2.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thật ra tướng mạo của Loan Tiêu và Chu Văn Cẩn không có điểm nào giống nhau, chỉ là khí chất hào hoa phong nhã kia, đều là người đã nhiều năm đèn sách. Trác Thiệu Hoa không ngờ Cao Lĩnh là mẫu người như vậy. Anh không quan niệm lính đặc chủng là phải đô con như Lý Nam nhưng Cao Lĩnh quả thực quá nho nhã, ngay cả làn da cũng trắng trẻo như con gái. Nhưng khi bắt tay Loan Tiêu, cảm nhận được bàn tay đầy vết chai do cầm súng, đáy lòng anh mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng.

" Chào thủ trưởng" Loan Tiêu có chút lúng túng.

Cái tên Cao Lĩnh này, truyền đi trong quân đội có chút bị thần hóa, rất nhiều người đã quên tên thật của anh. Cao Lĩnh là danh hiệu một lần làm nhiệm vụ để lại. Lần đó có một kẻ bắt cóc xuất hiện trên tàu,uy hiếp và trấn giữ ngoài hiên của một toa, đoàn tàu lúc ấy đang chạy đến một vùng núi gọi là Cao Lĩnh. Kẻ bắt cóc buộc chặt bom tự chế bên hông, cảm xúc sụp đổ, dường như chỉ cần chạm vào sẽ bùng nổ. Anh nhận được mệnh lệnh khẩn cấp nhưng thùng xe quá hẹp, lính bắn tỉa không có chỗ mai phục. Anh dùng danh nghĩa nhân viên đàm phán để đi vào. Trong nháy mắt, khoảng cách không quá 10m, không có bất kì bảo hộ nào, không kịp ngắm, dùng một khẩu súng giấu trong tay áo, bắn gục kẻ bắt cóc. Nếu đó là một phát đạn lạc do dự hoặc không dứt khoát sẽ khiến hàng trăm người bỏ mạng. Vì vậy, nhờ một phát súng mà anh thành danh. Sự kiện Cao Lĩnh trở thành một truyền thuyết trong quân đội, cũng trở thành danh hiệu của anh. Thật ra lúc chấp hành nhiệm vụ, lính bắn tỉa chỉ sử dụng có một danh hiệu, chỉ có khi hi sinh mới có người biết đến tên thật.

" Cậu bị cận thị ?" Trác Thiệu Hoa nâng mi

Loan Tiêu nâng gọng kính : " không, đây là kính phẳng, không có số độ đâu ạ". Một cặp kính có thể làm cho khí chất của một người biến hóa như trời vực, khi anh bỏ kính ra, ánh mắt sắc bén, rét lạnh, liếc nhìn sẽ thấy giống sát thủ máu lạnh. Cho nên bình thường khi mặc thường phục ra ngoài, Lý Nam đều yêu cầu anh đeo kính. Dáng vẻ tri thức sẽ làm cho đối phương giảm bớt phòng bị bởi vì trong mắt mọi người, thư sinh đều là những kẻ trói gà không chặt.

" Đây đâu phải là kính phẳng mà rõ ràng là kính biến dạng, khiến tất cả mọi người đều bị lừa." Trác Thiệu Hoa dí dỏm nói, mời Loan Tiêu ngồi xuống.

Loan Tiêu cũng rất hoảng hốt, khi vẫn còn ở Dạ Kiếm, anh đã nghe Lý Nam đề cập đến Trác Thiệu Hoa. Dường như Lý Nam không ưa Trác Thiệu Hoa, ngữ khí rất móc mỉa. Các anh nghe xong luôn cười, Lý Nam là một người kiêu ngạo, tự luyến, lại hay xét nét người khác, người ngoài rất khó lọt vào mắt của anh ấy. Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, quá trình được điều đến quân khu Nam Kinh đã cho anh thấy Trác Thiệu Hoa cường thế và mưu lược hơn người như thế nào. Ngồi đối diện với nhau, một Trác Thiệu Hoa hòa nhã, thân thiện khiến anh có chút không thích ứng được. Không chỉ vậy, với tư cách là thủ trưởng của quân khu 1, anh vẫn còn trẻ tuổi, lại tuấn lãng khiến cho người khác khó mà tiếp thụ nổi. Nhưng trẻ tuổi tầm này lại làm cho người khác không dám xem thường và nghi ngờ. Cách nói chuyện vừa nho nhã lại uy nghiêm, vừa ôn hòa lại trấn áp người khác.

" Nhiệm vụ ngày hôm qua hoàn thành rất tốt." Trác Thiệu Hoa ngồi xuống, Tần Nhất Minh đưa vào hai chén trà, nhanh chóng liếc mắt nhìn Loan Tiêu.

Loan Tiêu cung kính nói : " Cảm ơn thủ trưởng."

Trác Thiệu Hoa gật đầu với Tần Nhất Minh. Một lát sau, lãnh đạo ban chỉ huy tác chiến cùng với các cán bộ đẩy cửa đi vào. Trác Thiệu Hoa giới thiệu, mọi người gật đầu chào Loan Tiêu, từng người lần lượt ngồi xuống.

" Đã xác định được thân phận của kẻ bắt cóc là người Phúc Kiến, xem xét từ trang bị và bản lĩnh có lẽ hắn đã trải qua hệ thống huấn luyện." Lãnh đạo ban chỉ huy tác chiến nói " Sự kiện lần này là hành động đột phát giống như nhất thời nảy lòng tham, nếu như được chuẩn bị đầy đủ hắn có thể có khả năng đột nhập vào phòng thí nghiệm mà thần không biết quỷ không hay. Chúng ta phải kiểm điểm lại, công tác bảo vệ giáo sư La chưa hoàn thiện."

" Trung tá Loan thấy thế nào?" Trác Thiệu Hoa nhìn về phía Loan Tiêu.

Ngày hôm qua Loan Tiêu không đích thân xạ kích, anh chỉ làm người chỉ huy điều khiển từ xa. Lính bắn tỉa nhanh chóng đến hiện trường, mai phục ở trên cửa thông gió phía sau phòng thí nghiệm. Bọn bắt cóc yêu cầu một chiếc trực thăng và mang theo con tin. Đối với yêu cầu quá đáng này, chuyên gia đàm phán và bọn chúng liên tục quanh co vòng vèo quần nhau. Đúng khi hắn nảy sinh sát ý, lính bắn tỉa bóp cò súng là do Loan Tiêu hạ lệnh. Thực ra bắn bọn bắt cóc chỉ là hạ sách, tuy giải cứu được con tin nhưng lại để lại một dấu hỏi lớn.

" Rất nhiều năng lực thông qua hình thức huấn luyện thần bí có thể nâng cao trong một thời gian ngắn nhưng muốn nâng cao trình độ công nghệ thông tin thì không cách nào nhanh được như vậy. Chúng vừa muốn thông thạo kiến thức sinh hóa, vừa muốn giải mã, lại muốn phá vỡ phòng tuyến an toàn thì ít nhất cần phải có một đồng đội am hiểu công nghệ thông tin giúp đỡ hoặc bên ngoài phải có đoàn đội tiếp viện." Loan Tiêu nói.

" Nếu có kẻ đồng lõa, như vậy lúc ấy, hắn đang ở đại học Nam Kinh?" trợ lý tác chiến ngẩng đầu lên từ máy vi tính.

" Ở trong phạm vi xạ kích của chúng tôi, không phát hiện kẻ nào như vậy." Lính bắn tỉa chịu trách nhiệm quan sát có thể đem nghìn mét trong vòng phạm vi thu vào trong đáy mắt. " Tôi cảm thấy bọn bắt cóc chỉ là một quân cờ đối phương mang đến để dò xét, nói cách khác là chúng không xác định trong phòng thí nghiệm thực sự có những số liệu kia hay không. Chúng không thể thành công, bọn bắt cóc vốn chính là muốn đến tìm cái chết."

" Mục đích của đối phương là gì? Đối với tình báo không đủ tin tưởng hay do lần đầu tiếp xúc, còn chưa đủ để tín nhiệm." mi tâm lãnh đạo ban chỉ huy nhăn lại thành chữ "xuyên".

Loan Tiêu lắc đầu, anh mới đến, rất nhiều tình huống còn chưa nắm rõ.

Căn phòng yên tĩnh, thời gian như ngưng đọng lại, Trác Thiệu Hoa cau mày, giống như bị một đống sợi len rối trói buộc lại.

" Thủ trưởng, bây giờ là 9 giờ " Tần Nhất Minh nhẹ giọng nhắc nhở.

Chín giờ là tập huấn kiểm tra cán bộ, Trác Thiệu Hoa phải đến phát biểu động viên. " Được rồi" anh đứng lên, trao đổi ánh mắt với lãnh đạo ban chỉ huy, sau đó quay sang Loan Tiêu : " Tình hình của trung tá Loan cũng không khác biệt lắm, hôm nay đến 536 báo danh đi!"

" Dạ!" loan Tiêu chào, nghiêng người sang bên chờ Trác Thiệu Hoa rời đi.

Ra đến cửa, Trác Thiệu Hoa đột nhiên quay đầu lại, cau mày : " Trung tá Loan đã lập gia đình chưa?"

Loan Tiêu sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

" Điều này tôi đã sớm hỏi qua, trung tá Loan còn chưa có cả bạn gái, có phải thủ trưởng muốn thúc đẩy chuyện tốt gì phải không?" Lãnh đạo ban chỉ huy cười hỏi.

Trác Thiệu Hoa à một tiếng: " đây chỉ là quan tâm chuyện hậu cần thôi, tôi cũng không thể tùy ý nhúng tay vào."

Đoàn người rời đi, Cao Lĩnh nháy mắt mấy cái, không hiểu tại sao thủ trưởng lại đột ngột hỏi một câu như vậy. Nhưng anh đã quen rồi, chuyện như vậy anh thường xuyên gặp phải. Đã qua tuổi 30, mọi người đều quan tâm hỏi han anh những câu như thế.

Chỉ là tình yêu và hôn nhân.... Hai từ này, anh không hi vọng, lúc nhớ đến anh chỉ cảm thấy đó là một thứ xa xỉ phẩm đắt đỏ đến không thể với tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net