Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Chu Hồng Hồng bị Trình Ý cưỡng ép, đã từng nói, đó là lần đầu tiên của cô. Nhưng chỉ nói một cách giản lược (*đơn giản và vắn tắt),hắn cũng không hỏi kỹ, cho nên cô cũng không để trong lòng.

Nửa năm trước, khi hắn chạy tới nhà cậu cả, còn nói cô là chiếc giày rách, lúc ấy cô mới biết được, thì ra hắn vẫn không tin cô. Nhưng lúc đó cô đã nản lòng thoái chí, cũng không muốn làm sáng tỏ.

Còn sau đó, hắn đuổi theo quấy rầy cô không dứt, khiến cho cô quên mất chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ở nhà cậu cả cô nói cho hắn biết sự thật, liệu bọn họ có phải sẽ không cần giằng co lâu như vậy hay không. Nhưng nghĩ lại hình thức bọn họ sống chung từ trước tới nay, cả hai đều không có lòng muốn làm sáng tỏ, chỉ sợ ngay cả khi cô có giải thích, hắn cũng sẽ không tin.

"Trình Ý, em chỉ có quan hệ với anh. Thật đó."

Trình Ý vùi mặt vào giữa mái tóc cô, cố gắng hết sức khống chế sự kích động của chính mình. "Chu Hồng Hồng, chỉ cần em nói anh sẽ tin.

Chu Hồng Hồng kể lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, tốc độ nói thật vội vàng.

"Thằng súc sinh kia có làm được đến một bước cuối kia sao?" Khuôn mặt hắn hơi nhíu lại, trong lòng suy nghĩ, liệu có phải Trình Hạo mặc dù không làm được đến bước cuối cùng nhưng trong lúc giằng co hắn ta nhìn thấy cái bớt của cô.

"Hắn ta vừa kéo quần áo của em, đã bị em đập. Vết máu trên váy là của hắn mà..."

Trình Ý sau khi nghe xong, vui sướng cho rằng chắc chắn cô cũng không bị Trình Hạo nhìn thấy, không nhịn được hôn thêm vài cái. Hắn sờ sờ chỗ vết bớt của cô, "Vậy vết bớt nhỏ này, có ai biết không?"

Chu Hồng Hồng lắc đầu, "Ngay cả chính em cũng không biết. Trước kia là anh nói em mới biết."

Hắn xoa xoa cằm của cô, cuối cùng vẫn quyết định đem sự việc nói cho cô biết, "Trình Hạo biết cái bớt của em."

Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn.

Giọng nói của Trình Ý trở nên rất ác liệt. "Hắn nói, em có một vết bớt nhỏ màu hồng. Hắn còn nói, em bị hắn làm thật sung sướng."

"Em không biết... Em không có." Chu Hồng Hồng lắc đầu liên tục, gấp gáp nói, "Em chán ghét hắn, em chỉ muốn thân thiết với một mình anh thôi."

Hắn thở một hơi thật dài, cười, "Lời này anh thích nghe."

Cô quan sát hắn, thấy sắc mặt của hắn, ấp úng hỏi, "Trình Ý, anh có tin tưởng em không?" Cô không có lạc hồng, nếu Trình Hạo không ra mặt nói rõ ràng, vậy thì việc này mãi mãi chỉ là lời nói của một bên mà thôi.

Trình Ý nhìn vào trong mắt cô, chà chà chóp mũi của cô. "Anh tin."

Cô gắt gao nắm lấy hắn, thiếu chút nữa liền muốn khóc. Có câu nói này của hắn, như vậy là đủ rồi. "Trình Ý, cả người em đều chỉ là của anh thôi."

"Ừ." Niềm vui sướng kìm chế đã lâu làm cho Trình Ý như sắp nổ tung, động tác của hắn chọc xuống phía dưới nơi gần sát với vết bớt càng mạnh càng sâu hơn.

Lúc này Chu Hồng Hồng rốt cục thấy thần sắc xuất hiện nơi đáy mắt hắn, một chân cô vòng lên hông của hắn, để cho hắn dễ dàng tiến sâu hơn, bàn tay hắn túm lên bắp đùi cô. Khi hắn có cảm xúc đặc biệt, sẽ không khống chế được sức mạnh, làm cho cô cảm thấy như đau, như ngứa, nhưng cũng rất thoải mái.

Hắn còn đang cởi nốt quần áo của cô, cô đã lôi kéo hắn. Hắn cười khẽ, "Vợ, hôm nay em còn nhiệt tình hơn so với tối hôm qua nha."

Cô mới không thèm để ý tới hắn, liền dán môi lên môi hắn. Sau đó, cuộc chiến giữa hai người chẳng phân biệt được ai cao ai thấp.

Trình Ý thích nhất là ôm thân thể của Chu Hồng Hồng, xoa nắn chung quanh một vòng. Nghe cô ngân nga, than nhẹ cứ một câu lại một câu, khiến cho hắn có cảm giác thành tựu rất lớn. Hắn không chờ được lâu nữa, thăm dò một chút thân thể đang run rẩy của cô, liền đi vào, một chút lại đi ra, sau đó lại thọc vào thật sâu.

Lúc bắt đầu , thấy hắn như vậy, cô cũng phối hợp lên xuống, kẹp lấy hắn.

Trình Ý bị cô làm như vậy ngay cả xương sống đều tê rần. "Vợ... Đừng nóng vội."

Hắn đợi cô, đợi đến khi bên trong thả lỏng, chậm lại, mới từ chậm rãi chuyển thành nhanh dần hung hãn xuyên vào.

Chu Hồng Hồng khóc nấc lên, vắt chân lên cánh tay của hắn, cong người, sau đó lại bị hắn đẩy sâu đến mức sắp đụng vào đầu giường.

Trình Ý không thể không túm cô lôi lại vào trong giường, nhưng không ngờ theo lực tiến công của hắn, cô lại một lần nữa dội lên đầu giường. Hắn liền ôm cô dậy, để cho cô ngồi lên trên chân của hắn, sau đó hắn ngoạm một ngụm vào đôi núi lớn đang đong đưa trước mặt, "Bảo bối của anh."

Chu Hồng Hồng dựa lên vai hắn, cổ họng cũng trở nên khàn khàn.

Cũng bởi vì tiếng động của cô trở nên nhỏ hơn, cho nên cô mới nghe thấy bên ngoài đột nhiên có tiếng đóng cửa vang lên. Cô cả kinh. "Trình Ý, mau dừng lại... Mẹ, đã trở lại..."

Cũng bởi sự bối rối của cô, khiến bên dưới càng siết chặt Trình Ý.

Hắn thở ra một tiếng. "Nếu bây giờ anh ngừng lại, về sau có khả năng là sẽ không đứng dậy nổi nữa." Nói xong hắn tăng nhanh tốc độ.

Chu Hồng Hồng muốn kêu lại không dám kêu, đành phải cắn vai của hắn, móng tay cắm sâu vào lưng hắn, như muốn lấy hình thức này để chống lại sự hung dã của hắn (*hung dã = hung hăng + hoang dã).

Mẹ Chu nhìn thấy cây lau nhà bị quăng ở phòng khách, có chút nghi hoặc, bà nắm cây lau lên rồi gọi một tiếng, "Hồng nhi?"

Chu Hồng Hồng ở trong phòng muốn rơi nước mắt, cô sắp không chịu được nữa.

Mẹ Chu đi về phía phòng con gái tiếp tục gọi, "Hồng nhi?"

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, Chu Hồng Hồng càng thêm khẩn trương, ra sức nên phía dưới càng quấn quít lấy vật kia của Trình Ý, rốt cục làm cho hoa huyệt co rút tự đẩy vật to lớn kia ra. Nhưng mà hắn bị như vậy, cô lại đến đỉnh.

Mẹ Chu gõ cửa phòng một cái, "Hồng nhi? Con ở đâu vậy?"

Chu Hồng Hồng hoàn toàn nói không ra lời, toàn thân đều đang run rẩy.

Trình Ý thấy người trong ngực còn chậm chạp không trả lời nổi, cố hắng giọng một cách bình thường nhất, đáp, "Mẹ, cô ấy đang giận dỗi con."

Mẹ Chu sửng sốt, "Tiểu Trình con cũng đến rồi hả?"

"Dạ, một lát nữa chúng con sẽ ra ngoài."

Mẹ Chu nhìn cửa phòng đóng chặt, đoán ra chắc bên trong có chuyện gì đó không tiện để cho người khác nhìn thấy, bà dán tai vào gần sát ván cửa lắng nghe, không thấy động tĩnh gì. Con gái nhà mình quả thật thường xuyên giận dỗi cãi vã với Trình Ý, một khi tức giận sẽ hậm hực không chịu nói chuyện, có lẽ thật sự là đang cãi nhau. Bà cũng không muốn làm hai đứa khó xử, bèn nói, "Các con cứ trò chuyện đi, mẹ đi nấu chút canh đậu xanh."

Đợi tiếng bước chân của bà đi vào phòng bếp, Chu Hồng Hồng mới dám thở mạnh, nằm trên bả vai Trình Ý, lầm bầm, "Xong rồi, chắc chắn mẹ đã biết."

"Vậy thì làm sao." Trình Ý cảm thấy rất buồn cười, "Hai ta ở chung nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ mẹ còn cho là chúng ta chỉ đang đắp chăn bông nói chuyện trong sáng hay sao?"

Nói thì nói như thế, nhưng Chu Hồng Hồng vẫn rất thẹn thùng khi bị trưởng bối nói đến chuyện này. Cô tránh hắn, muốn đứng lên, mới vừa động, đã cảm thấy có cái gì đó chảy ra.

Từ khi Trình Ý nói muốn sinh em bé, hắn liền không thích mang áo mưa. Lấy mức độ thường xuyên sinh hoạt của hai người, có lẽ bây giờ đã trúng thưởng. Cô dùng chân đạp lưng của hắn, "Này."

"Ừ." Trình Ý không hề để ý đến bộ quần áo bị cô làm nhàu nát.

"Nếu mang thai thì làm sao bây giờ?"

Động tác của hắn dừng lại, xoay người nhìn cô, "Có thì sinh, chuyện vô cùng đơn giản, vậy cũng hỏi."

"Vậy sẽ phải làm giấy khai sinh đó."

"Vậy thì đi làm."

Chu Hồng Hồng tức giận trừng hắn. "Không thèm để ý anh nữa." Cô biết, hắn hoàn toàn không rõ mối liên hệ giữa giấy khai sinh và giấy kết hôn.

"Được đó, làm cho em sướng xong liền trở mặt." Trình Ý cầm di động để trên tủ đầu giường, có chút hối hận, "Biết thế đã không xoá, giữ lại làm chứng cớ."

"Cút, cút đi, người ta chán ghét anh."

"Người đàn bà đanh đá, tự mình mặc quần áo vào đi, anh đi ra ngoài ứng phó mẹ em." Hắn vừa co duỗi giãn gân cốt, vừa đi về phía cửa bên kia. Lúc hắn gần mở cửa, nhớ ra cái gì đó, vội dặn dò, "Vừa mới làm xong, đừng uống canh đậu xanh, rất lạnh."

Chu Hồng Hồng vẫn đang trừng mắt với hắn. "Biết rồi."

----

Chu Hồng Hồng không ám chỉ thành công, Bà Hai cũng bắt đầu khuyên bảo. Ý của Bà Hai là kêu Trình Ý nhanh cùng Chu Hồng Hồng đi đăng ký, lấy trước 50% gia sản mà lão thái gia để lại.

Trình Ý chẳng hề để ý, chỉ nói, không vấn đề gì.

Nhưng không ngờ Bà Hai đã lo lắng suông.

Biểu hiện của Trình Hạo, ngược lại rất hòa thuận, rõ ràng chứng minh hắn sẽ không so đo đến phần di sản lão thái gia để lại, bởi vì hắn bây giờ còn giàu có hơn so với lão thái gia năm đó.

Bà Cả nhìn thấy con mình nay có tiền đồ như vậy, rất vui mừng, nhiều lần đều nói là liệt tổ liệt tông phù hộ, vội vàng chuẩn bị một đống đồ lớn, chuẩn bị đốt cho tổ tiên Trình gia.

Ngày tảo mộ đó, Chu Hồng Hồng vừa ăn xong bữa sáng đã phải đến nhà họ Trình, xa xa nhìn vào thấy người trong lòng đang ra đón, cô cười chạy về phía hắn.

Trình Ý lôi kéo Chu Hồng Hồng đến phía trước nhà, vừa hay bị Đặng Thúy Bình bắt gặp.

Đặng Thúy Bình từng nghe nói, Chú Hai này và em dâu có tình cảm rất tốt. Trong lòng cô ta rất khinh thường, Trình Ý đẹp trai như vậy, sao đến mức phải chấp nhận một người phụ nữ từng bị cưỡng bức.

Mà nay, nhìn thấy cô em dâu kia, Đặng Thúy Bình cũng không cảm thấy cô ta có bao nhiêu sức quyến rũ.

Đặng Thúy Bình đến từ phương bắc, thân hình khá cao. Cô ta thấy Chu Hồng Hồng gầy gầy nho nhỏ, đoán chừng chắc là chưa cao đến 1m6, cũng không phải là mẫu chân dài.

Đặng Thúy Bình trong lòng oán thầm, một cô gái nhỏ nhắn như thế, tại sao có thể chống lại sự hung hãn của Chú Hai đây.

Đặng Thúy Bình lại nghĩ đến, dáng vẻ Trình Ý ra ngoài trở về ngày hôm qua. Lúc ấy áo sơmi của hắn mở hai cúc, lúc hắn cong eo xuống, cơ ngực vạm vỡ bị che khuất lộ ra dưới khe hở của cổ áo, cô ta nhìn thấy, trong lòng tim cũng đập bang bang.

Khi đứng lên phát hiện cô ta đang nhìn mình, vì thế hắn quay lưng đi, cẩn thận cài mấy nút cúc áo sơ mi lại.

Đêm qua, Đặng Thúy Bình nhớ lại một màn kia liền rục rịch, hết lần này tới lần khác, nhưng Trình Hạo lại bị gãy xương, vì thế cô ta gối đầu một mình khó ngủ.

Đặng Thúy Bình đứng trước phòng nhìn Trình Ý và Chu Hồng Hồng đi qua sân.

Trình Ý cúi đầu nói gì đó với Chu Hồng Hồng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nụ hôn thật sự rất thân mật. Chu Hồng Hồng cũng cười khanh khách, còn vỗ vỗ ngực của hắn.

Đặng Thúy Bình không hiểu thở dài, cậu em chồng này thật đúng là có vẻ ngoài khiến người người thổn thức.

----

Lão thái gia là thổ táng (*chôn xuống đất).

Chu Hồng Hồng nghe nói Trình Hạo bị gãy chân, nếu có thể tốt nhất là không cùng hắn chạm mặt.

Ai ngờ, Trình Hạo dù đang chống nạn cũng muốn lên núi. Vì thế khi hắn đi ra đến đại sảnh, liền đụng phải Chu Hồng Hồng. Hắn thấy cô, vô cùng kích động.

Chu Hồng Hồng không có biểu cảm gì. Trên đường tới đây, Trình Ý đã nhắc nhở cô, lần này Trình Hạo trở về, ý đồ không rõ, tựa như là cố ý để cho bị đánh. Nghe xong cô càng ghét Trình Hạo hơn.

Trình Ý tiến lên một bước, chặn ánh mắt Trình Hạo đang liếc về phía Chu Hồng Hồng.

Trình Hạo chưa từ bỏ ý định, ném nạn xuống, lò cò nhảy một chân đến, nửa đường lại bị vấp ngã. Hắn chật vật chống nửa người trên, bắt đầu dập đầu. "Em dâu, thật xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net