Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng mọi hành động của người được coi là ông chủ giàu có kia đều nhằm vào Trình Ý, bên phía Chu Hồng Hồng lại không có động tĩnh gì lớn, bất quá, Trình Ý vẫn không yên lòng, sắp xếp người bảo vệ cô.

Công việc trang hoàng của Hồng Oa mới bắt đầu lại không lâu, những nhân vật quan trọng trước kia đều gọi đến hỏi thăm. Trịnh Hậu Loan đành thu xếp đống ghế lô dưới tầng một, coi như thành một phòng họp tạm thời.

Nhìn vài nhân viên cũ của quán, Trình Ý cười nói, "Các người thật sự muốn trở về làm trong cái quán bar nhỏ xíu này sao?"

Người làm bảo vệ có vẻ lớn tuổi nhất trong nhóm, sờ sờ mũi, thành thực trả lời: "Đều từng có tiền án, rất khó tìm việc."

Trình Ý ném một điếu thuốc về phía anh ta, "Nghe nói chị dâu đang mang thai?"

Anh ta nhận điếu thuốc, trên khuôn mặt dữ tợn, hiện ra một nụ cười có chút nhu hòa. "Hơn ba tháng rồi." Sau đó anh ta lại khôi phục vẻ hung ác trên khuôn mặt, mắng, "Thời gian trước có đi làm chuyển nhà cho người ta, muốn kiếm chút tiền mua sữa bột. Mẹ nó, đúng là một đám người mắt chó nhìn người thấp*."

*ý coi thường kinh rẻ những người địa vị thấp hoặc nghèo khó

Trình Ý cũng tự châm một điều, nói, "Trang hoàng cũng mất khoảng một hai tháng, các anh cứ đến trông coi đã."

Mọi người vừa nghe, biết quán sẽ hoạt động lại nên vô cùng vui vẻ.

Vào lúc Hồng Oa bị niêm phong, Trình Ý có nói là, muốn ở lại thì cứ ở lại. Nhưng cũng đã mấy tháng trôi qua, trong quán vẫn chỉ là một mảnh hỗn độn. Bọn họ liền lo lắng có phải ông chủ có điều khó xử. Hiện tại rốt cục cũng thấy được ánh sáng.

Đường Chỉ Mạn vừa tới cửa, chợt nghe thấy câu nói này của Trình Ý, cô nhẹ cất bước chân, quần váy lay động, lúc đi vào tầm mắt vẫn thẳng tắp nhìn hắn, từng bước một, đều minh diễm động lòng người. "Vậy mấy tháng trang hoàng, ông chủ lớn ngài đây cũng không thể nợ tiền lương nha."

Trình Ý quét mắt liếc mắt một cái, phủi phủi khói, "Không phải nói hôm nay không rảnh sao? Sao cũng tới?"

Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Cái gì cũng không quan trọng bằng việc đòi lương." Nói xong cô cười một cách vô cùng thản nhiên, sau đó theo thứ tự chào hỏi những người đang có mặt.

Mọi người hi hi ha ha đáp lại.

Đường Chỉ Mạn ngồi vào bên cạnh anh chàng bảo vệ kia, ưu nhã vắt chéo chân, "Anh Tưởng, chị dâu gần đây vẫn tốt chứ?"

Anh Tưởng ngốc ngốc cười, "Ăn ngon ngủ kĩ. Cảm ơn phương thuốc lần trước của cô."

"Khách sáo làm gì."

Có vài người tò mò quan hệ giữa Trình Ý và Đường Chỉ Mạn, dù sao đã nhiều năm như vậy, Trình Ý rất tin tưởng Đường Chỉ Mạn. Giữa bọn họ có loại hợp tác ăn ý trên công việc, cũng có sắc thái mờ ám gió trăng, hơn nữa cả hai lại là tuấn nam mỹ nữ, nếu thật sự nên duyên thì thật tốt.

Cũng có mấy người từng nghe nói Trình Ý có một cô bạn gái bí mật, nhưng mà người đó lại rất ít khi lộ diện ở Hồng Oa, nên cũng không hiểu là ông chủ giả bộ hay thực sự có một người như vậy.

Sau khi đã bàn bạc xong, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, tán gẫu mấy chuyện bậy bạ, Đường Chỉ Mạn chủ động đến phòng giải khát pha một bình trà. Lúc cô đến gần châm trà cho Trình Ý, vô tình liếc mắt nhìn xuống phía cổ áo của hắn, sau đó cô hơi cúi đầu.

Nơi sườn cổ của Trình Ý, có một dấu vết lấp ló. Cô không biết dấu răng mơ hồ kia sâu bao nhiêu, chẳng qua là nếu nhìn từ góc độ này mà nói, hẳn là một hồi mãnh liệt loan phượng quần công*.

* loan phượng quần công ý chỉ chuyện đó đó của anh chị vô cùng mãnh liệt

Đường Chỉ Mạn đương nhiên biết người phụ nữ kia là ai. Quen biết Trình Ý nhiều năm như vậy, hắn chỉ thủ thân cho một người phụ nữ mà thôi.

----

Chu Hồng Hồng họp xong, thấy còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ tan tầm, mấy đồng nghiệp nói nếu giờ trở về công ty cũng vừa lúc tan làm, hơn nữa đang giờ cao điểm rất dễ kẹt xe, không bằng trực tiếp về nhà.

Chu Hồng Hồng đồng ý, cô cũng không muốn chạy ngược vào thành phố giờ này, chưa kể ở đây là khu ngoại thành mới mở khá hẻo lánh. Lúc ngồi trên xe về nhà, đi ngang qua Hồng Oa. Nhìn mặt tiền quán bar cô cảm thấy có gì đó không ổn, dù có chút do dự, nhưng cô vẫn gửi tin nhắn hỏi Trình Ý ở đâu.

Trình Ý trả lời tin nhắn là, "trong quán".

Cô liền kêu lái xe dừng lại, sau đó đi vào Hồng Oa. Khi nhìn xung cô mới rõ tại sao mình cảm thấy có điểm không đúng. Trong mảng kiến trúc vốn rất hài hào trước kia, có một bức tường đã biến thành màu đen, thậm chí bong ra từng mảng, hơn nữa ngay biển quảng cáo đèn ne-on bên ngoài cũng không thấy bóng dáng.

Chu Hồng Hồng bất an đi tới cửa, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt.

Cô vội vàng đi đến sạp báo bên cạnh, lễ phép hỏi vì sao quán bar không hoạt động.

Bác gái bán báo nhàn nhạt trả lời một câu, bị cháy.

Chu Hồng Hồng sốt ruột hỏi, "Khi nào vậy bác?"

Bác gái kỳ quái nhìn Chu Hồng Hồng, "Cháy từ trước tết rồi."

Chu Hồng Hồng bối rối.Trình Ý không hề nói qua Hồng Oa bị cháy, hắn nói là bởi vì vấn đề phòng cháy nên bị niêm phong.

Sau khi cảm ơn bác gái, cô liền điện thoại cho hắn. Giọng nói của cô thực gấp gáp, "Trình Ý, quán của anh bị làm sao vậy?"

Trình Ý lập tức phản ứng kịp, "Em nghe ai nói cái gì?"

"Em nhìn thấy hết rồi, anh đừng gạt em nữa!"

Hắn quyết định thật nhanh, "Vợ, em đang ở đâu? Anh đi đón em."

"Ngay trước cửa quán bar." Cô vỗ vỗ cửa."Vì sao khóa..."

"Anh ra ngay. Ngoan, chờ anh một chút." Trình Ý dụ dỗ cô xong, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng. Hắn quét mắt một vòng, "Vợ tôi đến , các cậu không được bàn đến chuyện thuốc cấm và hoả hoạn, một chữ cũng không cho phép nhắc đến."

Mọi người kinh ngạc.

----

Trình Ý vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Chu Hồng Hồng dáng vẻ vừa gấp gáp vừa lo lắng. Hắn nắm tay cô, "Vợ, không có việc gì. Không biết là ai vô ý vứt tàn thuốc lung tung, cháy mấy gian phòng thôi."

Chu Hồng Hồng gắt gao nắm lấy bàn tay của hắn, "Trình Ý, có người bị thương không?"

"Không có." Hắn cười lắc đầu, kéo cô đi vào trong quấn, "Thôi, đi vào đã rồi nói."

Bàn tay kia của cô thì kéo vạt áo của hắn. Chuyện từ trước tết, thế mà cô lại hoàn toàn không biết. Chu Hồng Hồng cảm thấy hổ thẹn không thôi, cô không thể vì hắn phân ưu, thậm chí còn tiêu xài vốn liếng tích cóp của hắn.

Trình Ý thấy cô cắn môi đầy vẻ đáng thương, nhéo nhéo mặt của cô, "Vợ, đừng buồn. Qua một thời gian nữa là lại có thể mở cửa."

"Trình Ý... Thật xin lỗi." Cô lầm bầm.

Hắn cảm thấy buồn cười, "Đồ ngốc, có phải em đốt đâu."

Trong lòng cô có một loại cảm giác thật khó chịu, cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn.

Đến khi đi vào phòng họp tạm thời, Trình Ý nắm bả vai Chu Hồng Hồng, giống như muốn khoe vợ, "Đây là vợ tôi."

Có vài người biết Chu Hồng Hồng, còn lại hầu như chưa thấy bà chủ chân chính bao giờ, nên bọn họ có chút ngoài ý muốn khi thấy "khẩu vị" của Trình Ý. Thì ra ông chủ nhà mình thích loại hình người phụ nữ gia đình, bà nội trợ.

"Chào mọi người." Chu Hồng Hồng có chút lúng túng nhìn mọi người.

"Chào bà chủ." Mọi người thì lại đồng thanh một lượt.

Cô càng lúng túng hơn.

Trình Ý vẫy tay, "Mọi người ra ngoài trước đi, việc gì cần làm thì cứ làm."

Đường Chỉ Mạn đi theo đám người lên lầu 3, cố ý đi tụt lại phía sau, nhỏ giọng hỏi Trịnh Hậu Loan, "Chẳng phải là ông chủ bị phá sản sao? Sao vẫn còn vốn dựng lại quán bar."

Chưa nói đến trước đây tầng 3 vừa trang hoàng đã thành lãng phí, chỉ cần nói tới thời điểm này, lầu hai cũng phải làm lại chứ đừng nói đến tầng 3 cháy tan tành chỉ còn phế tích kia, có lẽ ngay cả kết cấu thép cũng phải làm lại.

Trịnh Hậu Loan đẩy đẩy mắt kính, bước chân chậm lại, "Anh Trình chắc cũng không còn nhiều tiền, nhiều nhất cũng chỉ có thể sửa chữa lại Hồng Oa thôi."

Lông mày của Đường Chỉ Mạn nhăn lại, "Đâu phải chỉ cần sửa sang lại là được, thường thường còn phải chuẩn bị cho các đường khác. Hắn định vét sạch vốn để kinh doanh sao?"

"Chỉ là tiêu hết tiền tiết kiệm của chính mình mà thôi." Trịnh Hậu Loan cười, rốt cục nói một lời thật lòng, "Bảy mươi phần trăm tài sản của anh Trình, đều để trên danh nghĩa của bạn gái anh ấy."

Trong nháy mắt mắt Đường Chỉ Mạn trở nên trống rỗng, cô yên lặng nhìn vài người bóng lưng phía trước, "Khó trách hồi trước tết hắn như mất hồn mất vía. Có cô bạn gái như thế nếu không dỗ tốt, thật đúng là sẽ bị thua thiệt lớn."

Trịnh Hậu Loan không muốn giải thích, hắn nhắc nhở cô, "Những lời này tốt nhất đừng có nói trước mặt anh Trình."

"Cái này tôi tự biết chừng mực."

Trịnh Hậu Loan thấy Đường Chỉ Mạn có vẻ hơi cứng ngắc cười cười, âm thầm than một tiếng, nói: "Anh Trình không rời được chị Chu."

Hắn đi theo Trình Ý nhiều năm như vậy, chỉ thấy một Thời Tiệp Nghệ, một Chu Hồng Hồng. Thời Tiệp Nghệ sớm đã là quá khứ.

Nhưng còn Chu Hồng Hồng, không cần biết là như thế nào Trình Ý cũng không chịu để cho cô ấy trở thành quá khứ. Trịnh Hậu Loan cảm thấy, ông chủ kiêm bạn tốt của hắn thật ra chính là yêu thảm cô ấy.

Đường Chỉ Mạn khôi phục lại thần sắc đáp, "Ừ, tôi biết."

Có lẽ, ngoài Chu Hồng Hồng ra Trình Ý căn bản cũng không có dụng tâm nhìn bất cứ người phụ nữ nào.

----

Trình Ý nói hai ba câu giải thích chuyện quán bar bị cháy, chẳng qua là do có người không cẩn thận, quăng tàn thuốc lung tung nên nửa đêm bị bốc cháy.

Chu Hồng Hồng bán tín bán nghi, nhưng cho dù cô hỏi han thế nào, hắn đều nhất quyết nói là do vô ý dẫn đến bốc hoả. Cô đành uy hiếp nói, "Nếu có ngày nào đó em phát hiện anh không nói thật, sẽ phạt anh ngủ ngoài ban công."

Trình Ý tỏ ra vô cùng sảng khoái, "Vợ nói thế nào thì sẽ như thế đó."

"Trình Ý, vậy tiền nong có phải là tổn thất rất nhiều không?" Chu Hồng Hồng rất hối hận tháng trước cô đã cố ý tiêu xài vô lối.

"Cũng không thèm tính nữa, em không cần quan tâm." Hắn đối với những thứ này thật sự cũng không đặc biệt chú ý.

Cô trưng ra bộ dáng xấu hổ của nàng dâu nhỏ, chủ động nhận sai, "Em về sau không bao giờ xài tiền bậy bạ nữa."

Trình Ý hừ hừ cười, "Chu Hồng Hồng, chẳng lẽ trong mắt em, anh ngoài việc có "đại Điêu" ra sẽ không có ưu điểm kháchả?"

Cô không theo kịp chủ đề của hắn, hỏi: "Anh có ý gì?"

"Anh muốn nói, ngoài việc chơi em đặc biệt lợi hại ra thì anh cũng có chút thành thạo trong việc kiếm tiền." Hắn ôm cô lại gần, hôn rồi lại hôn nữa, "Cho nên đừng lo lắng em sẽ ăn sài phá sản tiền hết của anh."

"..." Bị nói như vậy, chút thương cảm lo lắng trong lòng Chu Hồng Hồng phai nhạt rất nhiều. Cô vòng tay ôm hông hắn, "Trình Ý, những người vừa rồi là ai vậy?"

"Là mấy anh em làm cho tiệm. Trịnh Hậu Loan thì em đã biết, còn cô gái kia là Đường Chỉ Mạn. Còn những người khác, em cũng cứ biết vậy, giờ có nói em cũng không nhớ được."

Cô gật đầu, quả thật cô không nhớ được hết.

Nhưng mà từ giờ trở đi cô sẽ ghi nhớ.

Trước kia Chu Hồng Hồng chưa từng muốn hoà nhập vào thế giời của Trình Ý, bởi vì có vẻ như cô không hợp với cái thế giới đó. Cô lựa chọn núp trong vỏ rùa của chính mình, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Hồng Oa cũng đã mở được năm năm, nhưng cô hầu như không biết gì về nó cả.

Lúc đầu Trình Ý còn mang cô đến dạo quanh, sau này chắc là nhìn thấy cô không có hứng thú, hắn liền không nói chuyện của quán Bar với cô nữa. Hơn nữa, cô kháng cự đám bạn bè của hắn. Có lẽ là bởi bọn họ chứng kiến tình yêu giữa Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ, nên cô càng co rụt lại, cho đến sau này khi Trình Ý không còn mang cô đi ra ngoài nữa.

Hắn là người đàn ông của cô, nhưng cô lại không hề chủ động tìm hiểu thế giới bên ngoài của hắn, cô chỉ lạnh lùng nhạt nhẽo nhìn mà thôi.

Lúc này trong lòng Chu Hồng Hồng vô cùng khó tả. Cô quyết định, cho dù giữa cô và Trình Ý giống như là trời và đất, nhưng giờ đây cô cũng muốn xây một cây cầu nối liền khoảng cách này lại.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net