95. Bò lên từ lòng đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phong Tê cốc cùng các khu vực xung quanh khắp nơi là một mảnh đại loạn, bên trong quân trướng, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế dựa, nhìn từng dòng cát chảy xuống bên trong chiếc đồng hồ cát đặt trên bàn chủ soái.

Công Tôn đứng trước cửa quân trướng, tùy thời nghe báo cáo tình hình chiến sự, đây là lần đầu tiên hắn đích thân trải nghiệm cảm giác chính mình hòa vào một cuộc chiến, đặc biệt là loại chiến tranh sử dụng chiến thuật quân sự như thế này, trạng thái chờ đợi khiến cả bầu không khí đều trở nên khẩn trương đến cực độ.

Công Tôn tính tình khá nóng nảy, bình thường động tác mau lẹ, tay chân hoạt bát, thế nên giờ phút này phải căng thẳng ngồi một chỗ chờ đợi kết quả đối với hắn là hết sức khó khăn.

Trên đời này những người có thể ở cùng nhau lâu dài, vô luận là bằng hữu, tình nhân, huynh đệ hay tỷ muội phần lớn tính cách đều tương phản, nếu tính cách quá mức tương tự, ngược lại dễ dàng xảy ra mâu thuẫn lẫn nhau.

Cũng giống như Triển Chiêu hoát bát hiếu động, Bạch Ngọc Đường lại trầm tĩnh bất động, Trâu Lương nề nếp quy củ, Lâm Dạ Hỏa lại nhị đến dưới đất trên trời, Tiểu Lương Tử trông như con sói nhỏ, Tiểu Tứ Tử nhu thuận như một con thỏ con.

Mà cái người tính tình nôn nóng như Công Tôn, bình thường lại ở cùng một chỗ nhiều nhất với hai người siêu thong thả, một là Tiểu Tứ Tử, một người khác chính là Triệu Phổ.

Tính thong thả của Triệu Phổ tại thời điểm đánh giặc càng thể hiện rõ ràng, lúc này hắn cùng Tiểu Tứ Tử hai người một đang ngẩn người một đang ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương khi đại chiến đến gần.

Công Tôn đứng trước cửa quân trướng đi qua đi lại, cảm thấy dưới lòng đất dường như lại có thêm động tĩnh, không chừng ngay lập tức sẽ có Hỏa Trọng Thiên phóng ra liệt hỏa hừng hực bò từ dưới lòng đất bò lên.

Quay đầu nhìn vài cái thấy Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử đều vô cùng bình tĩnh, đồng loạt ngẩng đầu ngáp một cái vẻ mặt đồng bộ y chang nhau khiến Công Tôn hận đến nghiến cả răng.

...

Ở phía khác, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đẩy nhanh tốc độ cho một đống lớn hỏa cầu tiến về Phong Tê cốc.

Mà phụ trách mai phục là Trâu Lương cùng Bạch Ngọc Đường đều bố trí binh mã đâu vào đấy.

Trâu Lương quan sát tình huống ngoài cửa sơn cốc, xa xa từng mảng lớn đất rừng bốn phía đều hoang vắng, trong khu vực đất rừng hẳn là có bố trí phục binh.

Vốn dĩ, bên này yên tĩnh đến chân thực, thế nhưng bên trong Phong Tê cốc động tĩnh ngày càng lớn dần, mảnh rừng kia cũng bắt đầu rục rịch.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ nhẹ Trâu Lương, nói, "Có người đi ra!"

Trâu Lương ngẩng đầu nhìn lại... Chỉ thấy trong rừng cây, đi ra mấy chục binh lính mặc một thân hắc y, trên tay đều cầm cái sọt.

Đám binh lính này đi đến cửa sơn cốc đổ hết mấy thứ bên trong sọt ra, chỉ thấy đó là một đống cành lá khô rậm rạp.

Trâu Lương cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi một ánh mắt --- Triệu Phổ quả nhiên tính toán không chút sơ hở, đối phương thật sự hai tay dâng Hỏa Liệt quả lên.

Trâu Lương nhỏ giọng nói, "Trong rừng hẳn là có phục binh, có biện pháp nào đem người ép ra không? Một khi chạy loạn vào rừng hoang muốn bắt lại rất phiền toái."

"Không khó." Bạch Ngọc Đường có vẻ nắm chắc mười phần, "Ngươi cho tướng sĩ chuẩn bị sẵn, ta đi đuổi bọn họ chạy ra ngoài."

"Một mình ngươi?" Trâu Lương nhắc nhở, "Đối phương không chừng có cao thủ."

"Ai nói ta chỉ có một người." Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Cao thủ cho dù cao đến đâu, có thể cao bằng bên ta sao?"

Nói rồi, chỉ thấy Ngũ gia chợt lóe thân.

Trâu Lương nhìn Bạch Ngọc Đường tung vài cái đã nhảy xuống vách núi, đến giữa sườn núi thì đứng lại, vẫy vẫy tay về phía xa xa.

Theo động tác đó, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh hắn.

Trâu Lương cũng cười, lắc lắc đầu, Bạch Ngọc Đường gọi Ân Hậu cùng đi.

Trâu Lương lúc còn đang hiếu kỳ Bạch Ngọc Đường mang theo Ân Hậu làm cách nào đem người dẫn đến, chợt nghe có thanh âm lành lạnh truyền từ đằng sau, "Thằng nhóc thối!"

Trâu Lương cả kinh, vừa quay đầu lại chỉ thấy Thiên Tôn đang khoanh tay vẻ mặt bất mãn.

Tả Tướng quân thở dài, lão gia tử này là "Lướt" đến sao? Ngay cả một chút tiếng gió đều không có.

Thiên Tôn lúc này còn đang bất mãn đây, ngắm Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hậu biến mất cách đó không xa, đại khái bởi vì Bạch Ngọc Đường không dẫn theo ông  mà dẫn theo Ân Hậu.

Trâu Lương vội vàng trấn an cảm xúc lão gia tử, lát nữa còn phải nhờ người hỗ trợ dập lửa đây.

Bên kia, phụ cận Khô Lâu hải.

Yêu Trường Thiên khoanh tay nhìn Vô Sa đại sư đang cầm thiền trượng vẽ trên mặt cát, "Hòa thượng, ngươi đang làm gì?"

Vô Sa đại sư vươn một ngón tay chỉ vào khu vực vừa mới vẽ, nói với Yêu Trường Thiên, "Bên này, đẩy về phía trước thêm ba trượng."

"Hả?" Yêu Trường Thiên vẻ mặt ghét bỏ, cũng không phải tiểu hài tử còn bắt ông làm mấy chuyện như đắp cát này.

Vô Sa đại sư bộ dáng vui vẻ, "Mau a! Đừng lười biếng!"

Bạch Quỷ Vương tâm không cam tình không nguyện mà vung tay... Núi cát liền di động về phía trước.

Theo động tác của ông, Khô Lâu hải cát bay đầy trời, động tĩnh kia lớn tựa như đang xảy ra bão cát.

Chờ bão cát dần dần lắng xuống, Yêu Trường Thiên vỗ vỗ cát vàng trên y phục, trước mắt đã mọc lên một cái sườn dốc cao cao.

Ở phía xa, Vô Sa đại sư ngoắc hắn, "Bên này cũng muốn!"

Yêu Trường Thiên thở dài, nhủ thầm, "Chạy thật xa đến đây chơi đắp cát, nếu không phải nể mặt đồ đệ thì..."

"Mau lên nào!" Vô Sa đại sư thúc giục, "Làm nhiều nói ít đi!"

Yêu Trường Thiên vừa dời cát vừa không nói gì mà nhìn y, "Hòa thượng... Đừng nói ngươi lớn như vậy rồi còn chưa từng đắp người tuyết lần nào... Hay là khi bé đắp vui quá nên bây giờ còn muốn?"

Vô Sa đại sư đột nhiên xấu hổ, ho khan một tiếng, sưng mặt lên, "Ít nói nhảm, bên kia cũng muốn!"

Bạch Quỷ Vương híp mắt ---  quả nhiên là chưa từng đắp qua! Lần sau dẫn hắn đi cực Bắc, đông lạnh thành người tuyết béo mập rồi đem về Băng Nguyên đảo trấn trạch.

~ Đọc đoạn này thấy Sa Sa cứ moe moe thế nào, ứ chịu nổi >>v<<

...

"Hắt xì..."

Xa xa tại cực Bắc Băng Nguyên đảo Lục Thiên Hàn đột nhiên hắt hơi một cái.

Ngoài cửa phòng, Lục Lăng Nhi cầm một cái mâm tiến vào, "Phụ thân a, tiểu muội gửi thư đến."

~ Câu này theo ta đoán có lẽ là Nhã tỷ viết nhầm?? Lục Thiên Hàn chỉ có 2 người con gái, Lục Tuyết Nhi là tỷ và Lục Lăng Nhi là muội thôi, chả hiểu @@

Lục Thiên Hàn nhận lấy phong thư mở ra xem, nhíu mày, "Khuê nữ, đi chuẩn bị một ít lễ vật, chúng ta xuất phát Hắc Phong thành."

Lục Lăng nhi vừa nghe nói có thể xuất môn liền hoan hoan hỉ hỉ chạy đi thu thập đồ đạc.

Lục Thiên Hàn buông thư, phong thư trong tay "Cộp cộp" một tiếng, rơi ra một viên đá màu đỏ.

Lão gia tử nhặt thứ đồ trông hệt như bông tuyết kia lên, viên đá dưới ánh sáng của ngọn đèn đỏ rực một màu máu, chằm chằm nhìn cho đến khi xuất thần, lẩm bẩm, "Đầu năm nay, việc lạ cứ ùn ùn kéo đến a."

...

Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hậu làm cách nào dẫn người từ trong rừng dẫn ra?

Ngũ gia di chuyển đến bìa rừng, chỉ chỉ mặt đất với Ân Hậu.

Ân Hậu đối với địa phương hắn vừa chỉ một cước đạp xuống...

Một chiêu này của Ân Hậu, chính là chiêu Bài Sơn Đảo Hải mà trước kia Ân Lan Từ đã dạy cho Triệu Phổ.

Một cước này phối hợp với nội lực kinh người của lão gia tử, mặt đất "Ầm" một tiếng nứt ra tạo thành những khe hở lớn, nền đất rung chuyển cho đến tận trong rừng, phía bên trong cây cối rậm rạp mặt đất nứt toác, toàn bộ núi rừng không ngừng rung chuyển.

...

Trâu Lương bọn họ đứng ở sơn cốc phía trên quan sát thực rõ ràng, lập tức hiểu được dụng ý của Bạch Ngọc Đường.

Bất kể quân địch là ai, đang yên đang ổn ở trong rừng mai phục, đột nhiên mặt đất xảy ra chấn động, xung quanh cây cối đều ngã xuống có thể đè chết người, lại sớm biết dưới lòng đất có sẵn Hỏa Trọng Thiên bất cứ khi nào cũng có thể đột nhiên phá vỡ mặt đất bò ra ngoài... Cho nên, phản ứng của người thường chính là vọt chạy ra trở ra.

Bọn Trâu Lương đứng trên núi, trong thấy rất nhiều binh lính mặc hắc y chạy ra ngoài bìa rừng, mà đội "Hỏa cầu" của nhóm Triển Chiêu cũng đến ngày càng gần, trong sơn cốc lửa bốc cháy ngùn ngụt, chim bay tán loạn ùa ra khỏi khu rừng.

Trâu Lương thuận tiện cảm khái một chút, thanh thế thật lớn!

Chính là lúc hắn đang xuất thần, Thiên Tôn bên cạnh vỗ vỗ bả vai hắn.

Trâu Lương hồi phục tinh thần, thấy Thiên Tôn vươn tay chỉ chỉ bên ngoài bìa rừng, chỉ thấy tại đó hắc y nhân tụ tập ngày càng đông, có vài kẻ thoạt nhìn có thân phận không giống với những binh sĩ bình thường khác.

Trâu Lương đánh giặc nhiều năm chút nhãn lực đó tất nhiên là phải có, "Đây không phải binh, hẳn là tướng."

Thiên Tôn hỏi, "Muốn bắt sống sao?"

Trâu Lương gật gật đầu, vừa bất đắc dĩ mà nhìn Thiên Tôn, "Nhìn qua có vẻ chẳng phải cá lớn gì, thật đáng tiếc."

Thiên Tôn lại cười cười, "Đây không phải cá lớn, vậy kia hẳn là phải đi..."

Theo lời Thiên Tôn vừa nói, một người từ trong rừng đi ra.

Đó là một nam tử thân hình cao gầy, lưng có chút còng, thoạt nhìn khoảng chừng bốn đến năm mươi tuổi, mặc một kiện y phục màu đỏ sậm, lưng đeo hai thanh đao.

Người nọ ra khỏi rừng, vẫy tay về phía sau.

Lập tức có tùy tùng nâng vào hai cái sọt cực lớn, trong sọt chứa đầy thứ trái cây màu đỏ.

"Hỏa Liệt quả..." Trâu Lương vừa mới nói xong, chỉ thấy người nọ vung tay...

Chuyện sau đó xảy ra khiến hai mắt Trâu Lương đều phát sáng.

Theo động tác của người nọ, toàn thân hắn bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa hồng sắc rất nhanh bùng lên bao quanh thân.

"Hỏa nhân" kia bước tới trước một đống lớn cành lá Hỏa Liệt, vươn tay ra đè lấy... Đống cành lá khô kia rất nhanh liền bốc cháy, cách thật xa vẫn nghe được một mùi hương gay mũi.

Trâu Lương nhìn chằm chằm tên hỏa nhân kia, trong đầu chỉ có hai chữ không ngừng lập lại --- Độc Hỏa.

Cái tên Độc Hỏa suýt chút nữa đã ám toán Triển Chiêu ở núi Bình Chung, từ trận đánh trước đã cho thấy người này vô cùng giảo hoạt, hôm nay thế nhưng lại xuất đầu lộ diện ở nơi này! Còn không phải là cá lớn đây sao! Nếu có thể bắt sống nhất định tra ra manh mối lớn!

"Lão gia tử!" Trâu Lương nghiêm túc nhìn Thiên Tôn, "Không thể để cho hắn chạy a! Trông cậy vào người rồi!"

Thiên Tôn nở nụ cười, khoanh tay lắc đầu, "Hắn chạy không được, ta giúp ngươi dập lửa, người sáp kia để Lão Quỷ đến thu thập đi!"

...

"Người sáp?"

Cùng thời điểm ẩn nấp trong rừng, Bạch Ngọc Đường nghe Ân Hậu nói ra hai chữ này, cũng nghi hoặc, "Là thứ gì ạ?"

Ân Hậu cười lạnh, "Ngày đó suýt đả thương Chiêu tại núi Bình Chung chính là hắn đi?"

Ngũ gia gật gật đầu, "Hắn hẳn là Độc Hỏa."

"Người như thế trước kia được gọi là người sáp hoặc sáp người". Ân Hậu nói, "Ngươi đã từng nghe qua nhân ngư chưa?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, "Cùng giao nhân tương tự đều là thân người đuôi cá ạ?"

"Nhân ngư cùng giao nhân cũng không hẳn là giống nhau. Giao nhân là thần vật, chính là hình người có đuôi cá, mà nhân ngư lại gần gũi với loài cá hơn, vô cùng hung mãnh, ăn thịt người." Ân Hậu nói, "Tương truyền, não nhân ngư có thể tinh luyện thành một loại dầu sáp, thường dùng để châm Trường Minh Đăng dưới địa cung, đốt nghìn năm không tắt, hơn nữa còn có độc, có thể phòng kẻ trộm mộ."

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Cho nên gọi là Độc Hỏa sao? Trên người hắn thoa loại dầu sáp chế từ não nhân ngư này?"

"Không biết hắn từ nơi nào làm ra loại dầu sáp này, ta ngược lại rất có hứng thú muốn biết." Ân Hậu vuốt cằm, dường như cảm thấy phi thường thú vị.

Đang nói, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một cỗ hơi nước màu trắng... Đồng thời, xung quanh khắp nơi cũng lạnh dần.

"Sư phụ con động thủ." Bạch Ngọc Đường còn chưa dứt lời, bên cạnh Ân Hậu đã lóe thân vô ảnh vô tung.

Ngũ gia ra khỏi bìa rừng, nhảy lên một vách núi, vừa mới dừng lại một thân ảnh hồng sắc chợt lóe... Triển Chiêu thả mình đáp xuống.

Lúc này, ngoài cửa sơn cốc những hỏa cầu bằng cỏ cháy đã gần hết, Lâm Dạ Hỏa đi theo một đường vừa phủi bụi bám đầy trên người.

Thiên Tôn ra tay, những hỏa cầu đang cháy trong nháy mắt đều biến thành băng cầu.

Binh lính Ác Đế thành chỉ thấy trước mắt một bạch ảnh lướt qua, phân nửa đều bị điểm huyệt không thể động.

Một phần binh lính còn lại dường như nhận được lệnh rút lui, nhanh chóng rút xuống như thủy triều, chỉ là còn chưa kịp chạy xa, đã bị phục kích của Trâu Lương vừa vặn tóm gọn.

Bạch Ngọc Đường vươn tay giúp Triển Chiêu phủi đi tro bụi đọng trên vai.

Triển Chiêu lau mồ hôi, "Đã lâu không lao lực như vậy."

Bạch Ngọc Đường cũng thấy Triển Chiêu lần này rất mệt, hẳn là đói bụng đi...

Quả nhiên, chỉ thấy Triển Chiêu câu thứ hai chính là, "Đói chết ta!"

"Ta cũng chết đói đây, mau chóng đốt trùng rồi về nhà ăn cơm đi."

Lâm Dạ Hỏa cũng nhảy lên, chỉ vào Độc Hỏa - người duy nhất không bị Thiên Tôn đối phó mà hỏi Bạch Ngọc Đường, "Sư phụ ngươi giữ lại cây hỏa côn kia làm chi a?"

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Ân Hậu đang từ trong rừng rậm chậm rì rì đi ra, "Đại khái là nhường lại cho Ân Hậu đánh đi."

Triên Chiêu ngoài ý muốn, "Chằng trách lần này ngoại công lại chủ động như vậy, chẳng lẽ là có ân oán riêng?"

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa cũng bất đắc dĩ mà nhìn hắn, thù hận kia còn không phải bởi vì ngươi thành! Ngươi thiếu chút nữa đã ăn đau dưới tay kẻ đó, Ân Hậu có cơ hội còn không đến hảo hảo thu thập hắn hay sao.

"Tóm lại mặc kệ hắn là thần thánh phương nào lần này đều phải bó tay chịu thua thôi." Lâm Dạ Hỏa nhắc mọi người, "Chúng ta nhanh chóng đến Lỗ Hổng Lớn nhìn xem sao, sư phụ ta bên kia phỏng chừng hố cát đều đã chuẩn bị tốt, sau đó còn quay trở lại Hỏa Luyện cung, đám trùng hẳn là sắp ra rồi."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhảy xuống núi, kéo theo Thiên Tôn chuẩn bị xem náo nhiệt cùng đi theo bọn Triển Chiêu xuất phát đến Lỗ Hổng Lớn.

Trâu Lương cùng binh mã của Thanh Lân chia làm hai đường, phân công nhau mang theo "Chiến lợi phẩm" đoạt được đến Lỗ Hổng Lớn và Hỏa Luyện cung, thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch của Triệu Phổ, tiêu diệt Hỏa Trọng Thiên.

Mắt thấy toàn quân sắp bị diệt, vị tướng quân "Độc Hỏa" kia cũng không hề hoang mang.

Hắn vốn dĩ vẫn luôn chú ý Thiên Tôn trên vách núi, nhưng Thiên Tôn lại bỏ đi mất, hắn cũng có chút buồn bực, quay đầu lại liền thấy Ân Hậu vừa bước ra khỏi rừng.

Độc Hỏa cười lạnh một tiếng, "Xem ra ngươi mới là đối thủ của ta."

Thanh Lân cau mày, trong lòng buồn bực --- vị Độc Hỏa tướng quân này chẳng lẽ không nhận thức được Ân Hậu?

Độc Hỏa kia xoay người, vung hai tay...

"Phựt" một tiếng, ngọn lửa quanh thân bùng lên lớn gấp đôi ban đầu.

Thanh Lân cùng các bộ hạ bên người đều có chút cấm ngữ --- quân tướng dùng lửa xưa nay không ít người nhưng chưa từng thấy ai giống vậy, đem mình thành nến mà đốt dưới ngọn lửa, không sợ bị thương sao? Không nóng chết thì cũng bỏng chết a.

"Ta nói người trẻ tuổi." Độc Hỏa động tác thuần thục, mở miệng nói với Ân Hậu, "Ngươi dường như nội lực cũng không thấp."

Thanh Lân cùng một đám Triệu gia quân phía sau đều há hốc miệng --- vị này là ai a? Hằng năm đều sống trong thâm sơn lần đầu tiên xuống núi? Là bị mất trí nhớ hay không có kiến thức đây?

"Nhưng dù nội lực cao đến đâu, ngươi cũng không có biện pháp đấu với ta." Độc Hỏa mỉm cười, "Bởi vì ta là..."

...

"Thân bất tử?"

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vừa chạy đi vừa hỏi Thiên Tôn, vì cái gì quanh thân Độc Hỏa bốc cháy mà vẫn không bị thương? Nhìn cũng không giống như sử dụng loại cơ quan nào đó.

Thiên Tôn đơn giản trả lời, "Loại người sáp này đều là thân bất tử."

"Thật sự có người thân bất tử sao?" Lâm Dạ Hỏa cảm thấy bất khả tư nghị, "Đốt như vậy, cho dù là người đất cũng bị đốt thành tro a!"

"Đương nhiên bên trong có huyền cơ." Thiên Tôn quơ một ngón tay, "Lão Đại Ác Đế thành này không biết là thần thánh phương nào, thế nhưng lại biết nhiều cổ pháp từng thất truyền đến vậy, thật có chút ý tứ."

Triển Chiêu lo lắng hỏi, "Ngoại công con bên kia có đáng lo không ạ?"

Thiên Tôn bị Triển Chiêu chọc cười, xua tay, "Người sáp người giấy gì, chỉ là trò xiếc của tiểu hài tử mà thôi, Lão Quỷ đã đích thân xuất mã chỉ có nước sợ hắn lỡ tay giết luôn cả người mà chưa kịp hỏi ra tin tức gì... Ách! Đó là cái gì vậy?"

Mọi người vừa ngẩng đầu thì thấy --- bọn họ đã đến được nơi đào hố để bẫy trùng, phía trước lúc này là một cái "Ngõ cụt" hoàn chỉnh!

"Nha!" Lâm Dạ Hỏa đứng bên trong hố nhìn sườn dốc xung quanh cao tầm mấy chục trượng, "Công trình thật lớn nha! Đã vậy còn chuẩn bị vừa mau lại vừa tốt, đúng là lão gia tử ra tay có khác!"

"Cuối cùng cũng tới rồi, chậm quá!" Trên một đỉnh cát cao cao đằng xa, Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đang đứng đó.

Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường đem những dốc cát đông lạnh lại.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa tới thử một chút, hai bên sườn dốc băng so với Lỗ Hổng Lớn không sai biệt lắm, vô cùng trơn trượt, chỉ dựa vào bước đi bình thường thật sự rất khó để đi lên, đừng nói chi đám Hỏa Trọng Thiên cồng kềnh như vậy, kế sách này hẳn là ổn thỏa, chỉ cần có thể thành công dụ đám trùng dẫn đến chỗ này.

Bạch Ngọc Đường cũng vươn tay gõ vào mặt băng cứng rắn kêu bang bang, ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Không sai biệt lắm, đến lúc trở về Hỏa Luyện cung rồi!"

Ngũ gia vừa dứt lời, mọi người cũng cảm giác dường như mặt đất chấn động mạnh một cái.

...

Mà xa xa, tại Hỏa Luyện cung, bọn Triệu Phổ đã sớm đưa nhân mã lên trên sườn dốc, trước cửa sơn cốc chồng chất một lượng lớn cành lá Hỏa Liệt, theo tần suất rung động ngày càng mãnh liệt trên mặt đất, mấy khe nứt tương đối lớn bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều và có xu hướng kéo rộng ra.

Lúc này, Thanh Lân đã hoàn thành nhiệm vụ trở lại Hỏa Luyện cung nằm trên đỉnh lắng nghe động tĩnh đột nhiên tung người lên nhảy lên không trung, đáp xuống núi hô to với mọi người, "Đến rồi!"

...

Trên sườn núi, Triệu gia quân mỗi người đều phi thường khẩn trương.

Triệu Phổ cầm Tân Đình Hầu, đem Công Tôn kéo về phía sau.

Gần như cùng lúc, chợt nghe mặt đất vang lên một tiếng thật lớn tựa như sét đánh, toàn bộ Phong Tê cốc đất rung núi chuyển... Trên mặt đất xuất hiện một ánh lửa đỏ rực, ngọn lửa càng ngày càng bùng lớn, ánh lửa chiếu rọi toàn sơn cốc.

"Trong lửa có gì đó!" Công Tôn khẩn trương một tay nắm chặt tay áo Triệu Phổ, một tay theo bản năng mà kéo Tiểu Tứ Tử.

Chỉ là Công Tôn vươn tay chụp mãi cũng không nắm được Tiểu Tứ Tử, cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn lại...

"Tiểu Tứ Tử đâu?!" Công Tôn hoảng hốt.

Triệu Phổ đang chuyên chú nhìn chằm chằm mấy khe nứt dưới đáy sơn cốc cũng sửng sốt, đám ảnh vệ mãnh liệt hồi phục tinh thần, tìm kiếm khắp nơi... Cũng không tìm thấy bóng dáng Tiểu Tứ Tử!

"Ra rồi!"

Thời điểm mọi người đang bối rối, mặt đất Hỏa Luyện cung trước mắt hoàn toàn vỡ toang, vô số "Hỏa cầu" bò đi ra, thanh thế hoàn toàn khác khi nãy.

Không ổn chính là... Những con Hỏa Trọng Thiên này không hề di chuyển theo trật tự như trong kế hoạch của mọi người.

Tuy một lượng lớn cành lá Hỏa Liệt được đốt trước cửa sơn cốc có phát huy tác dụng, nhưng đám Hỏa Trọng Thiên này dường như đang bị thứ gì đó kích thích, tựa như phát điên chạy loạn lung tung trong sơn cốc, giẫm đạp lên nhau. Đáng sợ hơn chính là, so với đám hỏa cầu bằng cỏ lúc trước, giáp xác của Hỏa Trọng Thiên lúc này ma sát vào nhau sinh ra từng âm thanh "Kin kít kin kít" làm người nghe dựng hết gai ốc rợn cả người.

"Vương gia." Thanh Lân đến bên cạnh Triệu Phổ, "Không ổn, số lượng so với trong tưởng tượng quá nhiều!"

Triệu Phổ cũng nhíu mày, đây là có tất cả bao nhiêu con?! Cứ cuồn cuộn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net