89. Khí thế bá vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Bạch Ngọc Đường hô "Cẩn thận"... Chợt nghe một tiếng vang thật lớn.

Tân Đình Hầu hướng về phía Minh Hồng Đao, âm thanh va chạm của hai thanh đao mang theo tiếng vọng phiêu đãng khắp sơn cốc.

Vốn dĩ, Tân Đình Hầu đã sắp tỉnh đao, Triệu Phổ muốn đem Tân Đình Hầu đánh với Thiên Tôn tự nhiên trước đó phải đem đao thức tỉnh.

Cửu Vương gia trích máu khiến Tân Đình Hầu trở nên hưng phấn, huyết mạch hồng sắc ở thân đao sắp sửa hiện lên thì...

Ngay tại lúc Tân Đình Hầu va chạm vào Hồng Minh Đao trong nháy mắt, sự tình kỳ quái đã diễn ra --- chỉ thấy Tân Đình Hầu nguyên bản sắp thức tỉnh đột nhiên lại... Ngủ!

Huyết mạch hồng sắc trên thân đao dần dần biến mất, Tân Đình Hầu lại biến thành một thanh cổ đao hắc kim cồng kềnh.

Triệu Phổ cau mày.

Thời điểm không tỉnh đao, Tân Đình Hầu vô cùng nặng, sau khi tỉnh đao dùng nội lực mới có thể khống chế, nếu chỉ trông cậy vào sức mạnh thông thường, cho dù Triệu Phổ trời sinh có thần lực cũng cảm thấy đao này không tiện.

Triệu Phổ dùng đao không tự nhiên, đành phải lấy hai tay nắm chặt thanh đao.

"Nga?"

Tiểu Lương Tử há to miệng, "Xảy ra chuyện gì?"

Trâu Lương cũng nhíu mày, "Vương gia làm sao vậy?"

Tiểu Tứ Tử tròn mắt nhìn, chỉ vào Hồng Minh Đao trong tay Thiên Tôn, nói, "Nhìn nha!"

...

Mọi người di dời lực chú ý từ Tân Đình Hầu chuyển lên thanh Hồng Minh Đao mà Thiên Tôn đang cầm trên tay.

Chỉ thấy trên thân đao xuất hiện những đường vân hình bông tuyết màu lam nhạt...

Tất cả mọi người sửng sốt --- đao thật tốt! Khó trách được gọi là Thánh đao, đao này thánh khiết trang nghiêm, có một mỹ cảm tựa băng tuyết, thật sự thích hợp với Thiên Tôn vô cùng!

Triệu Phổ lùi về sau hai bước, đem Tân Đình Hầu cắm trên mặt đất, nhíu mày nhìn đao của mình.

Trên tay hắn vừa rồi vết thương do tỉnh đao còn chưa khép miệng, vệt máu chảy trong đường rãnh Tân Đình Hầu hãy còn chưa khô, nhưng tỉnh đao lại không thành... Đây là chuyện gì xảy ra?

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn Bạch Ngọc Đường.  

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Hồng Minh Đao là Thánh đao, có thể khắc tất cả Yêu đao, dùng Yêu đao đánh với Hồng Minh Đao chính là ác quỷ gặp Phật gia, mọi Yêu đao đều sẽ không tỉnh được!"

Triển Chiêu theo bản năng nhìn Cự Khuyết trong tay... Vật này cũng không phải thứ may mắn gì, của Bạch Ngọc Đường càng không cần nói. Vì thế, Triển Chiêu nhìn sang Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phụng nhún nhún vai --- thanh Phá Thiên Kiếm này của hắn cũng không phải hảo vật gì, nếu mười thanh đao đã có chín thanh là Yêu đao, thì kiếm cũng như vậy.

"Nha nha, không xong rồi."

Bên ngoài, Tiểu Tứ Tử đang xem trận chiến bị Công Tôn ôm lên.

Bé mập ôm cánh tay phụ thân lắc lắc đầu, "Tân Tân sợ Tiểu Hồng."

Công Tôn khó hiểu mà nhìn bé, "Con cũng biết?"

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, "Ngay cả Tiểu Thanh bên hông Tôn Tôn cũng phải sợ Tiểu Hồng."

"Thanh Trủng Lân là Yêu đao tà ác nhất nhì trong tất cả các loại đao." Ân Hậu nói, "Mang theo loại đao này đi nơi khác, võ công cao một chút là có thể phát hiện ra hành tung, không tiện, nhưng chỉ cần đem Hồng Minh Đao treo trên Thanh Trủng Lân là có thể ép Thanh Trủng Lân đến một tia tà khí cũng không xuất ra nổi."

Công Tôn kinh ngạc nhìn Ân Hậu, "Cái kia... Nếu Tân Đình Hầu bất tỉnh như lời nói vậy phải dùng như thế nào ạ?"

"Tương đương một khối sắt vụn siêu trọng lượng." Vô Sa vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Yêu Trường Thiên một cái.

Lúc này, Yêu Trường Thiên đang híp mắt nhìn về phía trước, thật lâu sau, mở miệng, "Bạch mao kia so với ta còn hư hỏng hơn."

Bạch Quỷ Vương đã từng giao thủ cùng Ân Hậu, Vô Sa và Thiên Tôn.

Đánh với Ân Hậu vô cùng thống khoái, đấu trí đấu dũng phi thường vui vẻ phi thường nhẹ nhàng, thiên quân vạn mã đánh đến long trời lỡ đất, một hồi đánh thua có chết cũng không hối tiếc.

Đánh với Vô Sa đại sư gập gập ghềnh ghềnh, bởi vì hòa thượng phòng thủ tốt, đánh mãi cũng không chết, một trận có thể đấu vài ngày, thời gian kéo dài lao lực muốn chết, mặt khác tai còn phải nghe tiếng niệm Phật bô bô không chịu nổi.

Thời điểm Yêu Trường Thiên còn là Bạch Quỷ Vương, chán ghét Ân Hậu cũng chán ghét Vô Sa, đương nhiên cũng thật chán ghét Yêu Vương, nhưng nếu hỏi Yêu Trường Thiên ghét nhất là ai? Chính là Thiên Tôn a.

Yêu Trường Thiên còn nhớ rõ những chuyện phát sinh vào thời điểm lần đầu tiên giao thủ cùng Thiên Tôn.

Tây Nam nguyên bản oi bức cùng ẩm thấp, Thiên Tôn vừa đến, cố tình không khí liền biến thành khô ráo cùng lạnh lẽo, hơn nữa còn có tuyết lớn bay tán loạn.

Bên trong trận doanh Bạch Quỷ Tộc, người đầu tiên khiêu chiến với Thiên Tôn không phải Yêu Trường Thiên mà là ác tướng đệ nhất của ông, Sán Thản.

Sán Thản làm người giả dối, công phu thâm độc tính cách ti tiện, thiện dùng tiểu xảo cùng đánh lén, lúc ấy đã có vài vị danh tướng đều chết trên tay hắn.

Sán Thản chủ động xin ra khiêu chiến với Thiên Tôn.

Yêu Trường Thiên lúc đấy cũng muốn thử một chút bãn lĩnh của Thiên Tôn liền đồng ý cho Sán Thản xuất chiến.

Chiến pháp sở trường của Sán Thản một là chọc giận đối thủ, hai là tìm nhược điểm của đối thủ, một kích trí mạng. Nếu thực sự không xong liền đánh lén, ám toán.

Thời điểm Thiên Tôn cùng Sán Thản vừa chạm mặt, Sán Thản tràn đầy tự tin quan sát Thiên Tôn, nhưng cao thấp đánh giá sau mấy lượt, Sán Thản liền choáng váng.

Đầu tiên, hắn không biết dùng cách gì để chọc giận thiếu niên có sắc mặt băng sơn không đổi ở trước mắt.

Thêm nữa, hắn không tìm được nhược điểm của người này ở đâu, cũng không có cách nào đánh lén.

Mà càng khiến Sán Thản thêm giật mình chính là, ánh mắt Thiên Tôn nhìn về mình... Tựa như một tôn giả đứng bên cạnh ao sen nơi thiên cảnh, nhìn về phía những vong hồn đang giãy dụa dưới địa ngục huyết trì.

Ngay cả Yêu Trường Thiên đối với ánh mắt của thiếu niên Thiên Tôn nhìn mọi người cũng có ấn tượng sâu sắc.

Yêu Vương mang theo bên người ba thiếu niên có ba loại ánh mắt bất đồng, tiểu hòa thượng cứng đầu cứng cổ luôn từ bi nhân thế, ngày thường lúc nào cũng cười tủm tỉm, vừa phải đánh giặc liền tràn đầy đau buồn.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu lại là hai loại ánh mắt hoàn toàn tương phản nhau, Thiên Tôn thanh minh dị thường, ánh mắt tựa như hồ băng có thể nhìn xuyên thấu hết thảy. Ân Hậu ánh mắt lại xa cách, vĩnh viễn nấp sau lớp sương mù, cách người ngàn dặm. Thiên Tôn liếc mắt một cái liền có thể biết hắn nhìn nơi nào, Ân Hậu thì vĩnh viễn không thể biết y đang nhìn nơi nào. Thiên Tôn sẽ nhìn thẳng vào mắt người khác, ánh mắt Ân Hậu lại rất hiếm cùng người khác chạm nhau.

Hai người bọn họ nghe nói từ thời niên thiếu đã như thế, khi còn bé cũng luôn như vậy, Yêu Vương mỗi tay dắt một người, mang theo hai người bọn họ đi ra cửa...

Thiên Tôn luôn ngẩng mặt nhìn Yêu Vương, mặc kệ Yêu Vương nói hay không nói chuyện, Thiên Tôn đều có thói quen nhìn theo người. Cước bộ sẽ nhanh hơn bình thường, lôi kéo tay Yêu Vương cố gắng theo kịp bước chân người.

Ân Hậu đồng dạng cũng nắm tay Yêu Vương, buông xuống hàng mi chậm rì rì mà đi theo người, ánh mắt khi thì nhìn mặt đất, khi thì không biết nhìn nơi nào, Yêu Vương gọi y, y mới ngẩng đầu lên nhìn người một cái, bình thường cũng chỉ nhìn khoảng không trên đỉnh đầu Yêu Vương.

...

Bạch Quỷ Vương nhẹ nhàng thở một hơi, nhớ đến bộ hạ Sán Thản tự cho là thông minh của mình.

Năm đó khi hai người giao đấu, Bạch Quỷ Vương liền phát hiện có điểm không đúng, Sán Thản bị nội lực của Thiên Tôn dọa cho kinh sợ thở dốc đều khó khăn.

Mà đối diện Thiên Tôn lại vẫy tay với hắn, nghiêng đầu hỏi, "Ngươi hiện tại là đang sợ cái gì? Lại đây, để ta giết ngươi. Nhanh lên, Yêu Vương nói muốn tốc chiến tốc thắng."

Yêu Trường Thiên lần thứ hai thở dài, Yêu Vương để Thiên Tôn đi ra giết một người dọa trăm người hù chết binh mã Bạch Quỷ Tộc, cho nên Thiên Tôn liền một chiêu đem Sán Thản đánh thành vụn băng.

Lúc ấy, sợ hãi lan tràn trong toàn bộ Bạch Quỷ Tộc, Bạch Quỷ Tộc không sợ người dũng mãnh, nhưng chỉ một thiếu niên liền làm cho bọn họ sợ đến mức không dám xông lên trước.

"Hôm nay ngươi thở dài hơi thường xuyên đấy."

Yêu Trường Thiên nghe được Ân Hậu ở một bên châm chọc, có chút bất đắc dĩ.

Một bên Vô Sa đại sư cũng vui sướng khi người gặp họa, hỏi hắn, "Như thế nào nha? A di đà Phật, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh có đúng không?"

Yêu Trường Thiên ghét bỏ nhìn hai người.

Vô Sa đột nhiên vỗ Ân Hậu, "Ai! Lão Quỷ đấu võ!"

Ân Hậu nhìn vào giữa sân, chỉ thấy Thiên Tôn một phen cầm Hồng Minh Đao nhìn chằm chằm Triệu Phổ, Cửu Vương gia cũng không phải ngồi không, tuy rằng Tân Đình Hầu thất thường nhưng hắn vẫn ra sức đỡ công kích từ phía Hồng Minh Đao.

"Như thế nào đánh mỗi mình sư phụ con a?" Tiểu Lương Tử gấp đến độ giậm chân, "Triển đại ca Bạch đại ca bọn họ sao không ra hỗ trợ?"

Nhưng lúc này, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều ốc không mang nổi mình ốc.

[ốc không mang nổi mình ốc - ý chỉ thân mình còn lo không xong.]

Bạch Ngọc Đường muốn dùng nội lực chống đỡ Tuyết Trung Kính, giúp mọi người có thể nhìn được vị trí của Thiên Tôn.

Mà Lâm Dạ Hỏa muốn thiêu cháy gió tuyết đang dần dần hình thành trên không trung, Triển Chiêu thì dùng nội lực đánh vỡ băng kính.

Mặt khác, kỳ thật vừa rồi Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều muốn chạy sang hỗ trợ cho Triệu Phổ, lại bị Bạch Ngọc Đường vứt cho một ánh mắt ra hiệu trở về.

Lâm Dạ Hỏa, Triển Chiêu hôm nay võ công đều tiến bộ rất xa, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, Thiên Tôn có ý muốn dựa vào trận luận võ này khai thông bọn họ, lúc này hẳn là Thiên Tôn muốn dạy cho Triệu Phổ điều gì.

Bên ngoài, Trâu Lương khó có lúc khẩn trương --- Triệu Phổ bị đánh chật vật như vậy là lần đầu tiên từ bé đến lớn hắn trông thấy.

Tiểu Lương Tử theo bản năng nhìn sang Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy bé mập mở to đôi mắt nhìn phía trước, đôi mắt sáng rực, cặp mắt đen láy to tròn, phản chiếu hình ảnh nổi bật những bông tuyết tung bay dưới chấn động của Tân Đình Hầu.

Bông tuyết màu trắng theo đao phong vẽ ra một hình vòng cung thật lớn.

"Luận võ công, hắn thực sự khó đối phó." Yêu Trường Thiên thản nhiên nói, "Mỗi một chiêu đều là trí mạng chết người, không chừa lại cho ngươi bất kỳ đường sống nào để mà thở dốc, nội lực cuồn cuộn không dứt, đao này tiếp nối đao kia, so chiêu với hắn sẽ làm ngươi hoài nghi hết thảy dã tâm của chính mình, thậm chí hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chính mình."

Vô Sa đại sư đồng ý mà gật đầu.

"Ha ha."

Hai người đang nói, đột nhiên truyền đến tiếng cười của Ân Hậu.

Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư đều nhìn Ân Hậu.  

Ân Hậu bất đắc dĩ nói, "Rõ ràng, lúc này giao chiến cùng tiểu tử Triệu Phổ, căn bản không phải là Thiên Tôn."

Tất cả mọi người sửng sốt, nhíu mày nhìn qua.  

Vô Sa đại sư vuốt cằm, "Ách... Dường như có chút bất đồng."

"Những chiêu thức cuối cùng ta và Yêu Vương giao đấu, mỗi một chiêu ta đều nhớ rõ." Ân Hậu nở nụ cười, "Tiểu tử Triệu Phổ quả thật là tam sinh hữu hạnh."

Yêu Trường Thiên nhướng một bên mày, "Đây là..."

"Là tuyệt học của Yêu Vương, Toái Vân Đao." Ân Hậu thanh âm trầm thấp, "Toái vân vấn tâm, có thể được coi là đao pháp tàn nhẫn nhất thiên hạ."

"Tàn nhẫn?" Tiểu Lương Tử không hiểu, nhóc chỉ biết võ công của Thiên Tôn mỗi chiêu thức đều vô cùng xinh đẹp, đại khái có liên quan đến bạch y bạch đao, hơn nữa cũng không nhìn ra tàn nhẫn ở chỗ nào, luận võ mà thôi, chẳng lẽ người muốn giết sư phụ nhóc a?

"Các ngươi nhìn biểu tình của Triệu Phổ." Mọi người bị Ân Hậu nhắc tỉnh, đều nhìn qua... Lúc này, biểu tình trên mặt Triệu Phổ phải hình dung như thế nào a? Thống khổ?

"Nguyên Soái rõ ràng không bị thương..." Trâu Lương nhíu mày, "Vì sao lại giống như bị thương? Chẳng lẽ là nội thương?"

"Nó quả thật không hề bị thương." Ân Hậu lắc đầu, "Nhưng nó lúc này đã sinh ra ảo giác."

"Ảo giác ạ?" Tiểu Lương Tử khó hiểu, "Nhưng không phải Thiên Tôn sẽ không dùng ảo thuật sao?"

"Không liên quan đến ảo thuật." Ân Hậu lắc đầu, "Toái Vân Đao là một bộ đao pháp rất đặc biệt, hơn nữa, thời gian này dưới tác dụng của Tuyết Trung Kính, những gì tiểu tử Triệu Phổ nhìn thấy, hẳn là cũng giống ta năm đó."

"Nhìn thấy cái gì?"

Công Tôn vẫn luôn không nói lời nào quan sát trận đấu bỗng nhiên quay sang hỏi.

"Máu." Ân Hậu thản nhiên nói, "Những người từng giết qua đều sẽ xuất hiện trước mắt ngươi, Triệu Phổ giống ta đều từng đi đánh giặc, lúc này trước mắt nó hẳn là thi hài chất đầy trên mặt đất, hai bàn tay dính đầy máu tươi, những vết thương nó từng chịu qua đều sẽ xuất hiện trở lại trên người nó."

"Tay trái Vương gia đã từng trúng tên qua." Trâu Lương cũng nghĩ tới, "Cho nên khi nãy động tác tay trái của hắn mới không được tự nhiên như vậy?"

Ân Hậu cũng nhíu mày nhìn Thiên Tôn bên trong gió tuyết... Lúc này tuyết bay tán loạn che mắt nhìn, chỉ thấy được tay áo màu trắng đang tung bay múa may cùng thanh Hồng Minh Đao, thân ảnh quen thuộc đã mất đi tựa như đang đứng cách đó không xa.

Trong ký ức của ông, đó là lần cuối cùng mình cùng Yêu Vương giao thủ, lời nói của Yêu Vương như văng vẳng bên tai, "Những điều này là do trên lưng ngươi đeo theo huyết trái, từ đó về sau ác mộng bám theo ngươi, những lệ quỷ sẽ tùy thời kéo ngươi vào địa ngục, ngươi có từ trong vạn kiếp bất phục kia đứng lên để giác ngộ một đời không? Nếu phá không xong trận đao này, huyết sắc trong mắt ngươi vĩnh viễn không tan đi, rồi sẽ có một ngày, ngươi tẩu hỏa nhập ma, sát sinh thiên hạ. Ta cũng sẽ trước lúc chết đi mà kết liễu tính mệnh của ngươi chôn vùi nơi cát bụi."

Ân Hậu còn nhớ rõ, lúc ấy, suốt mấy ngày khắp khoảng không một màu huyết sắc... Hơn nữa, thời điểm ông cùng Yêu Vương giao thủ, Thiên Tôn vẫn đứng bên cạnh nhìn, hẳn là khi đó y đã đem bộ đao pháp kia nhất nhất nhớ lại.

"Đao pháp này sư phụ con phá giải được sao?" Tiểu Lương Tử lo lắng hỏi.

"Nó nhất định phải phá giải." Đôi đồng tử huyết sắc của Yêu Trường Thiên dường như đỏ tươi thêm vài phần, thần tình hưng phấn không thể kiềm chế, vươn tay dùng sức xoa trái tim đang ẩn ẩn đau của mình, cắn răng nói, "Nếu không thể phá giải... Thiên hạ ắt đại loạn..."

"Các người..."

Tại thời điểm mọi người đang thảo luận, Công Tôn đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hắn.

So với phần lớn quân nhân đã bắt đầu xuất thần, Công Tôn hai mắt thanh minh, vẻ mặt cũng thập phần yên ổn, nhìn mọi người, hỏi, "Các người đều nghĩ Triệu Phổ như vậy sao?"

Mọi người hơi sửng sốt.

Công Tôn thu hồi tầm mắt, tiếp tục cùng Tiểu Tứ Tử nhìn về phía trước, thấp giọng nói, "Đúng là Triệu Phổ đã giết qua nhiều người, nhưng trong số đó, không có người nào hắn vì chính mình mà giết? Hắn bảo vệ từng ngọn núi từng con sông, những thứ ấy cũng không phải hắn giữ riêng cho mình..."

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Trong lòng Triệu Phổ thứ gì cũng có, chỉ không có cừu hận cùng dã tâm." Công Tôn mỉm cười, hơi có lỗi nhìn về Ân Hậu cùng Yêu Trường Thiên, "Lão gia tử, con cảm thấy hắn một chút cũng không giống hai người, vô luận là Ma Vương hay là Bạch Quỷ Vương năm đó, hắn cũng sẽ không trở thành. Con ở cùng một lều trại với hắn lâu như vậy, hắn mỗi đêm đều ngủ thẳng giấc đến bình minh, chưa bao giờ bừng tỉnh vì ác mộng, nếu ngay cả điểm ấy hắn cũng không giác ngộ thì đã sớm không phải Triệu Phổ ngày nay rồi."

Ân Hậu cùng Yêu Trường Thiên đều có chút xuất thần nhìn chằm chằm Công Tôn.

Công Tôn tiên sinh mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng chỉ vào ngực, "Trong mắt con, nơi này của hắn cường đại không chỉ bình thường đâu, bởi vì trên lưng hắn còn đeo theo gánh nặng, còn nặng hơn cả sông nước núi non."

Yêu Trường Thiên bởi vì đột nhiên động tà niệm, lúc này tim đau đến lợi hại, vừa xoa tim vừa hỏi Công Tôn, "Lưng đeo thứ gì mà nặng vậy?"

"Tôn nghiêm của Cửu Vương gia, cùng với..." Phía trước, Trâu Lương trầm giọng nói, "Tính mạng của trăm ngàn vạn người."

Ân Hậu chấn động mạnh... Đúng vậy! Tuy rằng bọn họ đều đánh giặc, đều hai tay từng nhiễm đỏ máu tươi, nhưng lại vô cùng bất đồng! Ông là vì huyết hải thâm thù, Yêu Trường Thiên là vì bừng bừng dã tâm, Triệu Phổ không giống thế... So với băn khoăn về vô số vong hồn trên chiến trường ngoài Hắc Phong thành, nó chân chính đeo trên lưng là kỳ vọng của trăm vạn chiến sỹ trong thành cùng hàng trăm ngàn vạn sinh linh trên lãnh thổ Đại Tống.

"A di đà Phật." Vô Sa đại sư niệm nhẹ một câu, "Ánh mắt không tồi."

Tiểu Lương Tử ngẩng mặt nhìn đại hòa thượng, "Ánh mắt của sư phụ bị gió tuyết che mất con không nhìn rõ được, động tác cũng quá nhanh..."

Thánh Tăng cười xoa xoa đầu nhóc, "Không phải ánh mắt của Triệu Phổ..."

Tiểu Lương Tử mở to mắt nhìn, quay đầu lại mới chú ý tới... ánh mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa nhìn Triệu Phổ, giống hệ ánh mắt đám ảnh vệ phía sau và Trâu Lương, đồng dạng đều là tín nhiệm!

Tiểu Lương Tử vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê đang tự hỏi, sư phụ mình mỗi lần nâng đao, sau lưng đều là ánh mắt như thế sao... Nếu vậy đương nhiên là không thể thua rồi!

Chính lúc này chợt nghe Tiểu Tứ Tử mở miệng, "Cửu Cửu động tác ngày càng nhanh a."

Đám người Ân Hậu mãnh liệt hồi phục tinh thần, nhìn sang... Triệu Phổ mới vừa rồi còn tận lực chống đỡ công kích của Thiên Tôn, hiện giờ bắt đầu đánh ngày càng tự nhiên, tựa như đã quen với sức nặng của Tân Đình Hầu.

Thiên Tôn đang thi triển Toái Vân Đao cũng lắp bắp kinh hãi --- ánh mắt của Triệu Phổ là thế nào?

"Ha ha ha..." Yêu Trường Thiên đột nhiên nở nụ cười, "Biểu tình Lão Quỷ kia thật thú vị!"

Lúc này, bên trong sân Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa trên mặt cũng mang ý cười --- cho dù chỉ là khối sắt vụn, so về khí lực Triệu Phổ cũng sẽ không thua! Đây là hào khí của Cửu Vương gia!

Thiên Tôn cũng để ý sức mạnh của Tân Đình Hầu bên trên Hồng Minh Đao ngày càng lớn, mà càng làm cho ông để ý chính là ánh mắt của Triệu Phổ.

Nhìn ánh mắt này, Thiên Tôn chợt nhớ đến một đoạn đối thoại cùng Yêu Vương.

Yêu Vương thường xuyên sẽ cốc đầu ông một chút, nhắc nhở, "Tiểu Du, không nên nhìn người khác như vậy! Bọn họ là người không phải kiến a!"

Thiên Tôn từng hỏi qua Yêu Vương rất nhiều vấn đề, trong đó vấn đề ông thường hỏi qua nhiều nhất là cái gì, đúng rồi... Ông thường hỏi, "Vì sao bọn họ đều sợ con?"

"Bởi vì con có thể giết chết họ."

"Vậy người cũng có thể giết chết họ, vì sao bọn họ không sợ?"

Yêu Vương trả lời thế nào nhỉ...

Sau nhiều năm sóng gió, rất nhiều chuyện cũ đều bị ông lơ đãng quên đi, hôm nay nhìn đến ánh mắt này, Thiên Tôn chợt nhớ về đáp án Yêu Vương từng cho ông.

"Cũng sẽ có người không sợ con, Tiểu Du... Cho dù không mạnh bằng con, hắn cũng sẽ không sợ con!"

Thiên Tôn nở nụ cười...

Bên trong sân đấu, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa cũng nhịn không được thầm khen Triệu Phổ --- cái gọi là to gan lớn mật, cũng không hơn được cái này!

Ngoài sân, Công Tôn cười đến vân đạm phong khinh, "Cho dù Tân Đình Hầu sợ Hồng Minh Đao, Triệu Phổ cũng không sợ Thiên Tôn!"

"Còn mấy chiêu?" Trâu Lương cùng Túc Thanh đồng thanh hỏi.

Vô Sa đại sư trả lời, "Tám chiêu!"

Đang nói, đột nhiên Yêu Trường Thiên bước lên phía trước.

Ân Hậu cùng Vô Sa đại sư cũng khó hiểu nhìn ông.

Lúc này, hai mắt Yêu Trường Thiên tinh quang sáng chiếu, hưng phấn nhìn chằm chằm Tân Đình Hầu trong tay Triệu Phổ.

Ân Hậu nhíu mày, "Chẳng lẽ..."

"Đến!" Yêu Trường Thiên trên khuôn mặt nở nụ cười tà dị, Ân Hậu cùng Vô Sa nhịn không được liếc mắt nhìn nhau --- nụ cười trong nháy mắt đó là nụ cười từng thuộc về Bạch Quỷ Vương, vốn là chủ nhân của Tân Đình Hầu, y có thể cảm giác được rung động của thanh đao kia sao?

"Bảy chiêu." Tiểu Lương Tử bắt đầu đếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net