Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Snowflake HD

Diệp Ôn cầm dù màu đỏ đứng đợi trước cửa, nhìn thấy Ngọc Bạch Y ôm Diệp Đàn đi ra ngoài, hắn mở dù ra, yên lặng che đầu cho Diệp Đàn.

"Tiểu Diệp." Diệp Ôn cười mở miệng nói, "Cuối cùng em cũng phải đi con đường này."

Không biết hắn tìm cây dù đỏ ở đâu ra, nắm trong tay, khung dù làm bằng trúc, hắn nắm cán dù, vì dùng sức nên ngón tay trở nên trắng bệch.

"Từ nay về sau, chúc em và Ngọc Bạch Y yên ấm và hạnh phúc, gia đình luôn luôn là nhà của em, nếu bị hắn bắt nạt cứ về đây."

"Cám ơn." Diệp Đàn ôm cổ Ngọc Bạch Y, nghiêm túc nhìn anh trai mặc đồ tây, đôi mắt đỏ ửng, thấp giọng nói lại một lần nữa, "Cảm ơn, anh."

Diệp Ôn vẫn luôn che dù cho Diệp Đàn, cho đến khi cô bước lên xe.

Diệp Đàn nhìn đoàn rước dâu.

"Cái này." Cô kéo cà vạt Ngọc Bạch Y, khuôn mặt có chút đen, "Có khoa trương quá không vậy...?

Đường Khải Dương đi phía sau bọn họ, Đường Khải Dương lấy chìa khóa trong xe, chêu chọc, "Ôi trời, chiếc xe hoa đi đầu tiên là của nam nhân cô đấy, những cái khác đều là của bạn bè chúng tôi."

Chiếc xe hoa đầu tiên... cũng rất khoa trương...

"Đừng lề mề nữa." Lâm Nguyệt thay Diệp Đàn đóng cửa xe lại, gọi tất cả mọi người lên xe, "Gần tới giờ rồi, vừa kịp chạy tới."

Xe chạy rồi, Diệp Đàn mới có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, vặn hỏi Ngọc Bạch Y.

Vấn đề quan trọng nhất là ---

"Nam thần, tại sao tối qua anh không nói cho em biết một tiếng?"

Từ sáng tới giờ Ngọc Bạch Y vừa nhìn thấy cô, ánh mắt hắn liền không di chuyển, ánh mắt của hắn sáng rực, nhưng vô cùng chăm chú, lạnh lùng đấy, bình tĩnh đấy, nhìn lướt qua xương quai xanh xinh đẹp của Diệp Đàn, sau đó dời ánh mắt tới khuôn mặt đẹp sắc xảo.

Bây giờ Diệp Đàn mới phát hiện ra, sáng tới giờ Ngọc Bạch Y cứ nhìn cô chằm chằm.

Hiện tại trong xe ngoại trừ có tài xế chỉ có hai người bọn họ, tự dưng Diệp Đàn cảm thấy áp lực.

"Nam thần? Khụ khụ, anh nhìn em làm gì?" Cô giơ tay nhẹ nhàng khều vai Ngọc Bạch Y, "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy?"

"Muốn cho em ngạc nhiên." Ngọc Bạch Y nắm chặt tay Diệp Đàn, để vào ngực của mình, mỗi câu chữ của hắn đều chậm rãi, "Muốn tạo bất ngờ cho em, muốn hoàn thành nguyện vọng cho em."

Diệp Đàn ngây người nhìn Ngọc Bạch Y không chớp mắt, trên mặt hắn không có quá nhiều cảm xúc vui buồn, từ trước tới nay hắn đều rất bình tĩnh, mưa gió bão táp cũng không thể làm mất vẻ thản nhiên này, nhưng giờ phút này trong mắt của hắn lại chất chứa một ít cảm xúc khác --- hy vọng.

Hắn đang hy vọng.

Gào! Nam thần lạnh lùng cao ngạo cũng biết hy vọng! Chắc là hắn cảm thấy, làm như vậy thì cô sẽ rất vui, vì vậy hy vọng cô sẽ vui chăng?

Diệp Đàn lập tức nở nụ cười, sau đó dùng ngón tay nhỏ bé của mình cào cào trên ngực hắn, "Ấy, lãng mạn quá, vui mừng quá đi." Diệp Đàn chớp mắt cố ý nói thêm, "Tối qua không làm loạn, thì bây giờ sẽ rất hoàn mỹ."

Ngọc Bạch Y: "... Vậy nên mới nói ngoan ngoãn nghe lời tôi."

Giọng nói hắn lành lạnh, ánh mắt bình thản, Diệp Đàn lật tay Ngọc Bạch Y lại, chậm rãi viết trong lòng bàn tay hắn ba chữ.

Viết xong hỏi hắn: "Nhột không?"

Ngọc Bạch Y nhỏ giọng nói, "Nhột ở trong lòng."

"Á." Diệp Đàn liền ngồi ngay ngắn, sau đó rút bàn tay và ánh mắt lại, chẳng hiểu tại sao lại bật cười ra tiếng, "Thật buồn nôn mà."

Cô cúi xuống

Ngọc Bạch Y giơ tay xoa đầu cô, "Cô nàng ngốc nghếch."

"Nam thần, em đã nói với anh điều này hay chưa..." Diệp Đàn cúi đầu nhìn nhẫn cưới trên tay mình, giọng nói yếu ớt, mang theo một chút ngượng ngùng, "I love you."

Ngọc Bạch Y kéo tay cô qua đặt trong bàn tay hắn, tiếng hắn khàn khàn nhưng lại tràn đầy sung sướng, "Ngón tay này đã nói."

"Ừ, đột nhiên muốn chính miệng nói cho anh biết."

Diệp Đàn xịch tới gần hắn, cẩn thận hôn Ngọc Bạch Y, sau đó tiếp tục nhỏ giọng nói, "Có thể lấy anh, em thật sự rất hạnh phúc, Ngọc Bạch Y."

Cô gọi tên hắn, giọng nói mềm mại, tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.

Ngọc Bạch Y nhếch miệng nở nụ cười, hơi lộ ra má lúm đồng tiền, ánh mắt hắn dịu dàng quyến luyến.

"Tôi biết." Phong thái của hắn vẫn xuất thần như cũ, trong giọng nói và ánh mắt đều là tình cảm sủng nịnh, "Tôi cũng rất hạnh phúc."

Hắn dừng một chút, xoa cái đầu nhỏ của Diệp Đàn, lẳng lặng lặp lại, "Vô cùng hạnh phúc."

Sau khi hôn lễ chính thức bắt đầu, Diệp Đàn mới biết Ngọc Bạch Y tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị.

Ở trong hôn lễ cô nhìn thấy rất nhiều bạn học của mình, còn có đồng nghiệp, kể cả cấp trên của cô, còn có người nhà của cô, những người này đều được Ngọc Bạch Y gọi điện thoại mời, rồi kèm theo đó là từng tấm thiệp.

Chủ trì hôn lễ là Ngô Đạo <>, Ngô Đạo cầm micro đứng trên sân khấu, vô cùng nghiêm túc nói, "Hôm nay được đứng ở nơi này để làm chủ lễ, chính bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên, dù sao tôi cũng chỉ là đạo diễn biết quay phim chứ đâu biết gì khác."

"Tôi hỏi tên nhóc họ Ngọc tìm mình làm gì, hắn nói tôi là một trong những người mai mối cho tình yêu của bọn họ, ôi chao tôi liền cảm thấy kì quái, tại sao tôi lại trở thành người mai mối cho bọn họ rồi." Ngô Đạo dừng một chút, nói tiếp, "Nhưng mà cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi đi dự đám cưới không phải tốn tiền, rất tốt, cho nên tôi lập tức đồng ý."

"Nhưng mà cũng nói thêm, bọn họ đã hành hạ đoàn phim chúng tôi hơn hai tháng trời." Ngô Đạo chuyển hướng, hừ lạnh một tiếng, "Người khác tôi không thèm quan tâm, những người có mặt trong đoàn phim hôm nay các người không hạ gục tên nhóc họ Ngọc ấy, các người có phục không!"

Đoàn phim trăm miệng một lời: "Không phục!"

Đường Khải Dương bị tổn thương sâu sắc cũng tham gia náo nhiệt, "Phải làm hắn gục! Không phải không báo thù, chỉ là thời cơ chưa tới, nếu có cơ hội, tuyệt đối phải báo thù!"

Diệp Đàn vừa nghĩ tới cảnh Ngọc Bạch Y uống hết từng ly từng ly rượu một, lập tức nóng nảy, "Này! Không được! Anh ấy không uống rượu được đâu!"

Kết quả bạn học và đồng nghiệp của cô đều lên tiếng, "Đừng nói là đoàn phim! Chúng tôi cũng phải chuốt rượu hắn! Đóa hoa xinh đẹp của công ty lại bị hắn dễ dàng cướp được!!! Chúng tôi còn chưa làm ăn gì đâu đã bị hắn đào góc tường!!! Là đàn ông có thể nuốt cơn tức này sao?"

Sau đó... hôn lễ hoàn thành... tất cả đi sang mời rượu Ngọc Bạch Y...

Có phù rễ cũng như không... bọn họ chính là người rót rượu nhiều nhất...

Diệp Đàn và đám phù dâu trợn mắt há miệng.

Nhìn Ngọc Bạch Y bị một đám nam vây quanh, Diệp Đàn biết rõ tửu lượng của Ngọc Bạch Y nên muốn đi đến cứu trận, kết quả bị anh trai mình kéo đi chỗ khác.

"Lừa gạt cướp mất em gái của tôi." Diệp Ôn cười lạnh, "Tất nhiên phải để quần chúng thay nhà mẹ đẻ xả giận?!"

Cha Diệp phụ họa, "Nên phạt rượu."

Diệp Đàn: ...

"Đó là chồng của con." Diệp Đàn đứng nhìn, nói, "Con đau lòng."

Vẻ mặt của cha Diệp biểu lộ 'Con gái lấy chồng chính là tát nước ra ngoài, Diệp Đàn nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Tửu lượng của ánh ấy rất kém, thật đấy, một ly thôi cũng ngã rồi."

Diệp Đàn còn muốn nói thêm, "Con nhớ tửu lượng của cha cũng chỉ có một ly, cùng là người tửu lượng một ly, sau cha có thể nói như vậy."

Cha Diệp: "..."

Diệp phu nhân kéo tay Diệp Đàn vỗ vỗ, "Hôm nay con rất đẹp." Một bên bà kéo tay cha Diệp, một tay giúp Diệp Đàn sửa lại váy, dịu dàng nói, "Đi đi, đừng để Bạch Y uống say."

Đợi Diệp Đàn chạy qua, Ngọc Bạch Y đã bị chuốt cho mấy chai rượu, tiếng mời rượu liên tục không ngừng.

"Vì bà xã của cậu! Uống đi mau uống cạn ly!"

"Đã tới mức này rồi thì chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"

"Cưới được người vợ xinh đẹp như vậy! Là đàn ông thì cạn ly đi!"

Diệp Đàn nhanh chóng chen đến trước mặt Ngọc Bạch Y, muốn cản rượu giúp hắn.

Kinh nghiệm từ lần say rượu đầu tiên, Ngọc Bạch Y đã đặc biệt luyện qua các phương pháp tăng tửu lượng, hắn bình tĩnh lấy lại ly rượu che chắn Diệp Đàn sau lưng, giọng nói rất trầm ổn, "Ngoan ngoãn đứng đằng sau."

Diệp Đàn lập tức ngây người nhìn Ngọc Bạch Y uống từng ly rượu một, vừa mới bắt đầu cô còn rất lo lắng, chuẩn bị sẵn tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào uống thay, càng về sao... cô chết lặng...
Một đám người mời rượu thay nhau đi WC, còn lại nằm la liệt trên đất, vẫn còn mấy bóng người lẻ tẻ, Đường Khải Dương thì không đứng vững nữa rồi.

"M* k***! Tôi chưa từng thấy ai có thể uống đến mức như vậy! M*!" Lưỡi Đường Khải Dương

Hơi líu lại, nói chữ không rõ ràng, "Lần sau ai rót rượu cho cậu, thì đúng là ngu như heo!"

Cuối cùng toàn bộ tập thể gục xuống, còn Ngọc Bạch Y vẫn đứng vững vàng, hắn đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt hắn bình thản liếc qua hiện trường, sau đó môi mỏng hơi mở, lạnh lùng phun ra từng chữ, "Còn ai nữa không?"

Đoàn phù dâu: ... Trời đất quỷ thần.. Tửu thần đây rồi... còn ai nữa không! Soái đến nứt trời xanh!

Hai bạn cùng phòng: Nhìn thần thái lạnh lùng xuất thần kia đi! Nghe câu bình tĩnh kia đi! Nhìn đi mọi người đều say chỉ có mình hắn tỉnh táo, thần tượng của ta là giỏi nhất!

Nhưng mà một giây sau...

Ngọc Bạch Y xoay người ôm Diệp Đàn, mỗi câu mỗi chữ đều cứng ngắc, "Bị người ta khinh thường rồi."

Diệp Đàn: ... Khốn thật... mỗi khi say thì không soái quá ba giây...

"Không thích rượu." Ngọc Bạch Y ôm Diệp Đàn, khom lưng cọ cọ cổ cô, "Chỉ thích mình em."

Vì vậy hắn nguyện làm những việc mà hắn không thích.

"Lần sau không uống nữa á..." Diệp Đàn cảm giác trong lòng mình rối tung rối mù, "Em cũng thích anh."

"Ừ." Giọng nói hắn lạnh nhạt, nhưng giọng điệu cực kì ngang bướng, "Em thích tôi nhất."

"Đúng vậy, thích anh nhất."

"Tôi rất vui." Ngọc Bạch Y đứng dậy, cúi đầu chống trán mình vào trán của cô, chân thành nói, "Muốn bay."

Tôi rất vui, rất muốn bay, rất muốn mang em bay cùng, vượt qua rừng núi.

Một lát sau hắn lại mất hứng nói, "Nhưng mà không được rồi, tôi không thể bay được nữa rồi."

Trên khuôn mặt hắn xuất hiện một chút mê mang, sau đó hắn hơi di chuyển, hôn vào trán Diệp Đàn, nhẹ nhàng cắn môi cô, sau đó là lưỡi, nụ hôn vừa sâu vừa dài.

Cuối cùng hắn nhốt cô vào trong lòng mình, dùng giọng nói tràn đầy tình cảm, nhẹ nhàng kêu lớn:

"Cô gái ngốc, cô nàng ngốc nghếch, em là của tôi."

Diệp Đàn yên lặng dựa trong lòng Ngọc Bạch Y, sau đó cũng chân thành trả lời, "Nam thần ngây thơ, nam nhân ngốc, anh là của em."

Toàn thể quần chúng vẫn tỉnh táo xung quanh: ... thức ăn cho chó đến quá nhanh giống như lốc xoáy...

Bạn cùng phòng: Nam thần của ta khi say lại gào khóc nha! Uống rượu say xong lại chẳng khác gì thiên sứ!! Rượu này quá hạnh phúc, không chịu đâu *gào khóc*!!!

Cha Diệp: ... Không thể nào nhìn được nữa.

"Không muốn coi nữa, bảo hai bọn họ về nhà đi, Diệp Ôn con đi tiễn khách."

Hôm sau, mọi người tỉnh táo rồi bắt đầu mò lên weibo ---

Ngô An: Ta thật sự quá coi thường người trẻ tuổi, ta không nên đề nghị rót rượu, các người nói xem Vô Lượng tiên tôn có biết uống rượu không.

Đường Khải Dương: Hôm qua, đại gia ta hi sinh vì đạo, thảm thiết vô cùng, nhưng ngược lại thấy vui. Hy vọng, sư phụ và sư mẫu sẽ hạnh phúc suốt đời suốt kiếp.

Tống Triệt: Ta nên tìm bạn gái. Chúc vợ chồng Ngọc gia răng long đầu bạc.

Đỗ Nhược Phi: Tối hôm qua ta đã tiêu hao hết tất cả dũng khí... từ nay về sau khi tham gia đám cưới... ta chỉ muốn nói... cầu xin đừng ai mời rượu, ta chỉ muốn làm con chó độc thân vui vẻ!!!

Bạch Uyển Thư: Ta nói đám đàn ông các người không biết gì hết, các người không biết sau khi hắn say hắn làm nũng với vợ mình thế nào đâu, ta thật sự cảm thấy, mắt chó sắp mù tới nơi rồi.

Bạn cùng phòng của vợ nam thần!!!: A a a a a a a a nam thần đi so tài cao thấp! Đúng là thần tượng của ta có khác! Ta được tham dự hôn lễ của thần tượng, kiếp này chết không đáng tiếc!

Ta yêu nam thần của bạn cùng phòng: Tham dự hôn lễ xong, ta đã chính thức trở thành fan não mịn, thật là thảm kịch nhân gian. Các người phải hạnh phục nha nha nha >.,.,<<.

Mới đó thôi, câu chuyện đã lập tức trở nên sôi nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net