3.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Loan Tiêu đã được đại tá Thúc hạ đạt nhiệm vụ lần này ở 536. Nhiệm vụ dù gian khổ hay nguy hiểm, Loan Tiêu đều không lo lắng. Nhưng lần này, Loan Tiêu lại có không ít băn khoăn. Sống vài năm trong thân phận lính bắn tỉa, anh vô thức bộc lộ sự khắc nghiệt và sát khí, lúc giao tiếp với người khác sẽ hời hợt, xa cách. Làm sao anh có thể che giấu những thứ này ? " Tôi đã quen dùng hành động để biểu hiện mọi thứ, gần như đã quên mất công năng của ngôn ngữ. Đột nhiên như vậy... tôi có thể không?"

" Trung tá Loan không cần khiêm tốn, cậu có bằng thạc sỹ tâm lý học, liếc nhìn là có thể hiểu thấu nội tâm người khác, dạy học là chuyện đơn giản đối với cậu. Vả lại đây không phải trường cấp 3, sẽ không có áp lực học tập." Đại tá Thúc bắt đầu đùa giỡn " Nói không chừng cậu như vậy còn khiến học trò cảm thấy rất lãnh khốc, sẽ làm cho cậu trở nên nổi tiếng."

Vậy thì lại càng phiền toái hơn, Loan Tiêu đau đầu nhức óc. Anh lật tài liệu, không có thông tin về người sẽ được bảo hộ. Anh giương mắt lên, đại tá Thúc bỏ lại một câu : " Đến lúc đó cậu sẽ biết."

Loan Tiêu không nhiều lời. Chút tiếc nuối duy nhất là thời gian anh lưu lại 536 quá ngắn, còn Gia Hàng lại không thường xuyên đến. Kể từ lần gặp ngoài sân bắn, họ chưa từng gặp lại nhau. Anh muốn nói lời tạm biệt với cô ấy ư? Loan Tiêu cảm thấy buồn cườivì ý niệm hoang đường của mình , nhưng lại không thể phủ nhận rằng anh rất muốn gặp lại cô ấy để nói lời tạm biệt.

Sau đó, Trác Thiệu Hoa không nói gì nữa, sỹ quan phụ tá Tần tiễn Loan Tiêu đến cửa thang máy. Loan Tiêu đứng dưới lầu, nhìn lên ánh sáng từ tầng 16, mi tâm nhíu chặt.

Sáng sớm, bên ngoài 536 có một chiếc xe tải lớn, các công nhân của vườn gây trồng đang bận rộn di chuyển từng chậu hoa lên thùng xe. Sắp đến Quốc khánh, những loại hoa này sẽ được mang đi trang trí khắp phố phường, làm tăng thêm không khí ngày lễ.

Loan Tiêu băng qua đoàn người để đi vào trong, khu bồn cây cảnh cũng có không ít người. Có bồn tử sa trồng một gốc tuyết tùng được tạo dáng như gốc cây đang nghênh đón gió trên núi Hoàng Sơn đã thu hút ánh mắt của anh.

" Bồn này trên thị trường có giá sáu nghìn đó!" Một ông cụ luôn đứng tắm nắng dưới hòn non bộ bước đến " Kì thật không khó, cái đáng giá là kĩ thuật."

Loan Tiêu gật đầu, quay lại nhìn, cả vườn hoa cúc thơm ngát, lá rụng đầy thềm. Hôm nay Gia Hàng có đến không?

Anh tạm biệt đại tá Thúc, bà ấy giao cho anh một chồng tài tiệu và giấy chứng nhận. Anh lật xem, nhìn đại tá Thúc hỏi thăm : " Tại sao không có tư liệu về người cộng tác của tôi ?" Thực ra gọi " cộng tác" cũng không thỏa đáng lắm, đáng nhẽ phải là " mục tiêu", nhưng mục tiêu này không phải là mục tiêu cuối cùng. Nhiệm vụ lần này không phải một thách thức bình thường.

" À, không cần, đến lúc đó cậu sẽ biết. Tất cả mọi thứ đều thuận lợi." Đại tá Thúc bày ra gương mặt tươi cười nhưng ngữ khí lại không giống như đang đùa cợt. Chẳng lẽ là anh em trong Dạ Kiếm? Nếu đúng như vậy thì thật tốt, Loan Tiêu yên lặng chờ mong.

Đồ đạc trên bàn làm việc đã dọn dẹp xong, không còn một chút dấu vết nào thuộc về anh nữa, giống như từ trước đến nay anh chưa từng đến 536. Theo thói quen nghề nghiệp, anh vẫn kiểm tra lại thêm một lần nữa. Sau đó, anh ngẩng đầu, ánh mắt quét khắp bốn phía.

Ánh mắt dừng hình trong 3 giây.

Mới có mấy ngày, lá cây ngân hạnh bên ngoài cửa sổ đã bị sắc thu nhuộm vàng, càng làm nổi bật ánh nắng ban mai, cả góc bừng sáng. Gia Hàng đứng dưới tàng cây, trên tay bưng một chậu hoa màu xanh da trời, vài chiếc lá rơi trên vai và trên tóc cô. Tuy là Loan Tiêu đọc sách không ít nhưng cũng không dám tự xưng mình là một người lãng mạn, về phương diện tình cảm, anh vô cùng vụng về. Giờ phút này trong lòng anh, bốn phía đều nổi lên nhu tình , cảm thấy bức họa trước mặt giống như một tấm bưu thiếp mùa thu, tràn đầy ý thơ, tràn đầy thư thái, tràn ngập vui vẻ, khiến người ta cảm thấy vừa đau lòng vừa cảm động.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mở mắt lần nữa, đã không còn thấy Gia Hàng đâu. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười : " Thế mà cháu tìm được hoa diên vĩ xanh bên ngoài đấy. Đại tá Thúc, tặng cho cô, cô phải chăm sóc cho nó thật tốt đấy!"

" Cháu đúng là yêu thích loại hoa này nhưng hoa này toàn thân đều có độc, nhất là gốc." Đại tá Thúc cười nói.

" Cháu tặng nó cho cô, không phải để làm đồ ăn mà là để cho cô vẽ tranh. Bức tranh " hoa diên vĩ " của Van Goch vào năm 1988 có giá trị là 53 triệu đô la Mỹ, cô đừng yêu cầu quá cao, khoảng 530 nhân dân tệ là được!"

" Như thế còn không cao, đoán chừng năm cọng ba đồng cũng không có ai mua."

Tiếng cười xa dần, Loan Tiêu ngồi thẳng tắp. Anh không ngẩng đầu, cũng không ra ngoài đuổi theo.

Thủ trưởng Trác Thiệu Hoa nói rất đúng, thật ra không chỉ với một thành phố mà với cả các phương diện khác, lính bắn tỉa cũng không thể quá yêu thích. Để đảm bảo lúc nào cũng sáng suốt, phải phòng thủ bản thân cực kì chặt chẽ, đến nước cũng không lọt, như vậy bản thân mới không thể có nhược điểm trí mạng. Anh rất thích ăn mì sợi Lan Châu nhưng anh không tùy tiện ăn. Nếu có ăn, cũng chỉ ăn duy nhất một bát. Có đôi khi, ý chí của con người không thực sự cứng rắn như những gì chúng ta vẫn tưởng. Cho nên, chỉ có thể cô độc, chỉ có thể từ bỏ. Trong phim " Vệ sĩ bí mật", nhân vật vệ sĩ của Kevin Costner nảy sinh tình cảm với nhân vật nữ minh tinh của whitney houston, sau đó anh ta chỉ có thể rời đi. Một khi rung động, sức công phá của nó nguy hiểm vượt xa một viên đạn chín li hoặc một trường đao.

Đuổi theo rồi có thể làm được gì đâu, trao đổi số điện thoại di động rồi nói thường xuyên liên lạc? Loan Tiêu nhắm mắt lại vài giây, cố gắng áp chế lại xúc động đang xông lên đầu. Anh đứng dậy, xách túi đen mang theo bên người, trong túi chứa giấy chứng nhận mới của anh, trong ngăn nhỏ còn có một vỏ đựng dao găm màu cà phê làm bằng da bò.

Thời đại bây giờ được gọi là thời kì của vũ khí nóng. Khi tác chiến, đa phần đều ỷ lại vào vũ khí, đạn pháo và mạng lưới internet. Trông có vẻ hỏa lực uy mãnh, sức sát thương làm cho người khác sợ hãi. Nhưng nếu cận chiến, thực tế nhất vẫn chỉ có dao găm – loại binh khí kết tinh từ những kỹ năng chiến đấu của loài người thời cổ xưa.

Hành lang rất yên tĩnh, anh quét dấu vân tay, xác nhận đồng tử, đi thẳng ra hòn non bộ, không quay đầu lại.

Sau khi nghỉ kì Quốc khánh dài ngày, Gia Hàng mới bắt đầu đến đại học Nam Kinh làm việc. Lần đầu tiên trong đời, cô mặc quần áo, trang điểm hơn tiếng đồng hồ. Đứng trước cổng chính của trường đại học Nam Kinh lại nhớ đến khi ở Bắc Hàng, thầy hướng dẫn nói năng mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, còn quản lý kí túc xá đúng là một bà cô lề mề, một gã giáo sư biến thái thích kiểm tra đột xuất. Gia Hàng nảy sinh cảm giác " Nhiều năm làm con dâu bỗng chốc hóa mẹ chồng".

Hiệu trưởng Hoàng đích thân đến cổng trường đón tiếp cô, phòng làm việc của cô ở viện nghiên cứu sinh. Học kì này, cô dạy một khóa học tự chọn " Ưu và nhược điểm của thời đại công nghệ thông tin".

" Có bị tắc đường không?" Hiệu trưởng Hoàng hỏi.

Có lẽ tất cả sân trường đều như vậy, vừa bước vào là một đại lộ rộng dài rợp bóng cây xanh, giống như con đường học vấn dài vô tận. " Cháu đi tàu điện ngầm tới ạ." Một vị giáo viên nhân dân lại để một anh chiến sĩ ngày ngày đưa đón bằng xe quân đội thì không ổn lắm. Từ đại viện quân đội đến đại học Nam Kinh có tàu điện ngầm chạy qua. Cô nói với thủ trưởng rằng sẽ ngồi tàu điện ngầm đi làm, anh cũng không nói gì,chỉ có Ngô Tá là mang dáng vẻ rầu rĩ.

" Trở lại trường đại học, có cảm giác rất thân thiết quen thuộc đúng không?" Dọc đường đi, hiệu trưởng Hoàng nhìn đôi mắt chăm chú của Gia Hàng cười hỏi.

Thời đại chuyển động nhanh như một con quay, chỉ có trường học vẫn luôn giữ được sự thanh tân, cảm giác này vĩnh viễn không thay đổi. Sinh viên kẹp theo cuốn sách vội vã đi nhanh, những bóng người chạy băng băng trên sân bóng, đôi tình nhân tay trong tay dưới tán cây. Gia Hàng nhìn thấy một cây ngô đồng ven đường bị khắc lên một mặt buồn, khóe miệng rũ xuống, bên cạnh còn có dòng chữ " bị cự tuyệt rồi, sống không bằng chết." Những hình như vậy trên cầu thang giảng đường và trong thư viện cũng có rất nhiều.

Hình tròn là gương mặt, hai đường ngắn ngủi phía trên là đôi mắt, một chấm ở chính giữa là cái mũi, dưới mũi là một đường cong hướng hướng xuống dưới đại diện cho vẻ mặt buồn bã, đường cong hướng lên trên là khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười.

Những thứ ấy đã sớm rơi vào quên lãng cùng xuân hạ thu đông, lại giống như bị một câu thần chú gọi đến, những kỉ niệm ùa về không giới hạn sinh sôi trên những tán cây rậm rạp, vươn ra không gian rộng lớn.

Đã từng, cô cũng có một thờingây thơ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net