1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Gia Hàng, em đang ăn dấm chua của anh đấy à?" Trác Thiệu Hoa cười hỏi.

Con ngươi Gia Hàng co rút lại, giống như con mèo bị đạp phải đuôi đột nhiên nhảy cuống lên.

Đôi cánh tay dài vươn đến, đúng lúc ôm cô vào trong ngực " Anh đi công tác 3 tháng, các con vẫn ăn uống, vui chơi như bình thường, có chăng tình cờ nhắc đến bố lúc nào trở lại mới nháo nhào một chút rồi lại cũng sinh hoạt bình thường. Hôm nay em chỉ vắng mặt một bữa tối, Phàm Phàm liền nhìn lên tầng cả chục lần, Luyến Nhi mười lần hỏi mẹ đi đâu rồi, ồn ào muốn cất cái này, cái kia để cho mẹ, em nói xem các con yêu ai hơn?"

Gia Hàng thở hồng hộc cũng không vùng vẫy nữa. Trác Thiệu Hoa dịu dàng hôn lên cái tai giả vờ nghễnh ngãng của cô. " Người ta thường nói phía sau người đàn ông thành công là sự hi sinh của một người phụ nữ, anh chưa thể gọi là thành công, nhưng nếu không có em làm bạn, anh sẽ không được như ngày hôm nay. Gia Hàng, em không biết em là tất cả đối với anh sao?" Câu nói sau cùng, hoàn toàn là những lời nói từ trong đáy lòng, Gia Hàng nghe mà đỏ mặt, tim đập thình thịch.

"Bất kể là ai bắt nạt em, cho dù là Phàm Phàm hay Luyến Nhi, anh đều chọn đứng về phía em không điều kiện."

"Thủ trưởng...." Gia Hàng đột nhiên tỉnh táo, chồng cô là đang trá hình  giễu cợt  sự ngây thơ của cô đây mà. Trác Thiệu Hoa rất không phúc hậu mà cười ha hả, Gia Hàng tức giận giơ chân ra đá, quyết định không thèm để ý đến thủ trưởng nữa.

" Được rồi, được rồi, anh xin lỗi. Nhưng mà quả thật có chút không nhịn được" Gia Hàng sang năm đã 30 tuổi nhưng anh cảm thấy so với lần đầu gặp gỡ cô chỉ bớt đi một chút khí chất của một cô học trò nhỏ còn lại không có gì thay đổi cả. Là năm tháng ưu ái cô ấy hay nội tâm của cô ấy vẫn luôn trẻ trung, thanh tân như vậy, Trác Thiệu Hoa thấy mình nghiêng về vế sau nhiều hơn. Trong mắt cô, chức vị của anh có thay đổi thế nào với cô cũng không quan trọng. Đối với những ảnh hưởng do công việc của anh đem lại, cô cũng không ấm ức mà lựa chọn thỏa hiệp.

Cô còn có một cái tên khác là " Wing"- đôi cánh tự do bay lượn. Có rất ít người nhớ được cái tên này nhưng anh vẫn luôn một mực ghi nhớ dưới đáy lòng. Cô nguyện ý cất đi đôi cánh, định cư ở một nơi thật nhiều năm đơn giản là vì anh, vì gia đình này.

" Gia Hàng, gần đây em hay giận dỗi lắm đấy!" Bàn tay vỗ về sau lưng, từ góc độ của anh nhìn sang đường cong đẹp đẽ kia thật là làm người ta tâm thần mê mẩn.

"Em thích như vậy đấy, anh không chịu được à?"Gia Hàng trở mình, trong mắt tràn đầy khiêu khích.

"Đâu có, anh nguyện ý chịu đựng" Tiếng nói của thủ trưởng vô cùng đạm mạc nhưng lại cúi sát đầu thì thầm tạo ra một loại hương vị kiều diễm vô ngần. Thân thể Gia Hàng như có một dòng điện bé nhỏ chạy qua, không thể khống chế mà cả người run lên. Thủ trưởng cười khẽ, cánh môi rơi trên cần cổ thơm rồi dần dần dời xuống. Gia Hàng đẩy bả vai anh một chút, rồi cả người chậm rãi mềm nhũn, vòng ra phía sau ôm lấy bờ lưng rắn rỏi của anh.

Tấm lưng của thủ trưởng rất rộng, sờ lên cơ bắp thật rắn chắc. Lòng Gia Hàng co rút. Hằng ngày làm việc trên bàn giấy, sống lưng toàn thân không phút nào buông lỏng, cơ bắp sẽ cứng đờ. Mà anh ngồi bàn giấy cũng không lâu lắm có chăng là vì thần kinh căng thẳng mà các cơ bắp theo thói quen căng cứng lại. Thủ trưởng đi lên từng bước một từ bên quốc phòng , về sau bộc lộ sự phi phàm và kiệt xuất trong việc quản lý và chỉ huy mới có thể ngồi được vào vị trí lãnh đạo. Trong mắt người khác quá trình từ binh lính trở thành trở thành tướng của anh dường như vô cùng dễ dàng lại có bố là ông Trác Minh làm ở vị trí như vậy nên anh phải đạt được thành tựu, mới có thể khiến những người khác thừa nhận một cách tâm phục khẩu phục.

Thủ trưởng rất ít khi nói về chuyện công việc, sau khi về nhà anh lại trở về làm một ông bố hiền lành, một ông chồng dịu dàng. Chỉ có những phút giây da thịt kề nhau thế này, gia Hàng mới có thể cảm nhận được những mỏi mệt của anh.

Gia Hàng than khẽ một tiếng, nghênh đón sự nhiệt tình của Trác Thiệu Hoa. Những khúc mắc lúc trước chẳng biết đã tan đi từ khi nào. Nơi chân trời, vầng trăng lên cao giữa bầu trời đêm, tỏa những ánh sáng xanh rực rỡ xuống mặt đất.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ hai cái rất nhẹ nhàng, trong đêm khuya yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng. Hai người ôm nhau ngủ say bỗng mở choàng mắt, cùng nhau ngồi dậy. Điều này trở thành một thói quen ăn ý, không đặt câu hỏi, không hoang mang, lo sợ. Hai người nhìn nhau, sau đó Trác Thiệu Hoa khoác thêm áo, xuống giường ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là sỹ quan phụ tá Tần Nhất Minh, trong tay cầm điện báo. Trác Thiệu Hoa xem qua rất nhanh, lạnh lùng nói : " Tôi sẽ xuống ngay bây giờ". Sau đó anh liền trở về phòng thay quần áo. Gia Hàng cũng thức dậy, cầm lấy đồ ngủ anh thay ra, đem chiếc móc áo có treo quân phục đưa cho anh.

"Vẫn đang còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi" Trác Thiệu Hoa nhìn xuống đồng hồ, mới hơn ba giờ một chút.

Gia Hàng gật gật đầu, cô không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn đôi lông mày cau chặt của thủ trưởng thì chắc phải là một tình huống cực kì khẩn cấp.

Cô sẽ không gạn hỏi điều gì nhưng bất kể lúc nào cũng sẽ cùng thủ trưởng yên lặng đi đến Tiền viện. Cầu thang có chút tối nhưng cả hai người đều không bật đèn. Tại góc rẽ, hai bàn tay tự nhiên mà nắm lấy nhau. Hai mươi bậc cầu thang, Gia Hàng thầm đếm trong lòng.

Đêm khuya trung thu mát lạnh như nước. Ngoài cửa, ô tô đã ra khỏi gara, đèn xe im lặng sáng ngời chiếu về phía trước. " Chào buổi sáng trung tá Tần" Gia Hàng đứng trên bậc thang nhìn Tần Nhất Minh chào hỏi. " buổi sáng tốt lành cô Gia" Tần Nhất Minh cũng quay mặt lại, thân thể có chút căng cứng.

Trác Thiệu Hoa trở lại, sờ soạng gương mặt Gia Hàng, thấp giọng nói: " trở về phòng thôi nào!"

Gia Hàng vân vê tay của anh một chút, anh mỉm cười sải bước lên xe. Tần Nhất Minh đóng cửa, nhẹ gật đầu với Gia Hàng.

Trác Thiệu Hoa có tổng cộng sáu vị sỹ quan phụ tá, mỗi người đảm nhiệm một công việc khác nhau. Tần Nhất Minh phụ trách sinh hoạt và bố trí lịch trình hằng ngày, có thể xem như tiếp xúc rất nhiều với Gia Hàng. Mỗi lần đến hậu viện, anh lại có chút không được tự nhiên.

Khi Gia Hàng quyết định tới Nam Kinh, Trác Thiệu Hoa bảo Tần Nhất Minh trừ ra một mảnh đất ở phía sau viện để xây dựng một sân bóng rổ nhỏ. Thủ trưởng vô cùng bận rộn, mỗi ngày chỉ được ngủ có 4 tiếng thế nhưng hôm nào cũng đều kiên quyết trở về để kiểm tra tiến độ thi công của sân bóng, để ý đến từng chi tiết nhỏ. Tần Nhất Minh biết thủ trưởng có hai đứa con một trai một gái, tiểu thiếu gia thì mới vừa tròn năm tuổi, người cũng chỉ lớn hơn quả bóng rổ một chút, lúc này mà chơi bóng có phải quá sớm hay không?

Chuyển nhà lúc nào cũng bề bộn đồ đạc nên Gia Hàng chọn đi máy bay. Quân khu điều ba xe đi đón, Gia Hàng ngồi cùng xe với thủ trưởng còn Tần Nhất Minh thì bận rộn kiểm tra hành lí nên không có cơ hội gặp mặt. Lần đầu tiên thấy Gia Hàng là sáng sớm ngày thứ hai.

Anh vừa bước vào hậu viện liền nghe thấy tiếng đập bóng, bước vòng qua đằng sau thì thấy một cô gái mặc quần áo thể thao, phóng khoáng nhảy lên ném bóng vào rổ, bóng bay một đường vòng cung rơi chính xác vào giữa vòng lưới. Có lẽ cô đã vận động được một lúc, vài sợi tóc mai thấm ướt mồ hôi dính sát lên trán. Tần Nhất Minh đứng đó, chỉ cảm thấy cơ thể của cô, động tác của cô, thậm chí từng cái né người để thoát khỏi vòng vây và những giọt mồ hôi xuất hiện trong chốc lát đều có một sự thoải mái, uyển chuyển không nói nên lời. Tần Nhất Minh nghĩ thầm có lẽ cô ấy là một cao thủ.

Sau đó anh liền buồn bực, mỗi người muốn đượcvào đây đều phải đăng kí ở chỗ cảnh vệ, anh nhớ hôm qua trong những người đượcđón từ Bắc Kinh về đây không có cô gái nào như vậy. Cô ấy là ai?    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net