Phần Không Tên 51 - 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
biết bụng dạ của mình từ bé đến lớn vẫn không thể qua mắt được anh, tuy vậy vẫn ngượng ngùng né đầu: ''Nói thì hay lắm...''

''Thế à, vậy nên em cột tôi lại cho đảm bảo đúng không?''

Giản Tiểu Tùng: ''...''

Bách cẩu híp híp mắt, dùng thủ pháp ẩn dụ để nói chuyện.

''Chẳng lẽ Tùng ca lại có khẩu vị đó sao? Đúng là đặc biệt thật đó, không sao, tôi cũng không phải không thể phối hợp với em.''

Giản Tùng Ý da mặt cực mỏng, trước kia còn là huynh đệ với Bách cẩu thì còn có thể đùa nhau kiểu này. Bây giờ mối quan hệ đã thay đổi, huynh đệ đã đi vào dĩ vãng vậy nên anh mới nói có mấy câu mà ai đó đã não bổ ra hình ảnh sống động.

Mấy ngón tay cuộn lại thành nắm đấm, muốn nhét vào mồm con cẩu này để cho nó câm miệng.

Đáng tiếc, chênh lệch sức lực của AO rất nghiêm trọng.

Ngúc nghích bị Bách Hoài đánh phủ đầu, một tay đỡ lấy nắm đấm, một tay đỡ lấy gáy của ngúc nghích, hôn một cái thật kêu lên môi.

Giản Tùng Ý: ''... Con mẹ nó, anh...''

Thơm thêm một cái nữa.

''Con mẹ nó anh không để tôi yên...''

Thơm thêm cái nữa.

''Tôi thật sự...''

Thơm thơm.

Giản Tiểu Tùng mím môi, không nói, màu hồng trêи tai đã biến thành màu đỏ như ông mặt trời mọc từ đằng Đông.

Bách Hoài nhấm nháp vẻ mặt ngơ ngác của hắn, cười khẽ: ''Về sau chúng ta cãi nhau, cứ ầm ĩ một câu thì thơm một cái, thơm đến khi nào em không cáu nữa thì thôi.''

''Mi cút ngay cho ông!''

Lần này chữ 'cút' quay vào ô trúng thưởng.

Ai đó đột nhiên rất nghe lời, lấy từ tủ đầu giường ra một con dao nhỏ, cắt đứt dây lưng rồi ngoan ngoãn cút vào phòng tắm.

Chỉ chừa lại Giản Tiểu Tùng xấu hổ đến đỏ cả người.

Mình đã đáp ứng Bách Hoài đâu? Làm sao tên này lại dám được đằng chân lân đằng đầu thế hả? Chẳng lẽ người ta biết mình thích anh rồi sao? Mình còn chưa nói mà...

Bây giờ cứ như thế thì chẳng khác gì nhận lời cả...

Giản Tiểu Tùng càng nghĩ càng cáu.

Hắn quyết tâm rồi, cả đời này không thể đáp ứng Bách Hoài để cho anh ăn hϊế͙p͙ mình như thế được!

[...]

Một người giận, một người dỗ, lăn qua lăn lại mất gần cả buổi mới dọn dẹp xong rồi nhắn tin cho Từ Gia Hành nói sơ qua câu chuyện. Sau đó cả hai ngồi xe được đặc biệt phái tới để chở về Nam thành.

Sáng sớm dậy sớm đã vất vả, lại đùa giỡn nhau như vậy nên mệt mỏi cực kì, vừa lên xe, Giản Tiểu Tùng đã chợp mắt ngủ, đến khi tỉnh lại đã về tới Nam thành.

Đó là một nhà hàng theo phong cách cổ, nhìn đâu cũng thấy dáng vẻ thanh nhã lịch thiệp cực kì chuyên nghiệp.

Đây mới đúng là chỗ mà Bách Hàn sẽ chọn.

Cả hai đi vào ghế lô, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ, lật xem văn kiện.

Ánh nắng theo cửa kính màu đổ lên sàn, vì ngồi ngược sáng cho nên không thấy rõ mặt của người đàn ông kia. Đứng từ đây chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ, tuấn tú cao ráo, khí chất lạnh lùng.

Người nọ nghe thấy tiếng cửa mở, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ không cảm xúc nói một câu: ''Trễ mười phút đồng hồ.''

''Con nghĩ cha con mình chỉ là ăn bữa cơm bình thường, không cần phải khắt khe như thế.''

Trong giọng nói của Bách Hoài có mùi trào phúng nhè nhẹ.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ kia khép tài liệu lại, nghiêng đầu nhìn, giọng nói vẫn không có bất kì cảm xúc nào: ''Bách Hoài, con như vậy thật không lễ phép chút nào.''

''Con nghĩ rằng người không xuất hiện để nói một lời vào ngày giỗ kia mới là không lễ phép.''

''Lúc ấy tôi đang ở sa mạc.''

''Thật ra tôi không quá để ý đâu.''

''Tôi nghĩ cậu hôm nay đến đây để nhận sai, nhưng nhìn thái độ của cậu, hình như không phải.''

''Quả thật không phải, hôm nay tôi đến là để bày tỏ một chút lập trường.''

Giọng nói của cha con hai người đúng là không có gì khác nhau, đều lãnh đạm xen chút trào phúng mỉa mai.

Bách Hàn đặt văn kiện xuống bàn, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Bách Hoài rồi đứng lại. Giọng nói của ông cao ngạo đến không thể nghi ngờ: ''Bách Hoài, cậu không có tư cách đứng trước mặt tôi nói về lập trường.''

Người đàn ông đã đến độ trung nhiên mà bởi vì trời cao dung túng cho nên không có biểu hiện của tuổi tác xuất hiện, không hề phát tướng chút nào. Cao, khuôn mặt điềm tĩnh, không nhận ra được điều gì khác biệt giữa bây giờ và ngày ông ba mươi tuổi trong quá khứ.

Mà bề ngoài của Bách Hoài rất đẹp, phần lớn giống Bách Hàn. Khuôn mặt tinh xảo kia như được đúc ra từ cùng một khuôn, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, còn giống cả khí chất bạc tình lạnh nhạt.

Lịch lãm được mài giũa theo năm tháng càng thêm cô đọng, nhìn sơ qua Bách Hàn thì lại càng thêm hờ hững, kiên cường. Hình thể cao ráo, sơ mi thẳng thớm với chiếc khuy măng sét vàng được cài ở tay áo đều mang mùi vị của đàn ông trưởng thành tràn đầy nam tính.

Không thể không thừa nhận đây là một người đàn ông cực kì giàu sức quyến rũ, có học thức, giáo dưỡng nghiêm ngặt, đầy tài hoa, quyền thế không thiếu, gia cảnh bệ vệ, không những thế còn có một ví tiền dày.

Ông nhẹ nhàng mở miệng: ''Cậu không có tư cách đứng trước mặt tôi nói về lập trường.''

Câu nói vừa thể hiện được quyền uy lại bá đạo, Bách Hoài ngày thường rất chín chắn vậy mà cũng ngây người mất vài giây.

Nhưng anh từ đầu tới đuôi vẫn không đặt đối phương vào trong mắt, chỉ cong khóe môi lên một chút: ''Tôi mười tám tuổi rồi.''

''À, cậu mười tám tuổi rồi thế nhưng phí sinh hoạt khổng lồ của cậu thì cũng phải qua tay tôi cả.''

Vẻ mặt của ông rất trịch thượng, nói chuyện rõ ràng rất có sức thuyết phục.

Thế nhưng Giản Tùng Ý lại cực kì khó chịu.

Làm sao cha con lại có thể tự dồn nhau vào đường cùng tới mức đó chứ? Không ai có đủ tài năng để giả vờ trước mặt Giản Tùng Ý, Bách Hoài không được, cha của anh lại càng không.

Cho nên không đợi màn đấu khẩu gay gắt giữa hai cha con kết thúc, đột nhiên Giản Tùng Ý nở nụ cười: ''Chú, cháu thấy chú nói rất có lí đó.''

Bách Hoài không sợ cha mình thế nhưng anh không muốn Giản Tùng Ý bị Bách Hàn coi thường, muốn kéo hắn ra đằng sau. Song Giản Tùng Ý lại không hề yếu thế, cong môi, dùng giọng điệu ngang ngược không nói lí lẽ mà lên tiếng,

''Theo như ý của ngài thì ai cung cấp chi phí sinh hoạt của Bách Hoài, bao gồm ăn, ở, mua sắm, đi lại thì mới có lập trường nói chuyện với anh ấy. Cho nên từ nay về sau ngài không cần phải bận tâm nữa, cháu nuôi, cháu làm trời của anh ấy.''

Nói xong hắn cũng lười để ý đến phản ứng của Bách Hàn, vỗ vai người bạn được nhặt gầm cầu giống như mình.

''Ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi đây này. Anh cứ yên tâm mà ăn, từ nay ông đây nuôi anh.''

Bách Hoài nhìn hắn rồi cười nhẹ, ''Ừ, tôi đây sẽ ăn nhiều một chút.''

Nói xong cả hai cùng nhau kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi ăn mấy món ngon mà Bách Hàn gọi.

Giản Tùng Ý biết gừng càng già càng cay, thay vì nói chuyện tay đôi thì lại càng muốn giảng đạo lí, dùng khí thể của người lớn để nói chuyện. Hắn và Bách Hoài đương nhiên không bằng Bách Hàn, nếu tiếp tục thì chỉ có thể cá chết lưới rách, phần thắng lại không lớn còn bị mắng là hỗn hào.

Cho nên không bằng cứ ngang ngược như thế đi.

Bách Hàn cực kì chú ý đến lễ nghi quy củ, thể diện các thứ cho nên hắn mới không thèm nói đạo lí, để cho ông ấy tức chơi.

May mà mình cũng không phải con ông ấy cho nên ông ấy mới không cho mình bạt tai. Mà sợ gì, mình về mách ông nội Đường ông nội Giản là xong ngay thôi, để cho hai người càm ràm Bách Hàn ba ngày ba đêm mới hả.

Hơn nữa hắn không sợ Bách Hàn tức giận, hắn nghĩ kĩ rồi, cùng lắm thì hắn nuôi Bách Hoài. Mà Giản Tùng Ý này cũng không phải không nuôi nổi, nhà mình có tiền, muốn cưới vợ mua nhà hay gì đều dư dả cả, làm gì phải sợ chứ?

Dù sao hắn cũng không để cho Bách Hoài bị cha anh trút giận không đâu, cũng không để anh rời khỏi Nam thành một lần nào nữa.

Mà từ đầu đến cuối anh vẫn không nói gì, trong mắt chỉ mang đầy ý cười cưng chiều dung túng, chậm rãi cầm đũa lên.

Thật ra ngày hôm qua, hai cha con nói chuyện dài dòng cả buổi, giằng co qua lại thì cũng đã đi tới bước thỏa hiệp nhượng bộ đối phương. Đàm phán đã xong, kí hiệp định cha con cũng đã thành, hôm nay chỉ cần dắt diễn viên tạt ngang sân khấu là được.

Chủ yếu là để cho Bách Hàn thấy Giản Tùng Ý bây giờ ra sao thôi.

Cha con hai người không đội trời chung, vừa mới thấy mặt, từng câu từng chữ đều tràn đầy mùi thuốc súng cho nên mới để cho Giản Tùng Ý tặng cha chồng tương lai một món lễ gặp mặt lớn như vậy.

Thấy điệu bộ bao che con cái của Giản Tùng Ý, trong lòng Bách Hoài bỗng thấy vui lâng lâng. Anh cảm thấy bữa cơm này thật đáng giá, em ấy nói nuôi mình, Giản Đại thiếu gia hôm nay cũng rất kiệm lời, nói xong thì không lên tiếng nữa.

Đôi lúc cơm mềm ăn cũng rất ngon...

Bách Hàn đã là người trải qua bao gió to sóng lớn, việc ông muốn chính là khống chế quỹ tích cuộc sống của Bách Hoài cho nên không muốn nhiều lời cùng Giản Tùng Ý. Ông ngồi đối diện hắn, lẳng lặng đánh giá từ trêи xuống dưới rồi mở miệng nói: ''Cậu là Omega?''

Giọng điệu của Giản Tùng Ý vừa lễ phép vừa xa cách: ''Dạ, Omega.''

Bách Hàn gật đầu: ''Bệnh viện lúc làm kiểm tra đo lường gen cho hai người là sản nghiệp của bạn mẹ cậu. Hai năm trước bị người ta báo cáo đo sai quá nhiều, bị người trêи bộ xuống điều tra rồi phát hiện không có giấy phép hành nghề, đã bị giải tán mất.''

''...''

''Ồn ào không lớn cho nên đoán không chừng mẹ cậu không biết.''

Ồn ào không lớn, nhưng sự quan tâm của phu nhân nhà họ Đường rất lớn.

Ồn ào bị đàn áp ngay từ lúc ban đầu cho tắt xuống thì sẽ hạn chế được việc phải độn tay động chân nhiều lần, may mà bởi vì phu nhân Đường Thanh Thanh ngốc bạch ngọt cho nên mới chậm trễ tới tận bây giờ vẫn không biết gì cả.

Mà Bách Hàn biết chi tiết của sự việc lại thấy Bách Hoài phân hóa cho nên cảm thấy việc này không liên quan đến mình, không cần nói với người khác.

Trong vài giây đồng hồ, Giản Tùng Ý không biết nên biểu đạt như thế nào mới phải.

Thí nghiệm rác rưởi, hủy thanh xuân của tôi. Cha mẹ hiếm thấy, dẫn tiền đồ của tôi lầm đường lạc lối.

Khiến hắn trước đây tối ngày đều muốn làm Alpha mạnh nhất trong giới Alpha để cưới Bách Hoài Omega về nhà làm vợ.

Cuối cùng bây giờ mỗi ngày đều bị Bách Hoài bắt nạt.

Còn bị cha của Bách Hoài trào phúng mấy câu.

Giản Tùng Ý đột nhiên thấy tức ngực khó thở.

Nhưng Bách Hàn nói chuyện rất tự nhiên: ''Chỉ có điều tôi cảm thấy đây có lẽ không phải chuyện xấu, bây giờ cậu lớn lên cũng rất được, coi như quỷ thần xui khiến mà có phúc như vậy.''

''...''

Giản Tùng Ý vốn cho rằng mình càn quấy nên Bách Hàn sẽ đàn áp tinh thần mình, hắn lại không nghĩ tới việc ông sẽ nói một câu như vậy.

Miệng nhỏ nói chuyện không biết ngượng mồm như hắn bỗng chốc cũng phải đơ, chỉ có thể giả vờ không chút để ý đáp lại, ''Vâng, cảm ơn chú Bách.''

Bách Hàn gật đầu, đứng dậy, cài cúc áo tây trang, ''Tôi còn có việc, không thể cùng hai ngươi ăn được.''

Ông chậm rãi đi ra ngoài cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bách Hoài: ''Hi vọng con nhớ kĩ ước định giữa chúng ta.''

Bách Hoài không ngẩng đầu, lạnh nhạt trả lời: ''Yên tâm.''

Tiếng bước chân dần xa.

Giản Tùng Ý cười nhẹ một tiếng, ''Nhà hai người giàu cũng phải, lạnh như nước đá thế kia thì hẳn là mùa hè sẽ tiết kiệm tiền điện lắm.''

''Chắc thế.''

''Nhưng mà anh giao kèo gì với cha anh đấy?''

''Sau này sẽ nói cho em biết.''

Giản Tùng Ý bĩu môi, ''Được thôi.''

Hắn uống một ngụm canh, ''Chỉ có điều tôi thấy cha anh cũng không đến nỗi nào, ít ra còn có thể khen tôi hai câu.''

Vừa dứt lời, cửa được người ta gõ vang, phục vụ cầm bill đi tới: ''Chào ngài, chúc ngài một ngày vui vẻ! Người vừa đi ra ngoài kia nói ngài sẽ tính tiền. Vậy bữa ăn này hết một ngàn một trăm lẻ tám đồng, ngài muốn tiền mặt hay là quẹt thẻ ạ?''

Giản Tùng Ý : ''... Quẹt thẻ...''

''Vâng ạ, chúc ngài dùng bữa ngon miệng.''

Bách Hoài nhìn vẻ mặt khó có thể miêu tả của Giản Tùng Ý, cười khẽ: ''Quên mất nói cho em biết, Bách Hoài chính là người như vậy. Nói một thì chính là một, em nói em mời khách thì chính là em mời khách. Em nói em nuôi tôi, tôi đồng ý rồi, về sau một xu ông ấy cũng sẽ không cho tôi.''

Giản Tùng Ý: ''...''

Bách Hoài chống đầu, cười nói: ''Cho nên Giản Đại thiếu gia à, ngài nói ngài nuôi tôi thì phải giữ lời đấy, không thể rũ bỏ trách nhiệm được đâu.''

''... Anh... Anh lo lắng quá thì ra mà đứng đường ấy! Đừng có mà cợt nhả với ông đây nhá!"

╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・


Chương 54: Chương trình bao nuôi chất lượng cao

Giản Tùng Ý cảm thấy chỉ cần nhìn ''vốn liếng'' của Bách Hoài là đã cười khẩy ngay, tưởng muốn đứng đường là dễ à? Cho dù không thể trở nên giàu nứt đố đổ vách cũng chắc chắn có thể thoát nghèo, chính thức ghi danh vào hộ cận nghèo.

Bách Hoài nghiêm túc từ chối: ''Tôi trong sáng.''

''Mặc xác cái trong sáng đấy của anh.'' Giản Tùng Ý gắp món tôm say rượu, từ từ nói, ''Dù sao anh cũng có cơm ăn, áo mặc. Ba anh có không cho tiền anh đi nữa thì anh cũng chẳng chết đói được.''

''Ừ, đúng vậy. Hơn nữa tôi tứ chi khỏe mạnh, thi đậu vào Đại học ngoài Bắc rồi thì nghỉ hè tôi sẽ đi bưng bê bốc vác, trang trải học phí. Trong lúc rảnh rỗi thì lê thân ra hè phố đánh giày, đứng hai bốn tiếng đồng hồ giữa xứ người xa lạ. Ban ngày đi học, ban đêm đi cày thuê cuốc mướn, mỗi ngày ba bữa cơm hẩm cháo hoa. Rồi mùa đông rét mướt tới, ngay cả một chiếc áo khoác lành lặn cũng không có, tay chân bỏng lạnh lở loét, cảm mạo phát sốt. Rồi bỗng một hôm gặp bạn cũ nơi đất khách quê người, người ta hỏi tôi vì sao lưu lạc ra nông nỗi này, thì tôi sẽ nói có người đàn ông tên Giản Tùng Ý đã phụ tấm chân tình, nói nuôi tôi nhưng lại muốn tôi đi đứng đường, nhưng tôi trinh tiết cương liệt...''

''Anh đặt câu cho cẩn thận, không là tôi khiêng anh theo điệu nhạc Astronomia đấy.'' Giản Tùng Ý không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi, ''Tôi cảm thấy tôi vẫn thích bộ mặt của anh lúc ở bên cạnh cha anh hơn.''

''Bộ mặt nào cơ?''

''Bộ mặt con người.''

Bách Hoài ngừng lại, cười cười: ''Tôi lại cảm thấy môn Văn của em gần đây tiến bộ thần tốc, cũng biết nói chuyện với tôi là một môn thể thao mạo hiểm rồi.''

''Tôi không dám nhận phước phần to lớn đó của ngài đâu. Bách Hoài, anh có bị phân liệt nhân cách không, tại sao đều là ở trước mặt tôi mà cư xử như hai người khác nhau thế? Anh sống mà làm người đi chứ?''

''Còn không phải là bởi vì em đáng yêu hay sao?''

''Đáng yêu cái rắm! Ông đây là kun ngầu!''

''Quả thật tôi thấy có rất nhiều người cool, nhưng tôi chỉ cảm thấy được em là người đáng yêu nhất. Bởi vì chỉ khi mình rất thích một người đàn ông, thì mình mới thấy em ấy đáng yêu.''

''...''

Câu tỏ tình bất thình lình khiến Giản Tùng Ý không kịp chuẩn bị mà đỏ bừng hết cả mặt. Hắn sợ anh lại nói chuyện không biết xấu hổ nữa cho nên gắp một con cua luộc nhét vào bát anh.

''Đồ ăn nhiều như vậy cũng không lấp được miệng anh sao? Suốt ngày nói chuyện như vậy không mệt à? Anh có thể tém tém lại được không? Chẳng phải anh vốn là một người rất dè dặt hay sao?''

''Có thể bởi vì trước kia tôi giấu chuyện thích em quá lâu cho nên bây giờ không khống chế được mà nhiều lời, đem hết tất cả những điều tôi muốn nói trong ba năm kia nói cho em nghe bằng hết.''

Bách Hoài luôn là người có thể sử dụng giọng điệu bâng quơ không để ý mà nói ra câu từ dễ dàng chọc thẳng vào điểm yếu của trái tim Giản Tiểu Tùng nhất.

Lời nói càng thản nhiên thì càng khiến người khác chấn động sâu sắc.

Giản Tùng Ý mềm lòng rồi.

Hắn chọc chọc con cua, vẻ mặt không tình nguyện, ''Vớ vẩn, nuôi anh cũng đâu phải là nuôi không được, thế nhưng anh ăn ít một chút, nếu không tôi nuôi không được đâu.''

''Yên tâm, tôi ăn ít, làm nhiều.''

Bách Hoài mím môi cười.

Bẹp, con cua bị hất bay.

Giản Tùng Ý cảm thấy Bách Hoài đang nói chuyện rác rưởi đen tối gì đấy, thế nhưng hắn không có bằng chứng lật tẩy.

Chỉ có thể giữ nụ cười nửa miệng trêи môi: ''Cút.''

Bách Hoài đạt được ước nguyện, không chọc ngúc nghích nữa, chỉ thuận tay xóa hết tin nhắn giữa mình và [Dì].

Bách Hoài cảm thấy chuyện theo đuổi bạn trai chưa thành công thì vẫn chưa thể công khai bất kì chuyện gì được.

Anh chậm rãi nhặt lên con cua đáng thương, mỉm cười nhìn Giản Tùng Ý: ''Cho nên kể từ hôm nay, chúng ta coi như chính thức thiết lập mối quan hệ bao dưỡng sao?''

''Khụ!''

Giản Tùng Ý sặc dữ dội, ho đến đỏ mặt mà vẫn không quên đá Bách Hoài một cái, ''Bao nuôi quần què! Anh ngáo đá nên muốn đi đứng đường thật à? Tôi đây là mạnh thường quân giúp đỡ người nghèo! Giúp học sinh nghèo vượt khó đến trường!''

''Nếu em giúp đỡ người nghèo thì đã không được lợi gì mà còn mất tiền nữa. Nhưng đổi lại, em có thể chiếm lấy bất kì thứ gì em muốn trêи tấm thân này.''

Giọng nói của Bách Hoài rất bình tĩnh, đầy lí trí, vẻ mặt cực kì đứng đắn.

Người không biết còn tưởng anh đang nói chuyện nghiêm túc lí lẽ gì đấy cơ.

Giản Tùng Ý thấy cả đời mình chưa từng gặp qua người nào mặt dày như vậy, hung hăng mắng một câu: ''Tôi muốn anh cách xa tôi ra giùm cái đi!''

Rồi cầm ba lô lên chạy trối chết.

Bách Hoài cười, chân dài chỉ cần đi hai bước là đã đuổi kịp, không nhanh không chậm đi theo hắn.

Anh cảm thấy cứ như bây giờ mãi thì tốt thật.

Mỗi ngày đều có thể bắt nạt ngúc nghích thì lại càng tốt.

Ngúc nghích của anh đáng yêu như vậy làm anh muốn bắt nạt em ấy cả đời.

Để đạt được nguyện vọng này, anh có vất vả hơn nữa cũng không thành vấn đề.

[...]

Sau kì nghỉ Quốc khánh ngắn ngủi, mọi người trở về trường học, bảng vàng ghi danh cũng đã được treo lên.

Vị trí đầu bảng viết tên của Giản Tùng Ý thật to, hơn nữa còn đính kèm thêm một tờ giấy chứng nhận màu đỏ cực ngầu.

Lúc Giản Tiểu Tùng và Bách Hoài đi ngang qua bảng vàng, chuông vào học đã vang lên gần cả buổi, nhưng Giản Tiểu Tùng không hề vội vã, nhất định phải kéo Bách Hoài cùng mình đi chiêm ngưỡng vẻ đẹp nghiêng nước đổ thùng của mình.

''Anh nhìn đi, chụp hình giấy chứng nhận mà đẹp trai tới mức này thì còn ai ngoài tôi nữa chứ?''

Chỉ người đứng đầu mới có ảnh, mà Bách Hoài lại đứng tận thứ tư, tên anh được viết nhỏ xíu, ở giữa còn có tên của hai người nào đó nữa.

Ai đó đang có vẻ cực kì hãnh diện, ưỡn ngực chỉ chỉ vào tấm ảnh của mình.

Rồi sau đó Giản Tiểu Tùng chỉ vào cái tên bị đè tít xuống phía dưới kia: ''Thật không dám giấu diếm, anh không xứng với tôi.''

Bách Hoài liếc xéo hắn một cái, đồ ngúc nghích vô lương tâm.

Em ngốc vô lương tâm còn nói chuyện cực kì nghĩa khí: ''Chỉ có điều anh yên tâm, tôi không hắt hủi anh đâu. Đối với bạn bè, tôi chưa từng để ý người ta thành tích như nào cả, bởi dù sao bọn họ cũng đâu tốt bằng tôi.''

Bách Hoài cong môi, chỉ bảng thành tích thi tháng lần trước, cười nhẹ, ''Tôi nghĩ tôi cũng nên đi chụp hình thôi, tháng sau dán ở đây, đôi lứa xứng đôi, tiết kiệm tiền chụp hình cưới.''

''Chậc, xem ra ông đây vẫn chưa cho anh mở mang tầm mắt, nhìn rõ sự thật rồi.''

''Vậy cược lại một lần nữa đi?''

''Cược thì cược, tôi sợ anh chắc!''

''Ừ, nếu em thua thì mỗi ngày đều phải hôn tôi, hôn đến khi em đoạt lại vị trí đầu bảng mới thôi.''

''...''

''Không sao, sợ thua cũng bình thường thôi. Nếu em không dám cược thì tôi cũng không miễn cưỡng em làm gì.''

''Ai không dám cược chứ?! Cược thì cược! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!''

Bách Hoài cảm thấy mình thật may mắn, thích trúng một em ngúc nghích, chỉ cần khích một cái là mắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lạ