3.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiệu trưởng Hoàng công việc bận rộn, không nán lại lâu liền rời đi. Hiệu trưởng Hoàng vừa rời đi, Gia Hàng cũng trở về phòng làm việc. Tiến sĩ Tư Ảnh hướng dẫn cho ba nghiên cứu sinh nên có một văn phòng lớn riêng. Suy xét đến việc sẽ có sinh viên tìm Loan Tiêu tư vấn, xuất phát từ cân nhắc bảo vệ quyền riêng tư, Loan Tiêu cũng có phòng làm việc độc lập.

Hoa loa kèn bao quanh bàn làm việc của tiến sĩ Tư Ảnh, cô nhìn Loan Tiêu trên hành lang, chỉ cách nhau một khoảng năm, sáu bước mà cảm giác như cách thiên sơn vạn thủy.

Bữa trưa của Gia Hàng là do Vương Kỳ mời. Anh ta đưa Gia Hàng vòng quanh vài cantin, trong cantin nào có đồ ăn gì đặc sắc ra sao, anh ta đều nói kĩ càng, cụ thể, dụ Gia Hàng chảy nước miếng ròng ròng. Cuối cùng, hai người lại ra ngoài trường giải quyết cơm trưa. " Các món ăn trong cantin, sau này cô có thể từ từ thưởng thức. Lần đầu tiên, chúng ta có điểm hơi khác nhau."

Kỳ thật Gia Hàng có chút nghi hoặc, cô với Vương Kỳ mới chỉ gặp mặt một lần. Tuy nhiên, cô cảm giác anh ta còn khách khí, nhiệt tình hơn cả lần đầu.

Hai người ngồi trong phòng ăn bật điều hòa, Nam Kinh tháng mười vẫn còn nắng nóng lưu lại. Bởi vì buổi chiều Gia Hàng có giờ lên lớp nên hai người không uống rượu, mỗi người tự chọn món ăn cho riêng mình, một niêu cơm với mỗi thứ một chút các loại thức ăn, canh xương sườn hầm bí đao, hoa quả tươi ngon.

" Giáo sư La thì sao?" Gia Hàng rưới nước sốt lên cơm, dùng thìa chậm rãi trộn đều.

Vương Kỳ nhướng mắt : " Sáng sớm đã vào phòng thí nghiệm, đến bây giờ còn chưa ra đâu đấy!"

" Ông ấy không cần anh ở bên cạnh hỗ trợ ư?"

Kì lạ là Vương Kỳ không ăn cơm trước mà lại ăn hết sạch đĩa hoa quả rồi mới bắt đầu xới cơm. " Tôi không phải sinh viên hóa học."

Gia Hàng trừng mắt tròn xoe, vậy anh ta định trợ thủ cái gì?

" Đại học mở rộng, hệ thống học viện mọc lên san sát như rừng, rất nhiều trường đại học khoa học tự nhiên cũng mở cả phân viện nghệ thuật. Ngành gì lôi cuốn thì mở ngành đó. Điều đó rất hoang đường nhưng cả thế giới đang thay đổi, đại học không phải là một xã hội không tưởng cho nên phải nhanh chóng thích nghi với sự phát triển của thời đại. Giảng viên trong khoa sinh hóa không nhất định phải thông thạo sinh hóa, tôi không thể trợ giúp giáo sư La trong phương diện chuyên môn nhưng ở phương diện khác tôi lại có thể giúp đỡ ông ấy. Cô hiểu chưa?"

Gia Hàng suy đoán, giáo sư La là nhân vật quan trọng trong hạng mục sinh hóa của quốc gia nên Vương Kỳ có thể là vệ sĩ do cấp trên bố trí cho ông ấy, đây cũng có thể gọi là trợ thủ. Nhưng bộ dạng Vương Kỳ nho nhã yếu ớt, nhìn không giống lắm.

" Mùi vị không giống ăn cơm nhà à?" Vương Kì thấy cô không động đũa mấy, chỉ liên tục dồn sức uống nước.

Gia Hàng im lặng nháy mắt, thẳng thắn nói : " Nếu như tôi nói vì buổi học chiều nay mà tôi căng thẳng đến ăn cũng nuốt không trôi thì anh có cười nhạo tôi không?"

Vương Kỳ không hề cười mà chỉ bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Gia Hàng vào phòng học trước 10 phút. Trong phòng học rộng lớn xếp theo bậc thang trống hoác, liếc mắt nhìn qua chắc được khoảng 50 người. Cô cởi cúc áo khoác, lúc thì viết lên bảng lúc lại thuận tiện nâng cánh tay. Sổ điểm danh đặt bên trên sách giáo khoa, nhận ra sinh viên phía dưới dùng ánh mắt xoi mói, đâm chọc phóng đến, cô không ngẩng đầu.

Đến khi chuông reo, sinh viên lục tục tiến vào, coi như cũng nể tình, có thể xem như là đã ngồi đầy. Có trò chắc vừa rời giường đến đây, hai con mắt còn chưa cả mở ra. Có trò mắt dính vào điện thoại di động, dù đứng trên bục giảng là con chó hay con mèo cũng không có nửa cọng lông quan hệ với nó. Nữ sinh chụm đầu nói chuyện phiếm, âm lượng lớn đến mức như đang họp chợ.

Khóe môi Gia Hàng giương lên, khắc nghiệt cười lạnh : " Xin chào các bạn, tôi là Gia Hàng - giảng viên của môn học này. Nếu phòng giáo vụ đồng ý, môn học này sẽ không thi kiểm tra giữa kì và cuối kì. Học phần sẽ lấy từ tỉ suất đến lớp bình thường và các kì thi sát hạch tiêu chuẩn trong lớp. Trọng tâm kì thi sát hạch tiêu chuẩn này là những nội dung tôi đã giảng trong môn học, sẽ không vượt quá nhiều đâu."

Phía dưới vang lên tiếng thở than : " Vậy nếu dì cả đến cũng không thể xin phép nghỉ sao ạ?" Một nữ sinh ngồi hàng sau nhỏ giọng hỏi.

" Nhớ  sắp xếp chu kì cho hợp lý, đừng để tháng này đến vào giữa tháng, tháng sau lại đến vào cuối tháng, cái đến đó không phải dì cả nữa mà là mẹ chồng đại nhân tương lai của bạn."

Ngồi ở hàng trước, một nam sinh cường tráng nửa nằm nửa ngồi trên ghế bày ra dáng vẻ hình chữ đại*, hừ lạnh một tiếng : " Cô giáo, công việc trước kia của cô là giáo viên tiểu học đúng không, cho nên trong lúc nhất thời vẫn chưa sửa được thói quen cũ?"

*) chữ đại : 大

" Cậu sai rồi, công việc trước kia của tôi là nội trợ." Gia Hàng cười hời hợt, đón tiếp ánh mắt liếc xéo mỉa mai của cậu ta.

" Ôi chao, Vậy có phải cô muốn dạy cho chúng em cách quấn tã?"

" Thế nào, cậu hoài nghi trình độ chuyên môn của tôi?"

" Em hoài nghi cách cô vào được đại học Nam Kinh." Nam sinh cường tráng ra đòn với Gia Hàng.

Trong chốc lát, phòng học lâm vào một khoảng tĩnh mịch.

Gia Hàng bước xuống bục giảng, nam sinh có vóc dáng rất cao.Khi ngồi, cái đầu húi cua đã cao bằng Gia Hàng. Vì để thoải mái, một đôi giày chơi bóng đã bị tháo ra và đá đi thật xa, đôi bàn chân to lớn đạp lên quả bóng rổ, đung đưa cực kì vui sướng. Gia Hàng nín thở, thảo nào cô mới tự hỏi là tại sao trong phòng học lại có mùi dưa chua thối.

" Nếu như so sánh về mặt chuyên môn thì tôi thắng cậu cũng không anh hùng. Vậy chúng ta sẽ tranh tài bằng sở trường của cậu. Nếu cậu thua, thì việc điểm danh tiết học của tôi sau này sẽ giao cho cậu, ai trốn học vô cớ, tất cả đều là chuyện của cậu." Gia Hàng ngoắc ngoắc ngón tay về phía nam sinh, gằn từng chữ.

" So tài cái gì?" Nam sinh cảm thấy một luồng cảm giác áp bức đến từ Gia Hàng.

" Trước tiên cậu hãy mang quả bóng rổ đi rửa sạch sẽ cho tôi, sau đó đi đến sân bóng rổ. 10 phút dẫn và ném bóng qua lại, ai được tỉ số cao hơn thì người đó thắng. Dám không?" Gia Hàng hất lên mái tóc khó khăn lắm mới vào nếp.

Nam sinh há miệng rộng ra cười hai tiếng : " Đừng trách em không nói trước cho cô biết, em là thành viên của đội bóng rổ trường mình."

" Hiện tại biết rõ cũng không muộn." Gia Hàng ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thẳng vào một kiểu đầu không khác cô lắm, một nữ sinh mặc quần áo thể thao, " Em và cô đến nhà vệ sinh đổi đồ."

" Nếu cô thua?" Nam sinh hỏi

" Hủy bỏ điểm danh, trước khi thi sát hạch trong lớp sẽ khoanh vùng trọng điểm."

Cả phòng học rầm rầm tiếng vỗ tay, một đoàn người như thủy triều ào đến sân bóng rổ.

Khi học tập trở lại bình thường sau một kì nghỉ dài, phòng giáo vụ sẽ theo như lệ cũ đến đại viện tất cả các khoa để thị sát một phen. Hôm nay, hiệu trưởng Đại* đích thân dẫn đội. Từ khoa vật lý đi ra, chợt thoáng nghe thấy tiếng gào của các cổ động viên. Mấy người nhìn lại sân bóng rổ, chỉ thấy sân bóng được vây kín lớp lớp giống như cái thùng sắt, thỉnh thoảng sẽ có người giơ tay lên, hô to : " Bóng hay!"

Hiệu trưởng Đại quay đầu lại hỏi trưởng phòng giáo vụ : " Hôm nay trường học có trận đấu à?"

Trưởng phòng giáo vụ cực kì buồn bực : " Tôi không nghe thấy có ai nhắc đến!"

Hiệu trưởng Đại nhíu mày,bãi bỏ việc đi thị sát khoa sinh hóa, dẫn mấy người đến chỗ sân bóng.

*) Người dịch không dịch nhầm, người đọc cũng không đọc nhầm. Lý do vì sao lại có thêm một hiệu trưởng nữa thì chỉ có thể đi hỏi Lâm Địch Nhi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net