XVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Chiều đến là lúc em tan ca, tạm biệt chị trưởng phòng rồi rời đi. Vừa đến sảnh công ty em đã nghe tiếng gọi nên liền dừng bước

    -T/b! T/b này! Chờ tôi với-đó là giọng nói của KimDong

   Em nghe thế thì xoay đầu nhìn về hướng anh ta, gương mặt thoáng nét thắc mắc mà nói

   -chủ tịch gọi tôi có chuyện gì ạ? Hôm nay xong việc sớm nên tôi về sớm, nếu chủ tịch sợ tôi trốn việc thì không phải đâu!

    - ơ không có! Em hiểu nhầm rồi! Giờ này không biết em có rảnh không, nhưng tôi có nhã ý muốn mời em cùng ăn tối, tiện thì cùng bàn chút công việc-anh ta đáp

    -nếu là bàn về chuyện công ty thì tôi sẽ đi, còn nếu chỉ đơn thuần là đi ăn thì tôi không dám nhận lời đâu ạ! Phận làm nhân viên quèn, tôi không dám đi ăn thân mật với một chủ tịch có gia thế to lớn!-em khách sáo nói

   -em đừng khách sáo quá! Tôi chỉ muốn hiểu thêm về tình hình làm việc của nhân viên mới thôi mà! Em ở đây chờ nhé, tôi sẽ quay lại ngay!-anh ta nói rồi sải bước đi

    Em chỉ gật đầu rồi đứng đó nhìn dòng người qua lại. Không lâu sau, một chiếc xe hơi sang trọng được đỗ trước cổng công ty, bước xuống chính là KimDong, anh ta nở một nụ cười rồi tiến về phía em. Không nhanh không chậm nắm lấy cổ tay em dắt đi. Do bất ngờ nên em hơi rụt tay lại, anh ta thấy thế cũng dừng bước, xoay sang nhìn em

   -em sao thế?-anh ta hỏi

   -tô..tôi hơi không quen như vậy, nếu chủ tịch không phiền thì vui lòng thả tay tôi ra-em cười gượng đáp

    -ừ! Được thôi, ra xe nào! Tôi đưa em đi

   Em nghe thế cũng theo sau KimDong mà đi, đến xe anh ta liền lịch thiệp mở cửa xe rồi mời em vào, em cũng chỉ gật đầu nhẹ cảm ơn rồi ngồi vào xe. Sau đó anh ta tiện tay đóng cửa xe rồi lại từ tốn đi sang ghế lái để ngồi vào. Lên xe anh ta nhìn em cười nhẹ rồi dần nhướng người sang phía em để làm gì đó. Thấy thế em liền lấy tay mình để chặn anh ta lại, giữ cho cả hai một khoảng cách nhất định

  -tôi chỉ muốn cài dây an toàn cho em thôi-anh ta lên tiếng như để thanh minh

  -tôi có thể tự làm được, không cần phải phiền đến chủ tịch-em nói rồi tay liền cài dây an toàn

   Anh ta thấy thế cũng chỉnh lại tư thế ngồi và liền nhấn ga chạy đi. Trên xe, không khí có phần gượng gạo, chẳng ai nói với ai câu nào. Anh ta thỉnh thoảng lại xoay sang nhìn em rồi cười nhẹ làm em có chút không thoải mái

   Đến nơi, anh ta đậu trước một nhà hàng sang trọng. Đỗ xe trước cổng thì liền có nhân viên bước ra nghênh đón, lại còn có hẳn người đi đỗ xe vào bãi đậu xe giúp anh ta. Họ nghênh đón anh ta nồng hậu mà cũng quên em mà tiếp đón vô cùng phải phép!

   Vào trong nhà hàng, anh ta liền ân cần chăm sóc cho em, từng cử chỉ hành động đều mang cảm giác như muốn ra hiệu rằng em là của mình

   -vậy chuyện mà chủ tịch muốn bàn đến là gì?-em hỏi

   -từ từ nào! Ta còn chưa được lót dạ mà em đã khéo lo đến chuyện công ty sao?-anh ta vừa nhìn menu vừa nói

    Nghe như vậy em cũng đành im lặng. Đến khi thức ăn đã được đem ra đầy đủ thì anh ta vừa ăn vừa nói những chuyện đâu đâu, từ gia thế của mình đến cô em gái quý hóa đó cho đến cơ ngơi của gia đình anh ta. Em nghe đến ngán ngẫm thì anh ta cũng dừng lại một chút, nhấp môi chút rượu vang rồi nói

   -thế còn em? Cuộc sống của em hiện tại thế nào?

   -tôi vẫn ổn thưa chủ tịch!

   -tôi mạng phép hỏi...em còn độc thân nhỉ?-anh ta nhìn em hỏi

   -à....vâng! Chủ tịch hỏi như thế có gì không?

    -à không! Chỉ là muốn biết chút ít về em thôi!

   Sau khi anh ta vừa dứt câu nói em đã vội nhìn vào đồng hồ và lên tiếng

    -có vẻ đã trễ rồi! Xin phép chủ tịch tôi về trước!-em nói rồi vội cầm túi xách toan bước đi thì bị anh ta ngăn lại

    -a khoan đã! Ta cùng về đi! Dù gì tôi cũng không bận, vẫn có thể đưa em về-anh ta vừa dứt câu thì liền nhận được cuộc gọi của một người, vội bắt máy, phía bên kia đầu dây đã phát ra một giọng nữ chua ngoa đến phát chán

   -KimDonggggggg sao anh lại đi ăn với con nhân viên quèn đó chứ? Em đã thấy anh ngồi nói chuyện rất vui vẻ với nó đó! Bộ anh điên à! Em sẽ mách ba mẹ cho xem, con nhỏ đó không sớm thì muộn cũng sẽ toi cho mà xem, anh không mau về em liền cho người tìm nó đó! Aloo...alo-đó là KimHee, cô em gái cưng của anh ta. Anh ta nghe ả tuôn ra những lời lẽ đanh đá mà cũng chán ngán đảo mắt rồi cúp máy, nhìn em quan ngại

   -có lẽ bây giờ thì chủ tịch đã bận rồi!

    -ơ không..không có! Tôi sẽ.....

    -xin phép chủ tịch-chưa để anh ta nói xong câu em đã vội đứng lên rồi ra về

   Em đứng trước nhà hàng cũng chẳng biết nên đi đâu về đâu, cuốc bộ đến con đường gần nhà một hồi thì nhìn thấy Jimin, anh đang làm gì trên con đường này giờ này vậy? Sao trông hớt hải thế kia? Suy nghĩ một lúc thì thấy anh nhìn mình, không lâu sau anh liền phóng xe đến trước mặt em, gương mặt tức giận, tay vịn vào tay ga cũng hơi run lên do cảm xúc của mình

   -từ nảy đến giờ em đã ở đâu?-anh hỏi

   -tôi đi ăn cùng với chủ tịch!-em trả lời nhẹ tênh

  Nghe thế anh bất ngờ xoay sang nhìn em với đôi mắt tức giận, trong đôi mắt như ánh lên một tia lửa

   -ăn với chủ tịch nhỉ? Hay đó! Trong khi em đang đi ăn với tên chủ tịch đó thì tôi đã phải hớt hải chạy đi tìm em khắp nơi! Em có biết tôi sợ nếu em có mệnh hệ gì thì sao chứ?-anh cáu gắt nói

   -có mệnh hệ gì thì sao? Anh mà cũng biết quan tâm cho tôi à? Tôi cứ tưởng anh chỉ giỏi chơi đùa với tôi thôi chứ! Tên chủ tịch đó bảo là mời tôi đi ăn để bàn công việc chứ có phải là để đi hẹn hò trai gái đâu mà anh cáu gắt với tôi như thế! Còn nữa, tôi không hề nhờ vã anh đến đón tôi vào giờ tan làm, thế bây giờ anh đang đứng đây tức giận với tôi làm gì?-em phản bác lại

   -lên xe!-anh hạ giọng xuống nói, tay liền đưa cho em cái mũ bảo hiểm

   -sao tôi phải lên chứ?-em ngang bướng nói

   -LÊN XE MAU!-anh bất ngờ quát

  Em nghe thế cũng có chút giật mình, sau đó trong lòng liền nhen nhóm chút cảm giác tức giận lẫn uất ức, đôi mắt lại mang chút lấp lánh của hàng nước mắt, hậm hực đội lấy cái mũ và bất đắc dĩ leo lên xe anh ngồi

   Trên đường về nhà chẳng ai nói với nhau câu nào, một người thì tủi thân, người kia thì tức giận. Con đường về nhà lại vắng vẻ hơn mọi ngày, xung quanh chỉ có cây với lá, mùa thu về rồi! Về từ khi nào mà em chẳng biết, đây lại là cái mùa mà em ghét nhất trong năm. Vào cái mùa này, mấy năm trước, ba mẹ em đã bỏ em mà đi, họ ra đi mãi mãi. Nhìn lá vàng rơi mà lòng em quặn thắt

   Về đến con hẻm nhỏ, anh dừng xe trước nhà mình. Em vội bước xuống xe, trả vội anh cái mũ rồi bước đi. Đi chẳng được bao xa thì liền có tiếng gọi

   -T/b....

   Nghe thế em dừng bước, đầu chẳng thèm ngoảnh về sau mà nhìn đối phương

  -anh...anh xin lỗi-Jimin cố nhả ra từng từ một cách chậm rãi, lòng anh dâng lên chút hối hận vì đã lớn tiếng với em

   Em nghe xong thì cũng mặc kệ rồi liền vào nhà, không chút lưu tình chẳng ngoảnh lại nhìn anh. Thấy thế anh chỉ thở dài, nhìn theo bóng lưng của em khuất dần

    Tối đó có gã đàn ông, vì nhớ thương em mà chẳng ngủ
    Đêm nay có cô gái nhỏ, vì buồn mà thức thâu đêm
    Chẳng ai cùng chung suy nghĩ, cớ mà chẳng thể ngủ yên
    Kẻ buồn người tủi chẳng ai thấu
    Tình cảm này rồi sẽ về đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net