Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Hồng Hồng đối với cái tên Thời Tiệp Nghệ vô cùng mẫn cảm, cả người cứng ngắc lại.

Trình Ý vỗ nhẹ lưng Chu Hồng Hồng, nghe Hoàng Dẫn lại kêu cái tên tiếng anh kia lên, hắn cũng không để ý, thấp giọng hỏi, "Chu Hồng Hồng, em tức giận sao?"

"Không có." Cô tỏ thái độ không sao cả.

Hắn vỗ mặt của cô, vỗ rồi lại vỗ, "Nói cho em nghe, em mất hứng. Không nói cho em, thì em lại sưng mặt với anh."

"Anh đừng động tay động chân." Cô hất tay của hắn ra.

Đẩu Bái và vài người đồng nghiệp đã đi đến bên này, Chu Hồng Hồng không muốn cho bọn họ nhìn thấy, cảnh cáo nói, "Anh mà lại xằng bậy, thì cút xa cho tôi."

Trình Ý đương nhiên cũng không  muốn để cho tên mặt trắng kia có cơ hội chế giễu, vẫn giữ chặt tay của cô, chậm rãi gãi gãi vết chai trong lòng bàn tay cô.

Lần này là lần thứ hai Đẩu Bái tiếp xúc với Trình Ý. Hắn nhìn tên đàn ông đầy vẻ tà khí đứng bên Chu Hồng Hồng cảm thấy thật sự không xứng. Nhưng nghe Lưu Nhất Trác nói, hai người bọn họ yêu đương đã rất nhiều năm.

Đẩu Bái nhẹ nhàng liếc Trình Ý một cái, liền chuyển hướng sang Chu Hồng Hồng, mỉm cười nói: "Chị họ, chị không đi vào góp ý một chút sao?"

"Tôi cũng không có ý tưởng gì hay để đóng góp..." Chu Hồng Hồng lúng túng từ chối, bên trong mức độ quá cởi mở, cô không chịu nổi.

Đẩu Bái cười, ấm áp như gió xuân.

Trình Ý hừ nhẹ một tiếng, càng gãi mạnh vào mấy vết chai của cô. Nếu không băn khoăn đến Chu Hồng Hồng, hắn sớm vung một quyền qua rồi.

Mấy người của tổ quảng cáo đứng bên cạnh nhìn ba người này, cảm thấy là lạ. Thái độ giằng co của hai người đàn ông rất rõ ràng, khẳng định là có vấn đề.

Về Đẩu Bái, cũng có vài đồng nghiệp đại khái hiểu được. Cậu ta là một thực tập sinh ngang cua (tự nhiên xuất hiện) so với công nhân viên chính thứccòn khiếp người hơn, thậm chí còn có vài vị giám đốc các bộ phận đều dè chừng cậu ta mấy phần. Một đồng nghiệp khám phá ra rằng, Đẩu Bái có cấp trên là tầng cao nhất làm chỗ dựa. Lần đầu cậu ta tới công ty, khiến cho người ta cảm giác cậu ta rất cao ngạo, cũng không trò chuyện gì cùng các đồng nghiệp. Trong công ty không ít nữ đồng nghiệp bị gương mặt của cậu ta làm cho mê đảo, đều chủ động đến gần, nhưng cậu ta đều lạnh nhạt đáp lại. Sau này, khi phòng thiết kế và phòng thị trường hợp tác, mọi người liền phát hiện, lúcĐẩu Bái nhìn thấy Chu Hồng Hồng lập tức sẽ biến thành một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời.

Còn Chu Hồng Hồng, là do Trương Nhạc Minh tiến cử đến. Tâm tưcủa Trương Nhạc Minh, mọi người ai cũng nhìn ra được, nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy lại chậm chạp không hiểu, có đôi khi đụng phải chỉ có hai người bọn họ một mình dùng cơm, cô còn hỏi một vài đồng nghiệp khác đi cùng, các đồng nghiệp cũng không khỏi cảm thán thay Trương Nhạc Minh. Có người đề nghị Trương Nhạc Minh lúc nên ra taythìphải ra tay liền, Trương Nhạc Minh lại uyển chuyển cự tuyệt. Thật sự là làm cho một đống người cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Đứng trên quan điểm của phụ nữ mà nói, mọi người hi vọng Trương Nhạc Minh và Chu Hồng Hồng gom thành một đôi. Trương Nhạc Minh thành thục ổn trọng, là người chồng tốt. Đương nhiên, đây chỉ là vài cái lý do bên ngoài mà thôi. Nguyên nhân chân chính là, Đẩu Bái hẳn là nêndành chongười phụ nữ ưu tú hơn. Nếu loại phụ nữ bình thường nhưChu Hồng Hồng cũng có thể cùng lãnh đạo công ty có quan hệ, vậy thì sẽ có rất nhiều nữ đồng nghiệp kêu trời oán đất vì đã quá bất công.

Nhưng mà, bây giờ sự thật chính là, từ trước đến giờ ông trời luôn không công bằng. Một hải quy*, một cao tầng**, thế vẫn còn chưa đủ, giờ bên cạnh Chu Hồng Hồng lại xuất hiện một người đàn ông không biết rõ tên, nhưng dung mạo cực kỳ xuất sắc.

*hải quy: những người du học ở nước ngoài về làm việc trong nước

**cao tầng: có hai ý nghĩa, một là chỉ những người có địa vị cao trong xã hội, hai là chỉ những chức vụ cao trong công ty

Tổ quảng cáo nhìn thấy Trình Ý, mới đồng ý rằng lời tường thuật của vị nhân chứng tối qua không hề khoa trương chút nào. Mấy vận đào hoa này của Chu Hồng Hồng, thực khiến cho người ta khó hiểu.

Một đám đồng nghiệp chăm chăm nhìn hắn không ai lên tiếng.

Nhưng Hoàng Dẫnthì lại có vẻ như không biết nhìn hoàn cảnh lắm. Hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh hai nam một nữ rất tốt đẹp, trong đầu đã có ảo tưởng nên quay chụp thế nào mới có thể đánh vào lòng người xem. Hắn phấn chấn mở miệng, "Theo ý tôi thì, hay là ba người giúp tôi quay một đoạn phim ngắn đi. Nội dung phim tôi đã có từ lâu, là chuyện về mối tình đầu của tôi."

Chu Hồng Hồng cũng không phản ứng kịp, Hoàng Dẫn nói ba người là chỉ ai, lại thấy hắn bỗng nhiên lã chã chực khóc thì rất sửng sốt.

Trình Ý nhìn Hoàng Dẫn mặt thì đã có chòm râu tua tủa, còn làm bộ thành một anh chàng si tình, vội che ánh mắt Chu Hồng Hồng lại, dặn dò nói: "Đừng nhìn, sẽ bị đau mắt đó."

Hoàng Dẫn bị những lời này của Trình Ý đâm thủng tim. Hắn nhìn về phía Đẩu Bái, ai ngờ Đẩu Bái cũng quay đầu đi chỗ khác.

Hoàng Dẫn bi phẫn xoay người rời đi, lúc gần đi xa bị Trình Ý kêu lại."Đạo diễn Hoàng."

Hoàng Dẫn dừng bước, vội vã quay đầu, còn tưởng rằng phim ngắn đã có hi vọng.

"Cho tôi số điện thoại của Người Chết." Trình Ý hắt cho hắn một chậu nước lạnh.

Hoàng Dẫn sầm mặt."Tôi không chết."

Trình Ý bèn kêu Chu Hồng Hồng đọc lại một lần cái tên tiếng Anh kia.

Chu Hồng Hồng cảm thấy có thể là trùng tên, hay là nên hỏi rõ ràng trước đõ."Adonis... Anh ta từng đi nước ngoài du học sao?"

Hoàng Dẫn không nghĩ tới là bọn họ sẽ hỏi đến người này, hắn lắc đầu, "Không có, hắn đã bỏ học từ lâu, bình thường có rảnh liền chạy chung quanh tìm mấy việc chụp hình."

Quả nhiên, chỉ là trùng tên mà thôi.

Trình Ý khẽ nhíu mày, lại suy tư gì đó.

Một chút nhạc đệm nhỏ, làm cho cảm xúc của Chu Hồng Hồng trầm xuống. Chuyện của Thời Tiệp Nghệ, quả nhiên Trình Ý lúc nào cũng ghi nhớ.

Đẩu Bái từ lúc thấy Trình Ý, cũng không thèm cố ý ngụy trang, thái độ đối với Chu Hồng Hồng trở lại vẻ lạnh lùng như hồi mới gặp. Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, thứ hắn không thiếu nhất cũng chính là phụ nữ, hơn nữa hắn cũng không thích thủ đoạn dùng sức cường gian.

Hình như Chu Hồng Hồng đã hiểu, như trút được gánh nặng.

Buổi tối, Trương Nhạc Minh gọi điện thoại đến, hỏi thời gian ăn bữa tối đã hẹn trước lúc sáng.

Chu Hồng Hồng mới nhớ tới việc này, vội vàng nói xin lỗi.

Khi anh biết cô phải đến studio, cũng không nói gì khác, chỉ cười nói lần sau lại hẹn.

Trình Ý đại khái là nghe ra có người hẹn cô ăn cơm, muốn nhích đến nghe lén, bị cô trừng mắt đành trở về.

Hắn rầu rĩ không vui, nhưng cũng không dám phát tiết với cô. Hắn đành trở lạichiếc sô pha ngồi chờ, lẳng lặng hút thuốc, mặt không chút thay đổi, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Sau khi kết thúc công việc Chu Hồng Hồng nhìn thấy hắn liền cảm thấy phiền, thầm mắng đúng là âm hồn không tan.

Gạt tàn trên bàn bên cạnh hắn đều là tàn thuốc, đoán chừng hắn vẫn hút không thôi.

Trình Ý thấy cô đi ra, tư thế ngồi không thay đổi, lại hút vài hơi khói, mới vặn hỏi."Đi chưa?"

Chu Hồng Hồng gật gật đầu, suy tính có nên nói cho hắn biết, cô muốn trở về ký túc xá.

"Lên xe rồi nói." Hắn bỏ lại một câu liền đi về bãi đỗ xe.

Cô nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Quả nhiên, vừa lên xe, Trình Ý liền gọn gàng dứt khoát nói."Chu Hồng Hồng, anh biết em không thoải mái chuyện của Thời Tiệp Nghệ. Nhưng cô ấy là bệnh nhân, anh nhìn thấy cô ấy như vậy cũng không thể không để ý đến cô ấy."

"Ừ." Lời này nói ra không có gì ngoài ý muốn, cô luôn luôn biết. Chỉ là đến khi thật sự nghe hắn nói ra, cảm thấy không dễ chịu.

"Nhưng mà, anh cũng không để ý đến cô ấy suốt đời được." Trình Ý quay đầu nhìn ánh mắt của cô một chút, trong lòng mềm nhũn."Căn bệnh này của cô ấy, không thể nói rõ khi nào thì khỏi hẳn, anh cũng không muốn cùng cô ấy mãi như vậy. Cho nên, chỉ có người đàn ông kia mới có thể thật sự cứu được cô ấy."

Nghe vậy, Chu Hồng Hồng nắm tay lại, không biết tại sao, bỗng nhiên thấy khẩn trương.

Sắc mặt Trình Ý vô cùng bình tĩnh, nổ máy xe, đi về hướng nội thành."Anh cũng chỉ từng có hai người phụ nữ, một là cô ấy, một là em. Anh sẽ không nghĩ đến trường hợp nếu em xuất hiện sớm hơn cô ấy, hoặc là nếu lúc đó cô ấy không nói dối thì sẽ như thế nào. Chuyện đã xảy ra rồi, có nghĩ cũng vô ích."

Cô lẳng lặng nghe.

"Anh chắc chắn lựa chọn sống cả đời với em. Nhưng mà lần đầu tiên cô ấy phát bệnh là bởi vì anh, anh muốn giúp cô ấy." Hắn cũng không cần nghe cô có trả lời hắn hay không, hắn chỉ muốn đem những suy nghĩ của mình nói hết với cô, "Trước kia không nói với em, là không muốn em không vui. Chẳng qua... Em không nói với anh cái tên mặt trắng kia cũng ở công ty của em... Anh cũng không vui."

Hình như là đến hôm nay hắn mới ý thức được, chính bản thân mình không thích cô lui tới với đàn ông khác, giống như thế, cô cũng sẽ như vậy.

Lúc này, Chu Hồng Hồng lại nghĩ đến một vấn đề, "Lỡ như vĩnh viễn tìm không thấy người đàn ông kia thì sao?" Người nhà của Thời Tiệp Nghệ đã tìm lâu như vậy rồi, cũng không tìm được.Trung Quốc lớn như thế, nói dễ hơn làm.

"Cố Dĩ Thanh có thể tìm, thế lực nhà cậu ta rất lớn."

"Vậy vì sao trước kia anh..."

"Anh vốn không muốn tìm hắn. Năm trước khi cô ấy xuất viện, anh không muốn tiếp tay làm việc xấu. Cuối tháng trước lộ ra tin tức cô ấy yêu đương ở nước ngoài, cô ấy lại sợ. Thật ra lần này cô ấy không phát bệnh, chỉ là phản ứng tâm lý. Anh thấycô ấy thật đáng thương, nên đồng ý giúp cô ấy tìm người kia."

Trình Ý không nói ra là, Thời Tiệp Nghệ đã gầy vô cùng. Sự tra tấn của cô ấy đã không chỉ là căn bệnhkia, còn có nỗi sợ hãi của chính cô về căn bệnh đó nữa. Cô ấy sợ lại một lần nữa bản thân lâm vào sự loại cuồng loạn đáng sợ đó, cho nên lúc nào cũng nơm nớp không yên.

Chu Hồng Hồng lại trầm mặc.

"Chuyện của Thời Tiệp Nghệ, anh đã rất thẳng thắn. Chu Hồng Hồng, em không thể tin anh sao?" Hắn đã nói rất nhiều lần, nhưng cô vẫn luôn để ý.

Cô lười nhìn hắn, "Tôi cũng đã từng nói với anh, tôivà đám đàn ông kia không có gì. Anh từng tin tôi sao?"

"Anh tin em." Chỉ cần nhìn biểu hiện vừa rồi của tên mặt trắng kia, Trình Ý thật sự tin tưởng cô.

Cô cười, "Tối hôm qua anh còn nói tôi thông đồng với đàn ông đó."

"Về sau anh đều tin em, em cũng phải tin tưởng anh. Chờ giúp cô ấy tìm được cha của đứa bé, nhiệm vụ của anh cũng coi như hoàn thành." Hắn và cô quả thật chưa có lúc nào thẳng thắn với nhau. Tính cách cô trầm lắng, hắn không biết cô đang suy nghĩ gì. Những lời vừa rồi, nếu là trước kia, thế nào hắn cũng sẽ không nói.

Trình Ý thật sự cảm thấy mình đối với côcoi như là tốt, hắn kiếm tiền cho cô xài, ai khi dễ cô, hắn đều đứng về phía cô, hơn nữa hắn chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô. Hắn không hiểu được cô còn thấy có cái gì chưa đủ. Sau này bị Bà Hai dẫn dắt, hắn mới hiểu được, phụ nữ đều sẽ để ý mấy câu nói kia.

Chu Hồng Hồng thật muốn đá hắn mấy đá, cô có thể dự đoán nếu lần này mình lại cự tuyệt, hắn khẳng định quấn quýt đến chết không tha. Lại nhớ lại câu nói như mơ tối hôm qua, nghĩ xem có nên đánh cuộc một lần không, nhưng cô không thể nhận thua. Sau đó lại nghĩ, nếu thật không có câu đó, thua thì cũng có gì đáng sợ đâu?Cùng lắm thì coi như bị đâm thêm một đao thôi.

"Trình Ý... anh ... yêu..." Quả nhiên cô vẫn chưa đủ dũng khí, đến cuối cùng vẫn vòng vo hai chữ, "Ai?"

Trình Ý mãi không đáp lời, hắn quẹo vào một đường phố, sau đó dừng xe. Tay ngón tay gõ lên tay lái, thần sắc có vẻ cổ quái, "Tối hôm qua em nghe thấy lời đó sao?"

Chu Hồng Hồng vẫn nhìn về phía trước, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn lại gõ vài cái vào tay lái, sau đó bỗng kéo cô lại, vùi mặt vào giữa tóc cô.

Không thấy hắn trả lời, cô nhắc nhở, "Này."

Lúc hắn ngẩng đầu lên biểu tình đã như không có việc gì, "Anh đã nói rồi, sẽ không nói lại."

"Vậy anh cút đi." Cô lạnh mặt.

Hắn chửi nhỏ một tiếng, "Chẳng phải là em nghe được rồi sao?"

"Gió quá lớn, không nghe thấy." Cái cớ vô duyên của hắn không ngờ lại hữu dụng với cô.

Trình Ý lại chơi xấu, lầu bầu nói, "Vợ, chúng ta đều phải nói. Tối hôm qua anh nói, giờ đến phiên em."

Chu Hồng Hồng đẩy ra hắn, "Tôi muốn về ký túc xá."

"Vợ ơi, vợ à." Hắn không buông cô ra, nỉ non không ngừng.

Cô đưa tay tát một cái vào đầu của hắn."Anh cút ngay!"

"Vợ, chúng ta về nhà. Về nhà anh cho em đánh, em thích đánh như thế nào cũng được."

"Anh có biết xấu hổ hay không?" Chu Hồng Hồng thiếu chút nữa là muốn vung tay lên, nhưng cuối cùng lại nhịn được.

Hắn trịnh trọng nói, "Anh muốn vợ."

Cô tức tối hừ một tiếng, "Anh yêu tôi được bao lâu đây?"

"Vẫn luôn yêu." Hắn trả lời không chút suy nghĩ. Trước kia hắn không biết cái gì là yêu, nhưng sau này hắn nghĩ thông suốt, hắn chỉ đối với Chu Hồng Hồng mới có ý niệm cùng nhau trải qua cả đời.

Cô tránh thoát khỏi ngực của hắn, "Ngay cả tôn trọng người ta cũng không biết, anh thì biết cái gì là yêu!"

"Có phải là vẫn giận chuyện tối qua anh cường bạo em không?" Trình Ý vẫn muốn ôm lấy cô, thấy cô tức giận, đành từ bỏ."Chu Hồng Hồng, vậy em phạt anh đi, như thế nào cũng được, anh đều nhận hết. Sau này anh sẽ không như vậy đối với em nữa, em nói gì anh đều nghe."

"Ai biết ngày nào đó anh lại điên lên."

"Sẽ không, chỉ cần em trở về." Hắn chỉ còn nước cầu xin cô nữa thôi.

Cô đột nhiên cười lạnh, nặng nề gật đầu, "Được, tôi trở về."

Trình Ý còn chưa kịp vui vẻ, cô đã tiếp tục nói, "Tôi muốn ngủ ở phòng ngủ chính, anh ngủ ở phòng khách đi."

Sắc mặt hắn đông cứng một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã thỏa hiệp, "Được."

Chu Hồng Hồng hoài nghi nhìn hắn một cái, cô còn chưa thực sự tin tưởng hắn. Ít nhất ở phương diện này, từ trước đến giờ nhu cầu của hắn luôn rất lớn.

Nhưng khi hai người bọn họ về đến nhà, buổi tối Trình Ý vậy mà thật sự ngoan ngoãn đi ngủ ở phòng khách.

Lúc cô đi tắm, còn cố ý đem cửa phòng ngủ chính, thư phòng, phòng tắm đều khóa lại, đề phòng sói.

Cả đêm hắn không có động tĩnh.

Ngày hôm sau, Chu Hồng Hồng phá lệ, ngủ nướng, rời giường rồi mới phát hiện Trình Ý còn dậy sớm hơn cô.Thấy hắn mang theo thái độ lấy lòng, tâm tình cô rất vui vẻ.

Chu Hồng Hồng hiếm khi có thái độ đùa giỡn như vậy. Bởi vì Trình Ý thổ lộ, những tính tình giấu kín trong nhiều năm của cô bộc phát. Cô không làm bữa sáng cho hắn, lại càng không chuẩn bị cơm trưa cho hắn, cô làm ổ trên ghế sofa xem tivi. Mỗi khi hắn nói chuyện, cô liền cố ý chỉnh âm lượng lên rất lớn tiếng, ý định trêu tức.

Hắn ngồi ở một bên nhìn cô, thật sự không nhịn được, liền đi đến ban công.

Cô thấy hắn dựa vào lan can buồn bực hút thuốc, nghểnh đầu nặng nề hừ một tiếng.

Trình Ý hút thuốc xong xoay người, cách cánh cửa kính nhìn chằm chằm Chu Hồng Hồng trong chốc lát, mới đẩy cửa đi vào.

Cô tà tà liếc hắn, "Tức giận sao?"

"Không." Hắn cười yếu ớt, "Vợ, có muốn anh đấm bóp cho em không?"

"Cút ngay." Chu Hồng Hồng chỉ cần nhớ tới Trình Ý nói sẽ luôn luôn yêu cô, đã cảm thấy sức mạnh tràn đầy.Từ trong miệng hắn cạy ra những lời này, khiến cho cô nhất thời váng cả đầu.Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, xem phim bi kịch trên ti vi cũng cảm thấy buồn cười.

Trình Ý cảm nhận được tâm tình của cô, thấy biểu tình động lòng người hiếm có trên mặt cô, hắn có chút ngẩn ngơ.

Đoạn tình cảm trước của hắn, bạn gái thực sự là có tính cách của một cô gái mới lớn, đa sầu đa cảm, tùy hứng, thích làm nũng. Hắn sủng cô, dung túng hết thảy, thỉnh thoảng cũng có lúc hắn muốn phát giận, nhưng Thời Tiệp Nghệ cuối cùng vẫn sẽ nhận sai trước. Dần dà, Trình Ý cũng lười so đo.

Chu Hồng Hồng thì vẫn luôn không phải người có tính cách vui vẻ hoạt bát. Khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc với cô, bởi vì lão thái gia nên hắn giận lây sang cô, cô vẫn thật bình tĩnh,vẫn duy trì một khoảng cách với hắn. Sau khi hai người thật sự ở cùng một chỗ, ngoài những lúc hung dữ, thích ném đồ ra, những lúc khác cô cũng tương đối lạnh nhạt. Ngay cả khóc, đều là cái loại rầu rĩ mà thôi.

Cô sẽ không làm nũng với hắn, cũng không cùng hắn nói lời tâm tình. Nhưng mà, cô thương hắn. Tất cả biểu hiện của cô đã làm cho hắn chắc chắc điểm này. Trong cuộc đời hắn, còn có người con gái tốt như vậy.

Nhưng ngay từ đầu hắn và cô đều huyên náo ồn ào, cho nên hắn vốn không hề suy nghĩ qua, dù cho Chu Hồng Hồng mạnh mẽ đến mức nào, cuối cùng cũng vẫn là một người phụ nữ.

Chu Hồng Hồng xem xong bộ phim tình cảm cũ rích kia, lại thay đổi tư thế, nghiêng dựa trên ghế sofa, nhấc lên một chân. Cứ như vậy đung đưa đung đưa, cô lại có ý tưởng mới."Trình Ý, anh rất rảnh rỗi sao?"

"Ừ." Hắn nhìn cô nằm ở kia, còn có một cỗ xúc động muốn đè lên mà chà đạp.

Cô liền nói, "Nếu đã rảnh như vậy, giúp tôi cắt móng chân."

Trình Ý giương mắt đối diện với cô.

"Nhìn cái gì."Cô không hề e ngại, "Đi lấy kìm cắt móng lại đây."

Hắn lặng lẽ đứng lên, nghe lệnh làm việc. Lúc hắn trở về ngồi xuống, cô trực tiếp chen chân vào, gần như muốn dẫm nát lên mặt của hắn, bị hắn nhanh chóng nắm chặt.

Chu Hồng Hồng buồn bực, đạp không đến.

Trình Ý cong lòng bàn chân của cô.

Cô ngứa nên duỗi thẳng chân."Cút ngay!"

Hắn cười, dừng lại động tác, nhẹ giọng nói: "Vợ, anh giúp em cắt, em ngoan ngoãn chớ lộn xộn."

Cô hừ một tiếng.

Trình Ý cầm lấy bàn chân của cô,suy nghĩ.

Tay và chân cô đều không gặp điều kiện tốt, vừa thấy là biết luôn làm việc nặng. Mấy con nhóc ở Hồng Oa, người người đều là da nhẵn thịt hồng hào, Đường Chỉ Mạn yêu cầu cao, không tốt là không được vào làm.

Dựa theo tiêu chuẩn của Hồng Oa, Chu Hồng Hồng không đủ tư cách. Nhưng đối với Trình Ý, vợ mình là thoải mái nhất.

Thấy hắn nửa ngày không nhúc nhích, Chu Hồng Hồng muốn lùi về.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn cười với cô, dịu dàng một cách hiếm có, "Nghe lời."

Cô giật mình.

Sự dịu dàng của hắn, cô mong ước rất nhiều năm, muốn đến mức đã tuyệt vọng. Hắn của bây giờ, hắn khi còn trẻ, chồng chất lên nhau, làm cho cô trong lúc nhất thời hoài nghi đây có phải là giấc mộng hay không.Lúc này đây, có một Trình Ý sạch sẽ lại ấm áp nhìn cô cười.

Thời gian cứ thế trôi đi, hai người đều không nói lời nào, một người cúi đầu, một người ngây ngốc.Trong phòng khách chỉ còn tiếng nói chuyện từ tivi phát ra.

Chu Hồng Hồng ngắm nhìn gò má của Trình Ý.

Hoàng Dĩnh trước kia không cam lòng khi thấy Trình Ý bị cô gái như Chu Hồng Hồng chiếm lấy, luôn khiêu khích Chu Hồng Hồng là một cô gái quê, không xứng với Trình Ý. Trên cơ bản, ngoài người hai nhà Trình, Chu, hình như những người khác đều thấy bọn họ không xứng. Thậm chí ngay cả Chu Hồng Hồng cũng cảm thấy như vậy.

Từ góc độ bên ngoài mà nói, là cô trèo cao hắn. Về góc độ tính cách, lại là cô gặp xui xẻo mới yêu hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net