4.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi củng cố tâm lý xong, Gia Hàng mới có tâm tình quan sát phong cảnh bên ngoài cửa xe. Sau trung thu, màn đêm ở Nam Kinh buông xuống rất nhanh, không khí sôi nổi về đêm bắt đầu nổi lên. Xe đang di chuyển đến hướng đền Khổng Tử, hàng quà vặt ở đó rất nổi tiếng, đặc biệt là ở Tần Hoài Bát Tuyệt. Lúc vừa đến Nam Kinh, thủ trưởng thay thường phục, một nhà bốn người đến đây đi dạo phố ban đêm.

Giữa đường đến đền Khổng Tử là Khôi Quang các, cao ba tầng, tường đỏ ngói xanh, nhìn xuyên qua cửa sổ to lớn có thể thưởng thức được hương vị " Tiếng chèo*, đèn sáng trong sông Tần Hoài" . Còn chưa kịp ngâm thơ, bốn người đã phải trở về. Luyến Nhi quá nghịch ngợm, còn Tần Nhất Minh thì quá khẩn trương, trong mắt cậu ta, những người đến gần họ đều là phần tử khủng bố.

*)tiếng mái chèo

Nói là ăn mì nhưng lại ăn ở nơi rất cao cấp. Tiệm mì xây dựng bên bờ sông, cửa gỗ nước sơn đỏ, được kì công chia thành nhiều ô vuông nhỏ ngay ngắn, trên mặt còn chạm trổ hoa văn tinh xảo, cửa sổ được dán bằng giấy. Trong lúc nhất thời, cảm giác như đặt mình vào hàng ngàn năm trước, nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn sáo gảy nhẹ trên du thuyền, tiếng cười mềm mại của người con gái.

" Tôi đến Nam Kinh vài năm rồi mà không biết có một chỗ như vậy." Gia Hàng sờ lên bàn ăn làm bằng gỗ, không biết được làm bằng loại gỗ gì, có vẻ rất nặng.

" Người ăn mì bình thường không tới chỗ này, tới đây không phải để ăn mì, mà là để theo đuổi một sự hứng thú và nhã ý thời xa xưa." Tiến sĩ Tư Ảnh hiển nhiên là khách quen ở đây, không cần xem qua thực đơn mà kiêu ngạo, mĩ miều nói với người phục vụ " Cho ba suất giống nhau". Nghiễm nhiên như cô ấy mới chính là người mời khách.

Loan Tiêu cười nhã nhặn, nếu để cho các chiến hữu biết anh đến chỗ này ăn mì, chắc họ sẽ cười rụng răng mất. Nhưng nhìn bộ dạng trợn tròn mắt của Gia Hàng, anh lại muốn trải nghiệm sự đa dạng của cuộc sống, coi như đến nơi này vẫn có giá trị.

Trên mặt bát nước dùng nghi ngút khói, xung quanh tô mì là một khay bát đĩa nhỏ : thịt hầm, thịt xào, miếng cá áp chảo, lươn áp chảo, chả lươn, tôm nõn, sốt tôm, nước sốt vịt, hoa bầu dục*... phân chia đều đặn, đa số đều là món xào, hương vị và trang trí kết hợp rất hoa lệ, một món ăn đơn giản trở nên rườm rà. Một bát mì, đơn giản chỉ cần gọi đến rồi ăn với khí thế hừng hực. Phần hứng thú và nhã ý này, quả thực người bình thường thưởng thức không đến.

*) Món ăn làm bằng thận của dê và lợn.

" Người Nam Kinh cũng không thích ăn mì. Ăn một lần, chẳng qua là vì thưởng thức thêm các loại thức ăn." Tiến sĩ Tư Ảnh chỉ vào một loạt bát đĩa trên bàn và nói.

Thì ra là có dụng ý khác, Gia Hàng động đầu đũa. Hôm nay lại có thêm hiểu biết đối với con người Nam Kinh.

" Thầy Loan là người ở đâu?"

Hơi nóng bốc lên mắt kính, Loan Tiêu tháo kính xuống, lấy khăn tay lau chùi. Đang định trả lời thì tiến sĩ Tư Ảnh đã cướp lời trước : " Thiên Tân."

Loan Tiêu học đại học ở Thiên Tân, thực tế lại không phải người ở đấy. Trong hồ sơ lý lịch nộp cho đại học Nam Kinh, anh điền quê quán là Thiên Tân, nhưng chưa bao giờ đề cập với người khác về chuyện này. Anh từ tốn đeo kính mắt lên, tạm dừng những suy nghĩ sâu xa mà cười với tiến sĩ Tư Ảnh : " Đúng vậy. Tôi là người Thiên Tân."

" Quê của tôi ở Thạch Gia Trang. Khi nào được nghỉ, chúng ta có thể ngồi cùng chuyến xe lửa trở về hoặc là cùng lái xe, hai người đổi tay lái cho nhau." Tiến sĩ Tư Ảnh múc tôm nõn, tâm tình vui sướng. Nhà tâm lý học Rowling Horseman có một tác phẩm tên là " women who think too much"*. Cho dù là một nữ tiến sĩ uyên bác, đến thời điểm nào đó sẽ tự nhiên muốn có được nhiều thứ. Trên thế giới nhiều người như vậy, nhưng cô và anh lại cùng làm việc ở một trường đại học, tuổi tác thích hợp, quê quán cùng hướng. Khi anh đến báo cáo lại gặp được đồng nghiệp đầu tiên là cô, có một lần cô xuống thềm vì không chú ý mà suýt chút nữa ngã trật chân cũng là anh đỡ cô... Từng chuyện, từng người, từng chi tiết, vô tình khiến hai đường thẳng song song gặp nhau. Nếu đây không phải duyên phận sắp đặt thì có thể là gì?

*) Phụ nữ luôn nghĩ quá nhiều

Gia Hàng khó khăn nuốt mì trong miệng xuống, duỗi dài cổ như một con ngỗng. Mì này được làm rất kì công, hương vị tuyệt vời nhưng cô vẫn thích mì được thím Đường tự tay cán hơn. Haiz, không có phẩm vị đúng là không có phẩm vị. Nhân lúc tiến sĩ Tư Ảnh không chú ý, cô lén lút giơ ngón cái với Loan Tiêu, trong lòng thầm vui vẻ : quân tử như ngọc, thục nữ hảo cầu. Loan Tiêu gắp thức ăn, châm trà, không gần không xa, không thân không sơ, một mực lễ độ, lạnh nhạt.

Dù hứng thú có hơn, nhã ý có sâu hơn thì cũng chỉ là một tô mì, ăn quá chậm thì mì vẫn sẽ nở. Bữa tối này, ba người ăn rất nhanh.

Sông Tần Hoài về đêm là thời gian đẹp nhất trong ngày, đặc biệt là khi phố phường đã lên đèn. Tiến sĩ Tư Ảnh nói không thể cô phụ cảnh đẹp hôm nay, cô ấy kéo Gia Hàng vào nhà vệ sinh, nhét một tờ tiền mệnh giá lớn : " Phụ nữ đứng đắn không nên ở bên ngoài quá muộn, cô tự bắt xe trở về đi." Ngụ ý là cho cô ấy và Loan Tiêu một không gian riêng tư.

Gia Hàng hơi do dự, tiến sĩ Tư Ảnh nóng nảy : " Thà rằng hủy đi mười ngôi miếu cũng không nên phá hủy một cuộc hôn nhân. Tôi khó khăn lắm mới gặp được người trong lòng, cô có thể không giúp tôi một tay nhưng cũng không được cản trở chứ."

Gia Hàng đau đầu. Hiện tại Loan Tiêu đang thi hành nhiệm vụ, bất kể ra sao đều khó có thể động lòng với ai khác, tiến sĩ Tư Ảnh bây giờ là đang đơn độc sắm vai " thầy Loan kết hôn rồi."

" Anh ấy chỉ nói đùa thôi, tôi đã xem qua hồ sơ của anh ấy..." Tiến sĩ Tư Ảnh nhận ra mình đã lỡ miệng, vẻ mặt cứng đờ.

Tuy hồ sơ nhân sự của đại học Nam Kinh không bảo mật như hồ sơ của quân đội nhưng cũng không phải có thể tùy tiện tra xét. Dưới ánh mắt bức bách của Gia Hàng, tiến sĩ Tư Ảnh bất đắc dĩ phải thẳng thắn : " Tôi... nhờ người giúp tôi tra đấy."

" Người đó ở phòng hồ sơ à?"

" Không phải, những người ở phòng hồ sơ rất cứng nhắc. Tôi tìm biện pháp khác, chỉ xem hồ sơ của thầy Loan chứ không nhìn những cái khác. Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn hiểu rõ thầy Loan hơn thôi."

" Tiến sĩ Tư Ảnh, cô đang đùa với lửa"

" Tại đại học Queen ở Canada, một nhóm nghiên cứu qua các quan sát đã phát hiện ra rằng chim yến làm tổ ở nơi càng cao so với mặt nước biển thì con mái sẽ càng chung thủy với con trống. Điều này cũng cho thấy tình yêu đích thực ở rất cao. Hiện tại tôi đã đứng ở nơi rất cao so với mặt nước biển, tôi không sợ gió, không sợ lửa, đây là thành ý của tôi, không làm tổn thương đến ai khác. Điều này... không bị coi là phạm pháp." Tiến sĩ Tư Ảnh bị Gia Hàng nhìn chằm chằm đến hoảng loạn.

" Tôi không quan tâm đến thế giới loài chim, tôi chỉ hiếu kì đại học Nam Kinh có một cao thủ máy tính như vậy, tại sao còn mời tôi đến dạy học?"

Tiến sĩ Tư Ảnh thở phào nhẹ nhõm, thì ra trọng điểm mà Gia Hàng muốn nhấn mạnh là ở chỗ này. " Người đó cách cô không chỉ một khoảng, cô mạnh hơn rất nhiều so với người đó."

Quả nhiên là xâm nhập vào hệ thống hồ sơ : " Làm sao mà biết được ?" Gia Hàng cố ý nói rất không cam lòng.

" Nếu người đó mạnh đến vậy thì sẽ không có chuyện hiện tại chỉ là một trợ giáo... Cô đừng cố lôi kéo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng người đó." Tiến sĩ Tư Ảnh ý thức được bản thân đã nói quá nhiều, bèn khóa chặt miệng như một chiến sĩ anh dũng đối mặt với kẻ thù.

Gia Hàng cười ha hả, chế nhạo nói : " Cô đúng là dụng tâm lương khổ với thầy Loan."

" Tất nhiên. Cô có đi hay không?"

Đối mặt với ánh mắt mong chờ và khẩn cầu của tiến sĩ Tư Ảnh, cuối cùng Gia Hàng cũng thỏa hiệp. Tiếc rằng Loan Tiêu nhất định không phối hợp : " Là tôi mời cô Gia ăn cơm, cho nên tôi phải có trách nhiệm đưa cô Gia trở về an toàn."

Tiến sĩ Tư Ảnh quả thực muốn đập đầu vào tường : " trị an của thành phố Nam Kinh vô cùng tốt, cô Gia không phải là một bé gái, hơn nữa bây giờ cũng chưa quá muộn". Cô ấy liếc mắt nhìn Gia Hàng, Gia Hàng bất đắc dĩ phụ họa : " Không cần lo lắng cho tôi đâu. Tôi về đến nhà sẽ gọi điện báo cho thầy Loan."

Loan Tiêu không dấu vết mà nhíu mày, cười nói : " Nơi này tiến sĩ Tư Ảnh đã đến không biết bao nhiêu lần, có lẽ đã sớm đi dạo đến phát chán rồi. Vả lại tôi chỉ là người đàn ông nhạt nhẽo, đi dạo với tôi cũng không có gì thú vị. Nếu để đồng nghiệp hoặc sinh viên nhìn thấy lại gây ra hiểu lầm thì quả thực có lỗi với tiến sĩ Tư Ảnh. Hay là chúng ta cùng nhau đi nhé!" 

***********

Tuần sau em bận nên nghỉ post nhé. Tuần sau nữa chúng ta tiếp tục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net