3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trác Thiệu Hoa cười : " cô ấy vẫn chưa thể tin được là mình được mời đến đại học Nam Kinh làm việc, vẻ mặt này là đang vui mừng hay vì ngạc nhiên? Hà, Trước kia vì các con còn nhỏ nên cô ấy vẫn luôn ở nhà nhàn rỗi. Bây giờ con cái cũng đi học rồi, cô ấy vẫn muốn trở lại chuyên ngành của mình. Rất cảm ơn đại học Nam Kinh đã cho cô ấy cơ hội này. Gia Hàng còn nhiều thiếu sót, lại thiếu kinh nghiệm, sau này mong được mọi người thông cảm, chỉ bảo và chiếu cố nhiều hơn." Nói xong anh liền một ngụm uống cạn chén rượu đế. Những người khác cũng uống một hơi cạn sạch. Hiệu trưởng Hoàng nói : " Cô Gia có thể đến công tác tại đại học Nam Kinh là vinh hạnh của chúng tôi."

Dưới bàn, Trác Thiệu Hoa kéo tay Gia Hàng lại, viết vào lòng bàn tay hai chữ : nhiệm vụ. Cổ họng Gia Hàng thắt lại, vội vàng bày ra gương mặt khiêm tốn trả lời : " Thật sự hết sức lo lắng, tôi rất sợ mình không thể đảm nhiệm nổi."

Chủ nhiệm Ngô cười nói : " Mục đích cuối cùng của mỗi trường đại học đều là đào tạo nhân tài, bất kể là thầy cô hay sinh viên đều phải được đào tạo. Cô Gia không cần phải lo lắng, nếu có vấn đề gì có thể tới tìm tôi."

Gia Hàng ngơ ngác gật đầu, cười khô khốc. Nguyện vọng có công việc cao thượng và được mọi người trọng vọng của cô đã trở thành hiện thực, thế nhưng mà....

Giáo sư La nhìn Gia Hàng, sau đó cũng nói : " cùng nhau nỗ lực!" Khiến Gia Hàng không rét mà run.

Vương Kỳ rất nhiệt tình, giống như tiền bối  phụ trách tiếp đón tân sinh viên : " Hoan nghênh đến đại học Nam Kinh"

Một bữa cơm có chủ tiệc chân thành, khách mời thì cổ vũ, coi như hai bên đều vui vẻ. Khi từ nhà hàng đi ra, khách khứa đã về hết rồi, Gia Hàng mới trừng mắt nhìn Tần Nhất Minh : " Trung tá Tần, ngày mai cậu ra ngoài đường bày quầy xem bói đi!"*

Tần Nhất Minh : " Hòa thượng cao hai trượng, sờ không đến ý nghĩ " Hình như anh đâu có gây ra chuyện gì ?

Trác Thiệu Hoa vỗ vai anh, thấp giọng nói : " Cậu cách xa cô ấy một chút, cô ấy còn chưa chấp nhận được việc bản thân sắp trở thành giảng viên của đại học Nam Kinh."

Ồ, vậy là trở thành cô giáo Gia thật rồi! người bây giờ đang sửng sốt lại là Tần Nhất Minh.

Gia Hàng và Trác Thiệu Hoa chiến tranh lạnh tám tiếng.

Chiến tranh lạnh trong tiếng Anh là "cold war ", có nghĩa là những cuộc cạnh tranh về chính trị, kinh tế,vũ khí,  văn hóa và xã hội  giữa các nước, tất cả các phương diện đều rơi vào trạng thái đối kháng nhưng không dùng vũ lực.

Gia Hàng và Trác Thiệu Hoa không chiến tranh lạnh trên nhiều phương diện như vậy, tất cả chỉ vì quan điểm đối lập trong công việc mới của Gia Hàng " Thủ trưởng, nếu anh vẫn ngoan cố khiến cho mâu thuẫn nội bộ nhân dân xảy ra thì em cũng mặc kệ." Gia Hàng nửa đêm vẫn chưa ngủ được, giọng điệu đầy công kích.

******** Tôi là dải phân cách chiến tranh lạnh*********

Trác Thiệu Hoa ngẩng đầu : " Thím Đường, món salad rất ngon, thím cho tôi thêm một đĩa nữa."

Thím Đường vui vẻ : " Tôi đã nói rồi mà, củ cải sợi trộn với rau thơm thì hương vị sẽ khác. Phàm Phàm uống hết sữa rồi à?"

Phàm Phàm lắc lư cái cốc không, sau đó bắt đầu ăn canh trứng gà. Thím Đường bỏ thêm thịt băm và tôm viên cực kì ngon. " Con cũng uống xong rồi!" Luyến Nhi đem cái miệng nhỏ dính đầy sữa đến gần thím Đường. " Bẩn y như con mèo nhỏ" thím Đường mỉm cười vuốt mũi con bé.

Đây là tình huống gì, Tất cả mọi người đều xem cô như không khí? Gia Hàng thực sự nổi giận. Cô hít sâu hết lần này đến lần khác, sau đó mỉm cười, hiểu chi dĩ lí** : " Thủ trưởng, làm người phải có lương tri, không thể cậy việc các con anh lên học đại học là chuyện của N năm sau mà vô trách nhiệm đẩy em ra ngoài như thế. Con của người ta cũng là bảo vật nâng niu trong lòng bàn tay cha mẹ. Bây giờ, học phí đại học, tiền sinh hoạt phí rất cao, gánh nặng một đứa con học đại học cực kì lớn. Nếu biết gặp phải giảng viên như em, cha mẹ người ta làm sao chịu nổi?" Nhớ năm đó, cô là một học sinh cá biệt, cúp tiết,trốn học, ... thiếu chút nữa phải thôi học. Một người như thế đứng lớp, làm sao có thể biết đối nhân xử thế, làm gương sáng cho sinh viên? Định diễn " thầy giáo vĩ đại Onizuka " phiên bản Trung quốc sao?

Rốt cục Trác Thiệu Hoa cũng nhìn sang : " sinh viên xuất sắc của Bắc Hàng, thạc sỹ của đại học Quốc phòng làm giảng viên thì thẹn với ai?"

Luyến Nhi cũng hùa theo : " Nếu mẹ làm giảng viên thì con sẽ làm học sinh của mẹ."

Phàm Phàm đã ăn xong, nhíu đôi mày nhỏ lại : " Mẹ đang sợ có phải không?"

Khích tướng một cách trắng trợn, đây đâu phải là đứa bé ngoan ngoãn một tay cô nuôi lớn, đây rõ ràng là một tên vô lại nhặt ở trên đường. Gia Hàng nắm tay thật chặt. Hiểu chi dĩ lý không dùng được vậy thì đổi sang động chi dĩ tình** : " Thủ trưởng ơi, vợ chồng người ta phải tương thân tương ái thì mới bạch đầu giai lão, làm sao anh nỡ nhẫn tâm đẩy em vào hố lửa vậy chứ?"

  **) Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý : dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động, dùng đạo lý làm người ta hiểu  

Trác Thiệu Hoa vào phòng ngủ thay quần áo : " Gia Hàng, nếu em không cuống quýt như vậy thì ngược lại sẽ làm anh lo lắng. Bây giờ thì anh tin chắc em sẽ là một giảng viên xứng đáng."

" Một hạt cát trong mắt con voi và con kiến làm sao có thể giống nhau?"

Trác Thiệu Hoa ý vị thâm trường nhìn Gia Hàng : " Nếu như chúng yêu nhau thì trên thế gian này không có gì bất đồng cả."

"Em biết rõ nhiệm vụ mới lần này là bí mật điều tra rõ ràng sự kiện con tin, đặc biệt là lần theo tín hiệu để lại bắt tên nội gián. Nhưng không nhất định phải làm giảng viên mà, đổi sang công việc khác đi, em cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ."

" Bảo vệ, thợ làm vườn có thể thoải mái đi vào tòa nhà dạy học và tòa nhà thí nghiệm sao?" Trác Thiệu Hoa thực sự vừa bực mình vừa buồn cười.

Gia Hàng mở rộng tứ chi nằm trên giường, cả người đều viết lên chữ " không tốt". Ngày trước khi được tuyển chọn vào lực lượng bảo vệ an ninh mạng của Liên hợp quốc và khi được vào quân đội cô cũng không có áp lực lớn đến vậy.

" Em công khai vào đại học Nam Kinh như vậy, thân phận chẳng khác nào bại lộ hết rồi." Gia Hàng buồn bực nói.

Trác Thiệu Hoa lại trả lời một câu rất thâm ảo : " Giả vờ là thật thì thật cũng thành giả."

" Thủ trưởng, vậy sau này lương của em do bên nào phát?"

" Bên nào phát có khác gì nhau đâu?"

" Nếu do đại học Nam Kinh phát thì em sẽ nơm nớp lo sợ. Còn nếu do Kỳ binh mạng phát thì mặc kệ biểu hiện tốt xấu thế nào, hậu quả cũng không quá nghiêm trọng." Gia Hàng vì bản thân mà tìm ra một con đường.

Trác Thiệu Hoa dở khóc dở cười, cô nhóc này lại còn phân chia công việc ra làm chính phụ. " Hẳn là do bên Kỳ binh mạng phát lương nhưng đại học Nam Kinh cũng sẽ đưa thêm ít phụ cấp vì dù sao em cũng phải giảng dạy. Thậm chí nếu em lôi kéo được nhân tài đến đại học Nam Kinh thì sẽ có thưởng.

Gia Hàng ngồi phắt dậy : " Thật sao, năm nay Tử Nhiên học lớp 12, thằng bé học rất giỏi, để em nói với chị bảo nó dự thi đại học Nam Kinh, nếu được tiền thưởng sẽ chia cho Tử Nhiên một nửa.

Trác Thiệu Hoa câm nín. Lương của trung tá thấp lắm ư, kinh phí của hạng mục Kỳ binh mạng từ trước đến nay luôn dư giả. Tại sao cô nhóc này luôn bày ra dáng vẻ cực kì nghèo khổ thế này?

Có việc làm mới nên đột nhiên lại muốn  quảng cáo cho nó một chút. Ninh Mông chém đinh chặt sắt nói : " Nam Kinh quá xa, sau này bảo bối nhà tớ tuyệt đối không học ở đại học Nam Kinh." Tiểu Ngải thì năm lần bảy lượt dặn dò : " cậu suy nghĩ lại đi Heo". Thành lưu manh ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe được truyện cười gì thú vị lắm, sau đó đá xoáy : " vì công việc này chắc Thiệu Hoa đã âm thầm tốn không ít tiền! Kinh tế còn dư dả không? Nếu quá túng thiếu thì nói một tiếng để tôi cho các người mượn chút tiền chống đỡ." Nếu không phải cách xa ngàn dặm, Gia Hàng thật sự muốn một ngụm nuốt anh ta.

Vẫn là Tử Nhiên hiểu lễ phép : " Dì nhỏ, dì khẳng định là đi học ở đại học Nam Kinh chứ không phải làm chức vụ lớn ở Nam Kinh?"

Bốn bề đều là địch, Gia Hàng muốn cầm kiếm tự vẫn.

Cuộc sống đa phần là những lúc bất đắc dĩ như vậy, nếu đã không phản kháng được thì chỉ có thể dũng cảm đối mặt. Đây không phải là hèn nhát mà là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Gia Hàng ở trong thư phòng đến tận trưa, lục lọi lôi những cuốn sách đã lâu không dùng ra. Nhớ năm ấy, thủ trưởng đã lấy chúng từ khu tứ hợp viện đến đại viện quân khu, đến Nam Kinh cũng mang chúng theo. Sách dính chút bụi bặm, mép trang sách cũng bị quăn lại. Phía trên kí tên như rồng bay phượng múa, mang theo một tuổi trẻ ngông cuồng tự tin và tự do.

Tuy Bắc Hàng có thể không nổi danh như Bắc Đại và Thanh Hoa, nhưng đối vớihọc sinh theo khối khoa học tự nhiên thì thi được vào Bắc Hàng là một loạikhiêu chiến. Biến đổi hàm số, phân tích hàm, phương trình vi phân là tam đạithiên thư có thể làm cho người học bị vô hiệu hóa. Gia Hàng vừa nghe nói đếntam đại thiên thư này liền kích động muốn thử    

  *) giải thích : Gia Hàng nói như vậy vì ngay từ đầu Tần Nhất Minh đã gọi cô ấy là " Gia lão sư" có nghĩa là cô giáo Gia và bây giờ Gia Hàng trở thành giáo viên thật ^^ . Nhưng từ " lão sư" này em không để nguyên mà chuyển thành từ "cô" như mọi người đang đọc, bởi vì ban đầu Tần Nhất Minh không biết Gia Hàng làm nghề gì mới gọi như vậy cho thuận tiện nên nếu để nguyên nghĩa là cô giáo Gia thì quá vô lý.  

*********************************

Tuần sau : 

" Mau khép chân lại, không được để người ta thấy quần chíp của con."

" Thế thì con cởi quần chíp ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net