4.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bà Trác Dương chưa từng gặp qua Luyến Nhi, lần hai nhà Trác – Lý gặp gỡ, Luyến Nhi còn quá nhỏ nên không dẫn đến. Nhưng bà liếc mắt liền nhận ra Luyến Nhi đến rồi, không phải dựa trên tuổi tác mà là từ khuôn mặt. Luyến Nhi rất giống Gia Hàng, nói đúng hơn là đôi mi và cái trán của Luyến Nhi cực kì giống Án Nam Phi.

Tất cả cùng Án Nam Phi, bà đã sớm lựa chọn làm lơ, quên lãng đi, đột nhiên đối diện với gương mặt nhỏ nhắn, phấn nộn của Luyến Nhi, cũng giống như buộc người ta đọc trang sách mà người ta không thích. Sắc mặt bà Trác Dương trở nên cứng ngắc : " Đúng vậy, bà có ở nhà không?"

Luyến Nhi gật gật đầu, đưa tay cho bà Trác Dương, muốn dẫn bà đi đến. Bà Trác Dương đeo bao tay, cứng đờ, chắp tay ra sau lưng rồi đi.

Bà Âu Xán đứng trên hành lang, cảnh tượng Trác Dương tránh khỏi bàn tay bé nhỏ của Luyến Nhi rơi vào trong mắt bà. Bà thở dài khe khẽ, thầm nghĩ : cho dù cử án tề mi*, đến cùng tâm ý vẫn khó bình lặng.

*) CỬ ÁN TỀ MI nâng khay ngang mày: vợ chồng tôn trọng nhau như khách (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)

Trác Dương nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với Trác Minh, bà Âu Xán luôn đối xử với Trác Dương như con gái rượu trong nhà. Trác Dương ngày trước là kiểu người nghệ thuật, áo lông rộng thùng thình, váy dài đến mắt cá chân, mùa đông thích quàng một chiếc khăn dài theo phong cách trừu tượng, tóc dài tung bay. Bay đến khắp nơi trên thế giới, đi một chút, vẽ một chút, rất thoải mái. Bà Âu Xán cảm thấy con gái cần phải được nuông chiều như vậy, không chắn gió, không lo mưa, trong cuộc sống ngoại trừ hoa tươi thì chính là ánh mặt trời. Trên thực tế, Án Nam Phi cũng nuông chiều Trác Dương như thế. Trác Dương sau khi tái hôn, thoa keo xịt tóc khắp đầu, có lẽ bão cấp 10 cũng không thể làm rối búi tóc ấy, toàn thân đều là hàng hiệu, trang điểm tinh xảo, đồ trang sức kim cương vừa đúng mực, tất cả đều phù hợp với thân phận hiện tại. Nhưng trong nội tâm bà Âu Xán cảm thấy buồn phiền.

" Anh trai em còn chưa trở về sao?" Tứ hợp viện này giống như nhà của bà Trác Dương, gọi thím giúp việc chuẩn bị trà chiều, chọn điểm tâm mà mình yêu thích nhất.

" Nếu không kịp đêm nay thì ngày mai sẽ trở về thôi!" Bà Âu Xán vẫy tay, Luyến Nhi thu hồi ánh mắt dò xét Trác Dương, nhào vào trong ngực bà nội. " Đây là cô của bố, Luyến Nhi, chào bà cô một tiếng đi."

Lợi ích duy nhất khi Trác Dương ly hôn với Án Nam Phi là xưng hô của Phàm Phàm và Luyến Nhi đối với bà rất rõ ràng. Nhưng Trác Dương lại hậm hực, bà cô? Nhìn bà già đến như vậy sao?

Luyến Nhi lắc đầu : " Bà không phải là bà cô, bà là phu nhân."

Trác Dương vui vẻ, không kìm được nhìn Luyến Nhi thêm vài lần. Đứa bé này cũng bị khí chất ung dung, đẹp đẽ hoa lệ của bà thuyết phục?

"Ồ, tại sao lại gọi là phu nhân?" Bà Âu Xán tò mò hỏi.

Ngón tay nhỏ mập mạp của Luyến Nhi chỉ vào mặt của Trác Dương : " Trên mặt bà có lấm chấm, bà Đường gọi cái đó là đồi mồi của người già. Người rất già, rất già rồi thì gọi là người cao tuổi. Mà người cao tuổi, phải gọi là phu nhân."

Trước mắt Trác Dương tối sầm, nghiến răng ken két.

Theo tập quán ở Nam Kinh, những phụ nữ cao tuổi đều được gọi là phu nhân. Bà Âu Xán nhịn cười, ngẩng đầu nhìn Trác Dương. Khuôn mặt bà Trác Dương trở nên đen xì : " Chị dâu, đứa bé này cũng không còn nhỏ, nên đưa đến trường học để cho người ta dạy dỗ rồi. Còn tiếp tục như vậy thì chỉ có thể bó tay."

Bà Âu Xán không thích nghe những lời này : " Cô còn coi lời con nít nói là thật? Con bé thì biết gì. Luyến Nhi, trên mặt bà cô không phải đồi mồi mà là tàn nhang, từ khi còn bé đã có."

Luyến Nhi ưỡn ngực nhỏ lên : " Con chẳng có, bà nội cũng không. Nhất định là đồi mồi."

Trác Dương hổn hển nói : " Con bé này sao lại không hiểu chuyện đến vậy ? Chị dâu, để cho thím giúp việc đưa con bé ra ngoài chơi một lúc, em có chuyện muốn nói với chị."

Giọng điệu bà Âu Xán không tốt lắm : " Đứa bé này là cháu gái của tôi, là bảo bối của tôi đấy!"

Bà Trác Dương kinh ngạc liếc bà Âu Xán, xấu hổ cười nói : " Em biết rõ gần đây chị dâu yêu thích bé gái, cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi. Em thực sự có chuyện tìm chị."

Bà Âu Xán yêu thương hôn Luyến Nhi, lại gấp tiếp máy bay giấy, để cho Luyến Nhi phóng đến phòng bếp kiểm tra xem điểm tâm đã làm xong hay chưa. Luyến Nhi lanh lợi rời đi, lúc này bà Trác Dương mới cảm thấy thoải mái một chút " Chị dâu, có phải anh trai em chuẩn bị đề nghị lui về tuyến sau không?"

" Người bảy mươi có lẻ rồi, nên lui." Bà Âu Xán nói thản nhiên " Thiệu Hoa đã là trung tướng rồi, chẳng nhẽ thực sự muốn người ta gọi bằng đại soái, thiếu soái. Cô nghĩ đây là thời kì dân quốc à!"

" Thiệu Hoa đi lên bằng bản lĩnh của chính mình, không liên quan gì đến anh trai em. Anh em vờ ngớ ngẩn thì có!"

" Đó là quyết định của anh trai cô, từ trước đến giờ tôi chỉ tôn trọng chứ không can dự vào chuyện công việc của ông ấy. Chẳng lẽ cô không tin tưởng anh trai cô?"

"Đều không phải. Hai ngày trước, con trai tổng tư lệnh Lý đã đạt được công lao rất lớn, nghe nói sẽ ngay lập tức thăng cấp lên thiếu tướng. Em suy đoán liệu tổng tư lệnh Lý có thể cũng đề nghị lui về tuyến sau giống anh không ?"

Bà Âu Xán cười : " Lui thì sao. Cô sợ ông ấy không nuôi nổi cô à."

" Em mới không cần ông ấy nuôi, chỉ là... bỗng chốc cảm thấy tổng tư lệnh Lý già thật rồi."

Bà Âu Xán tức giận nói : " Cô đã sớm ở nơi nào rồi? Đừng tìm tôi kể một chút chuyện không đâu, con đường này là do cô lựa chọn."

Bà Trác Dương ai oán bĩu môi : " Chỉ là em cảm thán chút thôi, không muốn như thế nào cả. Chị dâu, đứa bé kia là cháu gái của chị, còn em lại là em chồng của chị. Có phải chị làm chuyện gì cũng nên chú ý đến cảm xúc của em một chút không?"

" Trác Dương, đừng tựa lừa mình dối người. Có một số sự thật, cô có thể trốn tránh nhưng sẽ không thể phủ nhận sự tồn tại của nó." Bà Âu Xán than thở " Sống tốt cuộc sống của cô đi!"

Ánh nắng chiều thu mỏng manh tựa sương sớm, gió vừa thổi qua dường như đã tản đi mất. Hai người phát hiện ra ánh sáng trở nên ảm đạm, cùng nhau quay đầu nhìn ra ngoài. Dưới mái hiên, Trác Thiệu Hoa ôm Luyến Nhi, gật đầu chào hỏi hai người.

Lần này Trác Thiệu Hoa trở về Bắc Kinh hoàn toàn là để xử lý việc cá nhân. Trong đám bạn bè hồi bé ở đại viện, có một người bạn qua đời vì ung thư gan, về đây để đưa tiễn người ấy. Trác Thiệu Hoa và Thành Công đều gọi cậu ta là Tiểu Tam. Cậu ta họ Trịnh, người dân tộc Mãn, ở nhà là con thứ ba, ở trong đám bạn cũng đứng hàng lão tam. Rõ ràng là một đứa con trai nhưng lá gan lại cực kì nhỏ, nắm đấm của người ta còn chưa kịp nâng lên, cậu ta đã gào khóc trước : " Hoa tử, Thành tử mau cứu tớ!". Ấn tượng sâu sắc nhất về Tiểu Tam đối với Trác Thiệu Hoa là gương mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt.

Sau khi tốt nghiệp trung học thì Tiểu Tam nhập ngũ. Tiếc là không chịu được khổ, lăn lộn hai năm rồi giải ngũ về nhà, sau đó đi theo anh rể cậu ta làm ăn. Theo như cách nói của Thành Công là cuối cùng cũng chẩn mạch đúng bệnh. Trác Thiệu Hoa tiếp xúc với cậu ta không nhiều, ngược lại cậu ta thường xuyên mang phụ nữ "thế này thế kia" đến quấy rầy Thành Công. Khi Thành Công nhắc đến Tiểu Tam, vẻ mặt khinh bỉ, hận không thể làm như không quen biết người này. Tiểu Tam làm ăn rất lớn, trong Trung Quan Thôn* có một tòa nhà dưới danh nghĩa cậu ta. Tiểu Tam kết hôn hai lần, không có con cái. Phát hiện bị ung thư gan chưa đầy hai tháng thì đã ra đi, toàn bộ tài sản sở hữu đều để lại cho con trai của chị gái. Cậu ta yêu cầu không mua mộ, tro cốt chôn cất dưới một gốc cây. Cậu ta nói với Thành Công : " Cuối cùng, tớ cũng có tiền đồ một lần. Tro cốt có thể làm phân bón rất tốt, cây này sẽ phát triển lắm, ít nhiều gì cũng có thể đóng góp chút sức lực vì môi trường Bắc Kinh."

*) Trung Quan Thôn (Zhongguancun - còn gọi là "Thung lũng Silicon" của Trung Quốc)

Tiểu Tam không phải là người có tiếng tăm nên người nhà chỉ tổ chức lễ truy điệu nhỏ. Trác Thiệu Hoa kinh ngạc phát hiện ra Lý Nam cũng ở đây, Thành Công ghé vào bên tai nói thầm : " Năm đó, khi cùng Tiểu Tam là tân binh, hai người đánh nhau một trận." Ồ, không đánh nhau thì không quen biết, Tiểu Tam nhất định là bại tướng dưới tay Lý Nam. Không ngờ được, anh ta lại là một người nặng tình như vậy. Trác Thiệu Hoa đưa mắt nhìn hoa cúc trắng bên cạnh ảnh chụp rất lớn của Tiểu Tam, có lẽ chụp lúc Tiểu Tam chừng 30 tuổi, thần sắc rất vui vẻ. Khi đó thân thể khỏe mạnh, tình yêu như ý, sự nghiệp thành công, làm sao có thể không vui vẻ?

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bố mẹ Tiểu Tam khóc lóc, đau đớn đến suy sụp, Trác Thiệu Hoa và Thành Công an ủi vài câu rồi ra về. Hai người đứng bên cạnh xe hút điếu thuốc, bầu trời âm u, hình như chuẩn bị mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net