98. Thôn Tông Tổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chuyến trở lại Hắc Phong Thành, đụng phải danh tướng Hồng Tề Thiên của Triệu gia quân, hay còn được mọi người gọi là Hồng Vận tướng quân.

"Vận may" của Hồng Tề Thiên mang đến cho hai người ấn tượng thật sâu sắc, bất quá thật lòng mà nói, vị này thay vì gọi là Hồng Vận, chẳng bằng nên gọi là Ôn thần thì hơn.

Âu Dương Thiếu Chinh bị Hồng Tề Thiên dọa chạy, Phong Khiếu Thiên ôm mông trần từ dưới sông bò lên, càng nghĩ càng tức giận, liền đứng ở giữa sông mà hướng lên sườn dốc mắng, "Hồng Tề Thiên! Ngươi là cố ý có phải hay không?"

Trên sườn dốc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không đành lòng nhìn thẳng.

Trùng hợp, bên bờ sông Lỗ Nghiêm lão gia tử cùng đám học sinh Thái Học viện ăn cơm xong vừa ra ngoài đi dạo phơi nắng.

Lỗ lão gia tử giậm chân chỉ vào Phong Khiếu Thiên đang lộ mông giữa sông gào to, "Khiếu Thiên! Ngươi mau mặc quần vào cho ta!"

Bao Duyên cùng bọn họ cả đám bị chọc cười, Tiểu Hầu gia cười đến ngửa tới ngửa lui, mấy nữ học sinh trong Thái Học viện thì che mặt hướng một bên mà trốn.

Phong Khiếu Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực, lại chống hông vỗ vỗ cánh tay, ""Sợ gì? Anh hùng thì phải phóng khoáng... Ai nha!"

Nói còn chưa dứt câu đã bị Lỗ Nghiêm lão gia tử chọi một chiếc giày trúng ngay đầu.

"Phóng cái đầu ngươi á! Ngươi... Ngươi đường đường là một tướng quân mà đứng ở giữa đường đùa giỡn lưu manh thế này còn ra thể thống gì?!" Lão gia tử tức đến thở không nổi.

Ngốc tướng quân lúc này mới lồm cồm trèo lên bờ, tháo cái quần xuống mặc vào, "Sao lại mắng ta, đều do cái tên Hồng Tề Thiên kia không tốt!"

Lỗ Nghiêm sửng sốt, quay đầu nhìn sang phía sườn dốc, chỉ thấy trên sườn dốc có mấy người đang đứng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút xấu hổ.

Hồng Tề Thiên ôm Tiểu Tứ Tử tựa hồ không hề gì, gật gật đầu cười với lão gia tử.

Lỗ Nghiêm xem như đã hiểu, vẫy tay với ba người, ý bảo bọn họ xuống đây nói chuyện.

Hồng Tề Thiên cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi xuống sườn dốc, còn chưa đi được mấy bước đột nhiên ngẩng mặt lên, "Hắt xì..."

Theo tiếng hắn nhảy mũi, chợt nghe bên cạnh "Rầm" một tiếng...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình, quay người lại thì thấy... Một bên sườn dốc gia đình ai đó đang dựng thêm một gian nhà tranh trước cửa, đột nhiên toàn bộ đều bị sụp.

Mấy người công tượng từ trong đống cỏ chui ra, phủi phủi rơm rạ bám đầy người không ngừng bảo nhau thật tà môn --- sao tự dưng lại sụp?

Hồng Tề Thiên vừa xoa xoa cái mũi vừa tiếp tục xuống dốc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau một cái --- Triệu gia quân quả nhiên ngọa hổ tàng long.

Mọi người xuống đến phía dưới, Phong Khiếu Thiên liền trốn tọt ra sau lưng Lỗ Nghiêm, trừng mắt nhìn Hồng Tề Thiên.

Lỗ Nghiêm hỏi Hồng Tề Thiên, "Tề Thiên, sao ngươi lại đến đây?"

Hồng Tề Thiên cười cười, "Nga, ta nghe Nguyên Soái nói, Khai Phong mọi người đều đã trở lại, lại đang trong thời gian rảnh rỗi nên có một số việc muốn nhờ họ hỗ trợ mà thôi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn nhìn hắn --- thì ra là cố tình đợi bọn hắn a?

Bao Duyên cũng tò mò, "Hồng tướng quân muốn Khai Phong phủ hỗ trợ cái gì? Lẽ nào là tra án?"

"Ân... Xem như là vậy, cũng không thể nói chính xác có phải là án tử hay không." Hồng Tề Thiên cười tủm tỉm quay sang hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Nhị vị khi nào thì rảnh? Cùng nhau ăn một bữa cơm?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu đáp ứng, hai người trước tiên về phủ Nguyên Soái thu thập một chút, thay đổi y phục rồi cùng nhau đến chỗ hẹn với Hồng Tề Thiên.

Hồng Tề Thiên một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay lôi kéo Phong Khiếu Thiên, bảo là đến một nhã gian ở Thái Bạch Cư đợi mọi người.

Bọn Bao Duyên tuy vừa mới ăn xong, bất quá nhàn rỗi vẫn hoàn nhàn rỗi, liền đơn giản đi cùng Hồng Tề Thiên.

Lỗ Nghiêm cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng nhau trở về phủ Nguyên Soái, trên đường vừa đi vừa tán gẫu sự tích của vị danh tướng Hồng Tề Thiên này.

Triển Chiêu có chút tò mò, hỏi Lỗ Nghiêm, "Lão gia tử, "Vận may" của Hồng tướng quân là thật hay chỉ là trùng hợp?"

Lỗ Nghiêm bị chọc cười, nói, "Việc này cùng với lượng cơm Bát Thải ăn và phản ứng của Tiểu Duyệt đều giống nhau, là những bí ẩn chưa thể giải thích được của Triệu gia quân, cũng có quan hệ với quá khứ đặc biệt Tề Thiên đã từng trải qua.

"Quá khứ?" Bạch Ngọc Đường khó có lúc bị khơi gợi lòng hiếu kỳ.

"Nga... Ngũ gia kiến thức rộng rãi không biết có từng nghe qua thôn Tông Tổ hay chưa?"

Bạch Ngọc Đường bị Lỗ Nghiêm hỏi thì sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, "Đã từng nghe qua."

Triển Chiêu tò mò, "Thôn Tông Tổ? Là nơi nào a?"

"Không phải là một địa phương cụ thể mà chỉ là một loại cách nói." Bạch Ngọc Đường đáp.

"Việc này nếu dùng vài ba câu quả thật không thể nói rõ ràng." Lỗ Nghiêm giải thích cho Triển Chiêu biết, "Loại thôn này ở vùng Trung Nguyên, đặc biệt là những nơi giàu có và sầm uất như Giang Nam vô cùng hiếm gặp, nơi này lại thường gặp hơn một chút, bất quá... Hiện tại đã ít đi rất nhiều, trước kia mới dễ gặp. Nói đơn giản một chút, có một thôn trang bùng nổ ôn dịch, trong thôn hơn phân nửa số người đều bị nhiễm ôn dịch, những người thân thể khỏe mạnh tuổi trẻ cường tráng đều rời đi, bỏ lại người già yếu tự sinh tự diệt, cùng với cả thôn trang dần dần bị diệt vong."

Triển Chiêu hiểu được, "Cùng những thôn trang bị bỏ hoang hoặc bị nhiễm ôn dịch có gì khác nhau ạ? Vì sao lại gọi là thôn Tông Tổ?"

"Loại thôn này gọi là thôn bị thần bỏ rơi, nghĩa như tên gọi, chính là loại thôn trang ngay cả thần minh cũng vứt bỏ." Bạch Ngọc Đường nói, "Mà Tông Tổ, là những người tự xưng đến cứu loại thôn trang này."

Triển Chiêu kinh ngạc, "Cứu như thế nào a? Tông Tổ cũng giống như Công Tôn đều là thần y sao?"

Lỗ Nghiêm "Ha hả" nở nụ cười, "Tông Tổ bất quá chỉ là một đám lừa đảo, tài đức gì mà đánh đồng với thần y Công Tôn a."

Triển Chiêu không hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nói, "Tông Tổ xuất hiện từ rất sớm trong những truyền thuyết dân gian, bọn họ hiện thân tại những thôn trang mắc dịch bệnh, Tông Tổ có thể trị bách bệnh, chỉ cần bọn họ đổ một chén máu của mình xuống giếng nước, uống nước xong thôn dân có thể sống sót... Nhưng, phải trả một đại giới."

"Đại giới gì?" Triển Chiêu hỏi.

"Thôn trang phải giao cho bọn chúng những đứa trẻ dưới mười tuổi." Bạch Ngọc Đường nói, "Không những vậy, từ đó về sau, thôn trang đều phải đem một nửa thu nhập của toàn thôn dâng lên cho Tông Tổ."

Triển Chiêu nhíu mày, "Đây không phải là mượn gió bẻ măng sao?"

"Không chỉ như vậy." Bạch Ngọc Đường tiếp lời, "Tông Tổ mỗi lần xuất hiện đều đúng tại thời điểm thôn trang bùng nổ ra ôn dịch, mà những thôn ở lân cận, căn bản chưa hề bị ôn dịch lây lan hay tiến vào, như thế nào bỗng dưng lại xảy ra ôn dịch?"

"Cho nên... Ôn dịch bùng nổ bị hoài nghi là có quan hệ đến Tông Tổ." Lỗ Nghiêm lão gia tử nói tiếp, "Có một cách nói tương đối, cái gọi là dịch bệnh, căn bản đều do Tông Tổ hạ độc vào, máu của bọn chúng bất quá chỉ là ngụy trang, đơn giản đó chính là giải dược."

"Cho nên chính là phường lừa đảo!" Triển Chiêu tức giận.

Lỗ Nghiêm gật đầu.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi, "Hồng Tề Thiên có quan hệ gì với Tông Tổ kia ?"

"Tề Thiên cũng là người của thôn Tông Tổ." Lỗ Nghiêm nói, "Tề Thiên khi còn bé được sinh ra ở một thôn nhỏ cách Hắc Phong thành không xa, gọi là Hồng gia thôn.

"Thôn Hồng gia đến bây giờ vẫn còn nha." Triển Chiêu nói, "Còn là một thôn trang rất lớn."

"Đúng vậy." Lỗ Nghiêm gật đầu, "Sự tình phải quay ngược trở lại hơn mười năm trước. Hồng gia thôn nằm trong sơn cốc, thảo dược núi rừng vô cùng đa dạng, đất đai màu mỡ, con mồi cũng phong phú, thôn dân cơm áo không lo, lúc ấy Tây Vực cũng sóng yên gió lặng, ngày ngày đều trôi qua yên ả. Thời điểm Tề Thiên lên chín tuổi, trong thôn đột nhiên bùng phát ôn dịch, thôn dân bắt đầu nhiễm bệnh mà chết, một số lời đồn đãi cũng bắt đầu truyền ra, một ít thôn dân không nhiễm bệnh bắt đầu di dời nhà cửa rời khỏi Hồng gia thôn, đến những thôn trấn xung quanh mà tị nạn. Nhưng lúc ấy những thôn trang phụ cận cùng thị trấn không ai chịu thu lưu người của Hồng gia thôn, sợ bệnh dịch lây nhiễm lan tràn... Hồng gia thôn lâm vào cảnh cùng đường, đúng lúc đấy, Tông Tổ liền xuất hiện."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày.  

"Phụ thân của Tề Thiên là phu tử trong thôn, là người đọc sách, hiển nhiên nhận ra điều kỳ quái... Lúc ấy Tông Tổ mang theo không ít người, đều là cao thủ, mọi thứ tưởng chừng như mang đến điều tốt đẹp nhưng thực chất là khống chế dần dần người trong thôn." Lỗ Nghiêm nói, "Phụ thân Tề Thiên để cho hắn cõng muội muội mới sáu tuổi trốn thoát theo con đường nhỏ trong sơn cốc, đến quân doanh Hắc Phong thành tìm Bùi giáo đầu cầu cứu."

"Bùi giáo đầu, chính là Bùi Xán lão tướng quân?" Triển Chiêu hỏi.

Lỗ Nghiêm gật đầu, "Bùi lão gia tử hằng năm chinh chiến mang bệnh phong thấp ở trong người, phải thường xuyên thoa rượu thuốc, rượu thuốc ở Hồng gia thôn vô cùng nổi danh, phụ thân của Tề Thiên hay làm rượu thuốc nên cùng Bùi lão tướng quân có chút giao tình."

"Lúc ấy Tề Thiên vẫn còn mang bệnh nặng à?" Triển Chiêu hỏi.

Lỗ Nghiêm lại gật đầu, "Tề Thiên năm đó cõng muội muội trốn thoát, một đường chạy đến Hắc Phong thành... Lúc đấy quân doanh đang trong giai đoạn còn xây dựng, hắn đến được cửa quân doanh đã muốn đi không nổi. Trời lại hạ mưa to, hai huynh muội cứ thế ngã hôn mê trước cửa quân doanh, được Kiều Quảng ra ngoài ngoạn chơi phát hiện cứu trở về, sau đó tìm lang trung trong quân doanh đến trị liệu."

"Khi đó cũng khéo, vài vị lang trung y thuật giỏi trong quân doanh đều ở, liền bắt mạch và chữa trị cho hai người, phát hiện không phải là dịch bệnh mà là một loại thi độc vô cùng hiếm thấy.

[Thi độc - độc từ xác người chết.]

Triển Chiêu nhíu mày, "Quả nhiên sự xuất hiện của Tông Tổ là một âm mưu?"

Lỗ Nghiêm gật đầu, "Muội muội của Tề Thiên trúng độc không sâu, rất nhanh liền khỏe lại, tiểu nha đầu thực thông minh lanh lợi liền đem toàn bộ sự tình trong thôn thuật lại với mọi người, Bùi tướng quân sau đó mang người đuổi đến nhưng Tông Tổ sớm thu được tiếng gió, một đám người tẩu thoát không còn bóng dáng, đã vậy còn bắt cóc hơn hai mươi tiểu hài nhi trong thôn và quét hơn phân nửa tài sản. Sau khi lang trung chế dược thì cứu được phần lớn thôn dân trong thôn nhưng trải qua trận tai kiếp lần này, vẫn hại chết mấy chục mạng người, khiến cho rất nhiều gia đình nhà tan cửa nát người thân vong, Hồng gia thôn có thể nói là tổn thất nặng nề. Hiện tại hỏi tới, người người trong thôn đều đối với Tông Tổ kia hận nghiến răng nghiến lợi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, cảm thấy Tông Tổ kia đáng giận đến cực điểm.

"Tề Thiên bởi vì trúng độc lại lặn lội đường xa, bị thương rất nặng, bệnh phát ra liền không chữa khỏi." Lỗ Nghiêm lắc đầu, "Lúc ấy toàn bộ lang trung trong quân doanh đều nói không còn cách nào chữa, cuối cùng là được Hữu tướng quân chữa khỏi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong đều cảm thấy ngạc nhiên --- Long Kiều Quảng trừ bỏ lắm lời còn có thể chữa bệnh a?

Lỗ Nghiêm dở khóc dở cười, "Nhắc đến lại buồn cười, lúc ấy Hữu tướng quân cũng chỉ tầm mười tuổi, người là hắn nhặt về, nghe nói chữa không khỏi hắn rất không cam lòng. Có một ngày, trước cửa chuồng ngựa hắn nghe được người chăn ngựa nói về bệnh trạng con ngựa đang uể oải tinh thần như bị bệnh kia. Kiều Quảng quan sát một chút phát hiện ra hai con ngựa bị bệnh, bệnh trạng so với Tề Thiên không khác lắm, đều là toàn thân vô lực ăn uống không vô, vì thế liền chạy đến hỏi lang trung chuyên chăm sóc chiến mã xem làm như thế nào. Lang trung phụ trách chăm lo sức khỏe của ngựa trong quân doanh cho hắn vài bao dược, nói với hắn, khi ngựa bị bệnh liền đem thuốc này pha vào trong nước rồi đem cho ngựa uống, một bao dược một thùng nước, không thể trộn nhiều hơn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dường như có thể đoán trước được kết cục...

Lỗ Nghiêm lắc đầu, "Kiều Quảng thực sự xách thùng gỗ đựng nước uống cho ngựa, đem trộn dược vào, sau đó túm lấy Tề Thiên đang đau ốm bệnh tật trên giường lên, cho hắn uống cả một thùng nước."

Triển Chiêu há to miệng, "Uống nhiều nước như vậy?"

Lỗ Nghiêm nở nụ cười, "Tề Thiên lúc đấy kêu rất thảm a, uống một bụng nước cùng dược, phun ra toàn mật xanh mật vàng, Bùi Xán sau khi biết muốn cầm roi rượt theo đánh mông Kiều Quảng... Nhưng kỳ quái chính là, sau vài ngày Tề Thiên ói ra, độc thế nhưng dần dần tiêu tán. Đem ngựa chết biến thành ngựa sống, bệnh tình qua nửa tháng thì khỏi hẳn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu cảm khái --- cũng là kỳ duyên.

"Không biết có phải vì đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau hay không." Lỗ Nghiêm lão gia tử cười cười lắc đầu, "Tề Thiên từ đó cứ vậy mà lớn lên, giống hệt một Ôn thần, đi chỗ nào liền nháo đến chỗ đó, bất quá chính bản thân hắn lại cực kỳ may mắn."

"Đối với ai cũng có hiệu quả sao ạ?" Triển Chiêu hỏi.

"Ân... Đa số đều hữu hiệu." Lỗ Nghiêm lão đầu vuốt râu nói, "Cũng có quan hệ với ý muốn của Tề Thiên, cứ cảm thấy dường như hắn muốn ai xui xẻo người nấy liền xui xẻo tới... Bởi vì thời điểm mỗi lần xuất chiến, người trong nhà bọn ta cũng chưa từng xảy ra chuyện, đều là đối phương gặp xui xẻo thôi."

"Linh như vậy a?" Triển Chiêu tò mò.

"Hoắc! Còn không phải sao!" Lão gia tử gật gù, "Hắn lớn lớn nhỏ nhỏ đánh qua hơn mười tràng chiến dịch, một lần cũng chưa từng động qua binh khí, một thuộc hạ cũng chưa từng phải hy sinh, tà môn đến mức khó tin được! Kỳ diệu nhất là có một lần bị quân địch phục kích trong rừng, kết quả trong rừng bỗng nhiên sương mù tăng dày đặc, quân địch lạc đường cuối cùng toàn bộ rơi kẹt trong sơn cốc. Còn thêm một lần hai quân giao chiến, Kiều Quảng phái hắn đi xuất chinh, hắn vừa hướng về phía trước xuất phát, quân kỳ của địch bỗng dưng lung lay chao đảo, đổ ngã trúng vào chiến mã của chủ tướng, con ngựa kia hoảng lên xông tới trước, chủ tướng phe địch bị hất ngã sang một bên, vừa lúc ném tới trước ngựa của Tề Thiên, bị hắn một gậy trúc liền đánh cho hôn mê bất tỉnh bắt sống trở về..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên đường trở về phủ Nguyên Soái, một đường đều nghe lão gia tử kể về các loại sự tích "Hồng vận" của Hồng Tề Thiên, cảm thấy người này quả thật là bất khả tư nghị, có rảnh đến tìm Công Tôn phân tích xem một chút.

Đến phủ Nguyên Soái, tắm rửa sơ qua hai người liền xuất môn đi đến điểm hẹn.

Đến trước cửa thì đụng phải Công Tôn cùng Triệu Phổ đang đi tìm nhi tử, bốn người liền cùng nhau đồng hành.

Trên đường đi tới Thái Bạch Cư thuận tiện tán gẫu về sự tình của Hồng Tề Thiên, Triệu Phổ hiển nhiên biết Tề Thiên tìm Triển Chiêu bọn họ định làm gì, Công Tôn ngược lại đối với thể chất "Ôn thần" của Hồng Tề Thiên cảm thấy vô cùng hứng thú.

Đến Thái Bạch Cư, Tiểu Lục Tử nhanh nhẹn chạy ra nghênh đón, vừa ở bên cạnh nói, "Hôm nay thật tà môn a, gã sai vặt bưng thức ăn bị trượt chân mấy lần, đồ ăn đều hất văng trên người khách, đều là mấy tên ác bá bình thường vẫn hay quấy rối người. Bị hất một thân toàn canh nóng hổi... mấy ác bá kia liền tức giận đứng lên, ai ngờ đều bị đồ ăn rơi dưới đất làm trượt chân, té một cái kêu thật là thảm, đã được đưa đến y quán rồi."

Mọi người thật cẩn thận đi lên lầu, vừa liếc mắt nhìn nhau một cái --- linh a! Thật là linh!

...

Ngoài dự liệu của mọi người, trên nhã gian lầu ba thật đông đúc, đám học sinh Thái Học viện đều có mặt, có cả mấy tiểu nha đầu xinh xắn Triệu Lan, Y Y cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, còn có một cô nương liếc mắt nhìn đã biết là muội muội Hồng Tề Thiên, mang một đôi mắt híp di truyền của gia tộc.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng tới, Âu Dương Thiếu Chinh mới vừa rồi bị dọa chạy cũng theo tới, đang chơi đùa cùng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử.

Thấy mọi người đều đến đông đủ liền ngồi xuống bắt đầu gọi thức ăn.

Mấy học sinh ở Thái Học viện đều đã ăn qua, ngồi một bên châm trà nói chuyện... Hồng Tề Thiên hiển nhiên đã kể qua sự tình thôn Tông Tổ cho mấy học sinh Thái Học viện nghe, cho nên mọi người nói chuyện phiếm đều xoay quanh đề tài này.

Triển Chiêu ăn chút gì đó vào tinh thần liền tỉnh táo, bèn hỏi Hồng Tề Thiên muốn bọn họ hỗ trợ cái gì.

Hồng Tề Thiên nói, "Ta mấy năm nay vẫn luôn điều tra về Tông Tổ, một phần vẫn còn nợ cũ cần tính sổ, mặt khác... Các ngươi có biết Tông Tổ rốt cuộc lừa gạt được bao nhiêu tiền bạc tất cả hay không?"

"Hẳn là tích lũy được không ít tài phú." Công Tôn hỏi.

Hồng Tề Thiên lấy ra vài quyển ghi chép, "Ghi chép sớm nhất về Tông Tổ, dĩ nhiên đã có từ ba trăm năm trước!"

"Lâu như vậy sao? Vậy chẳng phải là đời đời tương truyền rồi!" Công Tôn kinh ngạc, "Vậy đống tài phú bọn chúng lừa gạt người khác đều giấu ở chỗ nào?"

"Chuyện này vẫn luôn là một vấn đề không ai biết rõ." Hồng Tề Thiên nói, "Tương truyền, Tông Tổ đổi tất cả tài phú tích lũy được thành vàng bạc tài bảo cất giấu hết vào trong Huyết Quật, số lượng kinh người."

"Thiên Dực tra được, gần đây có một đám người không rõ thân phận luôn điều tra về sự tình của Tông Tổ." Triệu Phổ chậm rì rì mở miệng.

"Có thể hay không là đám người Ác Đế thành?" Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Đánh giặc lúc nào cũng cần bạc, Đại Tống triều thực lực hùng hậu, bọn hắn một cái Ác Đế thành nhỏ nhoi vừa muốn đối nghịch cùng Hắc Phong thành vừa muốn khuếch trương lãnh thổ, không có bạc khẳng định kham không nổi."

Triệu Phổ gật đầu, "Ta cùng lão Hạ cũng nghĩ như vậy."

"Cho nên muốn chúng ta đi trước Ác Đế thành một bước, tìm ra Tông Tổ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Phổ cùng Hồng Tề Thiên đều gật đầu.

Triển Chiêu hỏi, "Có manh mối nào không?"

"Có!" Hồng Tề Thiên nói xong, lại mở ra một quyển sách khác, "Tông Tổ vô cùng thần bí, là một tổ chức hết sức nghiêm mật võ công lại cao cường, mỗi lần bị phát hiện đều có thể thuận lợi đào thoát, vô tung vô ảnh. Nhưng trên đời này duy nhất có một lần Tông Tổ gặp phải thất bại thảm hại, trong ghi chép về Tây Vực có lưu lại."

Mọi người tò mò nhìn qua, chỉ thấy một đoạn trong quyển sách bị Hồng Tề Thiên dùng mực chu sa khoanh lại...

[Chu sa - một loại đá đỏ thường được mài thành bột, trong thành phần có một số khoáng chất có thể dùng làm mực hoặc thuốc.]

"Sự tình phát sinh khoảng sáu mươi năm về trước, cách Hắc Phong thành không xa có một Lâm gia thôn lúc bấy giờ cũng bị ôn dịch hoành hành, Tông Tổ liền xuất hiện." Hồng Tề Thiên nói, "Thời điểm Tông Tổ muốn dẫn đi vài đứa trẻ trong thôn, vừa vặn có một quý công tử áo xám tóc xám dung mạo tuấn mỹ đi ngang qua, đem Tông Tổ hàng trăm cao thủ toàn bộ đều đông lạnh thành cột băng."

Nghe đến đó, tất cả đều sửng sốt nhìn Bạch Ngọc Đường, ngó lên trời nghĩ nghĩ, sau đó lại đồng loạt quay sang Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu vuốt vuốt cằm, lẩm bẩm, "Áo xám tóc xám, dung mạo tuấn mỹ, quý công tử... Còn đông lạnh người khác thành cột băng..."

Ngũ gia cũng gật đầu, "Nghe giống như là ngoại công ta a..."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net