3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm nay, bí thư Thành uống say, lúc ra về, giọng nói đã không còn rõ ràng " Thiệu Hoa, không phải bác đả kích cháu, thành phố Nam Kinh này, phong cảnh Giang Nam này sợ là cháu sẽ không nán lại được lâu đâu. Cháu bày mưu nghĩ kế, những suy nghĩ chu đáo của cháu có khả năng đều trôi theo nước chảy hết." Trác Thiệu Hoa cũng không khá hơn chút nào, lảo đảo tiễn bước phía sau : " Cháu mặc kệ, đi tới đâu hay tới đó!"

Gia Hàng sợ nửa đêm thủ trưởng muốn nôn nên đặt trên tủ đầu giường một chậu nước. Phẩm rượu của Trác Thiệu Hoa không tệ, sau khi nằm xuống là yên tĩnh ngủ.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, loáng thoáng nghe được anh rì rầm hết tiếng này đến tiếng khác : " Cô giáo Gia", cô không thèm mở mắt, vỗ về anh : " Ngủ đi học trò Trác".

Với tư cách là một sĩ quan phụ tá, nếu thang điểm đánh giá là 100 thì Tần Nhất Minh tự nhận là mình có thể nắm chắc 90/100, còn mười phần còn lại là anh khiêm tốn. Anh không dám nhận mình hiểu rất rõ thủ trưởng, sinh hoạt cá nhân của thủ trưởng là việc riêng tư kín đáo, anh không tiện đi sâu, nhưng khi sắp xếp lịch trình cho thủ trưởng, anh chưa bao giờ sai sót.

" Buổi chiều và buổi tối phải để trống ạ?" Tần Nhất Minh cầm máy tính xách tay, cả người có chút choáng váng.

Trác Thiệu Hoa đang vùi đầu trong văn bản tài liệu, không ngẩng đầu, chỉ "ừ" một tiếng.

" Xin hỏi thủ trưởng có bố trí đặc biệt gì không?" Do dự một chút, Tần Nhất Minh đánh bạo hỏi.

" Buổi chiều đi dạo phố mua đồ, buổi tối tôi muốn mời vài người ăn cơm."

Tần Nhất Minh nghi ngờ bản thân mình nghe lầm, thủ trưởng nói muốn đi dạo phố ?

" Buổi chiều, cậu và các cảnh vệ đều đổi sang mặc thường phục." Trác Thiệu Hoa nhìn sỹ quan phụ tá Tần đang kinh ngạc đến ngây người, anh nở nụ cười : " Sao vậy, tôi không thể đóng góp xây dựng kinh tế cho Nam Kinh ư?"

"Không, không phải thế,...em đi chuẩn bị một chút." Tần Nhất Minh như đạp mây đi ra ngoài.

Một đám đàn ông người cao xe lớn, nói năng thận trọng đi dạo quanh các cửa hàng dành cho phái nữ, cảnh tượng ấy nhìn thế nào cũng rất 冏* .Nhóm cảnh vệ cảm thấy rất thoải mái, bọn họ chỉ cần tập trung chú ý, không cần phải để ý đến cái khác. Thủ trưởng cũng rất thư thái, miêu tả cho nhân viên: cao 1m68, hai chân thon dài, mảnh mai nhưng không quá gầy, thích mặc quần áo gọn gàng tiện lợi, màu sắc không được quá rực rỡ. Ừm, là trang phục trang nhã, tôi muốn mấy kiểu áo sơ mi, vài cái áo khoác và mấy đôi giầy cao gót. Tần Nhất Minh đến gần, cảm thấy sau lưng nóng lên, ánh mắt của tất cả mọi người đang dồn hết lên người anh, suýt chút nữa làm anh luống cuống tay chân.

Sau khi đi dạo các cửa hàng thời trang, bọn họ lại đến cửa hàng mỹ phẩm, mua một túi rất to chai chai lọ lọ. Cuối cùng, thủ trưởng đi đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt. Lúc đi ra khỏi đó, áo sơ mi của Tần Nhất Minh đã ướt sũng mồ hôi.

Nhóm cảnh vệ đi một chiếc xe khác. Hôm nay không bảo lính cần vụ đi lái xe vì Tần Nhất Minh làm tài xế. Nhìn theo gương chiếu hậu nhìn ra đằng sau, thủ trưởng đang ngồi chen chúc với một đống túi giấy, Tần Nhất Minh vẫn chưa thể trở lại bình thường.

" Thủ trưởng, những thứ này đều là tặng... cô Gia sao?

" Đồ ăn vặt là của Luyến Nhi và Phàm Phàm." Tài nấu nướng của thím Đường rất tốt, hai đứa bé liên tục được ăn ngon nhưng đồ do anh mua lại có ý nghĩa khác.

Tần Nhất Minh mấp máy môi rồi lại mím thật chặt.

" Trung tá Tần muốn nói gì?" Ngàn năm mới đi dạo phố một lần, bây giờ tâm trạng Trác Thiệu Hoa đang rất tốt.

" Thủ trưởng đối xử rất tốt với cô Gia" Đôi tay chỉ huy thiên binh vạn mã lại xem xét lựa chọn một đống nữ trang, anh nhìn thế nào cũng thấy rất không hài hòa.

"Không phải, là cô ấy đối xử tốt với tôi mới đúng." Có một sự xúc động bé nhỏ, nếu như không chú ý quan sát sẽ cho rằng đây chẳng qua chỉ là ảo giác.

Tần Nhất Minh tỏ vẻ phản đối, mắt anh nhìn thế nào cũng không thấy Gia Hàng phải trả giá nhiều hơn thủ trưởng.

" Đợi sau này cậu lập gia đình rồi sẽ hiểu, bất kể thành tựu của cậu cao bao nhiêu cũng sẽ không bao giờ ngang bằng được vị trí của gia đình trong lòng cậu. Nhưng không phải cứ kết hôn là sẽ có một gia đình. Có đôi khi, hai người kết hôn với nhau chỉ để tròn trách nhiệm với cha mẹ và xã hội, đó chỉ là một cách đối phó. Chỉ khi nào ở cùng một chỗ với người ấy, cảm thấy không ai có thể thay thế được cậu mới cảm thấy mình đã có một gia đình. Cho dù khổ cực hay mệt mỏi, ủy khuất hay khó khăn, cậu cũng không sợ hãi, từng bước tiến đến tương lai, mỗi một ngày trôi qua đều hạnh phúc tràn đầy."

Thủ trưởng cao cao tại thượng lại xúc động nói chuyện như vậy khiến Tần Nhất Minh cảm thấy rất mất tự nhiên. Nhưng anh đã hiểu, thủ trưởng yêu Gia Hàng vô cùng sâu đậm. " Chuyện này... hình như rất phức tạp."

" Đúng vậy, tôi cũng đã phải mất rất lâu mới nhận thức được điều này."

Đáng lẽ thứ hai phải bận rộn rất nhiều việc, vậy mà thủ trưởng đã đến trước đón Phàm Phàm về nhà, lại còn cầm túi lớn túi nhỏ, quả thực khiến Gia Hàng hoảng sợ.

Trác Thiệu Hoa ôm lấy cô kéo vào phòng ngủ, trải hết quần áo lên giường. " Thử xem nào, nếu không vừa ngày mai mang đi đổi."

" Quần áo của em nhiều lắm rồi mà, sao anh lại mua nữa làm gì?" Gia Hàng thử một bộ vest màu kem, đứng trước gương xoay tới xoay lui, eo chiết rất vừa vặn, mặc vào trông có vẻ tri thức hơn một chút, "Nếu em đeo thêm kính mắt, vậy nhìn có giống giáo sư đại học không?"

Trác Thiệu Hoa tiến lên thắt thêm cho cô một chiếc khăn lụa mềm mại điểm hoa tím " Tối nay em mặc bộ này nhé!"

" Tối nay làm gì cơ?"

" Anh mời vài vị khách ăn cơm."

Quân khu không chỉ cả ngày luyện binh, diễn tập, tác chiến, các đồng nghiệp cũng sẽ thường gặp gỡ, mời khách. Nhiều lần, Gia Hàng đi với Trác Thiệu Hoa đến tham gia, cũng đã từng mời khách không ít lần. Biểu hiện của cô tuy không khéo léo như người khác nhưng mà lại hơn hẳn ở vẻ tự nhiên hào phóng. " Ăn một bữa cơm thôi mà mua một đống quần áo!" Gia Hàng nhức nhối.

" Không phải thứ tư em còn phải đi họp phụ huynh à?"

" Thủ trưởng...." Gia Hàng bụm mặt rên rỉ.

Nhà hàng được cải tạo từ hai ngôi nhà cổ liên thông với nhau, tuy rất nhiều năm tuổi nhưng lại được những người thợ có tay nghề điêu luyện tu sửa, rường cột chạm trổ lộng lẫy cùng với mái ngói xanh lịch sự tao nhã đã toát lên hơi thở xưa cũ. Bên trong nội thất trang hoàng hoa lệ theo phong cách Trung Hoa, đồ đạc trang trí được làm bằng gỗ lim vàng, gỗ hồng mộc hoặc gỗ hoa lê, giữa phòng treo một chiếc đèn da dê mông lung, ánh đèn mơ hồ.

Nhà hàng có bốn phòng cao cấp, muốn dùng thì phải đặt trước. Gia Hàng lần đầu tiên tới nơi này, quét mắt một vòng rồi hỏi Trác Thiệu Hoa đang sắp xếp rượu đỏ : " Hôm nay anh mời khách là văn nhân đấy à?" là văn nhân mới biết cách thưởng thức một bàn tiệc bên cửa sổ tại đây, đổi lại là người lỗ mãng thô kệch chỉ biết uống rượu thì cảnh quan trang hoàng ở đây chẳng phải là bị lãng phí sao?

" Có thể coi như  toàn học giả." Gia Hàng rất hợp với màu kem, lại thêm chiếc khăn lục tùy ý quàng lên cổ khiến người con gái ấy càng trở nên quyến rũ, Trác Thiệu Hoa cầm cốc trà hoa cúc trên bàn lên, nhanh chóng uống một hớp.

Ông chủ tự mình đưa thực đơn vào, Trác Thiệu Hoa khoát tay gọi những món phù hợp, cố gắng chọn những món thanh đạm nhất.

Gia Hàng nhìn sang dò hỏi. Trác Thiệu Hoa cười nói : " Anh cũng chỉ quen với một vị, những người khác đều là lần đầu tiên gặp."

Lúc đang nói chuyện thì các vị khách đi vào, gồm có 4 người.Người đi đầu cung kính bắt tay Trác Thiệu Hoa rất chặt, Trác Thiệu Hoa gọi người ấy là hiệu trưởng Hoàng. Hiệu trưởng Hoàng nhìn sang Gia Hàng : " Xin chào cô Gia". Gia Hàng ngẩn ngơ như lọt vào trong màn sương mù gật đầu đáp lại. Giới thiệu một lượt, lòng Gia Hàng thoáng lộp bộp một cái, hôm nay thủ trưởng mời toàn khách nào thế? Toàn là khách đến từ đại học Nam Kinh đấy. Phàm Phàm tuy rất thông minh nhưng còn chưa thông minh đến mức nhảy lớp lên học đại học Nam Kinh. Hiệu trưởng Hoàng là phó chủ tịch của đại học Nam Kinh, ngoài ra còn ba người khác, một người là chủ nhiệm nghiên cứu sinh, họ Ngô; người có cái trán cao chính giáo sư La đã tạo ra loại vi khuẩn gì đó trong truyền thuyết; một người cao lớn, dáng vẻ vô tội, ôn hòa tên là Vương Kì, là trợ lý của giáo sư La.

Hiệu trưởng Hoàng hiển nhiên có địa vị cao nhất cho nên được sắp xếp ngồi bên cạnh Trác Thiệu Hoa. Đều là những phần tử trí thức cho nên khi đối mặt với Trác Thiệu Hoa, tất cả mọi người đều không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, bầu không khí trên bàn rất nhẹ nhàng. Gia Hàng liên tục lén lút nhìn giáo sư La, đúng là điển hình của những người làm nghiên cứu, dù ăn cơm hay nhìn người khác đều cực kì chuyên chú, rất ít phân tâm. Hỏi một câu ông ấy đáp một câu, rất ít nói, trên sống mũi đeo một cái kính dày như đáy bình rượu. Vương Kì biết rõ mình là người được mời đến tiếp khách nên những lúc người khác nói chuyện anh đều mỉm cười lắng nghe, sau đó gật đầu không hề chen vào.

Khi đồ ăn đã mang lên được một lúc, Trác Thiệu Hoa mới để phục vụ mang bình rượu đế lên rót đầy cho mọi người, sau đó quay sang nói với Gia Hàng : " Chúng ta cùng nhau kính rượu lãnh đạo và các đồng nghiệp mới của em."

Khóemiệng đang cong lên của Gia Hàng bỗng chốc cứng đờ. 

  *) kiểu icon thế này : ╮(╯▽╰)╭  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net