Chap 27: Đoàn tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-[ Mày nói lại coi... ]-Kanda

-[ Thì như tao vừa nói... Hồi sinh...]-Zect

-[ Đùa à ? ]-Kanda

-[ Không... ]-Zect

Sau khoảng 30 giây nhìn nhau thì Kanda hét lên.

-[ MÀY KHÔNG ĐÙA PHẢI KHOONGGGGG !!! ]-Kanda

Zect thở dài.

-[ Tao không muốn nói lần thứ hai đâu... ]-Zect

Kanda ngừng hét và bỗng nhiên rơi lệ.

-[ Vậy... Mày có định... ]-Kanda

-[ Mày thừa biết mà. Tất nhiên, tao sẽ hồi sinh em gái mày ]-Zect

Sau câu nói đó thì Kanda khụy gối và khóc. Kanda khóc trong hạnh phúc và buồn bã; khóc nhưng lại không có những âm thanh nào khác ngoài những tiếng nất. Những ký ức liên tục ùa về khiến nước mắt chảy không ngừng.

-[ C-có thật là mày... sẽ làm vậy không... ? ]-Kanda

Zect mỉm cười.

-[ Tất nhiên, dù gì cô ấy cũng là cô gái mà tao yêu quý nhất mà ]-Zect

Kanda dần ngừng khóc, tay dụi mắt. Zect lại thở dài, ngước mặt nhìn lên bầu trời.

-[ Ahri, chính sự tàn bạo của thế giới này mà em lại phải chết ]-Zect

-[ ... ]-Kanda

-[ Nhưng không lâu nữa đâu, anh sẽ gặp lại em thôi ]-Zect

Zect mỉm cười trong hạnh phúc và có chút đượm buồn.

-[ Được rồi ! Để hồi sinh người chết thì chúng ta phải có tế bào của người đó. Mày có giữ không ? ]-Zect

-[ Tất nhiên !! ]-Kanda

Kanda lấy từ túi ra một búi tóc màu đỏ.

-[ Đây là... ]-Zect

-[ Là tóc của Ahri ]-Kanda

~~~trong lúc đó~~~

-[ Đặt cậu ấy ở đây ]-Lucy

Grey đặt Glenn nằm trên ghế ở phòng khác trong nhà của Lucy.

-[ Vết thương nặng quá ! ]-Reira

-[ Để tớ kiểm tra ]-Lucy

Lucy đặt tay trên vết thương của Glenn. Cô nhắm mắt và truyền ma lực xung quanh cơ thể Glenn.

-[ Vết thương đúng là nặng thật, nhưng có vẻ như những chỗ chí mạng vẫn không bị gì ]-Lucy

-[ Có nghĩa là... ]-Reira

Lucy mỉm cười.

-[ Không sao đâu, vẫn có thể chữa trị được ]-Lucy

Sau khi nghe xong, Reira đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhỏm cùng vài giọt nước mắt lăn trên má.

-[ Em biết chữa trị à ? ]-Grey

-[ Chứ đó giờ ai phải luôn chăm sóc anh mỗi khi bị thương ? ]-Lucy

-[ Ờmmmmmm... ]-Grey

-[ Những vết thương này không cần dùng đên ma thuật đâu, cứ chữa trị theo biện pháp thông thường là được ]-Lucy

-[ Vậy là ổn rồi ]-Grey

-[ Anh nên nhớ là em có vài chuyện muốn hỏi anh đấy ]-Lucy

-[ Ah-vâng... ]-Grey

Grey đổ mồ hôi như thác.

-[ Mau giúp bọn em ! ]-Lucy

-[ Ukm ]-Grey

Sau một lúc cầm máu, rửa và băng bó vết thương thì Glenn đã qua cơn nguy hiểm.

-[ Vậy là cậu ấy không sao rồi ]-Lucy

Reira chấp tay lên ngực và mỉm cười.

-[ Trông cậu... ]-Lucy

Lucy liền tiến lại gần Reira và khẽ nhỏ.

-[ Cậu... Thích Glenn phải không ? ]-Lucy

Reira giật bắn người và lắc đầu, vẫy tay liên hồi.

-[ Đ-đâu có... Đâu có đâu... Tên ngốc này á... Không bao giờ... ! ]-Reira

Lucy cười mỉa mai, trêu chọc Reira.

-[ Hể... Nhưng mà gương mặt cậu nói lên tất cả kìa ]-Lucy

-[ Ahh... K-không phải mà... ]-Reira

Reira cuối mặt xuống, hai ngón tay trỏ liên tục chạm nhau.

Lucy tiếp tục mỉm cười.

-[ Bắt được rồi nhé ]-Lucy

Reira úp tay vào mặt, nói nhỏ.

-[ Đừng có nói với ai hết... ]-Reira

-[ Tất nhiên ]-Lucy

Lucy vẫn mỉm cười với nét mặt trêu chọc.

Grey thì nhìn họ với cái đầu nghiêng 45 độ, mặt thì như kiểu "đây là đâu, tao là ai".

-[ ...???... ]-Grey

<Lâu ròi không gặp>Zack

<Hể ! Zack, mày xuất hiện rồi à ?!>Grey

<Còn phải hỏi>Zack

<Vậy tao muốn h...>Grey

<Tao biết mày muốn nói gì. Để tao nói luôn, Virus đang ngày càng hoàn thiện nên sẽ không tránh khỏi những trường hợp thay phiên nhau tiếp năng lượng cho Virus>Zack

<Thế lúc mà tao không hề nghe thấy mày...>Grey

<Phải, lúc đó ta tao đang trong quá trình phát triển Virus; trường hợp của mày cũng tương tự>Zack

<Thế sao mày không báo trước ?>Grey

<Nó đến hơi bât ngờ. Lúc mà Lucy bị bắt, Virus đã đẩy cơn tức giận mày lên đến tột độ và đó chính là lúc quyết định>Zack

Grey dần hiểu ra được vấn đề.

<Tao nghĩ là...>Zack

< ??? >Grey

<Virus đang sinh sống trong cơ thể chúng ta là một mẩu vật chưa hoàn thiện>Zack

< ... >Grey

<Tao chỉ suy luận vậy thôi, lý do là chúng ta phải mất quá nhiều giai đoạn mới có được sức mạnh thật sự. Và...>Zack

<Sao nữa ?>Grey

<Một suy luận khác, khả năng thao túng bóng đêm vốn không phải từ Virus>Zack

<Đùa à...>Grey

<Đó chỉ là suy luận thôi... Mà cũng có thể chắc chắn như vậy>Zack

Grey im lặng một lúc rồi bước đi ra sân vườn, ngước nhìn bầu trời.

-(Hắn... Cũng có người để yêu thương à ? Đối với một kẻ máu lạnh như hắn )-Grey

Sau cuộc tấn công của Quỷ Vương thì toàn bộ lực lượng hoàn gia lại phải tu sữa lại thành phố. Quỷ Vương giờ đã thành vô hại nên bị giam trong ngục tối.

Do không còn chi phí sau khi phục hồi thành phố từ trận đánh với Zect nên Grey phải dùng gần như toàn bộ số tiền để hỗ trợ việc phục hồi. Và cậu cũng đóng góp tiền cho ngân sách nhà nước.

~~~1 tuần sau~~~

Grey ngồi trên bàn trong Guild và nhìn vào chiếc túi vô tận với gương mặt bất cần đời.

-[ Còn... 10 đồng bạc... ]-Grey

-[ Có cằn nhằn thì cũng do cậu cả thôi. Không những đóng góp tiền cho nhà nước mà còn dùng một lượng lớn số tiền để giải quyết vấn đề nạn đói ở vài nơi trên đất nước này, cậu hơi bị hào phóng đấy ]-Glenn

Ờ cũng phải... 

Đối với một thằng đam mê với tiền như tôi mà làm thế thì cũng như làm chuyện bao đồng.

Mà biết làm sao được, dù gì thì tôi cũng liên quan một phần trách nhiệm mà. Trách nhiệm giải phong ấn cho Zect. Cơ mà người làm việc đó là Zack mà nhỉ?

Con mẹ mày Zack!

-[ Tớ nghỉ đây là việc nên làm. Với lại tớ cũng chả biết phải sử dụng số tiền đó với mục đích gì ]-Grey

-[ Mà nghiêm túc đấy, cậu lấy đâu ra số lượng tiền lớn đến thế ]-Glenn

-[ Umm... Từ 1 Dungeon ]-Grey

Glenn ngã khỏi ghế.

-[ HẢ !!!!! Dungeon ????!!!!]-Glenn

-[ Ể ?]-Grey

-[ Thế quái nào mà 1 Dungeon lại có nhiều tiền như vậy ?!?! ]-Glenn

-[ Sao tớ biết được... ]-Grey

-[ Chắc là 1 Dungeon hiếm ]-Reira

Reira đột nhiên xuất hiện giữa hai chàng trai đang "tám chuyện".

-[ Dungeon hiếm ?]-Grey

-[ Đúng vậy. Trên thế giới này có rất nhiều loại Dungeon khác nhau và tất nhiên cũng phải có loại hiếm. Tỷ lệ tìm được Dungeon hiếm là 0,0001% hoặc có thể ít hơn ]-Reira

-[ Hehhh~~~ Tớ không biết có vụ này ]-Grey

-[ ...Tớ cũng vậy... ]-Glenn

Cả ba im lặng 5 giây.

-[ Hohohohoho... Ông không biết luôn à ! Đúng là đồ gà mờ... Ohhohohohohohohoho... ]-Reira

Reira cười với gương mặt tự mãn và tự cao.

Glenn thì im lặng với gương mặt kiểu "Expressionless icon (-_-)"

-[ Grey ]-Lucy

Lucy chợt xuất hiện sau lưng Grey.

-[ Ơ... Lucy... ]-Grey

-[ Tối nay, em muốn nói chuyện với anh ]-Lucy

Grey nhìn Lucy và nhận ra rằng cô đang rất nghiêm túc.

Sau đó Lucy rời đi.

-(Mình biết ngày này sẽ đến mà...)-Grey

<Bây giờ... Tao nên làm sao ?>Grey

<Cái này, mày phải tự quyết định. Dù gì thì con bé đấy cũng là vợ mày mà>Zack

~~~Trong lúc đó~~~

Tại một ngọn núi cách thành phố khá xa.

-[ Nó đây rồi ]-Zect

Zect và Kanda đang đứng trước một ngôi đền bị bỏ hoang, cây cối đã mọc chen lẫn qua từng vết nứt của ngôi đền.

-[ trong ngôi đền này có một bệ đá cổ. Chúng ta chỉ cân đặt viên ngọc và tóc của Ahri lên trên bệ đá đấy ]-Zect

Kanda và Zect mỉm cười.

-[ Đi thôi ]-Kanda

-[ Ừ ]-Kanda

Cả hai bước vào ngôi đền và tiến thẳng đến bệ đá.

-[ Đặt chúng trên đây ]-Zect

Kanda đặt viên ngọc và búi tóc lên trên bệ đá.

-[ Sao không có gì xãy ra vâ-.... ]-Kanda

Viên ngọc phát sáng và nuốt trọn lấy búi tóc.

Viên ngọc bay lơ lửng giũa không khí và bắt đầu chuyển đổi.

-[ Nó bắt đầu rồi ]-Zect

Viên ngọc dần chuyển đổi từ một khối cầu thành hình dạng của con người.

Zect và Kanda nhìn chăm chú và không hề chớp mắt dù chỉ một lần.

Sau một lúc thì ánh sáng mờ dần và tắt đi. Viên ngọc giờ đã mạng hình thái của con người và từ từ hạ mình xuống bệ đá.

Kanda không kiềm chế được cảm xúc nên đã khóc. Zect nhớ lại những kỷ niệm với một cô gái tóc đỏ đã luôn ở bên anh và cũng nhau chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn; cô gái đấy luôn mang cho anh cảm giác ấm áp trước sự lạnh lẽo của thế giới; vì thế mà Zect cũng đã rơi lệ chung với Kanda nhưng cùng với một nụ cười.

-[ Lấy chiếc khăn, nhanh ]-Zect

Kanda lấy ra một chiếc khăn to và chùm lên cô gái vì cô đang khỏa thân.

-[ Ahri... Cuối cùng anh cũng có thể gặp lại em ]-Kanda

Kanda vẫn cứ khóc, Zect cũng vậy.

Cô gái với mái tóc đỏ từ từ mở mắt một cách chậm rãi. 

Cô gái đấy cũng đã tỉnh lại. Và người đầu tiên cô ấy nhìn thấy là Kanda, cô cất giọng chậm rãi, nhỏ và nhẹ nhàng.

-[ Onii...chan... ]-Ahri (tác: để vậy hay tớ nên đổi sang "anh hai")

Kanda ôm chặt lấy cô.

-[ Anh đây Ahri... Anh đây... Onii-chan của em đây ]-Kanda

Ahri vẫn cảm thấy mơ hồ nhưng rồi cô cũng dần tỉnh lại và người thứ hai cô thấy là Zect.

-[ Zect... ]-Ahri

Zect gạt đi nước mắt, sau đó anh mỉm cười với Ahri.

-[ Mừng em trở về ]-Zect

Ahri cũng mỉm cười với Zect. Nụ cười dịu dàng của cô khiến cho Zect không kiềm được nước mắt.

~~~tối hôm đó~~~

Tại ngôi nhà của Grey và Lucy trong thành phố.

Lucy ngồi trên giường, đối diện với Grey.

-[ Anh cũng biết rồi phải không ? ]-Lucy

-[ Phải ]-Grey

-[ Sau tất cả thì... Em chưa biết gì về anh cả... Nên... ]-Lucy

Lucy rơi lệ.

-[ Xinanh ! Em muốn biết mọi thứ về anh... ]-Lucy

Grey nhìn Lucy với vẻ mặt buồn bã của cô. Cậu nhận ra rằng cuối cùng thì cậu cũng phải nói sự thật cho Lucy biết. 

Đối diện với một Lucy lo lắng, buồn bã vì mình, Grey cảm thấy mình đã quá ích kỷ khi để người mà cậu yêu quý nhất phải chịu đựng như vậy. Cậu cảm thấy tồi tệ khi cả đến vợ mình mà vẫn không tin tưởng kể sự thật. Cuối cùng , Grey cũng quyết định.

-[ Anh sẽ kể cho em, mọi thứ về anh ]-Grey

Grey gãi đầu và mỉm cười.

-[ Nhưng mà đây vẫn là bí mật nên em đừng kể với ai nha ]-Grey

Lucy lấy tay gạt nước mắt.

-[ Vâng ]-Lucy

-------------------------------------------------------------------

XONG !!!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net