- như thế nào lại cảm thấy cái từ này có quan hệ chặt chẽ với Triệu Phổ nhiều hơn một chút a?... Bạch Ngọc Đường đối với đánh nhau một chút hứng thú đều không có.

Triệu Phổ ngược lại sờ cằm, "Quả thực có dáng chủ soái, có điều rất lười a."

Trâu Lương cùng đám ảnh vệ đều trợn tròn mắt trừng hắn --- ngươi còn dám nói người khác lười?

"Không phải là loại đem binh đi chiến." Lão nhân nở nụ cười, "Chính là đơn độc chiến đấu mà thôi, Băng Ngư tộc sức chiến đấu rất mạnh, là thủ hộ của Ưng Vương triều, Ưng Vương triều bị hủy, Băng Ngư tộc làm sao còn có thể tồn tại? Toàn bộ đều chết trận!"

Tất cả mọi người thẳng tắp nhìn lão nhân.

"Vậy tại sao... Cách thế hệ lại xuất hiện trở lại?" Lão Kiền nhìn Triển Chiêu, "Bởi vì hậu nhân của Ưng Vương triều xuất hiện đi... mờ mịt trung thành cũng là một loại ràng buộc."

"Kia..." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Sư phụ ta thuộc tộc gì?"

Lão Kiền nở nụ cười, "Hai kẻ hắc bạch kia có chỗ nào là người? Là quái vật!"

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu "Ầm" một tiếng rồi trầm mặt --- lão nhân thối cái gì cũng dám nói!

Mọi người vội vàng ngăn cản --- trước đừng đánh hắn, nghe hắn nói hết đã.

"Ngươi nói, Băng Ngư tộc phụ trách chiến đấu cho nên có được Hải Long cùng Giao Nhân?" Triệu Phổ cảm thấy đúng là rất có đạo lý! Nếu nói Bạch Ngọc Đường có sức chiến đấu cường hãn hẳn là không có ai phản đối gì, hơn nữa còn có Bạch Long cùng Giao Nhân không nhìn thấy kia trợ trận, lấy một đánh mấy ngàn cũng chỉ như chơi.

Đừng nói chi nếu có cả một đại quân trăm vạn giống như thế, Triệu Phổ thử tưởng tượng dưới tay hắn có một đoàn binh mã sức chiến đấu đều như Bạch Ngọc Đường, kia chẳng phải đám binh mã của Tây vực chư quốc đụng tới hắn liền muốn quỳ sao?!

"Nói nửa ngày..." Triển Chiêu tò mò hỏi lão nhân, "Đến cuối cùng làm sao để nuôi Giao Nhân lớn?"

"Không phải nói rồi sao... Băng Ngư tộc trời sinh thiện chiến." Lão Kiền trả lời, "Đương nhiên là đánh nhau rồi!"

"Đánh với ai?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Một năm đánh bao nhiêu trận mới xem là đủ?"

Những người khác cũng nhịn không được gật đầu... Lại nói tiếp, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều không phải loại người hiếu chiến, nhưng dường như đều có cái để đánh mỗi ngày.

Triển Chiêu hơn phân nửa thời gian là bắt tặc, không thì cũng đi theo một đám lão nhân lão thái thái ở Ma Cung đùa giỡn, nếu không nữa lại đánh với một ít cừu nhân của Ân Hậu.

Bạch Ngọc Đường càng không cần phải nói, với tính cách hay đắc tội người của Thiên Tôn, cùng với bản tính thối của hắn đắc tội thêm cũng không ít người... Tất cả đều là cao thủ, cũng chưa từng nghe qua Giao Giao bởi vì mấy cuộc chiến này mà lớn lên chút nào đâu.

"Ngươi cùng người khác đánh nhau thì nó lớn thế nào được?" Lão nhân không nói gì.

"Dùng nó đánh?" Bạch Ngọc Đường không thấy vui chút nào, "Người khác không nhìn thấy được, dùng nhiều chẳng vẻ vang gì!"

Triển Chiêu gật đầu a gật đầu, đúng là như vậy! Giao Giao thuộc loại Ám khí nha!

Lão Kiền "Ha hả" cười vui vẻ, "Ai bảo ngươi đánh tiểu lâu la? Ngươi và nó phải đồng thời cùng đánh mới được! Phải biết rằng, nó chính là nội lực của ngươi! Muốn tăng cường nội lực dĩ nhiên phải đánh cùng cao thủ!"

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, dường như lĩnh hội được điều gì.

Lão Kiền lại nói tiếp, "Thể trạng con người đều không sai biệt mấy, cho dù một người béo nhiều lắm cũng chỉ nặng hơn người gầy khoảng một trăm cân... Nhưng nội lực của một cao thủ, có thể so với một người kém cỏi cao gấp mấy trăm, thậm chí mấy ngàn lần... Không hề có điểm dừng! Thử tưởng tượng một chút, nếu một cỗ nội lực lớn như một nắm tay, thì số nội lực sau khi được gia tăng sẽ nhiều đến mức nào?"

Tất cả mọi người như có điều suy nghĩ --- đúng vậy, sẽ còn nhiều đến mức nào?

"Đánh với đám hỗn tạp là vô dụng." Lão Kiền nhướng mày, "Nhà ngươi được một cao thủ như vậy nuôi lớn, thế nào không dùng a?"

Bạch Ngọc Đường cả kinh, "Ngươi là nói, muốn ta cùng Giao Nhân liên thủ đánh sư phụ ta?"

Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa, Triệu Phổ cũng nhịn không được liếc mắt nhìn nhau --- Bạch Ngọc Đường cộng thêm Giao Giao, có thể đánh được Thiên Tôn sao?

Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, "Cho dù thêm nữa cũng đánh không lại."

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa run rẩy gật đầu, "Sẽ bị đánh cho thật thảm."

Triệu Phổ cũng gật đầu, "Tuyệt đối là vậy."

"Vậy thì lại thêm một a." Lão Kiền chỉ chỉ Triển Chiêu, lại chỉ vào Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa, "Cùng nhau đánh, bốn người các ngươi, cộng thêm một Giao Nhân..."

Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó đồng thời xụ mặt.

"Từ trước đến giờ chưa hề nghĩ đến việc liên thủ a!"

"Đúng vậy... Ta vẫn cảm thấy nếu luyện thêm bảy tám chục năm nữa mới có thể đánh thắng Đại Hòa Thượng."

"Không có cách nào khác để đánh ngang tay, chủ yếu vì nội lực còn kém rất xa."

"Còn có kinh nghiệm tác chiến cũng không đủ."

"Nhưng cộng nội lực của bốn chúng ta lại không phải đã gần một trăm năm rồi sao?"

"Hơn nữa còn có Giao Nhân a, tùy tiện chọn một người đánh thử xem!"

"Không chừng thật có thể thắng?!"

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên ngẩng đầu, "Nếu như đánh thắng..."

Mọi người nhìn biểu tình hạnh phúc không thể kiềm chế được của bốn vị "cao thủ", ánh mắt đều sáng lập lòe --- có thể đánh thắng lão nhân kiêu ngạo nhà mình nha!

Công Tôn lắc lắc đầu, một đám đệ tử bất hiếu a...

...

"Nga... Hắt xì..."

Trong hoàng thành Hỏa Luyện thành, Ân Hậu đang ngồi trong phòng nhìn mưa ngoài cửa sổ chợt nghe Thiên Tôn bên cạnh mình đột nhiên hắt một hơi.

Ân Hậu kinh hãi mở to mắt nhìn y --- Ngươi đây là... Cảm lạnh rồi?

Thiên Tôn xoa xoa cái mũi, liếc mắt nhìn, "Sao có thể?"

"Trận mưa này muốn kéo dài bao lâu a?" Ân Hậu dựa vào bên cửa sổ.

Thiên Tôn cũng dựa vào cửa sổ... Hai người đồng thời ngáp một cái, thở dài, "Thực nhàm chán a... Không có sự tình gì thú vị sao?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net