Ngoại Truyện 1 [đã bổ sung ngày 6-2-19]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: HD

Diệp Đàn lạnh mặt đưa thuốc đông y cho Ngọc Bạch Y, "Anh mau uống cho em." Cô cúi đầu nhìn thuốc, cứng rắn nói, "Anh uống ngay lập tức cho em."

Nói cho cùng mị vẫn rất tức giận (no=O=)no!!!

Tại hắn bảo mị ở chỗ này đợi hắn trở về, kết quả khi mị về, chỉ có căn phòng vắng lạnh.

Cái thể loại lừa gạt người ta đi ra ngoài, rồi không chào mà biệt, đáng bị xử lý nghiêm khắc!

Ngọc Bạch Y vẫn bị sốt như trước, nhưng hắn dùng tay đẩy thuốc ra, ngón tay thon dài của hắn trắng bệch, chén thuốc màu xanh ở trong tay hắn trông giống như đá ngọc, vẻ mặt hắn trước sau như một đều lạnh nhạt, tuy nhiên ý tứ từ chối uống thuốc rất rõ ràng.

Diệp Đàn thiếu chút nữa giận đến đập bàn.

"Lại không chịu uống!" Giọng nói Diệp Đàn luôn luôn trong trẻo, khi cô cất cao giọng thì nghe giống con nít giận dỗi, "Có phải mấy ngày nữa anh lại muốn bỏ trốn, cho nên bây giờ mới không chịu uống thuốc!"

Ngọc Bạch Y ngước mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Diệp Đàn, gương mặt cô vốn dĩ rất xinh đẹp, cho dù tức giận, vẫn không bớt một chút nào.

Hắn im lặng nhìn, nhìn cô nhíu mày, nhìn khuôn mặt thon gầy của cô, ngay cả đôi môi đỏ mọng trước kia cũng trở nên nhợt nhạt.

Cô đau khổ, còn hắn thì vô cùng đau lòng.

Hắn cho rằng mình đã quay trở lại quá khứ của cô, hắn thấy cô ngồi trong đình nghỉ chân, nghĩ sẽ đến giới thiệu bản thân mình vối cô, sau đó theo đuổi cô, sau đó... đến gần.

Hắn nhìn thấy phạm huy nhỏ hăng hái chạy vòng quanh chân hắn, lúc này hắn mới chú ý cảnh vật bốn phía, nét mặt Diệp Đàn từ lạnh lùng, rồi không thể tin, cuối cùng là kinh ngạc, vui mừng.

Ngọc Bạch Y ngồi trên ghế sofa, đột nhiên giơ tay nắm chặt tay Diệp Đàn, hắn hơi dùng sức, cả người Diệp Đàn lập tức ngã vào trong ngực Ngọc Bạch Y, hắn vòng tay qua eo cô, mạnh mẽ ôm người trong lòng mình.

Mùi vị thân quen, hương hoa sen nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy bình yên an lòng.

Diệp Đàn dán mặt vào ngực hắn, cứ như vậy không ai nói với nhau tiếng nào.

Đến khi Diệp Đàn thấy khó chịu, cô mới hỏi: "Anh đang làm gì đấy, giở trò lưu manh sao?"

"Không đúng." Hắn ôm chặt cô, cực kì nghiêm túc nói, "Tôi kết hôn rồi."

"Anh cũng biết mình đã kết hôn rồi...!" Diệp Đàn có chút nghẹn ngào, "Lúc trước anh hứa với em sẽ không từ mà biệt ra đi, anh nói không giữ lời."

"Bây giờ anh lại không chịu uống thuốc." Diệp Đàn duỗi tay ôm eo Ngọc Bạch Y, nhỏ giọng lên án hắn, "Lần trước anh không uống thuốc, có phải lần này cũng sẽ ở lại một thời gian ngắn rồi đi tiếp không? Em rất giận Ngọc Bạch Y!"

"... Tôi không uống thuốc." Ngọc Bạch Y ôm eo cô, nhẹ nhàng hôn xuống đỉnh đầu cô, "Uống xong, em đã đi."

Diệp Đàn: ...

Lý do hùng hồn như vậy, mị không phản bác được.

"Vì vậy, anh sẽ ở chỗ này luôn sao?"

"Cả đời." Ngọc Bạch Y vuốt ve nhẫn cưới trên tay Diệp Đàn, giọng nói hắn nhàn nhạt dễ nghe, mỗi câu mỗi chữ đều giống như lời hứa vĩnh cửu, "Ở bên em trọn đời."

"Được rồi." Diệp Đàn từ trong ngực Ngọc Bạch Y đứng lên, hai cánh tay vòng qua cổ Ngọc Bạch Y, cúi đầu hôn xuống môi mỏng của hắn, "Thưởng cho cái miệng nói lời thề ước rất hay này."

Diệp Đàn hôn rất chuyên tâm và ôn nhu, cô chậm rãi thấm ướt đôi môi nứt nẻ của Ngọc Bạch Y, an ủi chỗ thiếu nước mà khô khan, sau đó từ khe hở của cánh môi hắn, xâm nhập vào trong.

Nụ hôn rất sâu và dịu dàng.

Sau đó...

"Uống thuốc."

Ngọc Bạch Y cầm chén thuốc trên bàn lên, bình tĩnh đưa đến khóe miệng Diệp Đàn.

"..." Diệp Đàn nghiêng đầu sang một bên, "Tại sao em phải uống thuốc, em không có bị bệnh."

Vì vậy Ngọc Bạch Y tự uống một ngụm, sau đó giữ chặt gáy cô, dùng miệng đút cho cô phân nửa.

"Vậy thì uống chung."

Diệp Đàn: ...

Một chén thuốc mà hai người uống được sao?!

Ngọc Bạch Y đã quay lại, ngoại trừ Diệp Đàn, người vui mừng nhất có lẽ là Bạch Uyển Thư.

Chạy suốt một đêm, tới nơi câu đầu tiên của cô là ---

"Sui gia! Chúng ta ký hợp đồng lâu dài được không?" Bạch Uyển Thư tràn đầy mong đợi, đưa hợp đồng và bút cho Ngọc Bạch Y, "Anh rất có tố chất để trở thành siêu sao! Tin tôi đi! Đảm bảo thành công!"

Mái tóc dài của Ngọc Bạch Y xõa ra, hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua, sau đó quay lại ôm Diệp Đàn mới từ phòng ngủ bước ra.

"Sao lại ra ngoài?"

Hắn ôm cô vào ngực, chống trán đỡ cô, dùng giọng nói mềm mỏng nhưng trong trẻo dỗ dàng cô, "Quay lại ngủ tiếp đi?"

Diệp Đàn giơ tay ôm cổ hắn, yếu ớt nói, "Không chịu." Cô làu bàu, "Phải luôn ôm anh mới được, lỡ như lại không nhìn thấy anh nữa thì sao đây?"

Bàn tay Bạch Uyển Thư cầm hợp đồng không kiềm chế được phải run rẩy, "Này..."

"Không đâu." Ngọc Bạch Y hôn môi cô, "Em ngủ đi, tôi sẽ ôm em."

Bạch Uyển Thư: "..."

Mắt thấy Ngọc Bạch Y thật sự ôm Diệp Đàn đi về hướng phòng ngủ, cô nóng ruột la một tiếng, "Ngủ cái lông á! Mới tám giờ ngủ gì chứ! Mau quay lại! Ký hợp đồng cho tôi!"

"Rầm!"

Cửa phòng ngủ lạnh lùng khép lại.

Bạch Uyển Thư có cảm giác mình đang đứng trong căn phòng vô cùng đìu hiu.

"Ngọc Bạch Y đâu?" Cửa nhà vẫn chưa đóng cho nên Tống Triệt thản nhiên đi vào, hắn liền nhìn thấy người quản lý của Ngọc Bạch Y đứng đó cầm hợp đồng quơ quơ, hắn dùng giọng nói khàn khàn hỏi cô, "Cô cầm cái kia làm gì thế?"

Bạch Uyển Thư nhanh chóng biến thành bộ dạng nữ cường nhân tài giỏi, "A, Tống đạo, đêm khuya rãnh rỗi tới nhà chơi, là có việc gì?"

Một tay Tống Triệt nhét trong túi quần, một tay cầm điếu thuốc, nghe thấy câu trả lời của Bạch Uyển Thư, hắn hơi cười nhạo, "Không cần lo lắng, tìm cậu ta uống rượu."

Chung quy muốn tìm một người bạn thân ngàn chén không say thật không hề dễ dàng.

"Khiến Tống đạo thất vọng rồi." Bạch Uyển Thư xếp lại hợp đồng bỏ vào trong túi xách của mình, "Nghệ sĩ nhà tôi không thích uống rượu."

Bạch Uyển Thư ngước mắt nhìn, "Nhưng tôi có thể uống vài chén với anh."

Tiện thể bàn chuyện hợp tác luôn (VwV).

"Nghệ sĩ nhà cô." Tống Triệt cười khẽ, nói chuyện không đầu không đuôi, vẻ mặt hắn có chút đồng cảm và châm biếm
"Hắn có chịu làm nghệ sĩ hay không còn phải coi lại."
Nụ cười trên mặt Bạch Uyển Thư cứng đờ, xém nữa làm rơi túi xách của chính mình. Tống Triệt ngậm lấy điếu thuốc, đứng nhìn từ trên cao xuống "Đi thôi." Giọng điệu của hắn có chút lười biếng, giọng nói vô cùng khàn, nhưng bởi vì vậy mà tạo nên vài phần quyến rũ "Đi uống rượu."

Tống Triệt đi ra ngoài, trông thấy Bạch Uyển Thư vẫn không nhúc nhích, hắn nhíu mày, "Không muốn tiện thể bàn chuyện hợp tác luôn sao?"

Bạch Uyển Thư: ... "Nếu là chuyện hợp tác, tất nhiên có thể."

Bạch Uyển Thư lấy lại tinh thần, sau đó đóng cửa, cô nhìn Tống Triệt bằng ánh mắt chán nản, "Chỉ nói chuyện hợp tác thôi đó." Về sau, Ngọc Bạch Y thật sự giống như lời Tống Triệt nói, hắn không làm nghệ sĩ. Hắn đi làm giáo sư. "Mẹ nó! Cái khuôn mặt có giá trị kinh tế như thế lại đi làm giáo sư!!! Hắn đùa sao?"

Trái tim Bạch Uyển Thư tan nát, cô ta lắc bả vai Diệp Đàn, hét vào tai, "Tiểu Diệp cậu tỉnh dậy tỉnh dậy mau! Hắn đi làm giáo sư dạy ở trường đại học! Hắn định chơi trò sư đồ luyến, cậu phải đi ngăn cản hắn!"

Diệp Đàn mỉm cười "Mình cảm thấy nghề giáo viên rất tốt mà."

"Cậu không cảm thấy làm nghệ sĩ tốt hơn sao?" "Cậu muốn tiếp tục gia tăng tình địch cho mình phải không?"

Bạch Uyển Thư: "... Từ đó đến giờ mình không biết cậu là một phụ nữ có tính chiếm hữu rất cao." Từ khi phim truyền hình <> chiếu xong, sau đó lại có <>, Ngọc Bạch Y đã trở thành người nổi tiếng cả một góc trời, nhưng một thời gian dài không thấy tin tức của thần tượng, đám fans hâm mộ sắp cho nổ tung biên giới. Bởi vì Ngọc Bạch Y mà weibo của Đường Khải Dương bị rơi vào tay giặc mấy lần. Lúc này Ngọc Bạch Y đi tới giảng dạy ở trường đại học, Đường Khải Dương cực kì vui vẻ đăng lên tin mới: Các người không nên tới chỗ ta để tìm Tiên Tôn của các người, hắn đi làm giáo sư rồi, đối với sự kiện này ta chỉ muốn nói, trẻ em sẽ học tập tốt.

Ngay sau đó, có bạn trên mạng post hình Ngọc Bạch Y đứng lớp, kèm theo dòng chữ: Trời ạ trời ạ!

Thật là đáng sợ a a a a ta đã nhìn thấy ai đây?

Đám fans hâm mộ liền nổi điên. Vừa mới thần tượng anh, anh liền nói cho chúng tôi biết anh không làm nghệ sĩ nữa mà chuyển sang dạy học?

Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn, tại sao anh lại phải dựa vào chỉ số IQ chứ!!!

Anh có chắc chắn rằng khi mọi người đi học sẽ tập trung nghe giảng chứ không phải nhìn khuôn mặt anh chằm chằm chứ?!

Quan trọng hơn là chúng tôi muốn biết!!

Anh đang dạy ở trường đại học nào? Dạy ở chuyên ngành nào?

Sau đó, càng ngày càng nhiều học sinh chụp ảnh chứng minh, Ngọc Bạch Y thật sự đi làm giáo sư rồi, hơn nữa là ở Đại học A, khoa vi tính. Đám fans hâm mộ: ... Để yên cho chúng tôi chìm đắm trong bọt nước suy nghĩ một lát đi, cho chúng tôi thời gian suy nghĩ về chuyện nhân sinh một chút đi...

Dũng sĩ chân chính là dám đối diện với sự thật tàn khốc, chúng ta nên học tập tốt để thi đậu Đại học A, vì tương lai được gặp mặt nam thần. Vì sự nghiệp đuổi theo bước chân thần tượng, đại học A chẳng là cái quái gì!

Cũng chỉ là mấy kẻ có thành tích học tập đứng đầu tỉnh mà thôi!

Trên mạng cực kì ồn ào, Diệp Đàn ở nhà một mình cũng có chút phiền não. Mặc dù nói nghề giáo viên rất thần thánh, học sinh theo đuổi cũng không đến mức quá khoa trương, thế nhưng cứ nghĩ tới việc chồng mình bị một đám tình địch nhìn chằm chằm, Diệp Đàn vẫn sợ đấy. Ai bảo cô nhìn thấy thư mời đại học A gửi cho Ngọc Bạch Y chứ, ai bảo cô muốn nhìn thấy hình ảnh Ngọc Bạch Y đứng trên lớp dạy học chứ, ai bảo cô muốn Ngọc Bạch Y trở thành giáo sư để từ chối Bạch Uyển Thư chứ...

A...

Thật muốn nhìn thấy cảnh Ngọc Bạch Y đứng lớp...

Thời tiết cuối thu, Diệp Đàn mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, đeo khẩu trang, xõa mái tóc nâu hơi xoăn, cầm lấy một cái túi xách nhỏ, yên lặng đi tới đại học A.

Ngọc Bạch Y đã đưa toàn bộ thời khóa biểu cho cô coi. Hắn không phải giảng viên chính thức, chẳng qua chỉ phụ trách giảng dạy một phần trong chương trình của ngành, cô lén lút đi vào phòng học, lại phát hiện toàn bộ ghế trong phòng đều đầy rồi, cô cố gắng chen lấn vào đám đông, ngồi chung với bọn họ đợi tiếng chuông vào học vang lên. Mấy người bên cạnh thấy cô đeo khẩu trang, thì hỏi "Bạn học bị bệnh sao?"

Diệp Đàn vội vàng gật đầu. "Ách, thật khủng khiếp, đã bệnh còn ráng đi học."

Người hỏi chuyện Diệp Đàn chính là một nữ sinh, tóc ngắn ngang vai, rất thân thiện "Nhưng mà tôi cũng đang bị cảm đây, oa, khó lắm mới chen chân vào lớp giáo sư Ngọc!"

Giáo sư Ngọc.

Diệp Đàn nhỏ giọng lẩm bẩm mấy chữ này, cảm thấy có chút kì lạ, cô không nhịn được đành hỏi, "Anh ấy đứng lớp được không?" "Lần đầu tiên tới sao?"

Sắc mặt cô gái đó lập tức trở nên khó coi, "Không phải dân chuyên ngành à? Fan hâm mộ? Sao lại trốn vào đây được? Hội học sinh sẽ đi kiểm tra đấy."

Diệp Đàn không biết trả lời như thế nào.

Ừ... Cô dùng thẻ chứng minh của Ngọc Bạch Y để trà trộn vào... Nữ sinh thấy Diệp Đàn không trả lời, coi như thầm thừa nhận, tiếp tục khuyên bảo cô:

"Fan hâm mộ phải có lý trí, hình như cậu không học đại học A, lần sau thi cho tốt, bây giờ coi như bỏ qua, cậu trốn vào đây cũng không dễ dàng gì." Sau đó nhấn mạnh: "Tí nữa nhìn thấy người đó nhất định phải bình tĩnh hiểu không? Tuyệt đối không nên la to, im lặng nhìn ngắm sức quyến rũ của thần tượng nhà cậu là được rồi."

"À đúng rồi."

Nữ sinh chỉ tay vào di động của Diệp Đàn, "Tắt điện thoại đi, đừng chụp ảnh, giáo sư Ngọc không thích đâu."

Vẻ mặt của Diệp Đàn sau khi nghe toàn bộ nguyên tắc: OoO! "Ừ."

Cô lập tức gật đầu phối hợp

"Tôi biết rồi tôi biết rồi."

Chuông vào học vang lên, toàn bộ phòng học đột nhiên yên tĩnh, Diệp Đàn nhìn thấy Ngọc Bạch Y mặc áo thun xanh đậm, không có cầm sách, hắn chậm rãi đi lên bục giảng, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn học sinh ở dưới, chỉ cúi đầu mở máy tính, mở ra mấy cái giao diện. Diệp Đàn nghe thấy có người nói chân giáo sư Ngọc thật dài, khuôn mặt vô địch thiên hạ.

Cô nghiêm túc suy nghĩ, ừ, mọi người thật sự tập trung học sao?

Ngay sau đó, Ngọc Bạch Y bắt đầu giảng bài, toàn dùng tiếng anh. Vẻ mặt Diệp Đàn ngơ ngác, trình độ tiếng anh mà cô tốt nghiệp nhiều năm trước đã trả hết lại cho thầy cô. Thỉnh thoảng cũng có mấy chữ tiếng trung, nhưng đều là từ ngữ trong ngành, Diệp Đàn nghe được cũng không thể hiểu được: ... Tốt thôi, nếu như đã không hiểu, vậy cứ nhìn mặt là được rồi \^O^.

Vì vậy, Diệp Đàn hết sức chuyên tâm chen lấn trong đám học sinh, ngây ngốc nhìn Ngọc Bạch Y xoắn tay áo, nhìn gương mặt lạnh nhạt của hắn, nhìn mười ngón tay đánh một chuỗi kí tự trên máy tính, nhìn mặt mày trắng sáng của hắn, ánh mắt hờ hững, Diệp Đàn đột nhiên nhớ tới con người dịu dàng mỗi khi ôm cô trong nhà. A, Diệp Đàn che mặt, có chút xấu hổ, gượng ngùng vỗ lên gương mặt đỏ ửng của bản thân. "Thật kì lạ."

Nữ sinh nói nhỏ với Diệp Đàn, "Hình như trạng thái của giáo sư hôm nay có chút không giống mọi khi."

Diệp Đàn: "Không giống điểm nào, rõ ràng rất đẹp trai!"

"Tốc độ ghi mã khóa chậm hơn mọi khi, trước kia viết cực kì nhanh, khiến chúng tôi trợn mắt há mồm cũng không đuổi kịp!"

Nữ sinh nhìn vẻ mặt của Diệp Đàn, khóe miệng co giựt, "Cậu thật mê trai quá đi, rất hâm mộ thầy ấy sao?"

Diệp Đàn "A" một tiếng. "Bởi vì ánh mắt của cậu dính chặt trên người giáo sư." Diệp Đàn: ... Rõ ràng như vậy à? Nhưng hắn là chồng mị, mắt dán vào người hắn cũng bình thường nha (-v-).

45 phút trôi qua rất nhanh, chuông tan học vừa kêu, Ngọc Bạch Y đứng trên bục giảng, nhẹ nhàng nói, "Tan học." Sau đó hắn đi xuống bệ giảng, chậm rãi bước qua lối đi nhỏ, đi thẳng đến chỗ ngồi phía sau. Ánh mắt mọi người lập tức bắn theo.

Mà nữ sinh kia đang dặn dò Diệp Đàn: "Cậu phải bình tĩnh nha, phải kìm chế nha, hết sức lý trí nha." Sau đó nữ sinh kia mới phát hiện toàn bộ phòng học yên ắng đến lạ thường, từ trước đến nay giáo sư Ngọc không bao giờ ở lại lớp, hiện tại đã đứng trước mặt cô, sau đó cô nhìn thấy Ngọc Bạch Y giơ tay, nắm tay... người bên cạnh mình, kéo người đó ra ngoài. Người kia lập tức đâm vào ngực Ngọc Bạch Y.

Ánh mắt nữ sinh dại ra, chứng kiến cảnh giáo sư Ngọc nổi tiếng lạnh lùng đang dịu dàng vén tóc cho cô gái trong ngực, nhỏ giọng hỏi cô ấy

"Tới đây sao không nói một tiếng?"

"Muốn thấy anh đứng lớp."

Diệp Đàn kéo góc áo của Ngọc Bạch Y, bộ dạng cũng không muốn tách ra. "Đã nói sẽ dẫn em đi cùng mà."

Ngọc Bạch Y xoa đầu cô, "Em ở nhà một mình, tôi không yên tâm."

Diệp Đàn đeo khẩu trang, hoàn toàn che giấu khuôn mặt đỏ bừng, nhiều người như vậy, cô nhỏ giọng chuyển chủ đề, "Anh làm gì thế, đột nhiên xuống đây, dạy xong rồi về đi." "Cô gái ngốc."

Ngọc Bạch Y sờ cái đầu nhỏ của cô, mười ngón tay đan xen, kéo cô đi. Kéo đi... Đi rồi... Các sinh viên: Đã sớm biết các người thân thiết... nhưng mà... làm ơn quan tâm chúng tôi một chút, chúng tôi là những mầm non yếu ớt của tổ quốc đó (no=O=) no!!

Khoan đã nào...!

Nữ sinh hơi đau lòng, chợt nghĩ ra --- chẳng trách tâm trạng của lão sư hôm nay khá bất thường!

Hóa ra là vì sư mẫu!

Nhưng mà!

Tại sao sư mẫu lại ngồi bên cạnh ta!

Vừa nãy ta còn nói linh tinh với sư mẫu nữa a a a!!!

Trong lòng nữ sinh vừa tự hào vừa đau khổ, lúc ngẩng đầu lên thì chứng kiến toàn bộ ánh mắt hâm mộ và thương cảm của đồng học bắn về phía mình.

Dù gì ta cũng được nói chuyện với sư mẫu đó!

Mình cập nhật thiếu sorryyyyy -(( và cảm ơn bạn TaylorNguyen2 <33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net