Chương 11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không chịu nghe lời tôi nói, nhân viên giữ vững nguyên tắc như vậy thật khiến tôi tự thấy xấu hổ. Cô ấy cầm điện thoại gọi nội tuyến với luật sư Đinh vài câu, lúc bọn họ trao đổi tim tôi đập bình bịch, sợ có gì sơ suất thì danh dự của tôi sẽ mất sạch.

Không ngờ, D tiên sinh lại cho tôi vào.

Vì thế cô gái trước sảnh mở mật khóa cửa còn tao nhã hơn cả tôi, đẩy cửa rồi mời tôi vào, sau đó đi phía trước dẫn đường.

Bên trong sở luật là một khoảng trời riêng, khu bên ngoài hẳn là dành cho trợ lý luật sư sơ cấp và thực tập sinh dùng, mặt bàn sạch sẽ, phương tiện đầy đủ, mỗi người đều vô cùng chăm chú làm chuyện của mình. Bên trong là văn phòng của các luật sư, có hơi nhỏ, phân chia theo lĩnh vực dân sự, hình sự, hàng hải, phi tố tụng, mỗi người đều có một không gian độc lập, vách ngăn bằng thủy tinh trong suốt, cách âm rất tốt, nhưng cái gì cũng có thể nhìn thấy. Phòng hội nghị đang có cuộc họp, cũng có đàm phán cùng đương sự, da vàng da trắng, vô cùng bận rộn. Vào trong nữa mới đến văn phòng đối tác, D tiên sinh là làm việc cùng các đối tác, phòng của anh rất lớn. Nhưng tôi chú ý thấy phòng của anh không phải ở trong cùng, đi vào nữa hẳn là những người cấp cao hơn, nếu tôi đoán không sai, trong cùng chính là văn phòng ông chủ lớn của bọn họ.

Cô gái kia gõ cửa, D tiên sinh gật đầu, cửa được đẩy ra, tôi đi vào phòng.

"Là cô à." D tiên sinh buông tài liệu xuống, đứng lên vươn tay: "Trợ lý của Từ Uân, chào cô."

Nếu đã đến rồi, tôi nhất định phải trấn định đi qua, bình tĩnh bắt tay với anh, nhất định sẽ không xuất hiện trạng thái quẫn bách nữa.

"Chào luật sư Đinh, luật sư Từ bảo tôi đưa tài liệu này cho anh." Nói rồi tôi đưa tập hồ sơ qua, anh cám ơn nhận lấy.

Sau đó, màn giao tiếp này hẳn là đã đến lúc kết thúc.

Tuy rằng tôi có tư tâm, nhưng vẫn chưa đến mức bị ma quỷ ám mà đứng đây hoài.

"Vậy... Tôi đi đây, anh tiếp tục làm việc đi." Tôi nâng chân, một giây này tôi vô cùng hi vọng D tiên sinh còn có chuyện gì muốn nhờ vả, hoặc có tài liệu gì muốn tôi đưa giúp, tốt nhất là phần tài liệu đó cần phải chuẩn bị một lúc, như vậy tôi có thể quang minh chính đại tham quan hoàn cảnh và dáng vẻ làm việc của anh.

Tiếc là D tiên sinh chỉ gật đầu nói: "Cám ơn cô, cũng nhờ cô chuyển lời cám ơn đến Từ Uân giúp tôi."

Tôi chỉ nán lại được một phút, nói hai câu, rồi dựa theo con đường lúc đến rời khỏi.

D tiên sinh, một ngày nào đó tôi sẽ nói cho anh biết, rằng mỗi ngày chờ thư hồi âm của anh là chuyện hạnh phúc đến mức nào.

"S tiểu thư:

Nước Thái có một bộ điện ảnh tên là 'Vĩnh Hằng', tôi giới thiệu cho bạn bè xem, bọn họ đều nói đó là bộ phim tình yêu kinh dị.

Ông trùm địa phương sau một lần ra ngoài thì mang về một cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp, không chỉ có bề ngoài mê người, mà cách ăn nói và ý nghĩ cũng không giống người thường. Đứa cháu ông ta yêu thương nhất xấp xỉ với người vợ đó nên họ yêu nhau, mong muốn phá tan lồng giam lễ giáo phong kiến, vĩnh viễn ở cùng nhau.

Khi đứa cháu ông ta xem như con và cô vợ ông ta yêu mến cùng phản bội ông ta, người từng có rất nhiều vợ như ông ta đã dùng cách của mình, lấy một sợi xích sắt trói chặt hai người, để họ vĩnh viễn ở cùng nhau.

Mới đầu, hai người như keo như sơn, hưởng thụ tình yêu say đắm sau khi phá bỏ chướng ngại trùng trùng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng được bao lâu, bọn họ bắt đầu ghét nhau, tranh cãi nhau không thôi chỉ vì một chuyện nhỏ, cuối cùng họ cho rằng sự tồn tại của đối phương là trói buộc vô cùng thống khổ. Bọn họ dùng mọi cách để phá bỏ xiềng xích, chỉ tiếc chìa khóa đã bị ném đi, dùng búa rìu gì cũng không thể chém đứt. Ông trùm dùng phương thức đó để nói với họ, tình yêu, vĩnh hằng, tự do và tôn nghiêm, nếu đồng thời đều muốn có thì nhất định phải vượt qua được ích kỷ, yếu đuối, dục vọng nghi ngờ vô căn cứ.

Kết thúc cuối cùng rất kỳ diệu, nếu cô có hứng thú, thì đừng ngại tự mình xem chậm rãi từ đầu đến cuối, tôi rất vui lòng được thảo luận sâu hơn cùng cô.

Khi xem bộ phim này, tôi nghĩ đến người bạn của tôi là F tiên sinh, anh ấy có một người vợ yêu anh vô cùng, tôi gọi cô ấy là F tiểu thư, đó cũng là một cô gái lo được lo mất trong hôn nhân. Lúc F tiên sinh truy đuổi được F tiểu thư thì có chút đắc ý, thường xuyên dẫn tới trước mặt chúng tôi khoe khoang. Mà F tiểu thư cũng không bài xích với các hoạt động giải trí của đàn ông, nhẫn nại đi cùng F tiên sinh, điều này khiến những người đàn ông độc thân khác trong hội không ngừng hâm mộ.

Nhưng sau khi bọn họ kết hôn, thái độ của F tiểu thư chuyển đổi đột ngột, nhất là sau khi mang thai, cô luôn lấy lý do ở một mình rất sợ hãi cô đơn mà cấm F tiên sinh ra ngoài. Cô ấy muốn nhìn thấy F tiên sinh từng giây từng phút, cho dù anh ấy không nói gì, chỉ ngồi không thì cô cũng thấy an tâm.

Đến khi F tiên sinh không thể chịu được cuộc sống bị "giam lỏng" nữa, anh bắt đầu lén kiếm cớ ra ngoài, nhưng mà F tiểu thư vô cùng mẫn cảm, cô đuổi theo tới quán bar, tận tình khuyên nhủ, thậm chí muốn tìm cách chết để lôi F tiên sinh về nhà.

Dần dần, F tiên sinh trở nên lãnh đạm với cô, mà F tiểu thư đang mang thai yếu ớt chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt. Cô cho rằng cô đã trả giá mọi thứ cho gia đình này, cô chăm sóc F tiên sinh áo cơm và sinh hoạt hằng ngày, giúp anh chia sẻ khó khăn trong công việc, trước khi cưới cô cũng từng học uống rượu vì anh, chơi trò chơi, có thể nói là hao hết tâm tư, mà hiện tại cô muốn F tiên sinh ở nhà cũng là vì tốt cho thân thể anh, sao lại có thể biến thành trói buộc?

Mà F tiên sinh cho rằng, F tiểu thư trước và sau khi kết hôn là hai người khác nhau hoàn toàn, mọi hành động của F tiểu thư đã nói lên cô không tin tưởng anh, càng như thế anh càng phải chứng minh bản thân anh đáng cho cô tin tưởng, mà F tiểu thư lại càng trở nên nghi ngờ nhiều hơn, tuần hoàn ác tính như thế, tình cảm của bọn họ nhất định sẽ va phải đá ngầm.

Tôi cảm thấy, hai người yêu nhau tựa như hai linh kiện, sau khi tiếp xúc thì chậm rãi sáp nhập vào quá trình, cần không ngừng điều chỉnh để có vị trí thích hợp nhất, chỉ có kết hợp mới có thể làm máy móc vận hành. Quá trình tìm tòi này có thể rất dài, nhưng nếu trong lúc đó xuất hiện một lần chùn lại thì cả đời này khó có thể kết hợp lần nữa.

Nhưng nếu đã hợp với nhau rồi, một thứ muốn siết một thứ khác thật chặt, vậy máy móc cũng không thể vận hành được, hoạt động khó khăn, sớm hay muộn cũng có một ngày cái máy đó tê liệt, linh kiện hư hao.

Bùi Đa Phỉ nói: Diện bao thành khả quý, ái tình giới canh cao, nhược vi tự do cố, lưỡng giả giai khả phao. (*Sinh mạng rất đáng quý, ái tình càng quý hơn, nếu như muốn tự do, cả hai đều có thể bỏ qua)

Kỷ Bá Luân nói: Tình yêu, ngoại trừ chính nó thì không trao gửi đi điều gì; ngoại trừ chính nó, không nhận thêm gì; không chiếm hữu, cũng không bị giữ lấy, đó chính là tình yêu.

Câu thơ, phim ảnh về tự do tình yêu cũng có thể hạ bút thành văn, nghĩ như vậy cũng cảm thấy buồn cười, người đời hướng về tự do bao nhiêu, thì sợ hãi tình yêu giam cầm bấy nhiêu. Nhưng buồn cười nhất là có nhiều người muốn nắm cả hai thứ đó trên tay, tâm quả thật có hơi lớn rồi.

Khi bình thường không có chuyện gì làm, tôi sẽ xem phim, coi như là một cách giết thời gian, không biết cô có sở thích này giống tôi hay không.

D tiên sinh."

Đối với tôi và D tiên sinh mà nói, trời đã định trước là sẽ có một ngày đột phá rồi.

Lần đầu tiên tôi bắt tay cùng anh, đi đến nơi làm việc của anh, anh cũng có ấn tượng khắc sâu với tôi, sau đó anh còn chủ động nói một trong những sở thích của anh là xem phim.

Làm sao bây giờ, sao lại khéo như vậy, tôi cũng rất thích xem phim.

Làm xong một trăm động tác đạp xe đạp, tôi nằm mệt thở trên giường, trong lòng có một âm thanh mạnh mẽ đang hô hào.

Cố lên, Tô Văn Hạnh!

, Chương 13: G

Edit: Ốc

Khi vận may của con người tới thì muốn ngăn thế nào cũng không ngăn được.

Sau lần đầu tiên có tiếp xúc tứ chi với D tiên sinh, tôi lại gặp anh ở hội quán của Dương Dịch.

Lúc đó tôi vừa thay xong bộ đồ Taekwondo màu trắng, đai lưng đỏ, tóc buộc cao, nghiêm chỉnh như vậy, nhìn như trẻ hơn vài tuổi, giống một học sinh trung học.

Tôi từ phòng quần áo đi vào trong sân thì đồng thời anh cũng vừa quẹo sang, hơn nữa anh còn mặc trang phục Taekwondo. Anh cũng nhìn thấy tôi, dùng ánh mắt xác nhận sau đó anh mỉm cười gật đầu với tôi.

Làm sao bây giờ, hạnh phúc quá đột ngột.

Nhưng mà chờ một chút, tại sao anh lại xuất hiện ở đây.

"A, anh Tự anh đã thay xong rồi sao...." Dương Dịch đột nhiên chặn ngang giữa chúng tôi, tôi đột nhiên mơ mộng tới đoạn Hứa Tiên gặp gỡ Bạch nương tử sau đó bị Pháp Hải phá hỏng, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.

Đợi một chút, cô ấy gọi anh là 'Anh Tự'....

"Thật sự rất cảm ơn anh, tên nhóc A Đức kia đột nhiên có việc, hôm nay cũng là ngày đầu tiên nhập học, phụ huynh sẽ tới, thật sự không dám qua loa, chỉ có thể ủy khuất anh tới đóng vai người bồi luyện." Tôi rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Dương Dịch, cô ấy vâng dạ luôn miệng một lúc, thấy tôi còn ở phía sau mới nhớ tới tôi đây là một người bồi luyện khác: "A, đây là bạn thân của em, Tô Văn Hạnh, cô ấy cũng đến giúp, hai người..."

Dương Dịch dùng ánh mắt truyền ám hiệu qua lại giữa chúng tôi, Đinh Tự thoải mái tiếp nhận, nói: "Bọn anh có quen biết." Nói xong anh ấy làm lễ chào với tôi, khiến tôi trở tay không kịp, cuống quýt đáp lễ.

"Thì ra cô tên là Tô Văn Hạnh."

"Xin chào, luật sư Đinh."

Tôi cẩn thận nhìn anh một lần nữa, vai rộng eo hẹp, đeo đai đen giống Dương Dịch khiến cả người anh dường như cao hơn. Sau khi kết thúc hôm nay, tôi nhất định phải về xem xét sự chuyển động của các vì sao, gần đây ngôi sao nào chạy tới cung tôi mà tôi lại nhiều lần gặp được quý nhân như vậy, vận may hiếm có cứ tuôn ào ào.

"Thì ra đều quen nhau cả, vậy là tốt rồi." Dương Dịch vỗ tay một cái, định trưng cầu ý kiến của chúng tôi: "Vậy..."

"Cô ấy tấn công." Đinh Tự đưa ra phương án, Dương Dịch nhìn về phía tôi, tôi vội vàng cự tuyệt: "Không nên không nên, điều này không thích hợp."

Dương Dịch híp mắt nhìn tôi, tôi chột dạ, cuống quít dời dời mắt đi, Đinh Tự cười giải vây: "Có gì mà thích hợp hay không, chẳng lẽ để một người đàn ông như tôi đá cô? Trợ lý Tô, căn cứ trên thái độ và trách nhiệm với học viên, cô nhất định phải đá hết toàn lực, phải đá đúng."

"A —— Ha ha ha...." Mặc dù Dương Dịch đoán giữa chúng tôi có mờ ám, nhưng cô ấy còn chưa nghĩ ra chúng tôi có gút mắc gì, tám phần cho là chúng tôi có thù oán, muốn mượn cơ hội này trả thù, vậy nên tôi vội vàng nói: "Chỉ là mấy đứanhỏ, không cần nghiêm túc như vậy, đến điểm là dừng, đến điểm là dừng, có hai người ở đây tôi thấy yên tâm hơn nhiều."

Vì vậy trong hai giờ tiếp theo, tôi linh hoạt đá và Đinh Tự vững bước phòng thủ, biểu diễn đầy đủ tính dẻo dai của vận động viên Taekwondo, phản ứng nhạy bén của đầu óc và tính ổn định của thân thể. Lần đầu tiên đá tôi còn khoa chân múa tay, chính tôi cũng không chịu nổi mình. Khi được D tiên sinh khích lệ, tôi rốt cuộc dần dần thể hiện bản lĩnh xuất chúng, thích thú đá khiến khán giả liên tục trầm trồ khen ngợi.

Hi vọng tôi không đi nước cờ hiểm.

Nhiệm vụ của chúng tôi đã xong, Dương Dịch còn đang giảng lý thuyết cho tụi nhỏ, tôi và D tiên sinh ngồi trong góc của sân tập, rất hay là nơi tôi ngồi đúng lúc có thể nhìn thấy vị trí chạy bộ trong phòng gym của D tiên sinh hôm trước, ai ngờ rằng hôm nay anh ấy lại ngồi bên cạnh tôi.

Sau khi vận động, trên người chúng tôi tỏa nhiệt, hơi nóngvờn xung quanh, có lẽ hợp tác trong hai giờ nên cũng thân thiết hơn, tóm lại tôi cảm thấy an tâm không ít.

Tôi tò mò hỏi: "Luật sư Đinh, anh quen Dương Dịch sao?"

Anh mở nắp nước khoáng đưa cho tôi: "Quen biết thông qua Từ Uân, cũng đã nhiều năm rồi."

"A, tôi và cô ấy ——" Tôi định nói, tôi và Dương Dịch là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng lời nói đến miệng thì tôi đột nhiên nhớ lại, tôi từng kể chuyện có bóng dáng của Dương Dịch trong thư cùng D tiên sinh, nếu như D tiên sinh biết rõ, có thể đoán được tôi là S tiểu thư hay không? Nghĩ vậy tôi đột nhiên có chút kích động, nhưng tôi không chắc bây giờ là thời khắc tốt nhất để nói chân tướng. Nếu như nói ra, về sau anh có trao đổi thư cùng tôi nữa không...

Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng đổi giọng: "Tôi và cô ấy cũng quen biết đã lâu."

"Nhưng đây lần đầu tiên tôi gặp cô."

"Trước kia tôi cũng chưa gặp anh."

Giọng của Đinh Tự và tôi cùng vang lên, chúng tôi nhìn nhau cười, tôi cảm thấy có vẻ rất ăn ý.

Tôi trả lời anh: "Bình thường tôi cũng hay tới, nhưng đều là lúc cô ấy không mở lớp, tới tập chơi."

"Tôi cũng lần đầu tiên tới bồi luyện giúp."

Aiz, gò má của anh thật đẹp, sống mũi cao cao, cằm hơi nâng lên.

Tôi nhớ, anh từng nói trong email anh thích cô gái dịu dàng nên thử hỏi thăm: "Tôi bị Dương Dịch kéo lên thuyền giặc, con gái luyện Taekwondo luôn khiến người ta có cảm giác rất lợi hại, thật đúng là không tốt lắm."

"Ha ha ——" Đinh Tự nở nụ cười, tiếng cười sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, anh vỗ vai an ủi tôi: "Sao lại suy nghĩ như vậy, con gái luyện Taekwondo rất tốt, có thể cường thân kiện thể, cũng có thể tự bảo vệ mình, rất mạnh mẽ lại không mất mỹ cảm, chắc là cô bị tên Từ Uân kia gạt rồi."

Tôi rất vui vì anh nói như vậy, hơn nữa anh còn nói trúng lòng tôi, đúng là lão Từ Uân đã nhiều lần chế nhạo tôi, mượn mấy cô gái luyện Piano, luyện ballet nhà họ Vương, nhà họ Lý, nhà họ Trương ra so sánh với tôi, nói rằng con gái thì phải chú trọng dáng vẻ khí chất, Taekwondo quá mạnh mẽ, luyện nhiều sẽ bị nhiễm sát khí đầy người.

Bên phía Dương Dịch đã giải tán, vài phụ huynh đang nói chuyện với cô ấy, có lẽ giải quyết xong chuyện bên kia thì cô ấy sẽ đi qua, cô ấy mà tới thì tôi không còn cơ hội nữa. Nghĩ vậy, tôi vội vàng mở miệng: "Luật sư Đinh, lát nữa anh có hẹn không, có muốn cùng...."

Tôi muốn nói cùng ăn trưa, đáng tiếc, đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, có lẽ là một cuộc gọi rất quan trọng, anh nhíu mày, nói xin lỗi với tôi, đứng dậy đi qua bên cạnh nghe điện thoại.

Lúc này Dương dịch đã tới, vì vậy tôi chỉ có thể nuốt trở về, thật không may.

"Hôm nay cảm ơn cậu." Cô ấy nhẹ nhàng thở ra, bài mở đầu với học sinh rất quan trọng, chúng tôi quả thực đã giúp cô ấy rất nhiều.

Tôi chớp mắt, mặc dù không trông cậy cố ấy có thể mò được cái gì tốt, nhưng cũng không thể tiện nghi cho cô ấy được, vì vậy tôi suy nghĩ: "Nói miệng cũng vô dụng, nếu đã vậy cậu mời bọn mình ăn bữa cơm đi, đối diện nhà họ Liễu có một quán Hàn, sảng khoái đặt hẳn một phòng bao luôn."

Dương Dịch lên tiếng đáp ứng, vừa đúng lúc Đinh Tự gọi điện xong, anh đi qua, nhớ tới vừa rồi lời tôi chưa kịp nói xong... "Cô định nói gì vậy?"

Tôi chỉ chỉ Dương Dịch, trả lời anh: "Cô giáo Dương nói muốn mời chúng ta ăn cơm để cảm ơn, hỏi xem anh có cùng ăn không."

Cái này, xem như thần không biết quỷ không hay.

"Hôm nay xin lỗi, tôi có chút việc gấp phải xử lý, lần sau tôi mời hai người."

Câu trả lời của Đinh Tự khiến ngọn lửa nhỏ kích động vừa lóe lên của tôi bị dập tắt trong nháy mắt, tôi chỉ có thể rộng lượng nói: "Vậy anh mau đi đi, về sau còn cơ hội."

Đinh Tự tạm biệt Dương Dịch, vào phòng thay quần áo, tôi nhìn bóng lưng anh càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, rẽ một cái rồi không nhìn thấy nữa.

"Khụ khụ ——" Dương Dịch nghi ngờ nhìn tôi, tôi tránh ánh mắt thẩm vấn của cô ấy, nói lảng sang chuyện khác: "Ừm, anh ấy không ăn, mình cũng không tiện tiêu pha của cậu, tự về nhà ăn thôi."

"Tô Văn Hạnh ——" Dương Dịch cười gian trá: "Cậu nghĩ mình ngốc à? Từ lúc đến mình đã cảm thấy hai người kì kì rồi, nói mau, quan hệ của hai người là thế nào."

"Trong đầu cậu nghĩ vớ vẩn cái gì thế." Tôi chọc chọc cô ấy: "Trước hôm nay, mình và anh ấy chỉ nói với nhau ba câu, trong đó hai câu là xin chào luật sư Đinh, luật sư Đinh xin chào..."

Rõ ràng Dương Dịch không chấp nhận lời giải thích của tôi, chậc chậc nói: "Cậu muốn lừa gạt mình sao, về tu luyện mười năm nữa đi."

Tôi thấy cô ấy lại muốn dùng vũ lực thì nhanh chóng tránh xa: "Thật sự không có ——" Tôi ương ngạnh chống cự.

"Không?" Dương Dịch lại ép hỏi lần nữa, tôi không chịu thẳng thắn, cô ấy hô lớn về phía phòng thay quần áo: "Anh Tự ——"

"Bà trẻ ơi ——" Tôi vội vàng che miệng cô ấy lại, ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng: "Haiz, mình thật sự không biết nhìn người."

Vì vậy chúng ta rúc trong góc, tôi nói cho cô ấy biết Đinh Tự chính là D tiên sinh mà tôi thư từ qua lại trước kia tôi đã từng kể.

Dương Dịch bừng hiểu ra, cuối cùng còn không quên chậc chậc tán thưởng: "Thế giới này đúng là nhỏ..." Cô ấy suy tư một lát, lời nói xoay chuyển, trêu chọc tôi: "Nhưng mà làm sao cậu xác định được D tiên sinh chính là Đinh Tự, Đinh Tự chính là D tiên sinh? Không phải các cậu kết bạn trên mạng sao? Anh ấy đưa ảnh chụp cá nhân lên?"

Làm sao tôi biết D tiên sinh chính là Đinh Tự ư?

"Nhất định anh ấy dùng tài khoản phụ, nhật ký, ảnh chụp đều không, nhưng mà có hình một huân chương." Tôi dừng một chút, trong đầu tự động hiện ra hình vẽ từng nhảy lên ở góc phải màn hình máy tính của tôi: "Huân chương này là phần thưởng anh ấy được luật sư có danh dự cao nhất của hiệp hội luật tặng thưởng, chỉ có một cái, dành cho người có số phiếu cao nhất là anh ấy. Năm ngoái mình đọc báo thấy ảnh chụp của anh ấy, hình được phóng lớn, nhìn kỹ hoa văn trên huy chương mình mới xác định được. Cậu xem, anh ấy tự đặt mình D tiên sinh, cùng tên với anh ấy, cũng đúng mà."

Dương Dịch suy tư, cảm thán tâm tư tôi kín đáo: "Bây giờ đã quen biết, nói thẳng ra không phải rất tốt sao?"

"Không không, mình còn không biết tâm tư của anh ấy với mình là như thế nào, tùy tiện nói toạc ra, có lẽ sẽ không được tự nhiên, đợi thời gian nữa đi.

"Mình cũng nhắc cậu, nếu như cảm thấy tốt thì phải nắm chặt, anh Tự rất tốt, lúc quen biết cũng không nghe thấy nói anh ấy có bạn gái, tóm lại, cậu đừng vì ngượng ngùng mà bỏ lỡ."

"Này, chuyện chưa đâu vào đâu cả đã bị cậu nói..." Tôi hơi nhụt chí phảingăn cô ấy, không quên cảnh cáo: "Vấn đề này cậu đừng nói, ngay cả anh mình và Từ Uân cũng không biết..." Cô ấy cười gật đầu, tôi cảm thấy lo lắng, nhấn mạnh lần nữa: "Không cho nói, không được nói với ai hết, đặc biệt là hai tên bá vương đó, không được lộ ra chút xíu nào."

"Biết rồi! A, anh Tự ——" Dương Dịch phất tay chào hỏi với Đinh Tự vừa thay quần áo xong, tôi nhanh chóng thả cô ấy ra, nghe tiếng nhìn lại. Đinh Tự đã thay quần áo thoải mái chuẩn bị đi. Anh vẫy tay từ biệt với chúng tôi. Tôi cảm thấy, ánh mắt của anh đặc biệt dừng lại trên người tôi.

Chỉ mong đó không phải ảo giác.

"D tiên sinh:

Xem câu chuyện về E tiên sinh mà anh kể tôi nghe, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện khác nội dung nhưng lại cùng kết quả, có lẽ sẽ tiếp nối câu chuyện của anh.

Mỗi lần G tiên sinh đi xã giao quá mười giờ, G tiểu thư nhất định sẽ gọi điện tới, thúc G tiên sinh về nhà.

Sau khi bị bạn bè cười nhạo, G tiên sinh bắt đầu không nghe điện thoại của G tiểu thư nữa. Sau đó có một ngày, G tiểu thư gọi điện thoại tới di động của bạn G tiên sinh, G tiên sinh nổi giận, chất vấn hỏi cô ấy có chuyện gì, G tiểu thư không lạnh không nóng nói, không, muộn như vậy anh chưa về nhà, gọi điện lại không ai nghe máy, sợ anh xảy ra chuyện gì thôi. G tiên sinh tức giận, bạn bè ở bên lại nhìn anh với ánh mắt chế giễu, sau khi đầu dây bên kia hỏi về thời gian về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net