Chương 3 : Mây tuyết chợt hóa thành mây xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoa quế trong vườn đã nở. Từ sáng sớm, thím Đường đã đặt cái nia trúc dưới tàng cây, dùng gậy trúc nhẹ nhàng gõ cành cây, chỉ trong chốc lát, trên nia đã phủ đầy những bông hoa vàng rực. Luyến Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúng liếng không chớp, hỏi hoa quế có thể làm được gì vậy? Thím Đường nói có thể làm bánh ngọt, chè trôi nước, ngoài ra có thể pha trà uống. Luyến Nhi nghe thấy thế liền chảy nước miếng, vốc một nắm hoa quế bỏ vào mồm. Thím Đường vội vàng ngăn lại " Bảo bối, bẩn đấy con." Luyến Nhi nghiêng đầu, liếm môi, non nớt hỏi : " Vậy lúc nào mới có thể được ăn ạ?"

" Đến khi trời lạnh đã"

Luyến Nhi chổng cái mông nhỏ lên, nhặt trên mặt đất một chiếc lá rụng. " Hiện tại trời cũng rất lạnh mà, bà xem lá cây cũng quắt lại đây này."

Thím Đường cười vui vẻ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, hình như hơi lạnh : " Vào nhà thôi nào, hôm nay mẹ làm món ngon cho con ăn đấy."

Luyến Nhi quay người chạy vào trong nhà, đôi chân mũm mĩm chạy vèo như gắn Phong Hỏa Luân. Phàm Phàm đang ngồi xem ti vi trong nhà, thấy cô nhóc chạy vào liền dựng thẳng ngón tay " mẹ đang đọc sách trong thư phòng". Luyến Nhi che miệng, đẩy Phàm Phàm ngồi xuống, hưng phấn nói : " bà Đường nói hôm nay mẹ làm món ngon."

Phàm Phàm lo lắng liếc thư phòng một cái, chính xác là đang nghiên cứu trước khi thử nghiệm

Gia Hàng đọc các bước làm bánh vô cùng cẩn thận, còn ghi chép lại, xác định không có vấn đề gì, sau bữa trưa cô mới ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào phòng bếp. Vì mẻ bánh lần này, cô còn đặc biệt mua cả tạp dề, màu xanh lam trẻ trung tôn lên những đóa hoa trắng nho nhỏ, nhìn cũng rất ra dáng nội trợ. Trước khi bắt đầu, cô còn cùng Phàm Phàm và Luyến Nhi chụp ảnh. Ngô Tá làm người chụp ảnh giơ ngón tay cái, nói thẳng thật giống, cực kì giống.

" Giống như gì cơ?" đầu óc Gia Hàng mơ hồ.

" Giống như biết nấu nướng ấy!"

"...."

Kết quả tạm thời chưa biết nhưng thái độ của Gia Hàng vô cùng thành thật và nghiêm túc. Mỗi  bước cô đều nghiêm ngặt dựa theo cách làm trong sách, bột mì mấy gam, bơ bỏ bao nhiêu, đường cho mấy thìa, bao nhiêu quả trứng...Quả thực cũng không khó khăn lắm. Phàm Phàm đọc sách một lát, sau đó sẽ đến liếc nhìn phòng bếp. Chứng kiến khối bột đã có biến hóa, cậu không kìm được mà thán phục. Luyến Nhi thì căn bản chưa từng rời khỏi phòng bếp, miệng nhỏ liên tục kêu đói. Thím Đường nói: " không phải vừa mới ăn trưa xong sao?". Luyến Nhi nhìn chằm chằm lò bánh mì, lớn tiếng trả lời: " Bữa trưa là ăn cơm, còn bây giờ con muốn ăn bánh mì." Thím Đường choáng váng.

Bánh mì ra lò. Bốn người ngồi vây quanh, tám con mắt trợn tròn.

Thím Đường phủi miệng, nói giống như hòn đá vùi trong tuyết, thật là cứng.

Luyến Nhi lại ngậm ngón tay nói, không đúng, giống như đống gạch bị phủ bùn bên trong vườn hoa hơn.

Phàm Phàm là phần tử trí thức, học vấn uyên thâm, lắc đầu bảo, rất giống tổ ong, đen xì lại nhiều lỗ.

Mắt Gia Hàng hoa lên, quá trình thực hiện hoàn mĩ như thế sao lại tạo ra thành phẩm có sự khác biệt lớn đến vậy? Nguyên liệu không có vấn đề, lò nướng cũng không có vấn đề, vậy nên vấn đề là ở người làm. " Tình hình này là không thể mang bánh đến họp phụ huynh rồi ư?" Biết rõ là vô vọng nhưng Gia Hàng vẫn cố gắng giãy giụa.

Phàm Phàm suy nghĩ một chút, trả lời : " Thực ra không mang cái gì đến lại tốt hơn, vừa khiêm tốn lại vừa duy trì cảm giác thần bí. Cao thủ chân chính đều che giấu thực lực."

Đây là an ủi sao? Gia Hàng khóc không ra nước mắt " Mẹ biết rồi, mẹ không bằng cả một đứa ngốc."

Phàm Phàm nói: " Bên trái thiên tài, bên phải là đồ ngốc. Nếu không phải đồ ngốc thì chính là thiên tài. Mẹ con là thiên tài máy tính.

Luyến Nhi cũng không cam lòng tụt hậu phía sau: " Mẹ của Dưa Hấu nhỏ không biết chơi bóng nhưng mẹ con lại biết, mẹ của Tiểu nguyệt ngày nào cũng bôi vẽ lên mặt như quỷ thắt cổ còn mẹ con thì không."

" Con đã từng thấy quỷ thắt cổ rồi?" Gia Hàng kinh hãi.

" Bà nội của Tiểu Nguyệt nhìn thấy, bà ấy kể cho bà Đường đấy."

Thím Đường không thể tiếp thu thêm được nữa, tống hai đứa trẻ cùng với Gia Hàng ra khỏi phòng bếp. " Mọi người ra ngoài đi, nhìn xem cái đống hỗn độn trong phòng bếp này của mẹ Phàm Phàm, chắc phải dọn đến tối mất. Tối nay có khách đến, còn phải chuẩn bị thức ăn nữa, vội chết tôi rồi. "

Gia Hàng bị đả kích không nhẹ, vì cạn kiệt hứng thú nên ngồi làm ổ trên ghế salon, Phàm Phàm ngồi một bên luyện viết chữ bằng bút lông, Luyến Nhi ngồi trên sàn nhà chơi xếp gỗ. Biết tâm tình mẹ không tốt, động tác của hai đứa trẻ đều cố gắng nhẹ nhàng hết sức.

Trời mưa tuy nhỏ mà dữ dội. Lá rụng và cành khô trong vườn hoa bay lượn trên không trung. Trong màn mưa, hai chiếc xe hơi nối đuôi nhau vào cổng. Tài xế xuống xe trước, bung ô rồi mở cửa phía sau ra. Trác Thiệu Hoa và bí thư Thành lần lượt đi vào phòng khách.

Hai đứa bé đều biết bí thư Thành, Phàm Phàm nội liễm một chút, lễ phép chào : " Cháu chào ông Thành!" còn Luyến Nhi thì mặc kệ, khua loạn tay chân, kéo góc áo bí thư Thành đòi bế.

Bí thư Thành cười to ôm lấy Luyến Nhi, mủm mỉm hỏi : " Luyến Nhi có nhớ ông không nào?"

Luyến Nhi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ : " Lúc con nhớ em Diệp Diệp cũng sẽ nhớ đến ông Thành một tí"

Bí thư Thành giả vờ sừng sộ lên : " Nhớ có một tý thôi?"

Luyến Nhi gật đầu: " Em Diệp Diệp có lớn hơn không ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net