97. Hồng phúc tề thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một trận chiến ở Hỏa Luyện thành Triệu Phổ giành được đại thắng lợi, bắt sống gần như toàn bộ binh mã Ác Đế thành, Hạ Nhất Hàng còn ngay tại cửa lớn Hắc Phong thành diệt gọn một đội quân, tin tức này rất nhanh truyền đi khắp Tây Vực.

Từ sau khi Triệu Phổ trở về Hắc Phong thành vẫn luôn hoạt động không ngừng nghỉ, ngắn ngủi chỉ trong một tháng từ núi Bình Chung đến Hỏa Luyện thành, Cửu Vương gia đối mặt với đám người Ác Đế thành trước sau vẫn luôn giành thắng lợi vô cùng đẹp mắt.

Thời điểm vừa xuất hiện, Ác Đế thành thần bí khiến cho toàn bộ Tây Vực phải kiêng kỵ, nhất là một số bộ tộc nhỏ vẫn luôn trong tình trạng án binh bất động quan sát.

Nếu nói một chiến dịch ở núi Bình Chung kia vẫn không đủ để mọi người tin tưởng thì sau trận đánh ở Hỏa Luyện thành, tâm tình bất an của mọi người đều bình tĩnh trở lại --- quả nhiên, bất kể là cường địch từ đâu tới, mấy chuyện như đánh giặc này, sẽ không có ai vượt qua được Triệu Phổ...

Bọn tù bình đều được giao cho các chuyên gia thẩm vấn, trong quân doanh tự có những biện pháp khiến cho ngươi mở miệng, những người khác cũng không hỏi quá nhiều.

Hắc Phong thành gần đây sóng êm gió lặn, mọi người trong Khai Phong cũng trở nên nhàn hạ vô cùng.

Triệu Trinh tâm không cam tình không nguyện bị Vô Sa đại sư cùng ba nghìn Triệu gia quân hộ tống trở về Khai Phong, tiếp tục làm một hoàng đế nhật lí vạn ky.

[Nhật lí vạn ky - hiểu nôm na là bề bộn chính sự.]

...

Những ngày nhàn hạ ở Hắc Phong thành cũng rất thú vị, mọi người đều bận rộn với lịch riêng của mình.

Bạch Ngọc Đường mang theo Triển Chiêu cùng nhau trở lại Thiên Sơn, Lâm Dạ Hỏa mang theo Trâu Lương chạy về Ma Quỷ thành, Tiểu Lương Tử mang Tiểu Tứ Tử sang Lang Vương bảo ở, Triệu Phổ đem Công Tôn đi dạo khắp nơi trong Hắc Phong thành, Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Yêu Trường Thiên cùng nhau đến mấy địa danh ở Tây Vực hảo hảo du ngoạn một phen.

Non nửa tháng sau, mọi người chơi đến tận hứng rốt cuộc về tới Hắc Phong thành.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dắt ngựa, mang theo Tiểu Ngũ vừa đi bộ vừa ngáp, dọc theo phố xá sầm uất ở Hắc Phong thành, hướng tới phủ Nguyên Soái.

Yêu Yêu vốn dĩ cũng đi theo hai người bọn họ về Thiên Sơn, trên đường trở lại đụng phải Thiên Tôn bọn họ, Thiên Tôn dường như muốn đến nơi nào, liền đem Yêu Yêu mượn đi mất.

Một chuyến dạo chơi ở Thiên Sơn lần này khiến Triển Chiêu vô cùng thư thái, đỉnh núi Thiên Sơn trắng như tuyết, nhưng Bách Hoa cốc nơi Bạch Ngọc Đường thuở bé cùng sống với Thiên Tôn vô vàn hoa nở rộ, nghĩ đến nơi đây cũng từng là nơi sinh sống của Yêu Vương cùng nhóm Tương Du, Triển Chiêu cảm khái vạn lần, ngoại công hắn khi còn bé chính là ở địa phương đẹp như tiên cảnh này mà lớn lên a...

Hai người đang trên đường trở về, Tiểu Ngũ đột nhiên quơ đuôi kéo Triển Chiêu, nhìn về hướng gian hàng ven đường, vừa nhìn vừa lắc lắc lỗ tai. [tự dưng thấy hình ảnh này moe ghê.]

Triển Chiêu theo hướng Tiểu Ngũ nhìn qua, liền thuận tay kéo Bạch Ngọc Đường một cái.

Chỉ thấy cách bọn họ không xa, tại một cửa hàng đường cao phía trước có hai người đang đứng, một lớn một nhỏ, đang mua điểm tâm.

Người nhỏ kia tất cả mọi người đều nhận thức, chính là Tiểu Tứ Tử!

Nhưng kỳ quái là, cùng đi theo Tiểu Tứ Tử không phải Công Tôn cũng không phải Triệu Phổ, mà là một vị cho đến nay hai người chưa từng trông thấy qua bao giờ, một thanh niên khoảng tầm hai mươi.

Thanh niên kia không được cao lắm, làn da rất trắng, mắt hí mặt búp bê, nhìn giống như học đồ của môn phái nào đó, không quá nổi bật. Khóe miệng trời sinh cong cong thành ý cười, trên gương mặt có vài nét tàn nhang, mái tóc được búi lên không dài cũng chẳng ngắn, bên hông đeo một cây gậy trúc có hoa văn phức tạp, một thân y phục bằng bố sam màu xám trắng, thắt một cái đai lưng bằng da lông màu đen thật dài còn dư lại một chút ở phía sau, nhìn trông như cái đuôi thò ra ngoài.

Tiểu Tứ Tử kéo tay người trẻ tuổi, chỉ vào bài tử chọn điểm tâm trước cửa hàng đường cao, dường như đang chọn món ăn.

Người trẻ tuổi kia tủm tỉm cười lấy tiền mua điểm tâm cho Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau --- người kia là ai nha?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường định đi qua chào hỏi, Tiểu Tứ Tử cùng người nọ dạo phố, hẳn là người của Triệu gia quân?

Nhưng kỳ quái chính là, vốn dĩ Tiểu Ngũ đang nhìn về hướng Tiểu Tứ Tử lại không buồn động đậy, không chỉ không chạy qua mà khi nhìn thấy Triển Chiêu muốn đi qua, còn há mồm cắn vào vạt áo Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu đi về phía trước mấy bước chợt nghe một tiếng "Roẹt".

Ngũ gia dừng bước, yên lặng nhìn thoáng qua --- quả nhiên, Tiểu Ngũ đang ngậm một khối vải bố màu lam.

Có mấy người qua đường đều nhịn cười nhìn về phía này.

Triển Chiêu nheo mắt quay đầu nhìn Tiểu Ngũ --- Tiểu Ngũ đã lâu rồi không cắn vạt áo hắn, sao hôm nay lại vậy? Tâm tình không tốt?

"Nha!"

Hai người đang đứng ở giữa đường, chợt nghe xa xa có một âm thanh quen thuộc truyền đến.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên trông thấy chính là một quả đầu đỏ tươi... Cách đó không xa, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Phong Khiếu Thiên đang đi tới.

Đã lâu không gặp, quả đầu kia của Hỏa Kỳ Lân dường như ngày càng đỏ hơn, bên cạnh là Phong Khiếu Thiên không khác gì đứa bé, một tay cầm mấy xiên thịt nướng, vừa đi vừa gặm đầy một miệng dầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn muốn không nỗi nữa --- ai có thể nghĩ cái tên trông như đại ngốc kia là một trong thập đại danh tướng Triệu gia quân.

Âu Dương đến trước Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đánh tiếng chào hỏi, "Hai người về rồi a?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, chợt nghe một bên truyền đến âm thanh của Tiểu Tứ Tử, "Miêu Miêu Bạch Bạch! Còn có Chinh Chinh Khiếu Khiếu!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu vẫy tay với Tiểu Tứ Tử.

Âu Dương cũng quay sang phất tay, trên mặt cười khanh khách, "Nha a Tiểu Tứ... Tử..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe Âu Dương đang gọi đột nhiên khựng lại, xoay mặt nhìn, chỉ thấy nụ cười trên mặt Âu Dương Thiếu Chinh cứng đờ trong nháy mắt.

Càng thú vị hơn là, bên cạnh Âu Dương, Phong Khiếu Thiên... Tướng quân ngốc còn đang nhét đầy miệng thịt ra sức nhai, vừa thấy Tiểu Tứ Tử cũng xoay mặt tươi cười, chỉ là sau khi ngẩng đầu thấy được thanh niên đứng bên cạnh Tiểu Tứ Tử, chợt nghe "Phốc" một tiếng...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội lùi hai bước dịch sang một bên, Phong Khiếu Thiên một miệng đầy thịt phun thật xa ra ngoài, có mấy người đi ngang đều bị trúng chiêu, vội vàng vỗ áo nhanh chân bỏ chạy.

"Á!" Phong Khiếu Thiên cùng Âu Dương Thiếu Chinh không hẹn mà cùng hô to, chỉ vào thanh niên đứng bên cạnh Tiểu Tứ Tử.

Thanh niên mắt híp kia đang nhét tiền vào túi đeo ngang hông, ánh mắt híp lại thành một đường, cũng không biết hắn có thể nhìn rõ hay không... Nhưng xét theo phương hướng thì hẳn là đang nhìn Âu Dương bọn họ.

Thanh niên kia cười cười vẫy tay với hai người bọn họ.

Âu Dương cả kinh, lông tóc đều dựng ngược lên, "Đồ ngốc! Đừng có vẫy!"

Phong Khiếu Thiên kêu thảm một tiếng trốn ra sau lưng Âu Dương Thiếu Chinh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nghe bên cạnh "Gâu" một tiếng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cúi đầu... Chỉ thấy một con cún nhỏ không biết khi nào thì chạy qua, lúc này đang đứng bên cạnh Âu Dương và Phong Khiếu Thiên, nâng chân sau lên một cái, "Xỳ..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hít một ngụm khí lạnh... Giày của Âu Dương và Phong Khiếu Thiên đều ướt sũng, cái con cún nhỏ kiêu ngạo kia sao khi tè xong liền nguẩy đuôi bỏ đi.

Âu Dương cùng Phong Khiếu Thiên cúi xuống nhìn đôi giày bị ướt, đồng loạt lẩm bẩm lầu bầu "Xuất hiện rồi! Quả nhiên..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại xê dịch thêm vài bước, ghét bỏ mà nhìn hai tên người đầy mùi nước tiểu kia --- rõ ràng là ban ngày ban mặt mà bị cún tè vào ướt giày, hai ngươi có bao nhiêu xui xẻo?

"Miêu Miêu Bạch Bạch!" Tiểu Tứ Tử đã lâu không gặp Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này chạy ùa tới.

Triển Chiêu vươn tay ôm bé lên.

Tiểu Tứ Tử cầm trong tay một hộp bánh hạnh nhân và bánh đậu xanh, hẳn là vừa mới mua, hỏi Triển Chiêu, "Miêu Miêu ăn không?"

Triển Chiêu biết bánh đậu xanh của cửa hàng này ăn rất ngon, liền chọn một khối bỏ vào miệng.

Triển hộ vệ vừa mới cắn xuống, một bên Âu Dương Thiếu Chinh cùng Phong Khiếu Thiên đã vội vàng la lên, "Đừng ăn a!"

Theo tiếng bọn họ vừa mới dứt, chợt nghe "Rộp" một tiếng.

Triển Chiêu cứng đờ bất động.

Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn Triển Chiêu bên cạnh.

Chỉ thấy Triển hộ vệ há mồm, phun ra một hạt đậu xanh còn cứng nguyên...

Triển hộ vệ phun nửa khối bánh đậu xanh trong miệng ra, nhìn nửa khối còn lại... Trùng hợp như thế! Trong khối bánh đậu xanh còn nguyên một hạt đậu chưa nghiền, cứng ngắc như viên đá nhỏ, cũng may mà răng của Triển Chiêu không tồi, nếu không vừa nãy liền gãy một cái răng không phải là nguy to rồi sao?

Cho dù vậy nhưng Triển Chiêu vẫn bị đau răng, vươn tay xoa nắn quai hàm, khó hiểu nhìn Âu Dương cùng Phong Khiếu Thiên vừa rồi hô to ngăn cản mình.

Bạch Ngọc Đường cũng nghi hoặc --- Phong Khiếu Thiên cùng Âu Dương Thiếu Chinh sao lại biết bên trong khối bánh đậu xanh còn sót hạt đậu chưa được nghiền?

"Nha~, Tiên Phong quan, Khiếu Thiên."

Thanh niên lúc này cũng đi đến trước mặt bọn Triển Chiêu, quơ quơ tay, chậm rì rì cùng Phong Khiếu Thiên và Âu Dương Thiếu Chinh chào hỏi.

Người này âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi, nghe vào dường như tính cách rất ôn hòa.

"Hai vị này hẳn là Triển Nam Hiệp cùng Bạch Ngũ gia đi, hạnh ngộ hạnh ngộ!" Người nọ tươi cười chào hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu chào hắn, vừa liếc sang Âu Dương cùng Phong Khiếu Thiên --- vị này là thần thánh phương nào?

Âu Dương Thiếu Chinh vừa tháo giày vừa giới thiệu cho hai người bọn họ, "Hắn gọi là Hồng Tề Thiên, là Nhị đương gia nhà Lắm Lời."

[Ở mấy quyển cuối của Long Đồ, biệt danh của Quảng gia được gọi là Thoại Lao, dịch ra nghĩa là nói lắm lời, nói dài dòng, mình để luôn nghĩa Việt nghe có vẻ dễ thương hơn >>v<<]

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt --- Hồng Tề Thiên... Đã từng nghe kể qua! Là một trong thập đại danh tướng! Thuộc Hữu Lộc quân của Long Kiều Quảng.

"Hồng Vận tướng quân?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời mở miệng.

[Tên này chắc mọi người đều biết, Hồng Vận là số đỏ, may mắn nha!]

Trong thập đại phó tướng Triệu gia quân, có một vị tướng quân trong truyền thuyết, được gọi là Hồng Vận tướng quân Hồng Tề Thiên, nghe nói người này có hồng phúc tề thiên vận may ngút trời, mỗi lần hắn xuất trận đều không chiến mà thắng, thuộc loại đặc biệt trong đặc biệt ở Triệu gia quân. Về phần võ công của hắn có giỏi không, chiến pháp có tinh thông hay không, gần như chẳng có ai để ý... Bởi vì hắn căn bản không cần phải đánh giặc cũng có thể chiến thắng, so với bất luận phúc tướng gì cũng đều phúc tướng hơn.

[Phúc tướng - trong tướng số học hay nói đến những người mang phúc tướng, lúc nào cũng có thần may mắn phò trợ.]

Phong Khiếu Thiên quan sát Hồng Tề Thiên, "Hôm nay là ngày gì a, ngươi như thế nào lại chạy ra đường, suốt một đường này đã gây tai họa cho bao nhiêu người rồi ngươi nói a!"

Hồng Tề Thiên cười cười vỗ Phong Khiếu Thiên, "Chán ghét nha, ngươi nói cứ như ta là thần xui xẻo ý..."

"A aaa!!!" Phong Khiếu Thiên kêu thảm một tiếng, vừa rút lại bả vai bị Hồng Tề Thiên vỗ vừa lui về phía sau, miệng la hét, "Chết rồi!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn phản ứng của Phong Khiếu Thiên.

Âu Dương Thiếu Chinh cũng theo Phong Khiếu Thiên lùi về sau vài bước dịch ra một khoảng cách, sau đó đoạt lấy Tiểu Tứ Tử trong ngực Triển Chiêu ôm lấy một phen, "Tiểu Bồ Tát cứu mạng a!"

Phong Khiếu Thiên lùi về sau ba bước chợt nghe vang lên một tiếng "Bụp"...

Mọi người cúi đầu thì nhìn thấy --- Phong tướng quân một cước đạp trúng sản phẩm bài tiết của một con béo cẩu... Đạp đến thật chuẩn xác.

Mới vừa đạp trúng phân chó trên bầu trời lại "Bẹp" thêm một tiếng, một bãi phân chim thuần trắng rơi xuống, trúng thẳng ngay đầu Ngốc tướng quân, bạch bạch một tiếng chảy ướt cả quần áo phía trước.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn đến trợn tròn mắt.

Hồng Tề Thiên vươn tay, từ trong ngực lôi ra một cái khăn, hướng về phía Phong Khiếu Thiên đi qua, "Ai nha, như thế nào lại bất cẩn như vậy, đến đây lau một chút..."

"Nương a, ngươi đừng tới đây!" Phong Khiếu Thiên nhanh chân bỏ chạy, xoay người rất mạnh đụng trúng cây cột trước một cửa hàng, "Cộp" một tiếng bị đụng đến hai mắt nổ đom đóm. Phong Khiếu Thiên né qua cây cột chạy về phía trước, ai ngờ một bên ngõ đang có người phụ giúp đẩy một chiếc xe đi ra, Phong tướng quân lúc nhường đường vấp phải một khúc gỗ, ngã về phía xe đẩy, người đẩy xe bị tuột tay cầm, chiếc xe liền "Lộc cộc" lao đi trên dốc đường giữa phố.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đuổi theo sườn dốc nhìn vọng xuống, chỉ thấy chiếc xe đẩy một đường trơn trượt lao đi, phía trước là một con sông nhỏ... Xe đẩy chở Phong Khiếu Thiên sau khi trượt xuống sườn dốc thì đụng phải một băng ghế đá, Phong Khiếu Thiên "Vút" một tiếng văng ra ngoài, bay tới bờ sông còn bị một nhánh liễu vướng vào chiếc quần cộc, "roẹt" một tiếng...

Sau đó nữa là một tiếng "Bõm" vang lên... Phong tướng quân bay thành một đường thật đẹp rơi xuống nước, bọt nước tung tóe bắn khắp nơi.

Bên bờ sông truyền đến tiếng kinh hãi không thôi của những người qua đường.

"Nha! Có người rơi xuống nước!"

"Này là quần của ai?"

"Óa cái mông thật trắng!"

"Đúng vậy, cái mông còn trắng hơn da mặt..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trợn mắt há mồm nhìn cái quần vướng trên cành liễu đang phất phơ trong gió kia, nước sông cao không quá đầu gối, Phong Khiếu Thiên cứ như vậy đem cả cái mông lộ ra ngoài, đầu cắm vào trong nước.

Thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường mở miệng, "Thật thê thảm..."

Triển Chiêu cũng đồng tình gật đầu, "Đúng vậy... Về sau như thế nào còn dám gặp người a!"

"Ân..."

Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang cảm khái, Hồng Tề Thiên đã đến bên cạnh họ, vuốt cằm nghiêng đầu nhìn Phong Khiếu Thiên bên dưới.

Vừa nhìn, Hồng Khiếu Thiên đột nhiên vươn tay...

"Lạch bạch", một túi tiền từ trên trời bay xuống, rơi trúng bàn tay đang vươn ra của Hồng Tề Thiên.

Hồng Tề Thiên trừng mắt nhìn, quay sang hỏi, "Ai làm rớt tiền?"

Hắn còn chưa hỏi xong, một đứa bé đã chạy tới, vươn tay đưa cho hắn thêm một túi tiền, nói, "Thúc thúc, con nhặt được túi tiền nè!". Nói xong đứa bé liền chạy đi.

Hồng Tề Thiên nghiêng đầu nhìn hai túi tiền trong tay, sờ cằm, "Làm sao đây..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu gì nhìn hắn.

Hồng Tề Thiên từ trong ngực lấy ra thêm vài túi tiền khác, "Mới đến trưa thôi đã nhặt được mười cái rồi..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hít một ngụm khí lạnh, thuận tiện lùi về sau vài bước --- Hồng Vận tướng quân, quả nhiên danh bất hư truyền!

Phía sau hai người bọn họ, Âu Dương Thiếu Chinh ôm Tiểu Tứ Tử dẫu môi đi tới, âm trầm mà nói, "Tề Thiên không giống Tiểu Tứ Tử a, hắn vô cùng may mắn bất quá những người bên cạnh hắn thì xui xẻo cực kỳ!"

Vừa nói, Hỏa Kỳ Lân vừa run rẩy chỉ vào Phong Khiếu Thiên đang chổng mông dưới sông, "Nhìn thấy không? Quá khứ quân địch nào từng đánh trận cùng hắn, kết cục đều là như vậy!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẻ mặt kính nể mà nhìn Hồng Tề Thiên.  

Hồng Tề Thiên quay sang nhìn mọi người, "Cùng nhau ăn cơm đi."

"Tốt a!" Tiểu Tứ Tử vội vàng đáp ứng.

Âu Dương vừa nghe đã sợ đến mức vội vàng thả Tiểu Tứ Tử xuống xoay người bỏ chạy.

Tiểu Tứ Tử chạy tới kéo tay Hồng Tề Thiên.

Hồng Tề Thiên xoa đầu Tiểu Tứ Tử, "Với Tiểu Tứ Tử liền vô hiệu!"

Nói xong, vị tướng quân này cười tủm tỉm nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nghiêng đầu hỏi, "Muốn ăn cái gì a, ta mời khách!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt lùi về sau vài bước --- người này, tuyệt đối không thể trêu!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net