99. Thần Tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hồng Tề Thiên nhờ Khai Phong phủ hỗ trợ điều tra về "Thôn Tông Tổ".

Tuy nói Tông Tổ quả thực khiến nhiều người căm giận, nhưng bất đắc dĩ có quá ít manh mối nên mọi người không biết phải xuống tay thế nào.

Tây Vực mấy năm nay theo sự lớn mạnh dần của Hắc Phong thành mà ngày càng thái bình an ổn, mặt khác, tuy nói Triệu Phổ người này chưa từng ham muốn ngôi vị hoàng đế, nhưng vẫn có đầy đủ thực lực của bá chủ một phương, tựa như câu nói, một vùng có yên ổn thái bình hay không đều nhìn vào khả năng trấn giữ yêu ma của vị Vương nơi đó.

Tây Vực từ sau khi có Tôn thần Triệu Phổ, đám yêu ma quỷ quái ngày trước đều trốn đi biệt dạng, đừng nói đến mấy vị "Tông Tổ" đã có ít nhất chục năm chưa từng xuất hiện tại vùng này.

Căn cứ theo những gì sách ghi lại, lần gần nhất người cùng Tông Tổ trực diện giao phong rất có thể là ngoại công của Bạch Ngọc Đường, Lục Thiên Hàn... Nhưng đó cũng đã là sự tình năm mươi năm về trước, trải qua thời gian lâu như vậy liệu có thể tra ra manh mối sao?

Tông Tổ từng hại qua vô số người, nếu nói có thể, mọi người trong Khai Phong đều muốn bắt bọn chúng đem ra trừng trị trước vương pháp, chỉ có điều, cần phải bắt đầu điều tra từ đâu đây?

"Bằng không đến nơi nào còn lưu lại dấu vết của Tông Tổ điều tra trước xem sao?" Công Tôn đề nghị.

Triển Chiêu gật đầu, vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có thể nhờ ngoại công hỗ trợ không?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ --- gần đây thời tiết ngày càng nóng, muốn ngoại công hắn rời khỏi Băng Nguyên đảo phỏng chừng có chút khó khăn.

"Gửi thư hỏi xem sao?" Triệu Phổ nói.

"Ân... Không bằng ta quay lại một chuyến hỏi qua người?" Bạch Ngọc Đường nói, "Ta cưỡi Yêu Yêu trở lại cả đi lẫn về tốn khoảng bốn năm ngày đường thôi."

"Ta cũng đi." Triển Chiêu còn chưa được đến Băng Nguyên đảo lần nào đâu.

Những người khác tuy rằng cũng muốn đi, nhưng lo lắng Yêu Yêu không thể vừa bay vừa chở theo quá nhiều người, cuối cùng vẫn là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi một chuyến về cực Bắc...

Triệu Phổ bắt đầu nghiêm túc lo nghĩ đến vấn đề sinh sản của Hải Long Tích, nếu có thể gia tăng số lượng thì quá tốt rồi, dùng để cưỡi, bay đi bay về giữa Khai Phong và Hắc Phong thành hai ngày là đủ...

...

Ăn cơm xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thu thập một ít hành lý đơn giản, an vị trên lưng Yêu Yêu chuẩn bị bay về cực Bắc.

Yêu Yêu bị Bạch Ngọc Đường dưỡng đến "Thân thể cường tráng phì nhiêu", giương rộng đôi cánh lớn gấp đôi so với trước đây.

Triển Chiêu vươn tay vỗ cái bụng béo đô đô của Yêu Yêu, "Mày xác định mày bay nổi đó chứ?"

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu cảm giác được có người vỗ trúng bụng mình... Cúi đầu thì thấy Tiểu Tứ Tử không biết từ đâu chui ra, đang quệt miệng vỗ vỗ vào bụng hắn.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử.

Một bên, Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử, loại người ăn nhiều cũng không bao giờ mập có phải hay không thật dễ ghét?"

"Ân!" Tiểu Tứ Tử dùng sức gật đầu, vừa ngắm Triển Chiêu một cái, "Bắt đầu có chút xíu chán ghét Miêu Miêu rồi đó nha..."

Triển Chiêu hít một ngụm khí lạnh --- bị Tiểu Tứ Tử ghét bỏ rồi...

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Yêu Yêu, nghiêng người nhảy lên, vẫy tay với Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh Yêu Yêu nhảy nhảy, "Cháu đi nữa."

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, hỏi, "Phụ thân cháu đâu?"

Tiểu Tứ Tử vẫn đang cố sức nhảy.

Yêu Yêu ngó sang, ngậm cổ áo bé thẩy lên lưng.

Triển Chiêu vươn tay đón lấy... Yêu Yêu liền giương rộng đôi cánh bay vụt lên trời.

"Nga?!" Triển Chiêu nhìn quân doanh Hắc Phong thành mỗi lúc một xa, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngọ nguậy tìm một vị trí thoải mái ngồi trong lòng mình.

Bạch Ngọc Đường cũng hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cháu có nói với phụ thân chưa? Chạy đi như thế này phụ thân cháu không lo sao?"

"Cháu để lại tờ giấy nhắn cho phụ thân rồi." Tiểu Tứ Tử tháo xuống hà bao nhỏ vẫn đeo ở bên hông, lấy ra hai khối điểm tâm đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, chính mình cũng cầm lên một khối gặm a gặm, "Cháu muốn đi xem Thần tích nha."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau một cái, không hiểu.

Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cháu đi cực Bắc nhìn Thần tích?"

"Ân!" Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu tò mò, "Tiểu Tứ Tử, cháu đã từng đi qua cực Bắc Băng Nguyên đảo à?"

"Không có nha." Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Triển Chiêu từ trong bao y phục lấy ra một tấm chăn lông quấn lên người Tiểu Tứ Tử, vừa lấy nước cho bé uống vừa hỏi, "Lại là năng lực tiên đoán của cháu à?"

"Mới không phải a, là có người nói cho cháu biết đó." Tiểu Tứ Tử từ hà bao bên hông lấy ra một bao giấy.

Bạch Ngọc Đường vươn tay tiếp nhận rồi mở ra, nháy mắt mấy cái, đưa sang cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm lấy, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Bánh đậu xanh?"

"Á!" Tiểu Tứ Tử vội vàng đem bao giấy nhét trở về, lấy ra một bao giấy khác, "Lấy nhầm rồi!"

Triển Chiêu đem bao giấy lại mở ra, chỉ thấy bên trong có một mẩu xương cốt hình thù quái dị.

"Đây là cái gì?" Triển Chiêu tò mò.

Bạch Ngọc Đường cũng cầm sang nghiên cứu một chút, "Giống một đoạn xương cột sống... Có điều dường như không lớn lắm?"

"Hơn nữa thật cứng, cứng như đá." Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Nhưng lại không nặng."

"Từ đâu mà cháu có?" Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

Tiểu Tứ Tử làm bộ dáng nghiêm trang chững chạc trả lời, "Thật lâu thật lâu trước đây nha..."

Triển Chiêu còn đang uống nước, thiếu chút nữa đều phun cả ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười nhìn bé mập --- cháu còn có thật lâu thật lâu trước kia sao? Từ trong bụng mẹ chui ra mới bao lâu a?

Tiếu Tứ Tử mếu máo nhìn hai người.

Bạch Ngọc Đường vội vàng ho khan một tiếng, Triển Chiêu cũng nuốt xuống ngụm nước, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Tiểu Tứ Tử --- kể tiếp nha~

Tiểu Tứ Tử lại nói, "Thời điểm cháu cùng phụ thân rời khỏi Thiệu Hưng phủ, khi đó còn chưa gặp được mọi người."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, cẩn thận nghĩ lại, đích thật là chuyện rất lâu trước kia, Tiểu Tứ Tử khi đó hãy còn là một cái nắm tròn tròn trắng trắng, hiện tại đã nhiễm chút ít đen rồi.

"Thời điểm bọn cháu đi ngang một thôn nọ, thấy thật nhiều người đều đang lấy đồ." Tiểu Tứ Tử nói, "Sau khi núi lở, nơi đó xuất hiện một bộ xương rất lớn."

"Nga..." Triển Chiêu dường như biết rõ tình huống này, "Ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh loại sự tình như thế, có lẽ là hài cốt của loài động vật nào đó thật lâu thật lâu trước chết đi, sau đó hóa thạch bị chôn vùi dưới lòng đất đúng không?"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Thông thường hình dạng đều giống như quái thú, vô cùng to lớn."

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Lúc bộ xương kia được đào ra còn cao hơn cả người, thật to lớn a. Mấy người trong thôn đều ầm ĩ, người thì nói đào ra có thể bán lấy tiền, có người lại bảo không được phép đụng tới sẽ xúc phạm đến thần linh."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng không lấy làm lạ, loại hỗn loạn này rất thường gặp, kỳ thực chỉ là một bộ hài cốt của động vật thời cổ mà thôi.

"Những người đó nháo a nháo, cuối cùng liền xông vào đánh nhau, rất nhiều người bị thương, phụ thân cùng Huyện lệnh nơi đó vốn là bằng hữu liền đến hỗ trợ trị thương cho mọi người. " Tiểu Tứ Tử nói, "Lúc cháu ở một bên ngồi chờ, có một quái thúc thúc chạy đến bắt chuyện."

Triển Chiêu lập tức lắc lắc Tiểu Tứ Tử, "Có người lạ đến nói chuyện với cháu? Về sau gặp phải loại người như mấy thúc thúc kỳ quái thì đừng để ý đến a!"

Tiểu Tứ Tử nghiêng quai hàm ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu, "Miêu Miêu không phải lần đầu tiên gặp mặt cũng đến bắt chuyện với cháu ư."

"Thúc như thế nào có thể là quái thúc thúc được!" Triển Chiêu ấn Tiểu Tứ Tử vào lòng bóp qua bóp lại, cọ đến chọc cho Tiểu Tứ Tử cười khanh khách không ngừng.

Bạch Ngọc Đường bảo hai người ngưng giỡn, một chốc Yêu Yêu đem bọn họ đánh rơi mất thì nguy to.

Tiểu Tứ Tử nói tiếp, "Thúc thúc kỳ quái kia lạ lắm, thúc ấy hỏi cháu một vấn đề rất thú vị!"

"Hắn hỏi cháu cái gì?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời hỏi.

"Thúc ấy hỏi cháu 'Ngươi nhìn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa nhìn chán hay sao? Con người đến tột cùng có cái gì tốt a?'" Tiểu Tứ Tử nói, "Còn cười mà bảo là 'Bất kể nhìn bao lâu, con người đều là cái dạng này, sẽ không thay đổi.'"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau --- là người nói vô tâm người nghe hữu ý sao? Nếu nghĩ đến thân phận của Tiểu Tứ Tử, những lời này nghe vào liền cảm thấy có chút vi diệu a.

"Cháu trả lời thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, "Cháu nghe rồi vẫn không hiểu thúc ấy muốn nói đến điều gì, liền quay sang nhìn thúc ấy một chút."

"Sau đó thì sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Sau đó thúc ấy nhìn chằm chằm cháu một lát, lại sờ sờ đầu cháu, nói rằng có lẽ thúc ấy nhận nhầm người, cháu rất giống một người mà thúc ấy nhận thức."

"Khi đó cháu bao nhiêu tuổi?" Triển Chiêu lại hỏi.

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, "Bốn tuổi a?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy nghi hoặc... Nhận nhầm người?

"Sau nữa, người kia liền cho cháu xem mẩu xương này." Tiểu Tứ Tử nói, "Thúc ấy nói, thứ mà những thôn dân nơi này tranh giành một chút cũng không hiếm lạ, nếu cháu muốn trông thấy điều hiếm lạ chân chính thì nên đi một chuyến đến cực Bắc."

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, "Cực Bắc..."

Tiểu Tứ Tử bắt chước bộ dáng của người nọ, quơ quơ ngón tay, "Cực Bắc có giấu Thần tích a!"

Triển Chiêu nghe xong, ôm Tiểu Tứ Tử cùng nhau nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường --- ngoại công ngươi còn cất giấu Thần tích gì nữa thế? Bạc nhiều đến mức xuất hiện kỳ tích sao?

Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, vô cùng hoang mang --- Thần tích gì nhỉ?

"Chẳng lẽ là... Bóng giao nhân bên dưới sông băng?" Ngũ gia suy đoán.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử ngó nhau một cái --- cái đó quả thực rất thần kỳ.

"Phải rồi." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cái người bắt chuyện với cháu bộ dáng như thế nào?"

"Ân, cùng phụ thân tuổi tác không khác mấy, một thân mặc y phục thư sinh màu xám, đầu đội mũ thư sinh." Tiểu Tứ Tử bình thường tuy hơi ngốc nhưng trí nhớ đặc biệt tốt vô cùng, "Ân, bộ dáng sao, rất thanh tú nha..."

"Người nọ."

Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ vào má trái mình, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Nơi này có một cái bớt nhỏ trông như hạt táo đỏ phải không?"

"Đúng a!" Tiểu Tứ Tử vỗ tay.

Triển Chiêu vội hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, ngươi nhận thức người kia?"

Ngũ gia gãi gãi đầu, trông biểu tình rất phức tạp, "Đó là một người vô cùng khó giải quyết..."

"Khó giải quyết?" Triển Chiêu có chút lo lắng, "Người xấu sao?"

"Cũng không phải là người xấu..." Bạch Ngọc Đường đỡ trán, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyến đi cực Bắc lần này, có thể gặp được người đó."

"A?" Triển Chiêu kinh ngạc, "Người đó hiện giờ sống trên Băng Nguyên đảo sao?"

"Dĩ nhiên." Bạch Ngọc Đường buông một tay, "Ông ấy là lão sư của ngoại công a."

...

Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đồng thời ngây người một lúc, sau đó đều hô lên, "A?!"

Đại khái là động tác của hai người quá lớn, Yêu Yêu đang nhắm thẳng hướng Bắc mà bay liền bất mãn quay đầu lại đưa mắt nhìn hai người, lắc lắc cái đầu.

Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Yêu Yêu trấn an nó.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử há to miệng, bị vây trong trạng thái khiếp sợ.

"Người đó người đó người đó... Người đó là sư phụ của ngoại công ngươi?!"

Bạch Ngọc Đường lại vươn tay vỗ vỗ Triển Chiêu đang nói lắp, "Không phải sư phụ dạy ngoại công võ công mà dạy một vài thứ khác."

"Thứ khác?" Tiểu Tứ Tử cùng Triển Chiêu đồng loạt nghiêng đầu --- dạy thứ gì nha?

"Ngoại công là hậu nhân danh môn..."

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu --- cái này thì quá chuẩn, Lục gia ở cực Bắc vừa có tiền lại vừa nổi danh, Bạch Ngũ gia là công tử nhà giàu trong công tử nhà giàu, nhà nội, nhà ngoại Bạch gia cùng Hãm Không đảo... Nói theo lời của Triệu Trinh, còn muốn giàu hơn so với quốc khố. Ngay cả phái Thiên Sơn cũng là môn phái tập trung toàn quý nhân danh môn của võ lâm Trung Nguyên.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử thở dài, Ngũ gia toàn thân trên dưới đều phát ra kim quang óng ánh...

"Ngoại công trời sinh tư chất thông minh nhưng tính tình quái gở, những phu tử từng dạy học cho người đều không trụ được bao lâu."

Triển Chiêu gật đầu --- ân, Lục lão gia tử đúng là mang khí chất như vậy.

Tiểu Tứ Tử cũng lúc lắc đầu, "Giống như Cửu Cửu hay khi dễ phu tử sao ạ?"

"Cũng không gọi là khi dễ." Bạch Ngọc Đường nói, "Thời điểm ngoại công còn trẻ tuổi nghe nói khá kiêu ngạo, tính tình lại quái gở, thái gia gia của ta cảm thấy cứ để như vậy không phải biện pháp tốt, sau đó có người giới thiệu cho thái gia gia một vị phu tử."

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử tò mò, "Vị phu tử này có thể ở chung với Lục lão gia tử sao?"

"Ta cũng chỉ nghe người kể lại." Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Vị phu tử này, có thể đem ngoại công ta trị đến gắt gao."

"Thật sao?!" Triển Chiêu cảm thấy thật bất khả tư nghị.

"Ân, hằng năm người đều ở tại cực Bắc, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài du ngoạn một vòng." Bạch Ngọc Đường nói, "Chính là cùng ngoại công ta không quá hợp, gặp mặt liền gây nhau."

Triển Chiêu hỏi, "Vị phu tử kia tên là gì?"

"Nhắc đến cũng khéo, người đó có cùng một họ với Tiểu Tứ Tử và Công Tôn tiên sinh." Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Họ kép Công Tôn, tên chỉ một chữ 'Mỗ'".

[Mỗ - mọi người đọc truyện hay thấy từ mỗ này (ví dụ như mỗ nam, mỗ nữ, v.v...) là một từ dùng để chỉ ai đó, người nào đó, nhưng ở đây vị phu tử này đem chữ Mỗ trở thành tên gọi riêng của mình.]

Triển Chiêu càng thêm kinh hãi mà lắp bắp, "Công Tôn Mỗ?? Là vị Công Tôn Mỗ không gì không biết kia sao?"

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên hỏi Triển Chiêu, "Không gì không biết ạ?"

"Tiểu Tứ Tử, ông ấy chính là một đại tài tử nha, lại nói, gia tộc Công Tôn của cháu có phải hay không chuyên sinh ra tài tử?" Triển Chiêu lắc lắc Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, "Ta thường nghe một ít lão nhân gia ở Ma Cung nhắc về ông ấy, Tiểu Họa thúc nói ông ấy là người có học vấn cao nhất đương thời a."

Tiểu Tứ Tử lúc này đã mở tròn hai mắt đầy chờ mong nhìn về Bạch Ngọc Đường, "Bạch Bạch khi còn bé, cũng từng học với ông ấy sao?"

"Ngược lại không có, thời gian ta sống tại cực Bắc rất ít, bất quá thời điểm đọc sách viết chữ ông ấy ngẫu nhiên cũng xuất hiện cùng ta tán gẫu vài câu." Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử hai mắt lóe sáng như sao, bất đắc dĩ xua tay, "Chỉ là một lão nhân ba hoa thích lừa rượu mà thôi."

"Lão nhân..." Tiểu Tứ Tử vươn mấy ngón tay, "Nhưng mà... Thời điểm cháu gặp ông ấy, ông ấy cho cháu cảm giác không khác biệt lắm so với phụ thân nha."

"Ông ấy bây giờ vẫn mang bộ dáng đó." Bạch Ngọc Đường nói, "Ta cũng từng hỏi ông về vấn đề này, ông không giống sư phụ ta hay ngoại công Miêu Nhi có một thân võ nghệ cao cường, ta thậm chí còn không rõ đến tột cùng là ông có võ công hay không, vì sao lại có thể giữ được thanh xuân vĩnh trú."

[Thanh xuân vĩnh trú - nếu để là nhan sắc trẻ mãi thì ta thấy không được hay, từ này cũng phổ biến trong truyện cổ trang nên ta để luôn nhóe.]

"Ông ấy vì sao không già đi ạ?" Tiểu Tứ Tử hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười cười, "Ông ấy bảo đây là bí mật, về sau mới nói cho ta biết."

"Lần này chúng ta có thể gặp ông ấy đi?" Triển Chiêu hưng phấn.

"Hẳn vậy." Bạch Ngọc Đường đáp, "Bất quá người sống ở trên núi gần ôn tuyền, bởi vì dưới chân núi thời tiết rất lạnh, cho nên sẽ không thường ra ngoài."

"Cực Bắc vốn ít người, ông ấy còn trốn trong núi làm cái gì?" Triển Chiêu buồn bực.

"Đọc sách a." Bạch Ngọc Đường hỏi hai người họ, "Long Đồ Các sách rất nhiều phải không?"

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.  

"Nơi ở của ông ấy sách còn nhiều hơn Long Đồ Các gấp mấy lần." Bạch Ngọc Đường nói xong, không quên nhắc nhở, "Người này nói rất nhiều, các ngươi nếu gặp mặt ông ấy cũng đừng bị ông ấy chọc cho tức chết."

Nhưng nhìn lại Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử, hai người hoàn toàn không nghe vào, vẻ mặt kia hưng phấn bừng bừng --- Thần nhân! Không chỉ có thể xem Thần tích mà còn gặp được Thân nhân nha!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net