4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài nhà ăn sinh viên có một bảng thông báo rất lớn, ai nhặt được phiếu ăn hay chìa khóa, ai bán xe đạp cũ, ai muốn lập nhóm đi chơi trong kì nghỉ, đều đăng tải lên bảng thông báo. Các hoạt động ở hội trường và giảng đường và phim điện ảnh nào sẽ được chiếu ở rạp chiếu phim của trường vào cuối tuần cũng sẽ được thông báo trên bảng tin. Mọi người đã quen với việc sau khi dùng bữa xong thì đến xem bảng thông báo.

Loan Tiêu ít khi đi qua chỗ này nhưng sáng sớm thứ sáu, anh lại đặc biệt vòng đến. Thông báo màu hồng phấn được sắp xếp vào chỗ bắt mắt nhất trên bảng thông báo : " Vào thứ sáu tại khu giảng đường thứ ba, tầng thứ ba thuộc tòa nhà B của khoa công nghệ thông tin, giảng viên Gia của khóa học " Ưu và nhược điểm của thời đại công nghệ thông tin" tổ chức tiết học mở. Hoan nghênh toàn bộ các thầy cô và các bạn học sinh trong toàn trường đến tham dự."

Đây là tiết giảng dạy thứ hai của Gia Hàng, Loan Tiêu không hiểu trong hồ lô của hiệu trưởng Đại đựng gì*. Anh sẽ không lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Là một nhà quản lý của một trường đại học tổng hợp, thầy ấy quyết định như vậy chắc chắn là có lý do đặc biệt chứ tuyệt đối không phải trá hình trừng phạt vì Gia Hàng và học sinh chơi đùa trong giờ học. Có thể thầy ấy sẽ kiểm tra kết quả của Gia Hàng sau mười tiết dự thính. Nhưng liệu rằng, Gia Hàng có thể ứng phó được không?

*) Một câu tục ngữ của người Trung Quốc, có nghĩa là không biết đối phương suy tính điều gì.

Nhìn Gia Hàng không có vẻ khẩn trương, lúc chào hỏi Loan Tiêu, cô còn dí dỏm nháy mắt. Tiến sĩ Tư Ảnh ngạc nhiên tiến đến, cô vừa đến hòm thư lấy báo chí và thư tín. " Cô Gia, có người tặng hoa cho cô này. Hoa này tên là gì vậy?"

" Hoa diên vĩ xanh!" Gia Hàng bất giác ngừng thở. Màu xanh da trời là loại màu sắc gây ảo giác, nhìn quá lâu, mắt sẽ bị mù tạm thời.

" Vậy sao! Là chồng cô tặng đúng không?" Tiến sĩ Tư Ảnh lật tung bó hoa, nhìn thấy bên trong có một tấm thiệp hình trái tim. Cô đang muốn lôi ra, lại bị Gia Hàng đoạt lấy.

" Wing, all the beat!" năm từ đánh máy, không đề tên. Bên tai Gia Hàng như thổi qua một trận gió lạnh thấu xương. Nhìn như một câu cổ vũ bình thường đơn giản nhất, nhưng cô lại ngửi thấy một mùi vị quen thuộc. Nhưng làm sao có thể? Anh và cô, từ lâu đã như hai ngọn núi, cách biển nghìn trùng, vĩnh viễn không gặp lại, mãi mãi sẽ không có một chút liên quan cho dù nhỏ như một sợi tóc bình thường.

Nếu không phải anh, thì là ai? Gia Hàng ngây người.

" Cô Gia?"

Loan Tiêu đứng trước mặt, trong tay bưng một chén nước " Một tiết học mở phải nói rất nhiều, uống nhiều nước một chút." Loan Tiêu không dấu vết liếc mắt nhìn bó hoa, tấm thiếp bị Gia Hàng nhét vào túi.

" Cảm ơn!" Gia Hàng cô gắng nặn ra một nụ cười.

" Ai tặng hoa cho cô thế?" Tiến sĩ Tư Ảnh không buông tha mà tiếp tục truy vấn. Có người tặng hoa cho Gia Hàng, lại còn là loài hoa thần bí như vậy. " Nếu không phải chồng cô thì cũng là người ái mộ cô."

" Đồng nghiệp cũ" Ha ha, đồng nghiệp...

" Đồng nghiệp của cô thật chu đáo" Tiến sĩ Tư Ảnh chua xót quay người đi, nhân tiện liếc xéo Loan Tiêu. Tâm tình của cô cực kì không tốt, ánh mắt nhìn Loan Tiêu đầy u oán. Tâm trạng tiến sĩ Tư Ảnh không tốt sẽ thường hay tra tấn nghiên cứu sinh của cô ấy. Hai ngày nay, Loan Tiêu đều thấy nghiên cứu sinh của cô ấy mặt mày thất sắc.

" Đến giờ lên lớp rồi" Ngoài mặt, Loan Tiêu có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đang sục sôi, cuộn trào mãnh liệt. Ngày anh rời khỏi 536, Gia Hàng cũng đưa cho đại tá Thúc một chậu hoa diên vĩ màu xanh, hai người còn nói đến Van Gogh gì đấy. Có lẽ Gia Hàng rất yêu thích loài hoa này, vậy người gửi tặng hoa đến không phải là chồng của cô thì là ai? Trong tấm thiệp viết những gì khiến sắc mặt Gia Hàng trắng bệch, răng cắn chặt môi đến nỗi để lại dấu vết.

Gia Hàng gật đầu, cô tùy ý đặt bó hoa lên bệ cửa sổ. Nhìn thời gian, còn khoảng 20 phút nữa, tiết học mở sẽ bắt đầu.

" Cô... có vấn đề gì không?" Loan Tiêu nhìn Gia Hàng, vẫn nên hỏi thêm một câu.

" Có!" Gia Hàng hít thở sâu, lại hít thở sâu thêm nữa.

Loan Tiêu không biết nên làm gì, an ủi, cổ vũ, hay tiến đến vỗ vai giống như hai chiến hữu,.... Hình như đều không được.

Đột nhiên Gia Hàng hét lớn một tiếng " A!!!", giơ nắm đấm lên không trung, "phá thủ trầm châu"* nói: " Nhưng mà, tôi sẽ không lùi bước, phóng ngựa đến đây đi!"

*) PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU (đập nồi dìm thuyền) : quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Thông báo phát huy tác dụng, bên trong phòng giảng đường nhốn nháo đầy người, phía ngoài hành lang người chen lấn nhau chật như nêm cối. Gia Hàng tự biết mình, chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến mị lực của bản thân cô. 95% những người đến hôm nay là để xem trò vui.

Phùng Kiên vẫn ngồi ở hàng thứ nhất, thấy Gia Hàng tiến vào, cậu ta phồng hai má lên để nhắc nhở cô rằng cậu ta vẫn đang còn phiền muộn trong lòng. Gia Hàng giễu cợt, đúng là đồ dám chơi không dám chịu.

Ngồi hàng cuối cùng là lãnh đạo của nhà trường, hiệu trưởng Đại ngồi trong đó giống như trăng sáng được sao trời vây quanh. Loan Tiêu khoanh tay, đứng ở cửa sau lơ đãng như một người qua đường.

Theo yêu cầu của Gia Hàng, tất cả sinh viên đều mang laptop cá nhân đến tiết học, cô cung cấp tín hiệu wifi miễn phí. Sau khi đã xác định tất cả mọi người đã kết nối, Gia Hàng nhếch miệng nở nụ cười.

Cô không dạo đầu mà trực tiếp nói với mọi người đang yên lặng bên dưới : " Mọi người, tôi cho mọi người một phút đồng hồ, hãy đem mục riêng tư nhất của mọi người giấu ở chỗ an toàn nhất và dọn dẹp sạch sẽ lịch sử duyệt web. Bây giờ tôi bắt đầu đếm ngược: 59, 58, 57,..."

Các sinh viên nhìn nhau, không dám chần chừ. Các thầy cô ngồi nghe giảng cũng dùng ánh mắt nghi hoặc trao đổi với nhau. Các sinh viên nghe giảng bên ngoài hành lang cố duỗi cổ ra vì sợ bỏ qua mất cảnh tượng đặc sắc.

Tiếng đếm của Gia Hàng vừa dứt, mười ngón tay của cô tung bay, nhanh chóng gõ trên bàn phím. Màn hình lớn sáng lên, bức ảnh một cô gái mặc đồ lót hiện ra, còn chưa kịp nhìn rõ thì một trang giấy viết đầy thơ lóe lên, tiếp theo là một trang web tiếng nước ngoài, hóa đơn trên taobao, những đoạn chat với bạn bè,... Tốc độ chuyển cực nhanh khiến người ta không kịp nhìn kĩ nhưng những sinh viên đang ngồi phía dưới đều há hốc mồm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

" Đừng lo lắng, trừ chủ nhân của nó và tôi, sẽ không một ai biết những tấm ảnh chụp màn hình lúc nãy là thuộc về người nào. Tôi tôn trọng sự riêng tư của người khác, không cố ý nhìn trộm. Các bạn học thân mến, đừng tưởng rằng mạng lưới internet rất mê người, là lĩnh vực không có giới hạn địa lý, không hạn chế thời gian, không cần cân nhắc chi phí cho kịch bản sân khấu, bạn có thể lên sân khấu bất kì lúc nào, cũng có thể tùy ý kết thúc, chỉ cần muốn là sẽ lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Bạn sai rồi, chỉ cần bạn đã đến thì cho dù tuyết rơi nhiều đến nỗi có thể bao trùm toàn bộ thế giới, thì ở nơi đây vẫn sẽ lưu lại dấu vết của bạn. Một khi bạn đã bị mê mệt, sức hút ngày càng tăng của nó sẽ khiến bạn tan xương nát thịt. Trong tác phẩm " 1984" nhà văn Orwell đã viết : " Anh sẽ không có cách nào biết được lời nói và việc làm trong khoảnh khắc của anh phải chăng đang bị theo dõi. Anh chỉ có thể tưởng tượng trong suy nghĩ rằng cảnh sát sẽ dùng tần số thế nào, đường dây đã kết nối với ai. Rất có thể họ đang không ngừng giám sát từng khoảnh khắc trong đường dây của tất cả mọi người. Có thể khẳng định, chỉ cần cảnh sát muốn, bất cứ lúc nào họ cũng có thể xâm nhập đường dây của bạn. Đây là một trong những nhược điểm của thời đại công nghệ thông tin."

" Nhưng tôi vẫn rất yêu thích thời đại này. Thời đại công nghệ thông tin vĩ đại ở chỗ, cho dù chính phủ và các tập đoàn kinh doanh nắm giữ gần hết quyền lực nhưng chỉ cần có các thiết bị thông minh, mỗi cá nhân vẫn có thể trở thành lực lượng không thể khinh thường. Ví dụ như...." Gia Hàng gõ vài phím, trên màn hình xuất hiện một trang web xem phim mất phí. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã phá giải mật mã nghiệm chứng của trang web, gần như là nghênh ngang tiến vào.

" Thưa cô, cô làm như vậy là đang phạm tội." Phùng Kiên liều mạng nâng cằm, cậu sợ rằng chỉ một phút lơ là, nó sẽ nện xuống mặt đất.

    " Đúng, phát minh các thiết bị thông minh chính là một con dao hai lưỡi.Nó có thể đem lại hạnh phúc cho nhân loại, cũng có thể bị con người lợi dụng,khiến người ta rơi vào vòng lao lý. Chủ yếu là xem chúng ta có đủ lý trí để tựkiềm chế được bản thân hay không. Trang web xem phim mất phí vừa rồi là một kháchhàng của tôi, họ mời tôi đến phá giải hệ thống trang web, sau đó tôi sẽ thiết kếlại củng cố hệ thống. Trước kia, muốn phá giải mật mã chỉ cần một ngày. Còn hiệntại, muốn phá giải thì phải cần đến 200 ngày. Bạn sẽ chỉ vì muốn xem một bộphim mà tốn 200 ngày để phá giải mật mã ư?"     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net