2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Nhất Minh đứng đợi một bên trợn to hai mắt, anh nghe nhầm sao? Họ đang nói đến 536, đang nói đến cô Gia ?

Trác Thiệu Hoa nâng chén trà lên, thong thả không gợn sóng, mi mắt trên gương mặt tuấn lãng tạo ra một bóng đen nhỏ trầm tĩnh.

" Theo bác được biết trung tá Gia là phụ nữ, nhưng trong Dạ Kiếm lại toàn đàn ông." Bí thư Thành lạnh lùng nói.

" Cháu cũng không điều trung tá Gia ra chiến trường. Mạng lưới tấn công internet là hạng mục Dạ Kiếm yếu kém nhất, trung tá Gia đến có thể tăng cường thêm lực lượng về phương diện này." Lý Nam ra vẻ đường hoàng nói.

"  Bác sẽ điều một người bên Kỳ binh mạng qua  chỗ cháu, còn đối với trung tá Gia, bác có sắp xếp khác." Ngữ khí bí thư Thành không cho phép bất kì thương lượng nào. Lý Nam kháng nghị : " Bác Thành không công bằng."

Bí thư Thành nhìn người đàn ông cao lớn Lý Nam kia, chỉ hận rèn sắt không thành thép " Được rồi, bác cũng thiên vị cháu một chút, Trác Thiệu Hoa mượn Cao Lĩnh 2 năm, sau đó Cao Lĩnh sẽ quay trở về Dạ Kiếm, cháu còn ý kiến gì không?"

" Không có, nhưng người phải nguyên vẹn trở lại" Lý Nam rất không tình nguyện nói.

Bí thư Thành không nói lời nào nhìn Trác Thiệu Hoa. Trác Thiệu Hoa đúng sự thật nói : " Lúc làm nhiệm vụ, nguy hiểm thế nào không rõ, không ai có thể đảm bảo chắc chắn điều gì, tôi chỉ có thể tận lực bảo vệ Cao Lĩnh an toàn."

" Gian xảo" Lý Nam quăng lại hai chữ rồi đi luôn. Đến khi ra ngoài, anh hung hăng đá lên khung cửa, nhằm bày tỏ nội tâm căm phẫn.

Bí thư Thành nói với Trác Thiệu Hoa : " Thằng nhóc này tuy có bản lĩnh nhưng với cái tính khí, cái lòng độ lượng này....Haiz, sợ là đến già cũng không thay đổi được. Nếu như nó có được một nửa sự trầm ổn của cháu thì có lẽ đến bây giờ cũng không còn là một đại tá nữa."

" Cháu thấy tính tình và giới hạn của cậu ấy như vậy là vì trọng tình quá mức, không phải cấp trên nào cũng đối với cấp dưới của mình cũng quý trọng như vậy."

Bí thư Thành mệt mỏi xoa trán " Cháu rất trung lập. Ai, già rồi, thức cả đêm liền không chịu được. Bác đi nằm một chút, giữa trưa còn có một hội nghị trực tuyến."

Trác Thiệu Hoa cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cả hai đêm cộng lại, anh ngủ chưa được đến bốn tiếng. Tần Nhất Minh mở cửa sổ, để cho khói trong phòng tản ra. Nhiệt độ sáng sớm khá thấp, lỗ chân lông phút chốc co rụt lại. Trác Thiệu Hoa thích ứng một chút, sau đó mới đi ra ngoài rồi bước lên sân thượng.

Không khí vô cùng thanh mát, mây mù nổi lên trong đêm, dãy núi loáng thoáng phía ngoài xa, cây cối dưới tầng bị sương sớm làm ướt đẫm. Ban mai mới chớm, trong suốt lóng lánh như thủy tinh.

Bây giờ, có lẽ thím Đường đang trong bếp làm bữa sáng, chú Đường đang xới cỏ trong vườn hoa. Phàm Phàm cũng đã dậy nhưng vì còn bé, không gấp được chăn nên chỉ có thể nhoài người nằm sấp trên giường chịu đựng. Luyến Nhi e rằng vẫn còn ngủ, ngáy o o như con heo con. Lúc cô nhóc ngủ rất ngoan, khi nào tỉnh dậy là Gia Hàng phải nói bằng giọng quãng tám.

Gia Hàng phàn nàn với Gia Doanh là dạy dỗ Luyến Nhi quá khó khăn, nó sẽ đem chị ép đến phát điên. Gia Doanh tạt một gáo nước lạnh : " Em có tư cách gì nói Luyến Nhi, so với em khi còn nhỏ, cách cư xử của con bé còn có điểm đáng khen."

Gia Hàng sống chết không thừa nhận : " Em nào có đáng sợ như thế"

" Em có biết vì sao bố lại hay cười như vậy không, đó là do thói quen mà thành đấy. Em lúc nào cũng gây rắc rối khiến cho bố gặp người khác là phải trưng ra khuông mặt tươi cười."

Gia Hàng bị Gia Doanh bóc mẽ, thở hổn hển quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến Gia Doanh nữa. Lúc cô khó chịu rất thích giày vò Gia Doanh vì Gia Doanh không có cách làm khó dễ cô. Giống như cô dù có tức giận Luyến Nhi thế nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không nỡ đánh con nhóc một cái nào, cùng lắm chỉ trách mắng đôi câu. Cái này chính là " vỏ quýt dày có móng tay nhọn"

Trác Thiệu Hoa cười thành tiếng.

Ánh nắng ban mai mỏng manh chiếu rọi qua làn sương sớm, anh hít sâu lấy không khí, duỗi cánh tay. Rất nhanh đã đến tháng mười, tự nhiên nhớ đến ngày anh cùng Gia Hàng đi đăng kí kết hôn, cũng có bầu trời sáng trong và những tia nắng mát rượi như ngày hôm nay. Chẳng mấy chốc, hôn nhân của họ đã đi qua 7 năm.

Có lần, Thành Công gọi điện cho anh, trêu chọc nói : " Bảy năm rồi,  có phải hai người cũng bắt đầu ngứa ngáy đúng không ? " Sau khi nghe được, anh đã đặc biệt tra cứu xem ý nghĩa của câu " thất niên chi dương"* . Thì ra là tế bào của mỗi người sau bảy năm sẽ trải qua một đợt thay mới toàn bộ. Hôn nhân cũng vậy, từ cảm giác mới mẻ tràn ngập yêu đương, lãng mạn đến thực tế hôn nhân, sinh hoạt mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, sẽ mất đi toàn bộ sự mới lạ : cảm xúc thanh tân, cảm giác huyền bí, thói quen sinh hoạt và những quan điểm bất đồng của hai bên không còn cách nào che giấu, tình cảm mỏi mệt, hôn nhân đi vào bế tắc, nếu như không thể cùng nhau vượt qua, hôn nhân sẽ đi đến hồi kết.

Anh và Gia Hàng sẽ không có những tình huống như vậy phát sinh, con đường mà họ đã đi không phải một lối đi bình thường, không trải qua yêu đương lãng mạn, cuộc sống trong hôn nhân cũng không dài liên miên bất tận. Đến cuối cuộc đời, không biết tình cảm sẽ có một ngày nào đó mệt mỏi hay không? Bảy năm nay, anh đối với Gia Hàng càng thêm thấu hiểu, lại yêu thương nhiều hơn, tim bị xâm chiếm thêm, tiếp tục để trái tim này không còn cách nào tự do tự tại.

Gia Hàng thì sao?    

*) Thất niên chi dương : nghĩa đen là cái ngứa bảy năm. nghĩa bóng : là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net