96. Đại chiến báo thắng lợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Phổ bình thường bày binh bố trận, đối phó con người có thể nói là tính toán không chút sơ hở.

Nhưng lần này lại là đối phó với đám trùng, kế hoạch quả thật khá hoàn hảo nhưng Cửu Vương gia cho tới giờ vẫn chưa từng thấy qua đám trùng chỉ nghe kể trong truyền thuyết đó, tuy rằng đã thử tưởng tượng đến mức độ phá hoại kinh người của Hỏa Trọng Thiên... Nhưng thực tế lúc mọi chuyện xảy ra vẫn dọa cho mọi người choáng váng.

Hỏa Trọng Thiên bất kể uy lực hay số lượng đều vượt xa tưởng tượng, cứ tình hình này muốn tiêu diệt không sót một con cũng là một vấn đề không hề nhỏ.

"Ách! Không ổn a!" Triển Chiêu vừa nói vừa nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.

Ngũ gia vốn luôn chán ghét các loại trùng hiện giờ mặt đã trắng xanh, có chết như thế nào cũng không thể bị trùng cắn chết, huống hồ còn là một còn trùng có thể phóng ra lửa, ngẫm lại liền cảm thấy ghê tởm.

Trên vách núi binh lính xếp thành trận địa sẵn sàng nghênh địch, nhưng trong lòng mọi người không khỏi đều bất an, trùng này to như quái vật vậy, làm sao ngăn cản?

Những con Hỏa Trọng Thiên kia cũng không biết có phải do ở dưới lòng đất ngây ngốc lâu quá rồi không, sau khi bò lên trên thì cuồng bạo khác thường, khắp nơi bò loạn còn rít lên âm thanh, xung quanh tia lửa bắn xoèn xoẹt, tình trạng hỗn loạn mà dọa người, cực kỳ khó khống chế.

"Nguy rồi!" Thiên Tôn cũng nhịn không được phải nhíu mày.

Vô Sa đại sư cùng Yêu Trường Thiên cũng lắc đầu --- một khi mấy con này trở mình bò lên sườn núi, hoặc phá tan bức tường phòng hộ, sẽ kéo theo một đám cũng bò ra, đến lúc đó muốn ngăn cản cũng không thể được.

"Có nên ném Hỏa Liệt quả xuống ngay bây giờ không?" Trâu Lương hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhăn mày, nếu bây giờ mà ném... Có thể diệt được tận gốc sao? Vạn nhất còn lưu lại con nào sống sót? Dưới lòng đất còn rất nhiều chưa bò lên hết đâu!

Triệu Phổ muốn tham khảo ý kiến của Công Tôn, nhưng Công Tôn tiên sinh lúc này đang gấp đến xoay vòng, không thấy Tiểu Tứ Tử!

...

"Đằng kia có một khe hở!"

Thiên Tôn đột nhiên chỉ vào sơn cốc bên kia.

Mọi người theo phương hướng ngón tay ông vừa chỉ nhìn qua, chỉ thấy việc lớn không ổn rồi, bởi vì một góc dốc bên sơn cốc, mặt đất đang rung chuyển, xuất hiện thêm vô sô khe nứt, bên trong là ánh lửa ngút trời, đám trùng đang ra sức chui lên.

"Những con trùng này vì sao không chuyển động mà tập trung tại một chỗ liều mạng?" Triệu Phổ nghĩ không ra, càng để lâu không phải càng nhiều trùng bò lên sao? Làm sao nghĩ ra biện pháp dẫn bọn nó tới trong sơn cốc?

"Có phải cũng giống như dê, có một con đầu đàn không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mọi người đang thảo luận, Triển Chiêu đột nhiên "Suỵt" một tiếng, nghiêng tai, nhắc mọi người, "Nghe! Có phải có âm thanh gì hay không?"

"Âm thanh?"

Mọi người yên tĩnh trở lại.

Ở một bên sơn cốc Triệu Phổ cũng đột nhiên đè lại Công Tôn đang kích động, nhỏ giọng nói, "Âm thanh của Tiểu Tứ Tử!"

Công Tôn lập tức yên lặng, cẩn thận lắng nghe...

Tất cả mọi người dường như đều tĩnh lặng, nín thở chuyên chú lắng nghe...

Lúc này, trong Phong Tê cốc vẫn còn âm thanh cành lá Hỏa Liệt bị đốt sinh ra tiếng "Tách tách" cùng âm thanh kin kít của những con Hỏa Trọng Thiên đang ma sát vào nhau...

Trong mớ âm thanh hỗn độn này, đột nhiên... Có một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng truyền đến, cùng với chất giọng non nớt của một đứa trẻ.

Tất cả mọi người đều vô cùng quen thuộc với âm thanh non nớt mềm mại này, là tiếng của Tiểu Tứ Tử!

...

Thiên Tôn ngẩng mặt, ngước lên nhìn bầu trời đêm.

Lúc này âm thanh ngày càng rõ ràng, bởi vì tiếng kêu chói tai của đám Hỏa Trọng Thiên đang giãy giụa bên trong Phong Tê cốc đồng loạt ngưng lại, nhóm trùng cũng trở nên yên tĩnh.

Tiếng của Tiểu Tứ Tử càng lúc càng rõ, Công Tôn kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn lên...

Chỉ thấy trên đỉnh đầu, Yêu Yêu giang rộng hai cánh, chậm rãi bay qua, Tiểu Tứ Tử ngồi an ổn trên lưng Yêu Yêu, vừa vỗ bàn tay nhỏ bé theo nhịp điệu vừa hát ngâm một khúc đồng dao...

Đây là hành động Tiểu Tứ Tử vẫn thường hay làm, bọn nha hoàn Khai Phong phủ đều thích vỗ tay theo nhịp dạy Tiểu Tứ Tử hát đủ loại đồng dao.

Tiểu Tứ Tử đôi khi cũng tự mình hát một vài khúc nhạc đồng dao mọi người cho đến nay chưa từng nghe đến, mà lúc này Tiểu Tứ Tử đang ngâm, cũng là một thủ khúc mà mọi người chưa từng biết tới.

Theo động tác Yêu Yêu chậm rãi bay qua bầu trời đêm, tất cả mọi người đang ngẩng mặt đều há hốc miệng, lộ vẻ mặt kinh hãi... Bọn họ thấy cái gì?

Bởi vì Tiểu Tứ Tử không chỉ đến một mình, phía sau chiếc đuôi phượng thật dài của Yêu Yêu, kéo theo một dải ngân hà...

Trong bầu trời đêm, chiếc đuôi to lớn xinh đẹp của Yêu Yêu được nối dài về phía sau, vô số điểm nhỏ sáng lấp lánh kéo dài thật dài, theo tiết tấu đong đưa nhẹ nhàng của Yêu Yêu đang bay phía trước thật chậm rãi chậm rãi uốn lượn như những cơn sóng trong bầu trời đêm, tạo thành một dải ngân hà lung linh rực rỡ.

Đám người Triển Chiêu nhãn lực vô cùng tốt, liếc mắt một cái đã nhìn ra, theo sau Yêu Yêu không phải tinh tú hay những vụn sáng rơi xuống từ dải ngân hà mà chính là vô số côn trùng trong rừng bay đến.

Giữa đêm đen, rất nhiều bướm cùng đom đóm tụ về một chỗ, nối đuôi nhau theo Yêu Yêu chậm rãi bay đi.

Hỏa Trọng Thiên trong sơn cốc lúc này đã hoàn toàn an tĩnh.

Theo tiếng ca của Tiểu Tứ Tử cất thật xa, từng nhóm từng nhóm Hỏa Trọng Thiên cũng xoay mình, theo con đường trong sơn cốc đi về phía phát ra tiếng ca ấy.

Bên trong Phong Tê cốc rất nhanh hình thành một dòng sông lửa.

Toàn bộ trùng tận sâu trong Hỏa Luyện cung cuối cùng cũng bò ra, dưới lòng đất đã không còn ánh lửa...

Chờ mọi người khôi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ... Yêu Yêu đã bay khá xa rồi.

Mọi người nhanh chóng đuổi theo, đuổi theo Yêu Yêu và Tiểu Tứ Tử, hướng về cái "Bẫy" ở Lỗ Hổng Lớn mà tiến đến.

Tất cả mọi người không ai nói lời nào, cùng đến trên sườn núi... Yên tĩnh trong bầu trời đêm, là tiếng vỗ cánh của Yêu Yêu cùng khúc đồng dao dễ nghe kia, trên không là những vì tinh tú, trong sơn cốc là sông lửa ngập trời, cảnh tựa như mơ.

Công Tôn lắng nghe thủ khúc đồng dao kia vẫn không nhận ra cuối cùng Tiểu Tứ Tử là đang hát bài gì...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong nửa ngày, cũng nghe không hiểu, Tiểu Tứ Tử hát tựa hồ không phải là tiếng Hán, cũng không giống bất cứ ngôn ngữ nào trong Tây Vực.

Chính là một khúc đồng dao đơn giản kia, nghe qua mang đến một cảm giác vô cùng cổ kính, mặc dù được hát lên bởi chất giọng non nớt của trẻ con nhưng có thể nghe ra sự trang trọng như Tăng ngâm Phật hiệu, hòa cùng tiếng gió trong sơn cốc trống trải có vẻ càng thêm mờ mịt hư vô.

Lâm Dạ Hỏa nhịn không được hỏi Vô Sa đại sư, "Sư phụ, Tiểu Tứ Tử đang hát cái gì?"

Vô Sa đại sư cười khẽ, làm một động tác im lặng với đồ đệ nhà mình, nhỏ giọng nói, "Thiên cơ bất khả lộ."

Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn Hòa thượng béo nhà mình, "Người cũng không biết thằng bé hát cái gì đi?"

Vô Sa đại sư xấu hổ, ho khan hai tiếng rồi sưng mặt, "Phật viết, không thể nói!"

Lâm Dạ Hỏa ngó sang bên cạnh chờ đợi đáp án của mọi người.

Tất cả mọi người gật gật đầu --- hòa thượng quả thật là không biết.

Yêu Trường Thiên nở nụ cười, "Từ xưa đến nay, Hồ tộc am hiểu nhất là mị hoặc lòng người, xem ra bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo cũng không chỉ có riêng con người, cả trùng và động vật... Một thứ đều không tránh khỏi."

Công Tôn cũng nhớ lại, Tiểu Tứ Tử có đôi khi ngồi một mình nhàm chán trong sân, cũng sẽ vỗ tay hát một khúc đồng dao hoặc mấy khúc ca gì đó.

Thời điểm đó, mấy con miêu miêu, cẩu cẩu, thỏ nhỏ hay chim chóc đều tụ tập lại một chỗ, cùng vây quanh ngồi bên cạnh bé, đều là Ngân Hồ tộc, năm đó Yêu Vương có phải cũng từng như thế không?

Hỏa Trọng Thiên gần như đã hoàn toàn bị khống chế, trạng thái cuồng bạo ban nãy đã không còn sót lại chút gì, nhóm trùng quy quy củ củ mà xếp thành từng đội, vượt qua sơn cốc, hướng theo Yêu Yêu phía trước một đường mà bò đi, cuối cùng tập trung về Lỗ Hổng Lớn.

Yêu Yêu bay phía trên Lỗ Hổng Lớn đập cánh vài cái rồi lượn quanh.

Tiểu Tứ Tử vẫn còn tiếp tục hát khúc đồng dao.

Hỏa Trọng Thiên sau khi tụ tập tại Lỗ Hổng Lớn bắt đầu hướng theo sườn núi phía trên mà bò đi... Quả nhiên, sau khi bò lên liền trượt xuống, rất nhanh, nhóm trùng bắt đầu một lớp lại một lớp xếp chồng lên nhau chất đầy bên dưới Lỗ Hổng Lớn.

Chờ đến khi những con Hỏa Trọng Thiên cuối cùng rơi vào cái hố, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đem cát đá đã chuẩn bị tốt ở hai bên sơn cốc lấp vào... Một cái hố hình vuông hoàn chỉnh hình thành.

Hỏa Trọng Thiên bị nhốt ở bên trong, khúc ca của Tiểu Tứ Tử vẫn còn chưa dừng lại, đám trùng vẫn ngoan ngoãn ở trong hố nằm im bất động.

Trâu Lương mang người, đem Hỏa Liệt quả thu được từ binh mã Ác Đế thành đều đổ vào bên trong "Hố lửa".

Những quả Hỏa Liệt nhanh chóng nứt ra rồi chuyển thành màu đen, từ từ tan chảy... Mà theo chỗ trái cây vừa tan đi, đám trùng cũng không hề động đậy... Màu sắc ngọn lửa cũng bắt đầu biến hóa.

Vốn dĩ, Hỏa Trọng Thiên phát ra một loại lửa màu đỏ thẫm không giống bình thường, nhưng hiện tại, màu lửa ngày càng bình thường trở lại, trong sơn cốc cũng xuất hiện mùi khét.

"!" Công Tôn kinh ngạc.

Vô Sa đại sư tìm một tảng đá ngồi xuống, bắt đầu niệm kinh... Dù sao cũng là sinh mệnh, Hỏa Trọng Thiên nguy hại quá lớn, vì an bình của dân chúng không thể để cho bọn chúng tồn tại trên hậu thế này, nên Đại hòa thượng quyết định niệm kinh vì bọn chúng mà siêu độ.

Không biết là tiếng ca của Tiểu Tứ Tử phát huy tác dụng, hay là công dụng của đống Hỏa Liệt quả, những con Hỏa Trọng Thiên lúc này giống hệt như mấy quả hỏa cầu làm từ cỏ, không phát ra tiếng nào mặc cho người thiêu đốt, đám trùng tựa như vẫn còn bị vây trong trạng thái hôn mê, không giãy giụa cũng không kêu thảm thiết, liền như vậy, cứ lẳng lặng mà bị thiêu thành đống tro tàn.

Trận lửa đốt này không sai biệt lắm đều đốt cả một đêm, ngoại trừ Vô Sa đại sư vẫn còn ở lại Lỗ Hổng Lớn niệm kinh siêu độ, những người khác đều trở lại quân doanh trước Hỏa Luyện cung.

Tiểu Tứ Tử cũng từ trên lưng Yêu Yêu mà leo xuống, Triệu Phổ ôm lấy bé một đường đi về, Yêu Yêu bay trên trời, thong thả, không nhanh cũng không chậm.

Tiểu Tứ Tử đại khái mệt chết rồi, ghé vào đầu vai quen thuộc của Triệu Phổ mà ngủ.

Tất cả mọi người vừa đi vừa nhìn Tiểu Tứ Tử đang say ngủ trên bờ vai Triệu Phổ, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, cảm giác như chính mình nằm chiêm bao.

Những nhóm côn trùng một đường bay theo Tiểu Tứ Tử mà đến, cũng tại lúc tiếng ca dao ngừng lại bất tri bất giác mà tung cánh rời đi.

Triển Chiêu chắp tay sau lưng, vừa đi vừa trái phải quan sát Tiểu Tứ Tử, hắn ngay cả đói bụng cũng quên rồi, nghĩ tới nghĩ lui thấy thế nào cũng thật là thần kỳ.

Bạch Ngọc Đường đi vài bước, đưa mắt nhìn sang Thiên Tôn một cái.

Cuối cùng Thiên Tôn bị nhìn đến dựng cả lông mao, vươn tay nhéo lỗ tai hắn, "Nhìn cái gì?"

Bạch Ngọc Đường xoa xoa lỗ tai, hỏi Thiên Tôn, "Hiện tượng như vừa rồi... Là bình thường sao?"

Thiên Tôn nhún vai, "Đối với người thường dĩ nhiên không bình thường, nhưng đối với Ngân Hồ tộc mà nói thì rất bình thường."

"Cái này còn gọi là bình thường sao?" Lâm Dạ Hỏa nhịn không được chạy lên.

Thiên Tôn nhìn mấy vẻ mặt bất khả tư nghị, bất đắc dĩ lắc đầu, "Không nghe Yêu Trường Thiên kia đã nói hay sao? Hồ tộc xưa nay mị hoặc chúng sinh, chỉ có mấy con trùng thì tính là cái gì?"

"Hồ tộc..." Lâm Dạ Hỏa nheo mắt, "Hay là, tổ tiên của Hồ tộc chính là Tô Đát Kỷ... Ai nha?!"

Hỏa Phụng còn chưa dứt lời liền bị Thiên Tôn đập một phát vào đầu, "Đát cái đầu của ngươi, hồ tộc cùng hồ ly tinh có thể giống nhau sao? Một cái là thần tộc, một cái là yêu vật!"

Công Tôn đi bên cạnh Triệu Phổ, Triệu Phổ còn đùa y, "Lập công lớn rồi nha thư ngốc, trở về để Hoàng Thượng phong cho Tiểu Tứ Tử một cái tước vị a."

Công Tôn liếc mắt nhìn Triệu Phổ.

Cửu Vương gia thấy vẻ mặt y mất hứng, lại trêu chọc thêm một tý, "Vui vẻ lên a! Chúng ta đang nuôi một tiểu thần tiên đó!"

Công Tôn thở dài, ôm cánh tay tiếp tục mà đi, huyết thống Ngân hồ tộc quả nhiên đáng sợ, cũng không biết là phúc hay là họa đây, bất quá nghe nói Tiểu Tứ Tử mệnh tốt lắm...

"Thần như vậy..." Triển Chiêu nhịn không được hỏi Thiên Tôn, "Có thể hay không bị trời phạt?"

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều gật đầu, chính xác...

Thiên Tôn không hề gì mà lắc lắc đầu, sâu kín nói một câu, "Ngân hồ tộc luôn là mệnh đại phú đại quý, từ xưa đến nay trừ bỏ một tên đặc biệt thích đi tìm đường chết ra, những người khác đều có thể vui vẻ an khang mà sống cả một đời."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau không nói --- cái kẻ tự mình đi tìm đường chết kia không phải là Yêu Vương đó sao... Bất quá nhìn sắc mặt Thiên Tôn, hai người quyết định vẫn là không nên hỏi nhiều.

Trở lại quân doanh, chỉ thấy các tướng sĩ Hỏa Luyện thành dưới sự hướng dẫn của Tô Lâm đang dọn dẹp chiến trường.

Liệt Tâm Dương vẻ mặt nhộn nhạo nhìn về phía Ân Hậu đang dựa vào tảng đá ngủ gà ngủ gật cách đó không xa.

Ảnh vệ môn tập trung rất nhiều tù binh, trong đó có một kẻ bị nhốt vào xe cũi, chính là cái Độc Hỏa tướng quân đã tắt lửa kia.

Triệu Phổ hưng phấn, "Bắt sống rồi!"

Công Tôn liếc hắn --- đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là ai ra tay a.

Triệu Phổ lập tức chạy tới nói lời cảm tạ với Ân Hậu.

Ân Hậu khoát tay ý bảo Cửu vương gia ngươi không cần khách khí, vừa liếc mắt nhìn thấy bộ dáng rầu rĩ không vui đang bước vào của Thiên Tôn.

Yêu Trường Thiên cũng sán lại, hỏi, "Vừa rồi có thấy không?"

Ân Hậu gật đầu... Vừa rồi cảnh tượng trên bầu trời ông nhìn thấy vô cùng chân thực, đặc thù của Ngân Hồ tộc trên người Tiểu Tứ Tử ngày càng rõ ràng, khó trách Yêu Vương đối với việc Hỏa Trọng Thiên sống lại gây ra tai họa ngập đầu cũng không để lại bất kỳ biện pháp gì giải quyết, bởi vì chỉ cần tiểu Ngân Hồ ở đó, Hỏa Trọng Thiên phát ra lửa căn bản đều không phải vấn đề.

Bên cạnh Ân Hậu, Tiểu Lương Tử cũng trở lại, đầu đầy mồ hôi.

Tiểu Lương Tử vội vã chạy về Lang Vương bảo, vừa chạy đến cửa thành ngẩng mặt đã thấy Lang Vương bảo hoàn hảo không bị tổn hao gì, phụ thân cùng nương hắn còn đang đứng trên thành lâu kia, đang khó hiểu mà nhìn nhi tử vội đến mức chạy nhanh không ngừng kịp của mình, "Ngươi như thế nào đột nhiên lại trở về?"

Tiểu Lương Tử vừa thấy Lang Vương bảo không xảy ra việc gì, bỏ lại một câu, "A aaaa... Con trở về hỗ trợ!" Xoay người nhanh chân lại chạy đi, Tiêu Thống Hải cùng Liêu Tiệp đứng phía trên thành lâu đối diện --- đứa nhỏ này sao vậy? Bị mộng du a?

Triệu Phổ xách một tai Liệt Tâm Dương, đem vị này từ trong trạng thái háo sắc trở về.

Liệt Tâm Dương vội hỏi, "Vương gia, nguy cơ của Hỏa Luyện thành coi như đã được giải trừ rồi đúng không?"

Triệu Phổ gật đầu.

Liệt Tâm Dương vội vàng nói lời cảm tạ với Triệu Phổ, lão đầu này cũng không ngốc, hắn làm mất một cái chìa khóa, thiếu chút nữa dẫn đến Hỏa Trọng Thiên đốt cháy hơn phân nửa Tây Vực, may mắn có Cửu Vương gia hỗ trợ hóa giải nguy cơ này, mới tránh khỏi tai họa nước diệt vong!

Lưu lại Trâu Lương cùng Thanh Lân đang dọn dẹp chiến trường và áp giải tù bình không đề cập tới, những người còn lại đều quay về Hỏa Luyện thành.

Vừa mới vào thành, Đổng Thiên Dực liền tới, mang theo một tin tức tốt.

Hạ Nhất Hàng tính kế, giả vờ phái toàn bộ binh mã đi cứu nạn, để Hắc Phong thành trong trạng thái bỏ không.

Kết quả thực sự có binh mã Ác Đế thành tấn công, cầm đầu quân địch là một kẻ toàn thân mang lửa, ai ngờ đánh lén bất thành bị Hỏa Kỳ Lân cùng Long Kiều Quảng quay đầu ngựa trở về giết chết.

Hạ Nhất Hàng xuất ra một phần binh mã cho đi qua địa đạo trở về Hắc Phong thành, phối hợp với số quân còn lại thủ vị giáp công, chặn hết hai đường, binh mã Ác Đế thành toàn bộ bị diệt gọn.

Tướng lĩnh một thân mang lửa kia có chút tà môn, bị Long Kiều Quảng dùng mưa tên bắn thành con nhím, vậy mà cũng không chết, cuối cùng Hạ Nhất Hàng phái người dùng băng thiết đem hắn vây lại, một cước đá vào trong hố ngựa, dùng đất lấp lên mới dập tắt được lửa.

Triệu Phổ tò mò hỏi, "Nói như vậy, trong tay chúng ta có hai tên Độc Hỏa a?"

Đổng Thiên Dực nhìn nhìn cái tên tù binh bị giam trong xe cũi, cả người cháy đen thui, lắc đầu, "Chỉ dư một tên này, tên bên lão Hạ đã chết rồi!"

"Chết?" Triệu Phổ kinh ngạc.

"Ân, tự sát." Đổng Thiên Dực vẻ mặt ghét bỏ, "Nổ tung, hoàn hảo còn đang ở trong hố, sau khi nổ liền trở thành một vũng nước đen dọa chết người, vũng nước này hình như còn có độc, giống như dầu sáp, lúc nguội liền đọng lại thành những khối sáp màu đen."

Triệu Phổ theo bản năng nhìn thoáng qua tên Độc Hỏa trong lồng, hoàn hảo là Ân Hậu ra tay, người này động tác cứng ngắc, hiển nhiên đã bị điểm rất nhiều huyệt đạo, Thiên Tôn cũng nói muốn bắt sống người này chỉ có thể trông vào Ân Hậu, hai lão gia tử hiển nhiên đã biết rõ biện pháp đối phó với loại "Người sáp" này.

Trận này hữu kinh vô hiểm mà có được thắng lợi thật đẹp mắt, mất chốt là còn bắt được người sống trở về, từ miệng bọn họ hẳn là có thể tra ra không ít manh mối về những việc liên quan đến Ác Đế thành.

[Hữu kinh vô hiểm - nghĩa là có kinh sợ nhưng may mắn không có nguy hiểm, tổn hao gì.]

Mà thú vị nhất là, Liệt Tâm Dương đối với Ân Hậu hoàn toàn phát bệnh "mê trai", thế nhưng cũng nhận ra trong đông đảo tù binh bắt được, có vị "Ái phi" đã trộm đi chìa khóa Hỏa Luyện cung của mình. Mục đích của hắn quả nhiên là trộm lấy chìa khóa ngăn cản không cho mọi người tiến vào Hỏa Luyện cung, chiếc chìa khóa vẫn còn mang theo ở trên người, sau khi lục soát được liền đem trả lại Liệt Tâm Dương.

Liệt Tâm Dương mở ra đại môn Hỏa Luyện cung, để mọi người tiến vào "Thăm quan" một chút.

Nhưng sau khi mở cửa mới phát hiện, kết cấu Hỏa Luyện cung bên trong gần như đã sụp nát, đèn đá toàn bộ rơi vỡ vụn, những cây cột hình trụ cùng mái nhà hình cung trên đỉnh xuất hiện nhiều vết rạn.

Bạch Ngọc Đường có chút tiếc nuối mà lắc đầu, "Rất nhanh sẽ sụp nát."

Triệu Phổ vỗ vỗ Liệt Tâm Dương --- quốc bảo xem như không còn, thôi thì xây lại một cái mộ phần cho bản thân, dù sao phong thủy nơi này cũng rất tốt.

...

Tiểu Lương Tử dựa theo lời Triệu Phổ phân phó, hỗ trợ dẫn theo Tắc Lặc về đây, Tắc Lặc dường như đối với Hỏa Luyện cung không có gì hứng thú, Trâu Lương đi theo cùng nó làm một chút "Giao lưu" rồi báo lại cho Triệu Phổ --- Hỏa Luyện cung cũng không có nguồn nước như trong truyền thuyết.

Triệu Phổ lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm thở một hơi, xem ra Ưng Vương năm đó phát hiện nguồn nước là phân tán ở khắp mọi nơi, một khi đã như vậy cũng không cần lo lắng!

...

Cái nên lo lắng chính là ánh nắng đến tróc da ở Hỏa Luyện thành vào sáng ngày hôm sau, cùng rất nhiều việc cần xử lý sau một trận đánh, mọi người quyết định thu thập hành lý, tự mình áp giải "Độc Hỏa", suốt đêm chạy về Hắc Phong thành...

- Hoàn Vụ án thứ tư -







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net