XVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Sáng sớm tiếng chuông báo thức đã đánh thức em ra khỏi giấc ngủ. Chậm chạp ngồi dậy. lọ mọ đi tìm cái điện thoại của mình thì thấy một loạt tin nhắn từ Jimin

     Jimin
-anh xin lỗi
-đừng giận anh nữa!
-chỉ là anh lo lắng cho em thôi! Anh không cố ý muốn lớn tiếng với em đâu
-chắc em đã ngủ rồi nhỉ?
-thôi thì em ngủ ngon
-sáng mai anh lại đưa đi làm nhé!

   Đọc xong đoạn tin nhắn, miệng em lại bất giác cong lên. Nếu xét cho cùng thì anh cũng khá đáng yêu. Suy cho kĩ thì anh cũng chỉ là một đứa trẻ, với tính chiếm hữu cao và chút độc tài, mang hình hài của một gã trai quậy phá thôi! Chỉ trách nếu hôm đó anh không hành xử quá khích thì em đã không phải ghét anh đến vậy

   Chậm rãi bỏ chiếc điện thoại xuống, đi vệ sinh cá nhân sau đó trở lại phòng và chuẩn bị để đến công ty. Vừa bước ra khỏi cửa nhà đã thấy anh ngồi gật gù đầu tóc rối trên chiếc xe máy của mình. Bộ dạng ngủ gục này của anh trông thật buồn cười. Em vờ như chẳng để tâm đến mà bước đi. Tiếng giày của em vang lên từng nhịp cũng từ đó mà đánh thức anh. Giật mình tĩnh giấc, đôi mắt hơi nheo lại rồi nhòm ngó xung quanh, thấy bóng dáng em, anh liền tươi cười tỉnh táo

  -chào buổi sáng!

  -chào!

  -vừa đúng giờ luôn này! Lên xe đi. Anh chở đi này!-anh đá chống xe, đưa cho em mũ rồi tra chìa khóa để mở máy xe

  Em nghe xong cũng gật gù rồi từ từ ngồi lên xe, trên đường đi anh nói đủ thứ. Từ trên trời xuống đất đều không thiếu thứ gì. Hôm nay giọng điệu anh vui lắm, nói cười suốt thôi! Trên đường đi còn tiện tấp vào một quán ăn nhỏ mua cho em phần ăn sáng. Em đã cố gắng từ chối nhưng anh cứ nhất quyết mua cho bằng được mới thôi. Cô chủ tiệm thấy vậy cũng tít mắt cười, miệng khen anh tới tấp còn bảo em có số hưởng mới vớ được anh người yêu tốt như thế!

  Cơ mà có ai ngờ cuộc đời lại đưa đẩy cho em phải ghét anh đến tận xương tận tủy, hận cũng chẳng được mà thương cũng chẳng xong. Hận, hận vì anh đã nhẫn tâm mà hủy hoại sự trong sáng của mình, em trách là trách anh quá tàn bạo mà cướp đi đời con gái của em. Thương, thương là vì em đã tự bao giờ mà yêu thích cái sự quan tâm của anh, dù chỉ là đôi chút thôi cũng đã khiến em ấm lòng.

   Đến nơi anh dừng xe lại, chờ em bước xuống rồi lại nhìn em cười tít mắt. Vì phận nữ nhi, cố gắng làm giá, ra vẻ cao quý, hờn dỗi anh một chút mà gương mặt liền mang vẻ băng lãnh mà không chút xót xa cho anh khi nhìn thấy gương mặt cứng nhắc của mình. Anh biết mình có lỗi, lỗi lớn lắm chứ nên cũng dần điềm đạm lại, đưa cho em phần ăn sáng, dặn dò đôi chút rồi lại tạm biệt em ra về

  Vào văn phòng em lại vùi đầu vào đống công việc, từ khi em gái chủ tịch không còn làm việc nữa mọi thứ đã dần quay lại hoạt động, ổn thỏa và tiến độ cũng nhanh hơn. Những người đồng nghiệp thường chơi cùng với KimHee nay cũng đã tôn trọng em hơn. Trong giờ nghỉ trưa, chị YeonNa thông báo là dự báo thời tiết cho hay, sắp tới sẽ có bão lớn rải rác khắp nơi nên công ty sẽ cho mọi người làm việc ở nhà kể từ ngày mai, và mọi cuộc họp sẽ được diễn ra online

   Sau khi tan làm, em bước xuống trước sảnh công ty đã thấy KimDong đậu xe hơi ở trước như chờ ai đó, cách đó không xa là Jimin. Định bụng là sẽ tự đi về, nào ngờ anh lại đến đó trước. Em chẳng mấy quan tâm đến KimDong mà đi lướt qua, Jimin thấy em cũng vẫy tay gọi. KimDong lúc này giật mình mà chặn em lại

   -ơ T/b à! Em đi đâu vậy? Tan làm rồi anh chở em về nhé! Tiện mình cùng đi ăn tối để bàn công việc-anh ta nói

  Em nghe xong cũng có phần khó xử, vừa định mở lời từ chối thì Jimin đã bước đến trước mặt em để tạo khoảng cách giữa em và KimDong

   -T/b à! Anh chờ em từ nảy giờ đó! Mình đi về thôi-anh nói rồi nắm cổ tay em toan đi thì bị ai đó giữ em lại

-cậu là ai vậy?-KimDong dùng ngữ giọng khó nghe nói

  -anh hỏi tôi sao? Tôi là bạn của T/b!

  -tôi có ý muốn đưa T/b về trước! Cậu đừng bất lịch sự mà chen vào! Ta đi thôi T/b-anh ta định kéo em đi thì liền bị Jimin ôm lấy em và giữ lại

  -tôi chẳng biết ai đến trước đến sau! Mọi thứ là do T/b quyết định, cô ấy không phải món vật để ai đến trước thì lấy ai đến sau thì chờ!-anh kiên định nói

  -được thôi! T/b, em nói xem, em muốn đi với anh trên chiếc xe hơi thoải mái này hay là đi với thằng nhãi nghèo xác xơ kia, nhìn cái xe của nó là anh cũng hiểu được trên đường về của em sẽ rất mệt mỏi đó-anh ta đắc thắng nói, không quên chế giễu Jimin

   Nghe những lời lẽ khó nghe của KimDong xong em liền có phần khó chịu mà cố thoát cổ tay của mình ra khỏi bàn tay KimDong đang giữ chặt. Anh ta như cảm nhận được điều đó càng cố giữ tay em chặt hơn. Jimin thấy thế thì liền nắm lấy cổ tay em giật về phía mình, ánh mắt khó coi lia thẳng vào KimDong

   -cậu nghe rõ rồi đó! Cô ấy muốn đi cùng tôi, thế nên giữ chút liêm sỉ lại và thả tay cô ấy ra-anh nói xong lại nắm tay em mà đi về phía xe của mình

   Anh ân cần đội mũ bảo hiểm cho em, còn không quên lườm KimDong một cái để chọc tức. Sau đó lên xe rồi cả hai cùng về. Trên đường về có phần yên lặng, em cũng chẳng biết nói gì nên ngồi yên phía sau. Chạy được một lúc thì em thắc mắc rằng con đường mình đang đi sao lại xa lạ đến thế. Thắc mắc một lúc thì anh dừng lại trước một quán ăn nhỏ bên đường. Dừng xe lại rồi cùng anh đi vào trong. Chọn lấy một bàn nơi góc phòng, anh lúc này mới nở nụ cười hiền với em

  -anh không đưa em đi bằng xe hơi được nhưng anh có xe máy mà! Xe của anh cũng đâu tồi! Không đưa em đến nhà hàng sang trọng để ăn beefsteak và uống rượu vang được nhưng anh có thể cho em ăn vô vàn món ngon hơn như thế tuy nó không đắt giá. Sao cũng được, nhưng cảm ơn em vì đã chọn đi về với anh!-anh cười tít mắt nói

   -có ai nói gì đâu chứ!-em ngượng ngùng chẳng dám nhìn anh mà nói

   -hì hì! Hôm nay anh sẽ đãi em toàn là món ngon thôi! Anh ăn ở đây lâu lắm rồi! Đồ ăn không tồi đâu nha!

   Không lâu sau thức ăn đã được đưa ra đầy ắp trên bàn, mùi hương tỏa ra nghi ngút. Anh cầm lấy đũa hào hứng mà gắp lấy thức ăn cho cả em và anh, tay cũng không quên rót rượu cho em. Tối đó hai người ăn uống no say, tửu lượng em tệ lắm nên vừa uống được vài ly đã thoáng say, anh nhìn đôi má em ửng hồng vì rượu mà rất muốn đến bên cưng nựng. Vừa ăn vừa nhìn em chăm chú không rời mắt, riêng em chẳng mấy để tâm đến anh mà cứ ăn không thôi. Một ngày dài làm việc mệt mỏi nhìn em ăn ngon miệng như thế anh cũng yên lòng.

  Sau khi ăn xong anh trả tiền rồi đưa em về nhà, biết em khá say nên trên đường về đã dặn em ôm eo mình để không ngã ra sau. Em nghe vậy cũng ngoan ngoãn làm theo, lúc em say rồi thì ngoan lắm! Anh bảo thế nào cũng im lặng làm theo không hề quấy cũng chẳng hề cáu giận. Về đến nhà thì chẳng thấy chút động tĩnh nào, xoay đầu về sau thì thấy em đã ngủ gật trên vai mình. Cửa nhà em thì khóa mất rồi, chẳng biết chìa khóa em cất ở đâu cũng chẳng nỡ đánh thức em dậy nên anh đành đưa em vào nhà mình vậy.

Đặt em xuống giường thật nhẹ nhàng, tay khẽ cởi đôi guốc cho em, nhìn bàn chân em có chút xưng làm anh không khỏi xót, tiện tay cởi giúp em cái áo khoác rồi chỉnh tư thế ngay ngắn cho em ngủ, kéo chăn lên để em không lạnh. Xong việc anh mới đi thay đồ và nằm xuống cạnh em, xoay về phía em chầm chậm nhìn từng đường nét, cô gái này cũng không có gì quá đặc sắc nhưng lại khiến anh mê đến thế. Chỉ mong sau này cô đừng hờn dỗi anh mà đăm ra căm ghét hận thù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net