85. Cảnh giới vô tận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nội lực bị Thiên Tôn chặt đứt được bổ sung trở lại.

Triển Chiêu, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đều biết Bạch Ngọc Đường đang cố gắng duy trì để sự tình Thiên Tôn biến mất lần nữa không xảy ra, có điều, trên thực tế nội lực hai người chênh nhau quá lớn, Bạch Ngọc Đường có thể duy trì cục diện này không còn bao lâu nữa.

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa không đau lòng Bạch Ngọc Đường nhưng Triển Chiêu đau nha! Thứ gọi là trong cái khó ló cái khôn, Triển Chiêu vừa đụng phải chuyện của Bạch Ngọc Đường, nội tâm từ bình thường cũng trở nên liều lĩnh, không phải chỉ một trăm chiêu thôi sao! Thiên Tôn nội lực dù cường đại cũng chỉ có hai tay, lần này liền xem ai nhiều tay hơn!

Nghĩ xong, Triển Chiêu tung người bay lên, nương theo nội lực Thiên Tôn nhảy vào trung tâm của gió tuyết.

Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ liếc mắt một cái, thấy Triển Chiêu bay lên, hai người họ không hẹn mà cùng hạ thấp thắt lưng, đánh hạ bàn!

...

"Ách."

Bên ngoài Ân Hậu, Vô Sa, Yêu Trường Thiên đang theo dõi trận chiến cũng nhướng mày, "Phối hợp rất ăn ý!"

Phía trước mấy bóng người quấn quanh trong gió tuyết đánh đến thiên hôn địa ám. 

[thiên hôn địa ám - trời đất quay cuồng mờ mịt.]

Tiểu Tứ Tử dụi mắt, "Thật nhiều người chạy vào nha..."

"Oa! Triển đại ca bay nhảy đầy trời a!" Tiểu Lương Tử rối rắm, "Đây là công phu gì ạ?"

"Không phải là công phu gì hết." Ân Hậu nở nụ cười, "Chỉ là con mèo bị bức nóng nảy đến độ duỗi móng vuốt quơ loạn thôi."

"Vậy cũng được?" Công Tôn mở to hai mắt.

"Dĩ nhiên." Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đều gật đầu, "Hạ bàn Thiên Tôn đang bị Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa gắt gao bám lấy, bắt không được con tiểu Miêu kia!"

Ân Hậu khoanh tay, "Đừng nói Lão Quỷ kia phải phân tâm đối phó ba người, cho dù toàn tâm toàn ý muốn bắt được Chiêu Nhi cũng không dễ dàng."

"Ba mươi chiêu!" Yêu Trường Thiên nhướng một bên mày.

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử giật mình, "Vậy mà cũng tính ra được sao?"

"Triển đại ca thật lợi hại!" Tiểu Lương Tử vui vẻ, "Như vậy có thể dễ dàng chịu qua một trăm chiêu rồi!"

Tiểu Lương Tử vừa nói xong, chợt nghe Ân Hậu "Ha hả" cười hai tiếng, "Cho nên mới nói đấu pháp của con nít... Quá ngây thơ."

"Chiêu này của Triển Chiêu quả thực thông minh, chẳng qua..." Vô Sa đại sư lắc đầu, "Đừng quên, cho tới bây giờ Thiên Tôn đều chỉ thủ mà không công."

"Có ý gì ạ?" Tiểu Lương Tử ngẩng mặt hỏi.

"Ý là." Yêu Trường Thiên cười khan một tiếng, "Cho các ngươi năm mươi chiêu."

Mọi người nhảy dựng lên kinh hãi nhìn ba lão nhân --- tất cả một trăm chiêu, lại nhường năm mươi chiêu nhiều như vậy?

"Bốn mươi." Yêu Trường Thiên tiếp tục đếm số chiêu.

Lúc này chỉ thấy Ân Hậu khẽ nhíu mày, "Chậc" một tiếng.

"Làm sao vậy ạ?" Tiểu Lương Tử vội hỏi.

"Chiêu không trụ được quá năm mươi chiêu." Ân Hậu lắc đầu.

"Vì sao?" Trâu Lương cùng Túc Thanh đều khó hiểu, "Thiên Tôn lại bắt không được hắn!"

"Nhưng nó không theo kịp nội lực của mình." Ân Hậu thở dài, "Một cửa này, nó vẫn không qua được."

Yêu Trường Thiên vừa tìm cây cột dựa vào, tiếp tục xem, vừa nói, "Thiên Tôn nhường năm mươi chiêu, không phải vì muốn giúp ngoại tôn ngươi thông suốt sao? Cũng là yêu thương người."

Tiểu Lương Tử một tay nắm Yêu Trường Thiên một tay nắm Ân Hậu, lắc lắc hỏi, "Nói rõ đi ạ, con nghe không hiểu a!"

"A di đà Phật." Vô Sa đại sư nhẹ nhàng thở dài, "Thiên Tôn sở dĩ được xưng là thiên phú dị bẩm, bởi vì hắn có năng lực mà những người luyện võ bình thường không có được."

"Con biết!" Tiểu Lương Tử lại giơ tay trước cả Túc Thanh cùng Trâu Lương, "Nội lực của Thiên Tôn không có giới hạn cao nhất đúng không ạ?"

Ân Hậu cùng Yêu Trường Thiên đều giật mình nhìn Tiểu Lương Tử, "Cái này mà con cũng biết?"

"Sư phụ con nói!" Tiểu Lương Tử trả lời, "Sư phụ nói, ngoại trừ Ân Hậu thì không ai có thể đánh ngang tay với Thiên Tôn, bởi vì nội lực của Thiên Tôn không có điểm cuối, cho dù không đánh nhau để tiêu hao nội lực, người vẫn có thể khiến cho nội lực kinh người của mấy trăm cao thủ cạn kiệt đi."

Vô Sa đại sư gật đầu, "Không tồi, đó cũng là lý do Yêu Vương năm đó cho Thiên Tôn một trăm năm nội lực, nhưng hắn vẫn không bị tẩu hỏa nhập ma. Phải biết, năng lực mà thân thể và tinh thần của con người có thể chịu được nội lực cũng giống như năng lực một cái dạ dày có thể ăn bao nhiêu tấn cơm, người bình thường nếu Yêu Vương cho hắn một trăm năm nội lực, nhất định sẽ chết vì không chống đỡ được."

"Vậy Ân Hậu cũng có thiên phú dị bẩm ạ?" Tiểu Lương Tử tò mò hỏi.

Ân Hậu lắc đầu.

"Nhưng người Ân gia có một đặc điểm." Vô Sa đại sư nói, "Nội lực của Ân Hậu có thể tuần hoàn, đó cũng là một cảnh giới khác của không có giới hạn."

"Nga!" Tiểu Lương Tử gật đầu, "Cho nên Ân a di khí lực lớn vô cùng, nội lực cũng giống như vô tận."

"Cái này thì không phải." Ân Hậu cũng lắc đầu, "Lan Từ cũng không học được."

"Hả?" Mọi người đều kinh ngạc mà nhìn Ân Hậu.

"Không phải ai cũng có thể học được." Ân Hậu lầm bầm.

"Hết thảy căn cơ nguồn gốc trong công phu của Ân Hậu đều bắt nguồn từ tuần hoàn nội lực." Đại hòa thượng lắc lư đầu, hỗ trợ giải thích, "Khinh công Yến Tử Phi cùng Ma Vương Thiểm, đều phải dựa vào loại nội lực kia để luyện thành, loại nội lực này bao gồm hai giai đoạn, người mới bước vào giai đoạn thứ nhất, có thể học được Yến Tử Phi, nhưng mặt khác vẫn chỉ là một con Yến Tử béo, bay không nhanh nhảy không cao tất nhiên có cực hạn, bay một lát liền không bay nổi nữa. Nắm giữ được Yến Tử Phi chân chính, mới có thể luyện thành công phu Ma Vương Thiểm, nói cách khác, yêu cầu cần phải đột phá cực hạn của nội lực, chân chính thức tỉnh nội lực tuần hoàn."

Ân Hậu than nhẹ một tiếng, "Đó là thử thách, vượt qua được thì chính là thiên tài, không vượt qua được vĩnh viễn chỉ là nhân tài."

"Triển đại ca không vượt qua được sao?" Tiểu Lương Tử kinh ngạc.

Tiểu Tứ Tử cũng không rõ, "Miêu Miêu chính là con Yến Tử gầy nha, chỗ nào béo a?"

"Nó bây giờ rất béo!" Ân Hậu vươn tay chỉ.

Mọi người nhìn lại, quả nhiên, động tác của Triển Chiêu rõ ràng đang chậm lại, mà chiêu số so chiêu cùng Thiên Tôn đã vượt qua bốn mươi lăm chiêu.

Ân Hậu cau mày, "Nhóc con lúc này mới biết cái gì là trời cao đất rộng, từ bé đến lớn chỉ dựa vào trời cho xương cốt mềm dẻo nhẹ nhàng, náo loạn khắp nơi không ai trị được."

"Triển đại ca đang thở gấp có phải không ạ?" Tiểu Lương Tử sốt ruột.

"Hắn đang muốn điều khí trở lại nhưng Lão Quỷ không cho a!" Yêu Trường Thiên cười xấu xa, "Nhìn cái gáy đầy mồ hôi kìa!"

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn một lúc lâu cũng không thấy rõ biểu tình của những người đang đánh nhau trong gió tuyết kia, cảm thấy buồn bực, Yêu Trường Thiên làm thế nào thấy được cái gáy toát đầy mồ hôi nha.

Nhưng dần dần, trong đôi mắt tròn xoe của Tiểu Tứ Tử, ánh lên năm thân ảnh đang giao chiến phía trước càng ngày càng rõ ràng.

"Là ảo giác sao?" Công Tôn nhịn không được hỏi, "Giống như gió tuyết nhỏ dần rồi..."

"Không sai biệt lắm Ngọc Đường cũng sắp đến cực hạn." Ân Hậu có chút bất đắc dĩ.

Liệt Tâm Dương và đám người Tô Lâm vây xem vẫn luôn trong trạng thái ngây như phỗng, há to mồm --- bạch y nhân kia là ai? Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa liên thủ tấn công hạ bàn hắn, hắn cũng không đánh trả, thế nhưng hai vị cao thủ này ngay cả vạt áo hắn cũng sờ không đến, mà hắn một tay còn chắp sau lưng, tay kia thì ứng phó công kích của Triển Chiêu, cũng chưa hề đánh trả, chỉ như đang đùa giỡn tiểu miêu miêu, ngươi tới thì ta chắn.

Tiểu Lương Tử rốt cuộc nhịn không nổi, hai mắt sáng như sao, đem mặt vừa xoay vừa cọ cọ tay Yêu Trường Thiên, "A a a a! Lợi hại! Thật là lợi hại a, Thiên Tôn thật là lợi hại chẳng trách sao sư công đánh không lại người!"

Yêu Trường Thiên khóe miệng co giật kịch liệt, vươn tay ấn đầu Tiểu Lương Tử trái lắc phải lắc, "Nhóc con nhà ngươi ai bảo ta đánh không lại hắn! Lão tử đánh không lại chỉ có con hồ ly thối Yêu Vương kia thôi..."

Lời còn chưa dứt, xung quanh bỗng dưng "Rầm" một tiếng.

Cùng lúc, Ân Hậu và Vô Sa đại sư mở miệng, "Đến!"

Mọi người cả kinh --- năm mươi chiêu... Đã đến cực hạn rồi!

Chỉ thấy nội lực của Bạch Ngọc Đường bị kiềm hãm, bên trong không một tiếng động, gió tuyết tựa hồ ngừng lại giữa không trung rồi bắt đầu tản ra.

Triển Chiêu cũng vừa lui chiêu, muốn hít thở một chút.

Đúng lúc này, trong nháy mắt khóe miệng Thiên Tôn hiện ra một tia cười, cánh tay vẫn luôn đặt đằng sau đột nhiên vươn ra hướng xuống mặt đất đánh một chưởng...

"Oành" một âm thanh vang lên, mọi người cảm giác mình đang nghênh diện một trận cuồng phong đánh úp lại vô cùng mãnh liệt.

Ân Hậu cùng Yêu Trường Thiên khoát tay... Tiểu Tứ Tử và Công Tôn mới không bị gió thổi bay đi, mà cây cối xung quanh sườn núi "Ầm" một tiếng, toàn bộ đều ngã về một hướng.

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ bật ra một câu "Không ổn", hai tay mặc dù đã che chắn nhưng vẫn bị cỗ nội lực kia đánh úp khiến cho toàn thân bị chấn động văng đi.

  Vô Sa đại sư cùng Yêu Trường Thiên nhìn đồ đệ nhà mình bay ra ngoài trận chiến cũng nhịn không được "Chậc" một tiếng, "Không có tiền đồ!"

"Triển đại ca không bay a..." Tiểu Lương Tử tò mò.

"Vì Lão Quỷ kia không đánh nó." Ân Hậu trên mặt hiện lên biểu tình kinh ngạc, Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa cũng hít vào một hơi.

Chỉ thấy Thiên Tôn sau khi dùng một chưởng đánh văng Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa, cũng không để ý đến Triển Chiêu đang thở gấp bên kia, bước một mang theo nội kình, thân hình nhoáng lên.

Chỉ trong nháy mắt, Thiên Tôn xuất hiện trước mắt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn... Đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.

Bạch Ngọc Đường vừa rồi ngăn cản Thiên Tôn lâu như vậy, nội lực tiêu hao gần như hết bây giờ vẫn đang trong trạng thái đình trệ.

Chỉ thấy Thiên Tôn xuất hiện ngay trước mặt không nói năng gì, lúc này Thiên Tôn khác hẳn lúc bình thường, Bạch Ngọc Đường cảm giác toàn thân vô cùng đau đớn, những người vây xem bên ngoài đều giật mình bật tiếng kinh hô.

"Nha a!" Tiểu Tứ Tử kêu lên.

Tiểu Tứ Tử vì cái gì kêu lên? Bởi vì Bạch Ngọc Đường bắt đầu bị đóng băng rồi!

Thiên Tôn đưa tay, chuẩn bị đánh lên đồ đệ đang dần dần bị băng tuyết vây khốn của mình, ý tứ kia... Chính là định ra một chưởng kết thúc tính mạng hắn.

Vô Sa đại sư cùng Yêu Trường Thiên cũng cả kinh.

Bạch Ngọc Đường cả người cứng ngắc không cách nào động đậy, mở to hai mắt, cùng lúc đó, hắn cảm nhận được sát khí từ Thiên Tôn phát ra, sát khí trước nay chưa từng có...

Xa Xa, Yêu Trường Thiên vươn tay ôm lại Tiểu Lương Tử , Tiểu Lương Tử mới không nhũn người trượt xuống đất.

Túc Thanh và Trâu Lương đều cảm giác hai đầu gối mềm nhũn --- đây là sát khí mà chỉ người luyện võ mới có thể cảm nhận... Những cao thủ giống như Triệu Phổ hay Triển Chiêu, thời điểm toàn tâm toàn ý muốn đại khai sát giới có thể xuất ra loại sát khí này khiến cho quân nhân bình thường đứng không vững nổi, huống chi là cấp bậc cao thủ như Thiên Tôn.

Mà hiện tại luồng sát khí khiến vô số chim chóc sợ hãi bay tán loạn, mọi người vây xem lông tóc đều dựng đứng, Thiên Tôn thực sự muốn giết Bạch Ngọc Đường? Hay là không khống chế được?

Chỉ nghe giữa không trung Yêu Yêu kêu thảm thiết một tiếng, Hải Long tích màu trắng thẳng hướng Thiên Tôn mà lao sang, ngay cả nó cũng cảm giác được Thiên Tôn muốn lấy tính mạng chủ nhân nó.

Bạch Ngọc Đường nhìn gương mặt lạnh băng không chút độ ấm của Thiên Tôn, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên hắn cảm giác được --- sợ hãi.

Thiên Tôn đánh một chưởng không chút lưu tình về phía đỉnh đầu Bạch Ngọc Đường.

Trong chớp mắt kia tim mọi người đều treo ngược nơi cổ họng, đột nhiên, một thân ảnh hồng sắc vọt vào giữa hai người, không gian xung quanh tối sầm lại, sau đó hồng quang chợt lóe sáng...

Yêu Trường Thiên cùng Ân Hậu khoát tay, xuất ra hai cỗ nội lực đem mọi người bao phủ. Vô Sa đại sư dùng thân hình to lớn của mình tiến lên phía trước một bước, ngăn trở ánh hồng quang chói mắt kia.

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ bị nội lực của Thiên Tôn trực tiếp ném văng vào rừng cây lúc này nhịn không được chửi thề một câu, nhanh chóng quay đầu đưa tay lên che mắt... Sau đó "Oành" một tiếng vang thật lớn, hồng quang bùng nổ.

Giữa ánh hồng quang, trong nháy mắt mọi người cảm thấy tai ù lên một trận, đầu vang lên từng tiếng ong ong, xung quanh nổ "Bùm bùm", đám chim chóc vừa rồi bị sát khí Thiên Tôn dọa sợ bay tán loạn đều đua nhau rớt ngã trên mặt đất.

Liệt Tâm Dương sau khi quỳ xuống thì không cách nào tiếp tục đứng lên.

Đồng thời, Yêu Yêu vừa rồi còn anh dũng bay đi giải cứu Bạch Ngọc Đường "Thịch thịch" một tiếng nghiêng thân té ngã, sau khi rơi xuống thì trái phải lung lay như say rượu, cuối cùng đánh một cái "Rầm" lên mặt đất, choáng váng rồi ngất xỉu.

Công Tôn ngây ngô nhìn chằm chằm Yêu Yêu ngã trên mặt đất... Tình huống này trông quen thuộc a, trước kia Yêu Yêu cũng từng bị loại hồng quang này làm ngất xỉu một lần...

Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư đều theo bản năng mà nhìn Ân Hậu.  

Lúc này, trong đôi mắt Ân Hậu vẫn còn lưu lại ánh hồng quang chói mắt kia, ý cười tận sâu trong đáy mắt tuôn ra, trên khuôn mặt là một loại biểu tình hưng phấn trước nay chưa từng có...

Ma Vương Thiểm!

Mọi người hít sâu một hơi --- một chiêu kia của Triển Chiêu, hoàn toàn chính là Ma Vương Thiểm!

Ân Hậu nghiến răng --- quả nhiên muốn dạy đứa nhỏ thành công thì không thể nương tay luyến tiếc, chính mình trước kia đánh Chiêu thế nào nó cũng không học được, lần này Lão Quỷ muốn một chưởng đánh chết Bạch Ngọc Đường, tiểu Miêu nhà hắn đều gấp đến độ thông suốt ngay tại chỗ!

Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư theo bản năng quay sang nhìn Công Tôn và Trâu Lương, cảm giác đã có được gợi ý... Hóa ra dạy đồ đệ còn có thể như vậy a? Biện pháp tốt!

Lại nhìn tình hình bên trong sân đấu.. Thiên Tôn xuất hiện cách phía ngoài mười bước, trước mặt y là một bức tường băng vỡ vụn, những mảnh băng rơi vỡ theo gió mà bay đi.

Đối diện Thiên Tôn, là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đứng chung một chỗ.

Băng trên người Bạch Ngọc Đường đã tan, nhưng phạm vi xung quanh sau lưng hắn lại có băng lan tràn.

"Nga?" Yêu Trường Thiên nhướng mày, "Thông suốt không phải chỉ có mình tiểu Miêu a..."

Tất cả mọi người ngẩng mặt, nhìn thấy tầng băng bắt đầu tràn dần lên trên, từ từ, phía sau Bạch Ngọc Đường xuất hiện một hình người đóng băng, đó là hình dáng của Giao Giao, chỉ là...

Trước kia, Bạch Ngọc Đường hay dùng cách đóng băng để mọi người có thể trông thấy hình dáng của Giao Giao, nhưng Giao Giao lúc này xuất hiện, hình thể đã muốn tăng gấp đôi bình thường.

Giao nhân to lớn đang lấy hai tay che chở cho Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, nội lực cuồn cuộn, cuối cùng lớp băng hóa thành ánh nước lưu chuyển, sau đó tiếp tục hóa thành hơi... Rồi tan biến.

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên nhìn giao nhân thật lớn phía sau, bất giác cảm thấy nói không nên lời...

Giao Giao không ngừng lớn lên, hình dạng còn trở lên lúc ẩn lúc hiện, đây chính là cỗ nội lực tương liên cùng mình, dường như có thể tùy ý mà khống chế, vừa rồi cỗ nội lực kia chặn lại ảnh hưởng của Ma Vương Thiểm lên người mình, cũng chặn luôn cả nội lực của Thiên Tôn đánh tới...

Triển Chiêu lại cúi đầu nhìn hai tay mình, cảm thụ được nội kình đang tuần hoàn cuồn cuộn trong cơ thể, hai chân thật nhẹ! Cả người đều nhẹ nhõm... Tựa như sức nặng trên cơ thể không còn tồn tại nữa, chỉ cần khẽ thả mình là có cảm giác bay tận lên những đám mây.

Lúc này, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa cũng đã trở lại.

Vô Sa, Yêu Trường Thiên đều nhìn đồ đệ nhà mình --- không thể thua kém a, một trăm chiêu này của Thiên Tôn chính là ngàn vàng cũng không mua được!

Ân Hậu lại nhìn nhìn Thiên Tôn, bên tại tựa hồ nhớ tới lời mà Yêu Vương từng nói, "Có biết vì sao Tiểu Du là tên đại ngốc không? Bởi vì hắn làm gì cũng không thèm suy nghĩ... Hắn rất ngốc, còn ngươi rất thông minh, cho nên ngươi có điều gì không nghĩ ra, phải nhớ hỏi hắn a."

Trên bầu trời gió tuyết lại xuất hiện.

Thiên Tôn một lần nữa bị bao vây ở giữa, phẫy phẫy tay áo, phủi đi băng vụn đọng trên vai, vui tươi hớn hở đối bốn tiểu hài nhi vẫy tay một cái, "Còn lại năm mươi chiêu, tiếp a!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net