86. Nan thành chi Viêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Nan thành chi Viêm - ngọn lửa bùng cháy trong khốn cảnh.]

Thiên Tôn dùng năm mươi chiêu giúp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thông suốt, hai người cuối cùng cũng đột phá được cực hạn của bản thân, một người đem nội lực tuần hoàn, một người khác bước đầu lĩnh hội Tuyết Trung Kính, hơn nữa còn thành công nuôi Giao Giao to lớn gấp đôi.

Theo một nghĩa nào đó, Thiên Tôn có thể nói là dụng tâm lương khổ, nhưng nhìn theo cách khác quả thật hoàn toàn không nhận nổi...

Thiên Tôn vẫy vẫy tay kêu bốn người  trở lại tiếp tục, vừa nhìn vừa xấu xa cười, "Các ngươi giằng co đã năm mươi chiêu mà ngay cả sợi tóc bổn tọa cũng không đụng được, các ngươi toàn là thùng cơm a!"

Mọi người nghe thấy chấn kinh thở dốc một hơi --- bốn người này cũng có ngày bị gọi là thùng cơm...

Thiên Tôn vừa khiêu khích vừa thở dài một hơi, "Ai! Hòa thượng, ngươi nói xem có phải là ngươi không hảo hảo dạy nó hay không, đánh cả nửa ngày một chút lửa cũng chưa thấy có?"

Mọi người nghe những lời này đều nhìn Vô Sa đại sư, buồn bực --- cái gì lửa?

Không đợi Vô Sa đại sư đáp lại Tiểu Lương Tử đã nóng nảy trả lời, "Chiêu đó của Hỏa Kê lúc linh lúc không a! Thời điểm mấu chốt không khi nào dùng tốt."

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều nhìn Lâm Dạ Hỏa --- chiêu gì a?

Lâm Dạ Hỏa xấu hổ, nghẹn ra một câu, "Xong rồi..."

Chỉ thấy Thiên Tôn sau khi nghe Tiểu Lương Tử nói thì hơi sửng sốt, rồi cười tươi rói vui sướng khi người gặp họa, "Quả nhiên giống hệt hòa thượng kia..."

Thiên Tôn còn chưa dứt lời, mọi người chợt nghe tiếng "ầm ầm" vang lên.

Chỉ thấy Vô Sa đại sư đập mạnh thiền trượng lên mặt đất, bọn Công Tôn đều bị dọa giật mình.

Khuôn mặt vẫn luôn ôn hòa của Vô Sa đại sư nay tức giận đến mức đỏ bừng, quai hàm phồng ra, dậm chân chỉ vào đồ đệ mình, "Ngươi cái đồ đệ ngu ngốc còn đứng đó làm chi a? Mau cạo sạch tóc tên bạch mao kia cho vi sư!"

Mọi người há hốc miệng nhìn Vô Sa đại sư.

Đại hòa thượng sau khi phát tiết tâm tình thì mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng thu liễm, "A di đà Phật..."

Đám người Công Tôn kinh ngạc, Vô Sa đại sư ngày thường chín chắn ổn trọng, hơn nữa có Phật hiệu Thánh Tăng, đã sớm nhìn thấu mọi sự trên trần thế, vậy mà bị mấy câu nói của Thiên Tôn chọc tức đến mức giậm chân.

Yêu Trường Thiên cùng Ân Hậu đều nhìn sang nơi khác, miệng không nói nhưng trong lòng hiểu rõ, có thể đem tính khí hòa thượng kia chọc giận đại khái cũng chỉ có mỗi mình Thiên Tôn.

Thiên Tôn thấy Vô Sa nóng nảy liền thấp giọng nói với Lâm Dạ Hỏa, "Ngươi đừng nhìn sư phụ ngươi bây giờ béo đô đô như tượng Phật Di Đà, khi còn bé chính là một tiểu hòa thượng gầy tong teo."

Lâm Dạ Hỏa há hốc mồm, quay lại nhìn sư phụ mình, "Gầy á... Gầy teo..."

Đại hòa thượng mặt mũi đỏ bừng, "Ngươi câm miệng! Luận võ thì luận võ đi bớt nói nhiều!"

Nhìn cảnh này, ký ức của Ân Hậu lại bị kéo về thật lâu trước...

Lần đầu tiên hắn và Thiên Tôn theo Yêu Vương xuống núi ở trên đường gặp được Vô Sa , đó là người bạn cùng lứa đầu tiên mà bọn họ quen biết, cũng là người đầu tiên cùng bọn họ kết giao, một bằng hữu chân chính đúng nghĩa.

Có điều, vị "bằng hữu" này ban đầu cùng Thiên Tôn hoàn toàn không hợp.

Nói đến Ân Hậu và Thiên Tôn, hai người tuy tính cách bất đồng nhưng bản chất tương tự, lại cùng nhau lớn lên nên đối với đối phương là vô cùng hiểu biết, ngược lại, Vô Sa cùng Thiên Tôn tính cách lại tương phản hoàn toàn.

Lần đầu tiên Vô Sa gặp Thiên Tôn, hai người liền đánh nhau thành đối thủ một mất một còn.

Ân Hậu còn nhớ rõ, Tây Vực lúc bấy giờ không ngày nào yên ổn, bọn họ đến một thôn trang, nghe nói là có tuyết yêu tác quái chuyên ăn thịt các lữ nhân bị lạc đường trong núi.

Ngân Yêu Vương vừa lúc có việc cần giải quyết, không rảnh theo chiếu cố Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền một cước đá hai bạn nhỏ rơi vào trong núi... Ân Hậu sau khi đi theo Thiên Tôn dạo vài vòng... thành công đi lạc!

Lúc lạc đường bọn họ đụng phải thứ được gọi là "Tuyết yêu", thì ra chỉ là một nhóm sơn tặc mặc áo choàng trắng cải trang thành Tuyết yêu giết người cướp của.

Thiên Tôn đem bọn sơn tặc tất cả đều làm thịt, sau khi làm thịt xong thì gặp được Vô Sa tiểu hòa thượng đang xuống núi đốn củi gần một ngôi miếu.

Lần đầu gặp mặt, tiểu hòa thượng kia liền đem Thiên Tôn nhận lầm thành Tuyết yêu.

Cứ vậy, hai người đánh một trận.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lúc ấy, trên giang hồ những người đánh qua được mười chiêu cùng Thiên Tôn cũng không còn nhiều, nhìn tiểu hòa thượng bình thường này thế nhưng võ công lại thật cao.

Ân Hậu cũng không khuyên can, tìm một tảng đá ngồi xuống xem hai người đánh nhau.

Chờ khi Yêu Vương giải quyết xong mọi chuyện đến tìm bọn họ, phát hiện có hai tiểu hài nhi đang đánh nhau, một đứa bé khác ngồi một bên vừa gặm lê vừa vui vẻ nhìn.

Yêu Vương đến cạnh Ân Hậu, cũng cầm một quả lê, cùng bé ngồi nhìn...

Sau mấy chục chiêu, tiểu hòa thượng dần dần rơi xuống thế hạ phong, mắt thấy sắp sửa không chịu nổi, cũng không biết nóng nảy lên hay bị làm sao, "Vút" một tiếng xung quanh liền bốc cháy.

Thiên Tôn vốn dĩ ưa lạnh ghét nóng, vung tay một cái di chuyển thân mình... Liền không muốn đánh tiếp.

Tiểu hòa thượng đứng trong lửa hơn nửa ngày, cũng không thấy bị bỏng, có điều lửa dập mãi không tắt, cuối cùng ở trên mặt đất lăn vài vòng mới đem lửa dập sạch.

Nhìn lại Yêu Vương cùng Ân Hậu, chỉ thấy một lớn một nhỏ trợn tròn mắt, cầm lê há mồm, nhìn chằm chằm phía trước.

Hai người vẻ mặt khiếp sợ, cũng không phải là nhìn tiểu hòa thượng đột nhiên bốc cháy, mà nhìn Thiên Tôn.

Chỉ thấy Thiên Tôn đứng đó, cúi đầu, nhìn ống tay áo mình...

Ống tay áo tuyết trắng vẫn còn đang bốc khói, bị thiêu cháy một lỗ.

Tại sao Ân Hậu cùng Yêu Vương lại giật mình? Bởi vì nội lực của Thiên Tôn vốn là băng tuyết, không có khả năng bị đốt cháy a!

Yêu Vương nhìn ra được, công phu của tiểu hòa thượng này kỳ thực không bằng nhóm Tương Du nhà ông, nhưng có thể đốt cháy ống tay áo Tiểu Du... Nội lực hỏa diễm này đúng là vô cùng đặc biệt.

Yêu Vương đối với tiểu hòa thượng sinh ra vô vàn hứng thú, muốn ngỏ ý mời hắn ăn cơm, để hắn cùng hai đứa nhỏ nhà mình kết làm bằng hữu.

Thế nhưng tiểu Vô Sa lại quay đầu bước đi, nói Thiên Tôn trời sinh bản tính hung tàn, hắn mới không cần cùng người này kết làm bằng hữu.

Yêu Vương cảm thấy thú vị, quay đầu nhìn sang Thiên Tôn.

Thiên Tôn ngoẹo đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu hòa thượng kia, hỏi, "Vì sao nói ta bản tính hung tàn?"

Tiểu hòa thượng quay đầu lại, "Võ công của ngươi cao như vậy, có thể chế phục những sơn tặc kia rồi giao cho quan phủ, vì sao phải làm thịt bọn họ?"

Thiên Tôn chậm rãi hỏi lại, "Thời điểm bọn sơn tặc sát hại các lữ nhân vô tội hòa thượng ngươi đang ở đâu?"

Tiểu hòa thượng trả lời mình đang ở trong miếu niệm kinh.

Thiên Tôn nói, tiểu hòa thượng ngươi trời sinh bản tính cũng hung tàn, thời điểm ngươi đang niệm kinh chết đi bao nhiêu người ngươi có biết không, vì sao không đi cứu?

Tiểu hòa thượng há hốc mồm, bảo Thiên Tôn không nói lý.

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, "Ta trời sinh bản tính hung tàn tại sao phải nói chuyện phải trái với nhà ngươi..."

Cứ như vậy, Ân Hậu cùng Yêu Vương vừa ngồi gặm lê vừa xem hai bé con cãi vã.

Hai người cãi hơn một giờ, Thiên Tôn trước sau ung dung thong thả, tiểu hòa thượng như thế nào cũng nói không lại hắn, cuối cùng dậm chân một cái, chỉ vào Thiên Tôn, "Tóm lại giết người là không đúng! Ngã Phật từ bi chúng sinh ngang hàng!"

Thiên Tôn vẫn như cũ diện vô biểu tình, "Chúng sinh không hề ngang hàng, Phật gia lừa ngươi đấy."

Yêu Vương cảm thấy thú vị lắm, chạy tới hỏi Vô Sa cùng Thiên Tôn, hỏi hai bé có muốn đánh cược không a?

Yêu Vương đưa ra đánh cược rất đơn giản, để Vô Sa cùng bọn họ đồng hành, dọc đường đi, chỉ cần hắn có thể thuyết phục Thiên Tôn, để Thiên Tôn thừa nhận chúng sinh là ngang hàng thì tính là hắn thắng, từ nay trở về sau, Thiên Tôn sẽ không tiếp tục sát sinh, hắn cũng có thể về núi tiếp tục chuyên tâm tu luyện. Ngược lại, bất kể gặp phải chuyện gì Vô Sa tiểu hòa thượng cũng không thể sát sinh, làm không được thì xem như thua cuộc!

Lúc ấy, tiểu hòa thượng không hề nghĩ ngợi bèn đáp ứng, hắn để lại lời nhắn cho sư huynh liền đi theo nhóm Ngân Yêu Vương. Suốt dọc đường đi, Vô Sa vẫn luôn cố gắng thuyết phục Thiên Tôn để hắn thừa nhận chúng sinh ngang hàng, để hắn yêu thương thế gian vạn vật...

Thiên Tôn phiền đến mức nhiều lần muốn làm thịt hắn luôn, bất đắc dĩ Yêu Vương có lệnh không thể thương tổn tiểu hòa thượng này.

Thiên Tôn trước nay lúc nào cũng nghe lời Yêu Vương đành phải bịt kín tai, chịu đựng cái tên hòa thượng đáng ghét đó.

Nghĩ đến đây, Ân Hậu nở nụ cười, trong nụ cười chứa ưu thương nhàn nhạt...

Lần đánh cược này, thay đổi toàn bộ cuộc sống của tiểu hòa thượng...

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Thiên Tôn và Vô Sa không còn đối nghịch cùng nhau mà trở thành bằng hữu...

Y đột nhiên rất muốn biết, thật nhiều năm sau, tiểu hòa thượng đã từng thảm thiết thua cuộc kia, có hay không hối hận. Hối hận vì đã đánh cược cùng Thiên Tôn. Nếu không có lần đánh cược đó, hắn hẳn là cả đời vẫn có thể làm một tiểu hòa thượng khờ dại, có Phật tổ làm bạn bên người.

Ân Hậu nhớ rõ Yêu Vương từng nói qua, chuyện xấu xa nhất đời này ông đã làm chính là dụ dỗ tiểu hòa thượng Vô Sa rời khỏi núi. Hòa thượng một kiện sa y nhuốm đầy máu tươi, là bởi chút tư tâm cá nhân, muốn tiểu hòa thượng lòng đầy thiện tâm lại vô cùng cố chấp này giúp ông bảo vệ lương tâm nhóm Tương Du nhà mình.

"Tiểu Lương Tử."

Lời của Tiểu Tứ Tử cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay xa của Ân Hậu, để y hồi phục lại tinh thần.

Tiểu Lương Tử vươn tay đón lấy Tiểu Tứ Tử, để bé đứng cạnh bên mình, hỏi bé, "Cận Nhi, ngươi cũng biết Hỏa Kê có biệt hiệu gọi là Hỏa Phụng đi?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Ân."

"Vì sao hắn được gọi là Hỏa Phụng có biết không?"

"Ân, vì trên lưng thúc ấy có Phụng Hoàng sao?"

"Hình xăm trên lưng kia không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy." Tiểu Lương Tử lắc đầu.

"Nga... Bởi vì mặc một thân hồng sắc sao?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Triển đại ca cũng không bị gọi là Hỏa Miêu nha." Tiểu Lương Tử tiếp tục lắc đầu.

"Vậy tại sao nha?" Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.

"Có biết tuyệt chiêu của Hỏa Kê là gì không?" 

"Có phải hay không gọi là Liên Phật Tâm Cảnh?"

"Liên Phật Tâm Cảnh là tuyệt học phòng thủ thôi." Tiểu Lương Tử nói, "Nhưng trên đời này không có loại võ công nào chỉ có thủ mà không có công, trong Liên Phật Tâm Cảnh, có một chiêu mang tính công kích."

"Là chiêu gì a?" Tiểu Tứ Tử vội hỏi.

"Hỏa Phụng Liệt Thiên."

Không đợi Tiểu Lương Tử nói, Yêu Trường Thiên cùng Ân Hậu đồng thời trả lời.  

Vô Sa đại sư khẽ nhíu mày.

"Cho nên mới được xưng là Hỏa Phụng sao?" Công Tôn hỏi.

"Tiểu Lâm Tử có công phu kia sao?" Tiểu Tứ Tử cũng hỏi, "Cho tới bây giờ còn chưa từng thấy thúc ấy dùng qua nha."

Túc Thanh quay đầu lại hỏi, "Nghe nói Đường chủ lớn như vậy chỉ mới dùng qua có hai lần."

"Lực sát thương rất lớn sao ạ?" Tiểu Tứ Tử hỏi, "Nên mới không thường xuyên sử dụng?"

"Chiêu này, không phải hắn muốn dùng là có thể dùng." Tiểu Lương Tử ôm cánh tay lắc đầu, ngẩng mặt hỏi Vô Sa đại sư, "Đại sư cũng không thể tùy tiện dùng, đúng không ạ?"

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đều kinh ngạc.

Trâu Lương quay đầu lại hỏi, "Đại sư cũng không thể dùng?"

"Hỏa Phụng Liệt Thiên uy lực rất lớn. Vô Sa là truyền nhân của Thánh Tăng Tây Vực, nội lực của Thiên Tôn lại là băng tuyết, còn nội lực của Thánh Tăng Tây Vực đều là thiên hỏa." Ân Hậu nói, "Lâm Dạ Hỏa học chính là công phu của Thánh Tăng Tây Vực, nội lực dĩ nhiên là lửa."

Trâu Lương vươn tay, đè đầu vai của mình, gật đầu với mọi người.

Mọi người cũng nghĩ tới, quả thật... thời điểm Lâm Dạ Hỏa cấp cho Trâu Lương một "hình xăm" trên vai, uy lực bàn tay hệt như bàn ủi.

"Vô Phong chưởng cũng giống như Thiên Hỏa, đều có thể khống chế được hình dáng ngọn lửa." Yêu Trường Thiên nói, "Hỏa Phụng Liệt Thiên là lửa nội lực sau khi tụ lại hướng thẳng đến chân trời, hình thành nên cảnh tượng một con Hỏa Phụng cực lớn phá tan mây mà bay, cho nên có tên gọi như vậy."

"Bởi vì uy lực quá lớn cho nên đại sư cũng không thường dùng sao?" Công Tôn hỏi.

"Không phải không muốn dùng." Yêu Trường Thiên cười xấu xa, "Công phu gì thế cũng có thể khống chế được uy lực, chỉ là tâm tình hắn mâu thuẫn, cho nên dùng không được a!" 

"Tâm tình mâu thuẫn?" Tiểu Tứ Tử khó hiểu.

Vô Sa đại sư xoay mặt sang một bên.

"Đời này của hòa thượng đều rối rắm chuyện nên giết hay không nên giết." Ân Hậu bất đắc dĩ, "Người luyện võ diệt ác cứu thiện, nhưng cái gì là thiện, cái gì là ác, ai có thể định đoạt? Sát sinh chính là sát sinh, vì cứu người có nên giết người không? Động chiêu này sẽ động đến sát tâm, sát ý càng cao uy lực càng mạnh, đối với hòa thượng mà nói là một chuyện hết sức khó khăn."

"Nga." Yêu Trường Thiên bĩu môi cười, "Nhàm chán.."

Nói xong, Bạch Quỷ Vương vươn tay xoa xoa ngực, "Ách... Nói thật thôi mà ngươi cũng giận a?"

"Cái kia... Nội tâm của Lâm Dạ Hỏa cũng mâu thuẫn hay sao?" Công Tôn khó hiểu, "Vì sao hắn cũng không thể khống chế?"

Tất cả mọi người nhìn Vô Sa đại sư.

Hòa thượng nhìn xa xa một mảnh hồng sắc ở bên trong gió tuyết, khẽ lắc đầu.

"Có thể là bởi vì tính cách." Túc Thanh nói.

"Tính cách?"

"Không có tâm hơn thua cũng là một vấn đề." Túc Thanh bất đắc dĩ.

"Lâm Dạ Hỏa không có tâm hơn thua sao?" Công Tôn cảm thấy không đúng, "Hắn không phải mỗi ngày đều giành làm thiên hạ đệ nhất..."

"Hắn chỉ tranh giành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thôi." Túc Thanh nhìn trời, "Cùng luyện võ không có lấy nửa điểm quan hệ."

Công Tôn dở khóc dở cười --- đúng là... Tâm hơn thua thì có, chỉ là chỗ có đó vô dụng...

"Uy lực của Tuyết Trung Kính vẫn còn chưa sử dụng, muốn phá giải... Gió tuyết kia chính là phiền toái lớn nhất." Ân Hậu thấp giọng nói.

"Muốn phá giải được Tuyết Trung Kính, phải làm cho gió tuyết biến mất... chỉ cần Hỏa Phụng Liệt Thiên có thể đốt cháy gió tuyết đang bay này, bọn nhỏ mới có khả năng thắng." Yêu Trường Thiên lắc lắc đầu, "Nói cách khác, bọn nó làm cách nào cũng không qua nổi một trăm chiêu."

Tất cả mọi người nhìn bốn người trong sân.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Có thể đốt cháy gió tuyết sao?"

"Ách..." Lâm Dạ Hỏa cũng không hưng phấn nổi, chiêu đó là chiêu phiền toái nhất, không phải muốn dùng thì có thể dùng a.

Đối diện là Thiên Tôn đang cao thấp đánh giá Lâm Dạ Hỏa, khóe miệng hơi cong lên.

Xa xa, Ân Hậu cùng Vô Sa nhìn thấy biểu tình này của Thiên Tôn đều trăm miệng một lời hô, "Cẩn thận!"

Mọi người cả kinh...

Bốn người trong vòng chiến cũng cả kinh, nhưng đến khi hiểu được Thiên Tôn đã biến đi đâu mất.

Mọi người trong lúc tìm kiếm, Lâm Dạ Hỏa liền cảm giác đằng sau có người, mãnh liệt muốn quay đầu cổ áo lại bị túm chặt.

Hỏa Phụng nhìn sang, phát hiện là Thiên Tôn... chỉ thấy lão nhân gia nhìn hắn mỉm cười.

Lâm Dạ Hỏa mở to hai mắt, bên tai chợt nghe Thiên Tôn thấp giọng nói một câu...

"Hòa thượng kia cả đời này cũng không ngộ ra chân lý... Vậy ngươi hãy thay hắn suy nghĩ một chút đi!"

Dứt lời, vung tay.

"Oa a!"

Mọi người chỉ thấy thân thể Lâm Dạ Hỏa bị Thiên Tôn ném bay ra ngoài... Hỏa Phụng mất đi khống chế, trong nháy mắt cảm thấy nội lực gì cũng không thể đem dùng, cả người hướng ra phía đỉnh núi xa xa mà bay đi...

Thiên Tôn sử dụng nội kình cực mạnh, nhất thời đám người Triển Chiêu trở tay không kịp...

Lâm Dạ Hỏa nếu cứ như vậy bị đánh lên vách núi nhất định sẽ nát thịt tan xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net