Chương 1 : Năm tháng khiến người ta dễ dàng bị quên lãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1 : Năm tháng khiến người ta dễ dàng bị quên lãng

" Đời như một đám lông gà rải trên mặt đất."

Khi Gia Hàng đang sải bước trên đường tới vườn trẻ Khởi Hành, đột nhiên một câu nói như vậy nảy ra trong đầu, sau đó một loạt da gà nổi khắp toàn thân.

Vườn trẻ Khởi Hành có diện tích khoảng 10.000 mét vuông, tọa lạc ở ven hồ Lâm Giang, cảnh đẹp như vẽ, học sinh được kèm cặp bởi lực lượng giáo viên chất lượng cùng với đầy đủ cơ sở, vật chất, thiết bị hiện đại nhất. Không tính ở Nam Kinh, so với toàn quốc đây chính là vườn trẻ không đứng thứ nhất cũng đứng thứ hai. Khó có thể tìm được một vườn trẻ dạy song ngữ lại có cả thầy giáo tuấn lãng như ánh dương như ở đây.

Việc có thầy giáo là một điểm sáng rực rỡ. Hiện nay, học sinh và cô giáo ở cùng nhau cả ngày mà việc cô giáo quá nuông chiều chúng khiến các bé trai bị lơ là một chút là lại gây chuyện, các bé gái thì có khuynh hướng trở thành các Lâm muội muội. Rất nhiều phụ huynh hô hào phải thay đổi loại hiện tượng này và vườn trẻ Khởi hành là nơi tiên phong tiến hành cải cách.

Gia Hàng vì điều này mới đưa Luyến Nhi tới đây học, không phải cô lo lắng Luyến Nhi sẽ trở thành một Lâm muội muội yếu đuối mà là cô cảm thấy các cô giáo không thể đối phó được với Luyến Nhi.

Nhắc đến Luyến Nhi, Gia Hàng lại đau đầu. Mặc dù gọi đùa Phàm Phàm là nhóc thối nhưng cũng chưa là gì đối với phần tử khủng bố Luyến Nhi. Chỉ có khi nào cô nhóc ngủ, trái tim lúc nào cũng treo trên cổ họng của Gia Hàng mới thật sự trở về vị trí bình thường. Bình quân mà nói một ngày 3 họa nhỏ, 3 ngày một họa lớn. Thật may mắn là chỗ ở khá lớn, nơi chốn rộng rãi, không có cơ hội cho cô nhóc gây họa cho hàng xóm láng giềng.

Gia Hàng thảo luận cùng với Trác Thiệu Hoa, mỗi người có một cách dạy dỗ khác nhau, không phải tất cả trẻ em đều thích hợp với một hình thức giáo dục đồng nhất, Luyến Nhi có lẽ thích hợp với phương pháp : "gậy gộc xuất ra nhân tài"? Trác Thiệu Hoa mỉm cười nhìn dáng vẻ chau mày ủ ê của cô, trấn an nói: "Luyến Nhi chẳng qua là tò mò, hiếu động, đợi con bé lớn chút nữa, hiểu chuyện hơn, tự nhiên sẽ ngoan."

"Vậy chúng ta mau đưa con bé đi nhập học sớm một chút." Bị thủ trưởng bắt bẻ, Gia Hàng hạ quyết tâm

"Em xác định?" Đôi mày anh tuấn nhướng lên, khóe môi ý cười càng đậm," Luyến Nhi mới 3 tuổi" con nhóc ấy năng lực sinh tồn rất mạnh, đoán chừng ném vào sa mạc cũng có thể sống được. Hiểu con nhất là mẹ, Gia Hàng tuyệt đối không lo lắng.

Luyến Nhi thật không làm cho Gia Hàng thất vọng. Ngày đầu tiên đến trường, các bạn nhỏ khác khóc la như sinh ly tử biệt, các bà mẹ khác cũng tựa bên cửa lệ nóng doanh tròng. Luyến Nhi biểu hiện vô cùng bình tĩnh lại vừa ung dung, bĩu môi chủ động đưa bàn tay mập mạp nhỏ bé ra cho giáo viên dắt vào phòng học.

Một loạt ánh mắt hâm mộ phóng về phía Gia Hàng, cô mỉm cười khiêm tốn đáp trả, rất có cảm giác mẫu bằng tử quý ( mẹ được coi trọng nhờ con).

Ngày thứ nhất, trời cao mây nhạt. Ngày thứ hai, gió yên sóng lặng. Từ vườn trẻ trở về mà Luyến nhi đầu tóc không loạn, quần áo không bẩn. Thím Đường cho cô nhóc cầm bánh ngọt, cô nhóc cũng không vồ lấy như lang như hổ. Gia Hàng cảm thấy con gái thật là dễ dạy, từ nay về sau có thể sống những ngày tháng yên bình hòa hợp rồi.

Buổi chiều ngày thứ 3, Gia Hàng nhận được điện thoại của giáo viên giọng nói tức giận, gần như không thể nói năng lưu loát." Mẹ của Trác Diệc Tâm, bất kể bây giờ chị đang làm việc gì, ở chỗ nào, cũng mời chị tới vườn trẻ một chuyến. Nếu nói 3 tuổi hình thành tính cách thì chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến nhân phẩm của Trác Diệc Tâm sau này."

" Con bé làm bạn học bị thương ư?" Gia Hàng nghĩ đến chuyện nghiêm trọng nhất cũng chỉ có thể như vậy.

" So với chuyện đó nghiêm trọng gấp 10 lần"

Gia Hàng ngẩn ra, Luyến Nhi mới 3 tuổi thì có thể có bao nhiêu khí lực, lại có thể gây ra án mạng?

"Mọi người đã báo cảnh sát chưa?" Lòng Gia Hàng cũng nảy lên

"Gặp mặt rồi nói chuyện"

Không dám kinh động đến thủ trưởng cũng không muốn hù dọa thím Đường, Gia Hàng lặng lẽ gọi cậu lính cần vụ Ngô Tá tới, một mình ngồi xe đến vườn trẻ.

Còn cách 10 m nữa là tới phòng học của Luyến Nhi. Trên sân trường, tiếng hát, tiếng cười, tiếng đàn đan cài vào nhau, xen giữa những tàng cây. Sau buổi trưa, ánh nắng lộng lẫy kéo dài trên mặt đất, lan tỏa trên tán lá của những cây ngân hạnh vào thu, tản ra một loại khí chất mềm mại mà xôn xao của sự sống. Đây là một khung cảnh tươi đẹp đến nhường nào nếu như không nhận được cú điện thoại của giáo viên.

Gia Hàng nhắm mắt bất lực, lê nặng hai chân đi về phía trước. mỗi một bước, đều giống như đi trên dãy núi cao chót vót, từng bước gian khổ. Trên cửa sổ, từng cái đầu nhỏ nhô ra, tò mò đánh giá một người xa lạ không nên xuất hiện trên hành lang vào lúc này.

" Ở đây, mẹ của Trác Diệc Tâm" Cô Hiệu trưởng đầu tóc bạc phơ ra khỏi phòng làm việc ở phía cuối hành lang, gật đầu chào hỏi với Gia Hàng.

" Thật xấu hổ, tạo thêm phiền toái cho mọi người rồi" Gia Hàng thấp thỏm cười cười, đi vào phòng làm việc. Luyến Nhi đứng dán mũi lên tường, cô nhóc hình như còn không muốn phối hợp, Ở trên vách tường trắng đá lên, in từng cái dấu chân đen xì, cái mặt nhỏ sưng xỉa đến đỏ bừng, Cô giáo tức giận chuyển ánh mắt từ trên người Luyến Nhi sang Gia Hàng.

Không có vết máu, cũng không có thương vong, Gia Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

" Chuyện cụ thể để cô giáo Ngô đến nói đi!" cô hiệu trưởng nhìn Luyến Nhi gọi " Trác Diệc Tâm, con đi ra đây một lát"

" Không, hãy để cho con bé ở lại đây" Gia Hàng ngăn lại

"Con bé dù sao cũng đang còn nhỏ, có những lời nói sẽ có ảnh hưởng không tốt" cô hiệu trưởng cau mày, giọng điệu răn dạy của một chuyên gia giáo dục trẻ em.

" Nhưng con bé phạm lỗi, nó nhất định phải đối mặt với hậu quả tự mình gây ra" Gia Hàng kiên trì

Luyến Nhi nâng cằm nhỏ nhìn Gia Hàng, mím mím cái miệng, hốc mắt ánh lệ nhưng lại quật cường không chịu để cho nước mắt rơi xuống.

cô hiệu trưởng cùng cô giáo Ngô trao đổi ánh mắt, hai người cùng ngồi xuống.

Cô giáo Ngô nhẹ nhàng thở ra, nói : " Hôm nay là ngày thứ 3 sau tựu trường, đối với lớp mầm, giờ lên lớp chúng tôi không yêu cầu các bé phải làm gì cả nhưng sau bữa cơm trưa, cả lớp phải đi ngủ trưa. Trác Diệc Tâm chạy tới nói với tôi cô bé không muốn ngủ, cô bé phải đi ra bên ngoài chơi. Nếu tôi không đồng ý, con bé sẽ phải đem bí mật của tôi nói cho hiệu trưởng. Cô...cô nói xem đây có phải hành vi dọa dẫm người khác hay không?"

Gia Hàng nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: " Hai ngày trước con bé có chịu đi ngủ không?"

Hai ngày trước các bạn nhỏ còn chưa kịp thích ứng, luôn khóc lóc, làm loạn. Hôm nay là ngày đầu tiên yêu cầu nghỉ trưa."

Gia Hàng trầm ngâm:" vậy cô có bí mật sao?"

"Mẹ của Trác Diệc Tâm, cô còn không xem xét đúng sai mà dạy con, dáng điệu như vậy cũng không thể che dấu những sai lầm của con cô" Cô giáo Ngô nghiêm giọng kháng nghị

Gia Hàng lại rất bình tĩnh, quay sang nhìn về phía hiệu trưởng: " Đây chính là giáo viên tinh anh của trường sao? ở trong từ điển, ý nghĩa của từ dọa dẫm này là dùng bạo lực, đe dọa, thủ đoạn, lạm dụng chức quyền khiến cho một người không tình nguyện thành loại người thoái hóa, biến chất. Bà thấy cô giáo dùng một từ như vậy để nói về hành động Trác Diệc Tâm liệu có thỏa đáng không?"

Gương mặt Hiệu trưởng nhất thời có chút cứng ngắc, trợn mắt lườm cô giáo Ngô: " Cách dùng từ của cô giáo Ngô có lẽ không phù hợp nhưng hành động của Trác Diệc Tâm quả thật làm người khác sửng sốt, cô bé mới ba tuổi mà đã chỉnh sửa ngày giờ, thật không dám tưởng tượng"

" Cô có hỏi qua Trác Diệc Tâm tại sao lại làm như vậy không?"

Hiệu trưởng ngơ ngác:" Chuyện này còn phải hỏi sao, mục đích của con bé chính là chưa muốn ngủ"

Gia Hàng ngoắc tay, Luyến Nhi xoa mắt đi tới " Nói mẹ nghe, tại sao con lại nói với cô giáo Ngô như vậy?"

"Bởi vì con chưa bao giờ ngủ trưa, bà Đường kiên quyết đem con đè lên giường cũng không được, con sẽ làm cho người khác cũng không ngủ được. Con nói với cô giáo Ngô là con sẽ làm ảnh hưởng đến những bạn khác, con vốn có thể một mình vui chơi ở bên ngoài, không làm ồn. Nhưng cô Ngô lại từ chối, nói các bạn nhỏ tuyệt đối phải nghe lời cô giáo. Con nói cô cũng không nghe lời cô hiệu trưởng, con nhìn thấy cô và thầy giáo lớp bên ở ngoài phòng học chơi trò hôn hôn. Bà Đường nói con nít mà mở tivi xem trò hôn hôn thì sẽ bị lẹo mắt.Cô hiệu trưởng hòa ái, dễ gần như vậy sẽ không để cho chúng con bị lẹo mắt. Sau đó.... Cô Ngô liền tóm con tới đây" giọng nói Luyến Nhi càng lúc càng cao, đôi vai bé nhỏ vươn thẳng mà run run, vừa kích động lại vừa ủy khuất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net