04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm đó em nằm trên giường, cơn sốt mê man kèo dài khiến cả người em vô cùng đau nhức. Mồ hôi lấm tấm ướt đẫm chiếc váy satin, đôi môi đỏ hồng nay đã khô ráp tái bợt. Tưởng rằng ngày hôm ấy mình sẽ chết ấy vậy mà thật may, Kim Namjoon đột nhiên tới và chăm sóc em.

Anh ấy đã đến với thân phận là một người bạn, với vẻ ngoài lịch sự cùng lối ăn nói dễ nghe anh đã thành công lấy được lòng quản gia và hiện tại đang ngồi bên cạnh giúp em hạ sốt. Trong cơn mê man bất tỉnh, miệng em không ngừng gọi tên Taehyung. Không biết anh đã cho em ăn bùa mê thuốc lú gì mà đến cả lúc mê man, chơi vơi giữa sự sống với cái chết em vẫn nhớ tới người đàn ông tệ bạc.

Lúc Kim Namjoon định rời đi cũng là lúc mà anh quay về. Nhìn em đang nằm trên giường với chiếc váy xộc xệch, rồi sự có mặt của tên bạn trai cũ kia nữa. Kim Taehyung sắp phát hoả nhưng vẫn cố kìm chế trưng bộ mặt lạnh tanh hỏi dò Namjoon.

' Anh tới đây làm gì? Định cùng nhau bỏ trốn lần nữa à?'

' Không, tôi tới đây để thăm Amie. Cậu thực sự rất quá đáng Taehyung ạ, cô ấy bị sốt cao đến như vậy mà cậu chẳng hề hay biết... đã thế cậu còn ở ngoài chăng hoa ong bướm với ả nhân tình.'

' Không phải việc của anh.'

' Đúng, đó chẳng phải việc của tôi. Xin cậu, nếu không thể chăm sóc yêu thương em ấy thì hãy giải thoát cho em ấy đi... đừng giữ em ấy bên cạnh rồi mặc sức dày vò nữa.'

Những lời Kim Namjoon nói quả nhiên rất đúng, anh đã rất trăn trở lí do tại sao mình cứ luôn muốn độc chiếm em trong khi không hề có cảm giác yêu. Hay là, do Kim Taehyung quá ích kỉ và mong muốn vừa có thể được em chăm sóc hàng ngày mà vừa được thoả mãn thứ gọi là tình yêu với Yuna... chính vì sự ích kỉ nhỏ nhen ấy đã khiến cho rất nhiều người phải đau khổ.

Gọi người " tiễn" Namjoon ra ngoài, anh liền tới cạnh giường nơi mà em đang say ngủ. Tiếng thở đều đều, hai hàng mi khẽ rung nhẹ nhăn nhó vì cơn đau nhức toàn thân. Đôi bàn tay to lớn của Kim Taehyung khẽ ôm trọn lấy một bên gò má, hơi lạnh từ bàn tay truyền tới đôi má nóng hổi khiến em choàng tỉnh.

' Sốt cao như vậy, sao không báo cho tôi?'

' Ưm... anh về lúc nào vậy?'

Em gượng ngồi dậy nhưng liền bị anh giữ lại bắt nằm xuống.

' Tôi về kịp lúc mà Kim Namjoon xuất hiện ở đây.'

' Namjoon? Anh ấy đâu có ở đây?'

Em nhìn xung quanh tìm anh ấy nhưng chẳng thấy đâu, đột nhiên em cảm thấy lạnh sống lưng quay qua thì thấy Kim Taehyung đang nhìn em với ánh mắt sắc lẹm. Chết rồi, em lại lỡ miệng chọc giận anh rồi.

' Taehyung à, em xin lỗi... chỉ tại em sợ anh khó chịu nên mới nhắc tới tên anh ấy thôi.'

Giọng run rẩy, em cố gắng giải thích rằng mình không cố ý. Đột nhiên, một tiếng cười giòn vang lên. Bộ dạng lo lắng sợ sệt của em khiến Taehyung không kìm chế nổi mà bật cười, điệu cười tưởng chừng là vui vẻ nhưng thực ra lại vô cùng chua xót... có bao giờ một người vợ lại sợ chồng mình tới mức run rẩy như em không.

' Được, được rồi. Tôi chỉ đùa thôi, em cảm thấy trong người thế nào rồi.'

Anh vừa nói vừa cười, ánh mắt đầy ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi thăm cô vợ bé nhỏ. Đôi bàn tay từ lúc nào đã ghì chặt bờ vai mảnh khảnh, trước sự yêu thương trìu mến bất thường của anh em có đau, có mệt cũng phải gật đầu nói mình ổn.

Suốt cả tối hôm đó, Kim Taehyung túc trực bên em 24/24 trừ khi có việc cá nhân anh sẽ ra ngoài giải quyết sau đó liền quay lại ngay.

' Hôm nay, anh không qua chỗ chị Yuna à?'

Khẽ thở hắt, em kéo chăn qua người hỏi anh. Taehyung ngồi trên chiếc sofa cạnh đó đọc sách, trong lòng dâng lên chút khó chịu khi mỗi lần anh ở bên cạnh, em đều hỏi anh những câu như vậy... có phải, em cảm thấy khó chịu khi anh cứ ở bên như này.

' Em muốn tôi qua đó à?'

Gấp cuốn sách lại, anh hỏi.

' Ưm... ý em không phải vậy.'

Em đỏ mặt giải thích. Trước hành động đáng yêu của cô vợ nhỏ, anh khẽ nhếch môi mỉm cười. Đặt cuốn sách xuống bàn, anh đứng dậy từ từ bước tới bên giường em. Kiểm tra nhiệt độ cơ thể bằng cách áp tay vào trán, cảm thấy em đã đỡ sốt hơn Taehyung kéo chăn vươn mình nằm xuống cạnh em.

' Nằm vào đây.'

Anh dang tay, đập đập vào cánh tay mình ý muốn em nằm vào đó. Amie tròn mắt trước sự thay đổi bất ngờ của người đàn ông trước mặt, em lượng lự chỉ khi anh trừng mắt ép phải nằm cạnh.

Suốt đêm hôm đó, trái tim em không ngừng rạo rực khi nằm trong vòng tay anh. Trong suốt hai năm trời, đây là lần đầu tiên em cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay anh. Vừa sợ sệt vừa ấm áp, trong lòng Amie dâng lên cảm xúc hạnh phúc ngọt ngào... nhưng liệu anh có thực lòng?

[•••]

Ngày hôm sau thức dậy, anh đã không còn bên cạnh em nữa. Chiếc giường trống chỉ độc có tấm thân nhỏ bé tiều tuỵ, ngó đầu ra ngoài cửa sổ em bất gặp hình bóng anh. Là ả, Kim Yuna đang ôm chầm rồi khoác tay anh đầy âu yếm... vậy là sẽ chẳng có sự thay đổi nào hết. Chồng em, vẫn dành tình cảm cho cô ả nhân tình.

Kim Taehyung quả nhiên rất tài, tài trong chuyện gieo hi vọng cho người khác.

Trái tim em đột nhiên dáy lên những cảm xúc phức tạp. Đau lòng thì không phải, uất hận thì cũng không... mà là ghen tỵ, ghen với những gì mà ả có. Khoé mắt ướt, môi lưỡi đắng ngắt em tự hỏi liệu những lúc ân ái anh có coi em là tình nhân... hay chỉ dày vò thân xác và nghĩ đó là Kim Yuna? Nuốt nước mắt vào trong, em quay đi coi như chẳng thấy.

Chiều hôm ấy, em có gọi điện cho Namjoon. Quản gia đã nói lại với em về chuyện anh ấy đã qua đây và chăm sóc em suốt một buổi chiều. Là bạn bè, em cần phải giữ phép lịch sự tối thiểu bằng một lời cảm ơn.

' Không có gì, cảm ơn em vì đã gọi.'

Kim Namjoon vô cùng hạnh phúc khi nhận được cuộc điện từ em.

' Sao anh lại nói vậy?'

' Anh rất vui khi được nghe giọng nói của em, em sao rồi hạ sốt chưa?'

' Em khoẻ rồi, anh đừng lo.'

Anh ấy thật ấm áp và ân cần, khác hẳn so với những gì mà Taehyung đối xử với em. Kim Namjoon một lần nữa đề nghị giúp em rời khỏi Kim gia, lần này có vẻ em không lưỡng lự nhiều như trước. Em muốn đi, muốn rời khỏi nơi này... nhưng em lại từ chối và nói rằng mình cần phải suy nghĩ thêm.

Có lẽ, em vẫn còn tia hi vọng với cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này.

#Dưn^^

Mình mong các bạn không đọc chùa và thả cho mình một ngôi sao xinh xắn nhaa❤️ Nói thật công sức của mình mà không được đền đáp mình sẽ rất buồn đó😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net